Chương 15: Có rắm mau thả!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng đoán bừa, thế nhưng đúng là mèo mù vớ cá rán!

Chuyện bị bàn tán hôm nay thành công châm lên mồi lửa trong lòng Yến Vân Vân. Yến tiểu thư quyết tâm phải cho Hồng Diễn kia nếm mùi đau khổ, dẫm lên hết thảy những gì con hồ li tinh kia có được, để đám nam nhân có mắt không tròng kia nhìn thấy vẻ xấu xí của ả.

Đã có một Giản Thanh Lan đoạt hết ánh sáng của nàng thì thôi đi. Hồng Diễn kia không có bối cảnh gì lại xuất sắc hơn cả Giản Thanh Lan. Nàng hận không thể bóc đi lớp da mặt xinh đẹp đến không chân thật, dẫm nát bàn tay thạo nấu nướng, cắt đứt cuống họng phát ra âm thanh tuyệt vời kia, đoạt đi bộ pháp bảo cao cấp của ả. Chỉ có nàng, Yến Vân Vân, nhi nữ độc nhất của Yến Kỳ, môn chủ của Thiên Long Môn, mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ này mới là chủ nhân xứng đáng của nó.

Vong Ngạn nhìn tiểu cô nương trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì mà cả người tỏa ra sát khí, buồn cười lắc đầu.

Coi bộ mèo nhỏ đã nhịn hết nổi, động sát tâm rồi. Bắt đầu chuẩn bị hành động, hắn phải phối hợp diễn một màn thật kích thích mới không phụ tâm ý của mèo nhỏ chứ.

...

Cơ mà Vong Ngạn hắn không nghĩ trò chơi của mèo nhỏ lại lớn đến như vậy, cả hắn cũng không ngờ tới a.

Mời đến những một đoàn mười sát thủ!

Mỗi người lại là cao thủ Vô Thể kỳ Sơ cấp!

Phen này mèo nhỏ đầu tư không ít đâu!

Hắn trăm phòng ngàn phòng mèo nhỏ bỏ thuốc vào thức ăn của hắn, lại không ngờ mèo nhỏ đảo ngược hoàn toàn mục tiêu, bỏ mê dược lên đám Tư Đồ Minh.

Thế nên, đêm hôm khuya khoắt, Vong Ngạn hắn có kêu cứu cũng không tìm ra một kẻ dám nửa đêm mò ra khỏi nhà, có khi họ nghe tiếng hắn kêu cứu còn khóa cửa chặt hơn ấy chứ.

Hắn đành tự lực cánh sinh vậy.

Tuy hiện giờ Vong Ngạn đã là Vô Thể kỳ Sơ cấp, nhưng tiếc thay, so về kinh nghiệm chiến đấu, cái hắn có chỉ là con số không tròn trĩnh.

Một người hắn còn có thể miễn cưỡng chạy trốn được, còn mười sát thủ lấy việc giết người làm nghiệp (nghiệp trong nghề nghiệp á)...

Ai da, vấn đề này không cần hỏi đâu, không cần đâu.

Xem tình cảnh trước mắt liền hiểu.

Vong Ngạn cố gắng tránh né ám khí lẫn đường kiếm uốn lượn quanh người, trong lòng âm thầm hối hận.

Sư tôn, con sẽ không chê bộ quần áo người cho là vô dụng nữa đâu, ô ô!

Bọn chúng không dùng linh lực nên Vong Ngạn mới có thể chống đỡ được đến bây giờ.

Tuy vậy, vết thương trên người hắn ngày càng nhiều, máu đỏ tươi nhuộm ướt tiết y thuần bạch.

Vết thương này nhanh chóng khép lại, vết thương khác lại được mở ra, máu tươi không ngừng nhỏ xuống đất, tạo thành một bức tranh huyết mai nở rộ lộng lẫy.

Chỉ có khuôn mặt, là vẫn nguyên vẹn không tì vết.

Vong Ngạn quả thật hết chống đỡ nổi, dừng tay, không quan tâm bụi đất dính lên người, ngồi bệt xuống nền đất.

"Có rắm mau thả, ta hôm nay còn muốn đi ngủ, thức khuya rất có hại cho sức khỏe!" Vong Ngạn hờ hững liếc "Yến Vân Vân" đang nhìn chòng chọc vào mình, hai mắt tỏa ra tham lam cùng dục độc chiếm cường liệt.

Đôi mắt này làm hắn liên tưởng đến những đôi mắt trước đây ở Trái Đất từng muốn khai phá cúc hoa của hắn.

Cúc hoa bị người người mơ ước, quả là không thể nào khỏe nổi!

Nãy giờ đám người này không muốn giết hắn mà chỉ làm hắn bị thương, cố tình lại không phạm vào mặt hắn.

Nhìn là biết không phải có ý tốt gì.

Quả là lũ biến thái nửa đêm không ngủ thích đi trêu ngẹo lương dân như hắn!

Hắn cũng tìm hiểu qua phương pháp làm sao để đối phó với thể loại này, điều hắn đúc kết ra được từ đọc mấy cuốn tâm lí học, chính là làm lơ.

"Với những kẻ mang tâm lí biến thái này, điều chúng muốn chính là bạn tỏ ra tức giận, giãy dụa chống lại hành vi mang tính công kích của chúng.

Càng giãy giụa, chúng càng hưng phấn.

Bởi, đó chính là mục tiêu của chúng, là thứ chúng muốn có được từ bạn.

Hành vi mang tính phản kháng, biểu cảm phẫn nộ của bạn chỉ khiến chúng càng yêu thích việc tra tấn bạn nhiều hơn mà thôi."

Trích Trang 1790 Chương 327 cuốn Phân tích tâm lí biến thái của Trương Kiệt.

(Tác giả: Tác giả phịa đó, đừng tin là thật!)

Cơ mà hắn không biết, đối phó với mỗi loại biến thái, cần những phương án khác nhau.

Ít nhất là đối với kẻ đang chiếm hữu thân xác Yến Vân Vân, làm lơ chỉ tổ chọc điên hắn thôi.

"Ta muốn ngươi! Ngươi chỉ có thể thuộc về ta!" "Yến Vân Vân" khàn khàn cất giọng, khác hẳn với chất giọng nữ tính thường ngày.

Thấy Vong Ngạn hờ hững xem mình như người vô hình, "Yến Vân Vân" không biết mượn được từ đâu sức mạnh kinh người, một tay bóp cổ, nhấc hổng hắn khỏi mặt đất.

Toàn bộ trọng lượng đều dồn vào phần cổ khiến Vong Ngạn cảm thấy nghẹt thở vô cùng, hai mắt nặng trĩu khép hờ.

Hắn mất máu quá nhiều, cộng thêm nghẹt thở, làm sao mà còn vùng vẫy cho nổi!

Trong mắt "Yến Vân Vân" là điên cuồng cùng quyết tuyệt, chỉ cần hắn dùng chút sức, thứ đồ chơi trong tay hắn sẽ vỡ nát ngay.

Đau khổ của hắn sẽ chấm dứt, xiềng xích của hắn cũng sẽ tan.

Nhưng hắn không làm được, bởi con tim hắn, linh hồn hắn toàn bộ đều ngập tràn hình bóng con người xinh đẹp xuất trần này.

Đối nghịch với sự do dự trong mắt, lực đạo trên tay lại không hề thuyên giảm.

Yến Vân Vân thừa lúc hắn không phòng bị, giành lại được một chút quyền điều khiển cơ thể, quyết tâm giết chết Vong Ngạn.

Kẻ này có chết, ả mới có thể giải mối hận trong lòng.

Hơi thở của Vong Ngạn dần mỏng manh, yếu ớt như ngọn đèn trước gió.

Phụt.

...

Đèn tắt rồi à?

No no no, chỉ là núi lửa giận dữ của đại ma đầu bắt đầu bùng nổ mà thôi.

Yến Vân Vân bị một luồng ma khí đánh thẳng vào người. Ả há miệng phun ra một ngụm máu to, như cánh bướm đập thẳng vào vách tường.

Bức tường yếu ớt làm sao chịu nổi chấn động này. Nó nứt ra như mạng nhện, lung lay sắp ngã, xung quanh bụi nổi lên mù mịt.

Hai người đang vụng trộm trong phòng, nghe tiếng đánh nhau thì càng hưng phấn, làm chuyện ấy càng hăng. Không ngờ tai họa rơi xuống đầu, bức tường sụp ra một lỗ hổng lớn, hai người trần truồng ngơ ngác không biết làm sao.

Oa oa oa, ngay cả trốn trong phòng kín, làm lúc đêm khuya cũng không yên là sao!

Đại ma đầu nhanh tay đón được Vong Ngạn, kiểm tra mạch đập trên cổ.

Ai, dọa chết hắn.

May là lão bà chỉ đang mê mang mà thôi.

Cũng may là hắn đến kịp.

Đại ma đầu dùng ánh mắt giết người không thấy máu, liếc nhìn hai người trong phòng.

Hai người hoảng sợ, tính ôm quần áo chạy trốn thì đại ma đầu đã nhanh tay hơn, bắn một tia ma khí cực nhỏ vào trán hai người.

Chuyện tối nay, hai người đó sẽ không có bất kì ấn tượng nào hết.

Còn những người xung quanh hả?

Ha ha, số mệnh của bọn chúng xui xẻo hơn "Yến Vân Vân" nhiều.

Huyết Vũ bị "Yến Vân Vân" dùng ma chướng nhốt lại, chậm trễ bảo hộ chủ nhân, hiện đang nhai sống những kẻ có mắt không tròng này.

Nó khi được đại ma đầu cứu ra, cả người đã toát một thân mồ hôi lạnh.

Nếu không phải nó được tiểu chủ nhân yêu thích vài phần, đừng mong sống được qua đêm nay.

Mặc dù đại ma đầu rất muốn tự tay làm thịt mấy tên dám đụng đến lão bà của hắn, nhưng hắn nhịn.

Nếu không phải là đang nhìn thấy Huyết Vũ lột da, róc thịt, uống máu mấy kẻ này lấy công chuộc tội, hắn hận không thể đem linh hồn con tiểu yêu này nung trong Luyện Ngục Hỏa, chịu đau đớn gấp ngàn lần nỗi đau của Tiểu Ngạn!

Tiếng la hét kêu gào đầy đau đớn thống khổ bên tai như hòa hoãn bớt tâm tình của đại ma đầu, hắn từ từ giảm giá trị phẫn nộ đang chuẩn bị phá max xuống còn phân nửa.

Nhìn người trong lòng, khuôn mặt đã trắng bệch đến mức trong suốt, tiết y thuần bạch nay chuyển sang màu đỏ sậm, đại ma đầu đau lòng không thôi.

Hắn lại để người này chịu khổ nữa rồi.

Đã thề, nếu có hắn ở đây, tuyệt đối không để người này chịu bất cứ tổn thương nào nữa.

Áp chế cuồng bạo trong lòng, đại ma đầu dùng linh lực ôn hòa nhất bao bọc lấy Vong Ngạn, giúp hắn chữa trị toàn bộ vết thương trên người.

Cả người Vong Ngạn lại hoàn hảo không chút tì vết như cũ, nhưng vẫn chưa thể mở mắt.

Mất máu quá nhiều cộng thêm việc Vong Ngạn dùng cạn linh lực, tạm thời khiến hắn không tỉnh ngay được.

Đại ma đầu bế Vong Ngạn, từng bước thong thả, tiêu sái đi về phía Yến Vân Vân đang gục mặt xuống đất, cả người dính đầy máu cùng bụi bẩn.

Không ngờ, "Yến Vân Vân" kia vẫn còn có thể tỉnh táo. Hắn cười cười nhìn vào đại ma đầu: "Ngươi không phải cũng giống ta sao, đơn phương người kia cả mấy ngàn năm. Nhưng hắn ngay cả một ánh mắt cũng lười cho ta và ngươi."

Nói rồi khụ khụ mấy cái, máu lại trào ra không ngừng.

Đại ma đầu thương hại nhìn "Yến Vân Vân" dơ bẩn nhếch nhác, nhếch miệng cười như không cười: "Ngươi sai hoàn toàn , Yến Vân Vân. Hay ta phải gọi ngươi là Tuyệt Tích?"

Tuyệt Tích cả người run rẩy, không ngờ bản thân lại bị tên tình địch trước mắt nhận ra.

"Ta không tin, rốt cục ta sai ở chỗ nào..o...o....o......." Hắn gào lên, trong đôi mắt hàm chứa bi thương cùng tuyệt vọng.

Đại ma đầu thảnh thơi quay lưng lại, lời nói như gió nhẹ nhàng bay về một phương trời xa lắc: "Ngươi sai. Ta đơn phương người này không chỉ mấy ngàn năm, mà là ngàn vạn năm." Cúi đầu, ôn nhu nhìn người đang say ngủ trong lòng.

"Vả lại, ta tin rằng sau này, không chỉ ánh mắt, mà ngay cả tâm, linh hồn hay thể xác, hắn đều sẽ tự nguyện cho ta."

"Ngươi tự tin như vậy?" Tuyệt Tích cười khẩy cái tên dù đã chờ đợi trong vô vọng thật lâu, vẫn còn tồn tại thứ lòng tin ngây thơ này.

"Không hề. Ta chỉ mong rằng những việc ta làm sẽ khiến hắn cảm động đôi chút, sẽ dần dần... mở lòng với ta. Mà ta lại có đủ kiên nhẫn để từ từ hòa tan tầng tầng phòng bị của hắn."

Tuyệt Tích cười điên cuồng thê lương: "Ha ha, ngươi còn thê thảm hơn cả ta. Ta đã nhận ra mình từng theo đuổi thứ ảo ảnh gì. Còn ngươi... ngươi vẫn ngu ngốc chìm đắm trong nó. Nói ra, có lẽ ngươi... còn tuyệt vọng hơn cả ta!"

Đại ma đầu không còn hứng thú muốn nói chuyện cùng người này, vừa bước đi vừa thì thào: "Đúng thì đã sao, mà sai thì sao. Ta đã lỡ sa vào địa ngục của người này, vĩnh viễn không thể thoát ra, cũng không muốn thoát ra."

...

"Còn ngươi, đau khổ sẽ giày vò ngươi, xiềng xích chỉ thêm trói buộc ngươi mà thôi..." Đại ma đầu tốt bụng "nhắc nhở" tình địch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net