Chương 4: Thúc thúc tiền bối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Há há há há..."

"Anh im đi!"

Lúc này đây tôi thực tức giận mà! Biết vậy có chết ông đây cũng không kể cho anh nghe!

Vốn cả ngày chịu áp lực thật nhiều ủy khuất thật nhiều, về đến nhà tôi liền kể cho Hạ Tư Vũ chuyện lúc sáng ở công ty với mong muốn chiếm được một phần an ủi nhỏ nhoi thôi. Kết quả...

Anh ta cư nhiên cười tôi!

Còn chê tôi ngu ngốc!

Anh ta rõ ràng quên mất ngày xưa anh ta cưng nựng tôi, nâng như trứng hứng như hoa mà khen tôi là người thông minh nhất thế gian, là người anh ta yêu yêu nhất.

Bây giờ thời thế thay đổi rồi, tôi lớn rồi thì anh ta bỏ mặc không dỗ tôi, không thương tôi nữa. Tôi cảm thấy mình thật ủy khuất.

Quả nhiên đàn ông đều là giống loài ăn rồi thì chán, quen thuộc rồi anh ta sẽ ra ngoài tìm tòi cái mới lạ hơn để theo đuổi.

Tôi chỉ là đồ bỏ đi, đối với anh ta thôi.

Dĩ nhiên là tất cả đàn ông trên đời đều bội bạc như vậy.

Trừ tôi ra. ○(∩_∩)○

Không ai phản bác?

..... Quả nhiên tôi là người đàn ông chung thủy nhất thế giới này.

Dù anh ta hay cô ta phản bội tôi, tôi cũng sẽ không phản bội người đó, tôi nguyện ý dâng cả chái t(r)ym của mình cho người đó, tôi nguyện-----

"Em lại não bổ gì rồi?"

"Không có gì."

Hạ Tư Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn tôi, thở dài thật sâu: "Đi ăn cơm."

Buổi tối do ăn quá no cộng với việc mất mặt ban sáng khiến tôi không thể nào ngủ ngon được, kết quả là sáng hôm sau tôi phải mang theo hai vòng mắt gấu trúc đen sì mà đi làm.

Nhân lúc còn dư vài phút đồng hồ, tôi vội chạy vào nhà vệ sinh tầng trệt mà soi lấy soi để gương mặt mình một phen. Kết quả khiến người cảm thấy thế giới này thực quá tàn khốc.

...Khuôn mặt trắng chạch như cương thi, đôi môi nhạt màu, hai mắt lờ đờ không tiêu cự phối hợp với hai vòng đen sì phía dưới quả thật không thể nào phù hợp hơn với nhân vật quỷ hồn của các bộ phim kinh dị!

Quả thực không thể nào mất mặt hơn nữa! So với ngày hôm qua thì đây chính là biểu thị cho câu nói "một trời một vực"!

Ngày xưa tôi chính là một fan cứng của bộ phim Kungfu Panda, tôi cực kì hâm mộ gấu trúc mập lùn can đảm trượng nghĩa, tôi hận không thể đọc câu thần chú "Úm ba la xì bùa!" rồi lập tức biến thành gấu trúc.

Nhưng lớn rồi, suy nghĩ cũng sẽ khác đi, khi tôi không còn vọng tưởng mình sẽ hóa thành Panda thì ngay lập tức tôi lại biến thành một con cương thi Panda.

Thật buồn.

Tôi sâu sắc cảm thấy hận ý của thế giới này đối với những người tài hoa và xinh đẹp như tôi vô cùng mãnh liệt.

Trong lúc đang mải mê nghĩ về ác ý của thế giới này, tôi không để ý liền va phải một đồng nghiệp đang đi theo hướng ngược lại với mình.

"Au.... tên này, mắt cậu dán đi đâu hả?"

A, thì ra là thúc thúc ngày hôm ấy!

Nhận ra được người quen làm mắt tôi sáng rực lên, vội dịu ngoan mà kêu lên một tiếng: "Chào thúc thúc."

Phản ứng của thúc thúc tiền bối nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi cứ nghĩ khi nghe mình ngoan ngoãn kêu như vậy hẳn người nọ phải vui vẻ lắm chứ, người lớn trong nhà khi nghe tôi dùng giọng điệu kêu họ như vậy thì rất hài lòng mà.

Cớ sao mặt thúc ấy lại... vặn vẹo như vậy?

"Thúc thúc người sao vậy?"

Hàn Bắc đang tức giận đối với tên có mắt không tròng trước mặt thì bị một câu "Thúc thúc" của hắn làm ngây người. Đã thế tên kia còn không biết điều tiếp tục kêu gã là thúc thúc, điều này đã triệt để làm gã bùng nổ.

"Cái thứ mắt dán vào mông kia, mi nghe cho rõ đây! Ông đây tuổi còn xuân xanh, hai mươi tư xanh mơn mởn, dáng người cao ráo, khí độ bất phàm ngọc thụ lâm phong anh dũng tuấn kiệt.... Quan trọng hơn ông chức cao hơn ngươi, giàu hơn ngươi, dáng vẻ trẻ trung hơn ngươi cũng soái* hơn ngươi! Ngươi dựa vào cái gì kêu ta thúc thúc? Ngươi mới là thúc thúc, cả nhà ngươi đều là thúc thúc!"

(*: đẹp trai)

Trình độ mắng chửi người này.... làm tôi đây vô cùng vô cùng khâm phục! Bái sát đất!

"Thúc thúc, chờ chút chờ chút!" Vừa nói vừa lấy giấy bút ra, "Nói chậm một chút."

Hàn Bắc đang mắng chửi tới hăng hái nghe tôi nói vậy cũng không khỏi kinh nghi* nhìn tôi- cái người đang bị mắng tới cẩu huyết lâm đầu này- đang ghi ghi chép chép điên cuồng.

(*: nghi hoặc và khó hiểu)

"Mi đang làm gì?"

"Từ từ, từ từ. Tôi chép không kịp."

Hàn Bắc khó hiểu nhìn chằm chằm vào tôi: "Chép cái gì?"

Tôi đang điên cuồng múa viết cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn người thúc thúc từ nãy giờ đã ngừng chửi mắng mình: "Ghi lại a. Đây chính là tài liệu vô cùng bổ ích, từ nay về sau tôi lại có thêm kĩ thuật mắng chửi người siêu cấp cao cấp này rồi!"

"Hử, cao cấp như thế nào?" Vẻ mặt Hàn Bắc kinh nghi bất định.

"Cao cấp vô cùng! Vừa có thể chửi người khác tới đầu rơi máu chảy, lại vừa có thể tâng bốc chính mình tới tận mây xanh, tuyệt vời!"

Vẻ mặt Hàn Bắc thâm sâu nhìn tôi....

"Di? Sao lại không chửi tôi tiếp?"

"Hóa ra cậu cũng biết tôi đang chửi cậu, cũng không ngu ngốc lắm. Vậy... tôi chửi tiếp nhé?" Mặt của gã lúc này không còn thâm sâu như hồi nãy nữa mà triệt để hóa thành đen thui như đ*t nồi rồi.

Gã híp mắt nhìn tôi cười, nụ cười nham hiểm dữ tợn làm tôi bất giác liên tưởng đến mụ dì ghẻ của nàng Cinderella khi biết tin mình có thể cướp được chàng hoàng tử đẹp trai từ tay nàng: "Hì hì, come on baby~ tôi sẽ mắng tiếp cho cậu nghe, đảm bảo khiến cậu vô, cùng, thích, thú."

Come on cái con khỉ! Giọng điệu ghê tởm phát ra từ gã này khiến tôi nổi da gà khắp người.

"Có đứa ngốc mới tới cho anh làm thịt, bái bai nha~"

Dù không thèm suy nghĩ mà nói ra nhưng tôi thừa nhận giọng điệu này cũng ghê tởm không kém. Vừa nói xong tôi dùng tốc độ cực nhanh mà phóng đi ngay lập tức. Đùa chứ, bị bắt lại là chết ngay.

Nhưng mà điều làm tôi không ngờ là hiển nhiên có người lại nhanh hơn tôi, một phát chộp lấy tôi. Chưa kịp xoay người lại thì một giọng nói cực độ âm trầm vang lên bên tai tôi:

"Sao hả, trong giờ làm việc các người đang làm gì đây? Tán gẫu, liếc mắt đưa tình? Nói tôi nghe xem trưởng phòng Hàn, thư kí Hạ?"

Chết tiệt, cư nhiên bị Boss bắt được!

Phải nói đây là lần ăn ý nhất từ trước tới giờ của Hạ Thanh Yên và Hàn Bắc.

______________________________________________

Tác giả rất không lương thiện mà biểu thị: good luck, guys~ ~

Kết thúc mùa hè nhạt nhẽo như nước ốc  (⇀_⇀) Chúc quý dị đi học vui vẻ *vẫy vẫy*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net