Chương 14. Ta thích khuấy nước vậy đấy!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vong Ngạn một ngàn năm về trước, lúc lão đầu cho hắn y phục chỉ tu luyện ngang Tinh Thể kỳ Sơ cấp, được coi là thấp nhất, thì làm gì còn kẻ nào thấp hơn hắn nữa mà chống đỡ được kẻ thù có cấp bậc thấp hơn.

Vả lại y phục bình thường hắn đều để ở phòng, bỏ vào túi trữ đồ làm gì. Thế nên trong mấy bộ y phục thu hút sự chú ý trong túi, y phục lão ngoan đồng cho đã coi là thấp nhất rồi.

Mọi người phải thông cảm cho nỗi khổ của hắn chứ!

Pháp bảo Huyết Vũ cho hắn cũng có phần đặc biệt. Cho dù hắn mặc đồ kiểu nam, nó cũng sẽ tự động chuyển sang hình thái trang phục nữ, hình dáng và màu sắc cũng không sai biệt lắm.

Vong Ngạn nhìn một vòng, nhận ra ánh mắt chứa đầy sát khí từ Yến Vân Vân.

Tiểu hài tử nếu muốn vui đùa cùng hắn, hắn làm sao lại từ chối cho được.

Trên đường đi cũng bớt nhàm chán, có người muốn nháo, hắn sẽ phụng bồi.

...

Mọi người trầm trồ chán chê một hồi, bắt đầu ra tay làm thức ăn.

Phải nói đám đệ tử cả năm không mấy lần đến nhà bếp, bắt họ nấu ra thứ gì đó ăn được quả là làm khó họ.

Nấu chín được cơm đã là kỳ tích!

Vong Ngạn nhìn tràng cảnh đồ ăn bị lãng phí, trong đầu tiếc hận không thôi.

Hồi đó hắn ít nhất còn biết xào rau và nấu canh. Sau quá trình tôi luyện trong địa ngục... à nhầm, trên Trái Đất, hắn đã rèn ra một thân trù nghệ không tầm thường.

Nhưng muốn hắn ra tay, đừng mơ!

Hắn thừa nhận bản thân lười siêu cấp vô địch vũ trụ, cũng có lí do của nó.

Ngoại trừ bản thân, hắn không muốn nấu ăn cho bất kỳ người nào khác.

Vả lại, ban nãy hắn đã cống hiến ra bạc, thì bản thân phải được hưởng đặc quyền ngồi không ăn chực chứ.

Ai đó đã quên, lần trọ ở khách điếm, dù không xuất bạc, vẫn cứ ăn không ngồi rồi đi.

...

Quên đi, vẫn là hắn ra tay, nếu không ngay cả cơm tối cũng đừng mong có được.

Nghĩ nghĩ rồi thở dài, Vong Ngạn quay sang hỏi Tư Đồ Minh: "Các huynh không biết nấu ăn ư?"

Tư Đồ Minh ấp úng: "Chuyện này..." Trước nay được dạy quân tử viễn trù phòng, hắn quả thật ngay cả cái chảo cũng không biết tròn méo ra sao.

Vong Ngạn nhìn cử chỉ của Tư Đồ Minh, nhận ra bản thân từ lúc nào lại trở thành chúa cứu thế thế này: "Muội biết chút trù nghệ, hay để muội xắn tay làm thử xem sao?"

Nghe được âm thanh giải thoát chúng sinh khỏi bể khổ, đám đệ tử Thiên Long Môn không khỏi hân hoan, ánh nhìn như đèn pha chiếu tràn đầy ngưỡng mộ chiếu về phía Vong Ngạn, tránh ra một đường cho hắn.

Đương nhiên làm gì có việc Vong Ngạn ra tay làm tất. Hắn chỉ huy đám người cắt thái, trong khi đó bản thân xào nấu trên bếp, khí nóng hun đỏ hai má như thiếu nữ e lệ.

(Vong Ngạn có lời muốn nói: Làm quái gì có thiếu nữ e lệ ở đây, ta một thân nóng toát mồ hôi, cực khổ không sao tả xiết, tác giả mi lại miêu tả quái thai thế sao!)

Nửa tiếng sau, một bàn đồ ăn hấp dẫn tỏa hương nghi ngút xuất hiện làm bọn họ chảy nước miếng không thôi.

Nhìn có vẻ rất ngon, không biết vị như thế nào?

Tư Đồ Minh làm người đi đầu thử thuốc, cầm đũa gắp một nhúm rau xanh mướt.

Rất ngon, tuy bản thân đã thưởng thức qua thức ăn nhiều nơi, nhưng tay nghề Hồng Diễn cô nương quả thật đặc biệt tốt.

Thấy Tư Đồ Minh ăn xong không có dấu hiệu linh hồn li khai thân thể, đám đệ tử liền tranh nhau thử đồ ăn.

Hồng Diễn cô nương không chỉ có phụ thân giàu có, người thì tuyệt sắc, giọng nói thanh khiết, am hiểu lòng người, bây giờ còn có trù nghệ tuyệt đỉnh.

Lấy được Hồng Diễn, gà chó lên trời!

Tư Đồ Minh biết Yến Vân Vân không bao giờ ăn chung cùng bọn họ, lấy riêng một phần cho nàng.

Nhìn Yến tiểu thư ánh mắt như muốn chém nát dĩa đồ ăn, Tư Đồ Minh thở dài.

Nàng ỷ vào gia thế cùng sắc đẹp, luôn muốn mọi người xoay quanh mình. Hiện giờ xuất hiện một Hồng Diễn tài sắc vẹn toàn, không biết sẽ xảy ra dông bão gì đây.

...

Bên kia thế giới, đại ma đầu đang ngồi trước gương đen mặt, nhiệt độ giảm đến âm.

Ỷ ta tạm thời không thể rời khỏi nơi này, chọc nhiều hoa đào đến vậy?

Vong Ngạn, chờ ta ra khỏi nơi này, ta sẽ thỏa mãn em đầy đủ!

Tức thì tức thế, nhưng nhìn thấy hắn vui vẻ, bản thân đại ma đầu cũng cao hứng không thôi.

Ai, chừng nào mới đột phá Ma Thần đây nhỉ?

Hắn ngang Vô Cực Ma Tu đỉnh cấp gặp bình cảnh, nếu tiến thêm được một bước thì tốt, còn không là phải thụt lùi đến hai cấp.

Muốn thoát khỏi đây trước thời hạn, một là ngoan ngoãn nghe lệnh tên kia. Hắn làm đại ma đầu gần hai nghìn năm, không có việc sẽ cúi đầu trước người khác. Hai là hắn phải đủ sức công phá năm tầng kết giới dai như đỉa này.

Hắn chọn phương án số hai.

Đang ngắm nhìn chân ái ngủ say, đột nhiên giọng nói vô cảm phát ra từ chiếc gương khác.

"Báo cáo chủ nhân."

Đại ma đầu bị phá ngang hứng thú, giọng ẩn ẩn khí lạnh: "Nói."

"Bên phía Minh Thần phái đã chặt đứt nguồn cứu viện. Hiện giờ Giản Bằng như ngồi trên đống than, Minh Thần phái sắp sửa sụp đổ."

Đại ma đầu thản nhiên như không: "Rất tốt, cơ mà ngươi cẩn thận, đừng đùa đến mức sụp đổ hẳn. Ta muốn bọn chúng lay lắt mà sống, vứt bỏ lòng tự trọng mà sống!"

Phía bên kia đáp lại: "Vâng, chủ nhân."

Đại ma đầu cười như không cười nhìn về phía góc tối âm u trong phòng: "Lão đầu, có phải lão cũng không ngờ bản thân sẽ đi đến bước đường này không?"

Từ trong bóng tối, một bóng hình gầy gò tiều tụy, cả người nhếch nhác. Chiếc vòng cổ làm từ huyền thiết, nối với một sợi dây xích gắn chết trên tường hạn chế khu vực hoạt động của hắn.

Người tu chân vốn trọng sĩ diện. Hắn bị xích như xích chó, chính là muốn dẫm đạp lên lòng tự trọng của hắn.

Hắn cất giọng khô khốc, giống như đã rất lâu rồi không nói chuyện: "Ta biết bản thân nợ Vong Ngạn rất nhiều. Nếu không phải ta cùng Thanh Diệp năm đó..., hắn cũng không phải chịu một ngàn năm luân hồi trong không gian kia, thể xác lẫn linh hồn bị giày xéo dẫm nát."

Hắn thua đại ma đầu, bị đại ma đầu kéo vào trong kết giới. Ban đầu hắn vô cùng tức giận, dùng hết khả năng phản kháng, không chết không thôi. Nhưng khi nhìn vào chiếc gương kia, cả người hắn như chết lặng.

Bị sỉ nhục, bị chà đạp, bị phỉ nhổ, bị khinh thường, bị... cưỡng gian, sau đó... bị giết chết. Không chỗ nào là không bi kịch, không lúc nào là được yên bình. Không chỉ thân xác, linh hồn Vong Ngạn cũng bị đâm cho máu chảy đầm đìa. Tim của hắn, hiện giờ không còn chỗ nào là nguyên vẹn.

Nếu đổi lại là bản thân hắn, có lẽ đã tự bạo linh lực mà chết.

Tình thân, tình bạn, tình yêu, tình nghĩa,... Một ngàn năm luân hồi trên Trái Đất, triệt triệt để để giết chết tình trong tim hắn.

Tuy hiện giờ hắn có thể cười nói rất vui vẻ, nhưng đừng nhìn bề ngoài mà lầm. Hắn đề cao cảnh giác với bất kì người nào, sẵn sàng ra một kích chí mạng nếu cảm thấy người nọ uy hiếp mạng sống của hắn.

Hắn... không có tình, càng không tin vào thứ gọi là tình nữa!

Đại ma đầu nghe đến đó, thật hận không thể giết chết kẻ đang ngồi bệt dưới đất kia.

Mỗi lần nhớ lại những gì Vong Ngạn đã trải qua, hắn đau đớn gào thét trong câm lặng.

Lúc Vong Ngạn luân hồi kiếp thứ mười, hắn tận mắt chứng kiến Vong Ngạn bất lực nhìn thân xác của mình bị người khác xem là đồ chơi, giam cầm năm năm. Lúc đó hắn thật muốn xuyên qua tấm gương, ôm Vong Ngạn vào lòng, an ủi hắn vẫn còn có người đang nhìn hắn, đau đớn cùng hắn.

Nhưng hắn bất lực.

Bất lực nhìn người mình yêu đau khổ, bị giày xéo, bị dẫm đạp không thương tiếc.

Hắn hận, hận vì sao người chịu đau khổ không phải là hắn!

Tội nghiệt hắn làm, hắn tự mình gánh chịu. Sao lão thiên ngươi lại đem tất cả nghiệp chướng giáng lên người Vong Ngạn chứ!

Từ đó, hắn không giết người nữa. Nhưng trả thù cho Vong Ngạn, hắn tuyệt đối không bỏ qua!

Không giết ngươi, làm ngươi sống không được, chết không xong, mới là đau khổ đích thực.

Kế hoạch của hắn gần như hoàn thành, chỉ cần có mặt Vong Ngạn nữa, là khởi động.

Vong Ngạn, chờ ta.

...

Sáng sớm hôm sau, đám người Tư Đồ Minh quyết định khởi hành. May mắn thay cho bọn họ, chuyến đi lần này khá thuận lợi, tìm được thành trấn kế tiếp mua một cỗ xe ngựa, thế là Vong Ngạn lại cùng bọn họ lắc lư lên đường.

Đi ngang một trấn nhỏ không biết tên, cả đám dừng lại bổ sung nước uống và lương thực.

Ngồi trong một khách điếm, Vong Ngạn vừa nhàn nhã nhấm nháp đồ ăn vừa lắng nghe bàn đối diện tán gẫu.

"Ngươi biết tin gì chưa, nữ nhi của Giản Bằng sắp sửa đại hôn!"

"Cái gì? Tuyệt sắc giai nhân ngay cả Liễu công tử Liễu Thành còn kén cá chọn canh lại đại hôn ư? Không biết anh hùng phương nào có thể lay động trái tim mỹ nhân đây." Tên cùng bàn hé ra khuôn mặt bỉ ổi, tròng mắt đảo tới đảo lui như đang mưu tính chuyện bẩn thỉu gì đấy.

"Cái gì mà anh hùng! Ta đoán lần kết hôn này không ngoài mục đích vực dậy Minh Thần Phái đã suy tàn, thì không còn lí do nào nữa!"

"Cái gì? Sao ngươi lại nói vậy?" Vị huynh đệ ngồi đối diện hai mắt nghi ngờ.

"Hừ, ả cứ cố làm ra vẻ mình đây thanh cao đi. Ta cho ngươi biết, lần này Giản Thanh Lan cưới chính là Đường Sinh, kẻ nổi tiếng giàu có lại háo sắc ở thành Cực Lạc. Hắn đã có ba mươi người thiếp rồi, có thêm một mỹ nhân cũng không hiếm lạ gì."

"Minh Thần Phái không phải nổi danh lắm ư, sao lại đến nông nỗi này?"

"Ta cũng không rõ lắm, nghe nói có người âm thầm cắt đứt hết sinh kế của họ, khiến Minh Thần Phái dần dần lụi bại. Trả thù như vậy đúng là đủ thâm độc."

"Thôi thôi, ngươi biết bên Yến gia cũng có một đại mỹ nhân a, ta cũng mong có ngày Yến gia suy sụp, có thể ôm mỹ nhân trong tay."

"Ngươi cứ mơ đi! Ha ha ha!"

Sau đó Vong Ngạn cũng không còn nghe được gì nữa, Tư Đồ Minh cùng đám người trong Thiên Long Môn đã cắt ngang câu chuyện của họ bằng mấy tiếng rầm rầm bịch bịch.

Haiz, hai vị đại ca đúng là xui xẻo, nói xấu ngay trước mặt chính chủ, đúng là không phúc hậu tí nào.

Ngẫm lại những gì hai người nói, Vong Ngạn cầm chén trà từ từ nhấp một ngụm, đưa mắt nhìn về đám lộn xộn kia.

Hai vị huynh đài nhiều chuyện thích mơ mộng viển vông bị đánh sưng mặt, nói cái gì mắt chó không thấy Thái Sơn, miệng chó không mọc được ngà voi vân vân, thành công hạ hỏa Yến Vân Vân.

Thấy Vong Ngạn đang lơ đãng liếc mắt về phía mình, Yến Vân Vân có cảm giác như bị khinh thường.

À, mà thật ra hắn quả thật là đang khinh thường Yến tiểu thư có gia giáo từ nhỏ, lại chỉ vì vài ba câu nói đùa trong lúc buôn chuyện mà động thủ đánh người thôi. Nhưng hắn che giấu rất khá, vị tiểu thư non nớt sự đời kia tuyệt đối không thể nhìn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net