Chương 18: Chúng ta đều tin ngươi, hahaha!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Bằng run rẩy nhìn người đối diện, hai mắt đỏ ửng, từ từ bước về phía Vong Ngạn, hai tay chực ôm lấy người ấy, nhưng lại sợ trước mắt chỉ là ảo giác, chạm vào sẽ vỡ, đụng vào sẽ tan, thành sương khói như những giấc mơ trước đây của hắn.

Một ngàn năm rồi, y vẫn còn là thiếu niên. Một thân bạch y phiêu diêu trong gió, tao nhã xuất trần, lại có đôi lúc tinh nghịch như trẻ con, thuần khiết không chút nhiễm bẩn trần thế. Người trước mắt, như ảo như mộng, như thật như giả.

Thế này mới đúng kịch bản, Vong Ngạn gật gù cho là phải.

Hai mắt híp lại, Vong Ngạn tươi cười như hoa đào trong gió xuân: "Là thật, đệ đã trở về. Sư huynh không tin sao?" Nói rồi cầm tay Giản Bằng xoa xoa, để y cảm nhận được độ ấm chân thực.

Tử Mặc cũng bất ngờ không kém, cả người lâng lâng như đang trong mơ.

Thanh Dật sư đệ mất tích một ngàn năm, nay lại xuất hiện khiến hắn vui mừng không thôi.

Giản Bằng không chần chờ nữa, ôm chặt Vong Ngạn vào lòng: "Là đệ ư, đệ đã đi đâu suốt một ngàn năm vậy? Các sư huynh sư tỷ đều rất lo cho đệ, đệ biết không hả? Đệ, đệ có biết, ta... lo lắng cho đệ đến mức nào không hả?"

Vong Ngạn thở dài, vỗ vỗ vào lưng Giản Bằng, giúp y điều chỉnh cảm xúc.

"Đệ biết, đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, ngoài ý muốn a."

Những người xung quanh cũng kinh ngạc đến mức ngốc hồ hồ.

Hồng Diễn cô nương, là nam cải nữ trang... còn là sư đệ của Giản sư bá... Hiện giờ, mọi người nên gọi y là gì?

Tử Mặc là người tỉnh táo nhất, đề nghị mọi người đến chính đường hàn huyên.

Vừa yên vị, Giản Bằng cấp thiết muốn biết chân tướng: "Năm đó, đệ sao lại mất tích không dấu vết như thế? Có phải tên đại ma đầu kia giam giữ đệ không? Hắn đã làm gì đệ, hả? Có phải hắn nhốt đệ, nên đệ mới không thể liên lạc với sư môn ngàn năm qua không? Thanh Dật, đệ mau nói cho ta biết! Tên đại ma đầu đó còn nói với ta, là đệ đã chết rồi, còn nói từ nay về sau đừng mong gặp lại được đệ nữa! Còn dung mạo này, đệ sao lại trở thành thế này?"

Vong Ngạn đối diện với tràng câu hỏi của Giản Bằng, cả người choáng váng.

Hắn nên trả lời vấn đề nào trước đây!

Thấy Giản Bằng đem Vong Ngạn xoay vòng vòng đến chóng mặt, Tử Mặc hỏi vào trọng điểm: "Thanh Dật, rốt cục là năm đó sao đệ lại mất tích?"

Tư Đồ Minh trong lòng nhiều nghi vấn, nhưng hai người kia bối phận đều lớn hơn hắn, đành ngậm miệng chờ họ thắc mắc trước.

Vong Ngạn gãi gãi cằm, đảo mắt tìm kiếm lý do che giấu hành vi ngu ngốc của mình năm đó.

"Đệ năm đó,... uống nhầm Thụy Chương... nên ngủ mất tiêu. Sau khi tỉnh dậy thì thấy đã trôi qua ngàn năm, liền đến tìm các huynh a."

Nhác thấy Vong Ngạn có xu hướng bịa chuyện, Giản Bằng tức giận gầm lên: "Đệ nói thật cho ta, rốt cục chuyện năm đó là như thế nào? Sư huynh không cần đệ giấu giếm!"

Tử Mặc từng dạy chữ cho hắn, chịu không nổi hành vi nói dối lộ liễu của Vong Ngạn, hắn ôm trán thở dài: "Đệ cùng chúng ta lớn lên, đừng tưởng các sư huynh không biết đệ lúc nào chuẩn bị nói dối."

Vong Ngạn hơi nhăn trán, lúc nào thì khả năng nói dối của hắn suy giảm đến mức ngay cả đại sư huynh cũng nhìn ra a.

Có lẽ cần thêm một chút logic ở đây!

Vong Ngạn cười cười, vận 100% thành công lực nói dối, đưa mắt ngây thơ nhìn hai vị sư huynh: "Đệ thật sự là trong lúc vô ý uống nhầm Thụy Chương, không hiểu vì sao linh hồn lại ngây ngốc trong thạch động ngàn năm. Khi đệ tỉnh lại, gặp phải Huyết Vũ, sơ sẩy bị nó bắt đi. May là gặp Tư Đồ Minh cùng nhóm người Thiên Long Môn ra tay tương trợ. Ban đầu đệ không tin tưởng họ, liền dùng mặt nạ này cải trang thành nữ nhân, nhờ họ dẫn đường đến đây. Đại sư huynh cùng Tử Mặc sư huynh, các huynh không tin đệ sao? Còn dung mạo này, đệ tỉnh lại không hề soi gương, nên cũng không biết vì sao lại thành thế này."

Nói rồi, Vong Ngạn cố gắng bức ra hai giọt nước mắt, khuôn mặt hắn trời sinh đã thanh thuần, nay càng hiện lên vẻ trong sáng ngây thơ như moi hết chân tâm cho người thấy, thiếu điều viết lên trán ba chữ "Đệ nói thật!"

Giản Bằng cùng Tử Mặc đã bắt đầu cảm thấy áy náy bản thân lại đi nghi ngờ tiểu sư đệ ngây thơ vô (số) tội này, chuẩn bị tiếp thu lý do ngớ ngẩn của hắn thì biến số không ngờ nhất lại xuất hiện.

"Phụ thân, sư bá, Giản Thiên không hoàn thành trọng trách hai người giao ra, xin nguyện chịu phạt."

Vong Ngạn cúi đầu, âm thầm kiểm điểm lại bản thân đã đắc tội lão thiên gia ở chỗ nào.

Sao lúc nào ta cũng xui xẻo như vậy!

Đưa mắt quan sát, thấy mọi người còn đang nhìn về phía Giản Thiên, Vong Ngạn âm thầm nhấc mông chuẩn bị đào tẩu.

"Là ngươi!"

"Thanh Dật, đệ tính đi đâu?"

Hai giọng nói cùng lúc phát ra, thành công khiến Vong Ngạn khựng lại.

Cmn lão thiên kia, ông muốn dồn ta vào chỗ chết sao!

Ta nhất định là đã đắc tội với ông!

Hừ!

Vong Ngạn hậm hực cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi lại ghế. Hai mắt không dám ngước lên.

Giản Bằng cảm thấy không đúng, đưa mắt nhìn Giản Thiên: "Con quen biết Thanh Dật sư thúc sao?"

Giản Thiên cũng kinh ngạc không kém, mắt chữ O mồm chữ A nhìn về phía Vong Ngạn: "Ngươi là Thanh Dật tiểu sư thúc?"

Vong Ngạn còn muốn dùng tay che mặt mình đi, nhưng đã bị nhận ra, thì hắn cũng không cần giấu. Vong Ngạn ưỡn ngực, hắn giọng một chút như tiếp thêm can đảm trả lời: "Đúng vậy, ta chính là Thanh Dật. Ta chưa từng gặp ngươi, chúng ta cũng không hề quen biết nhau. Ta nói thật, sư huynh phải tin ta!"

Giản Bằng:...

Tử Mặc:???

Đám người Tư Đồ Minh:!!!

Người này đã hơn ngàn tuổi rồi đi, sao vẫn ngây thơ như vậy!

Mọi người hiếm khi đồng lòng suy nghĩ: Ngươi không lên tiếng bọn ta còn tin tưởng đôi chút. Ngươi vừa cất lời, bọn ta lập tức cảm thấy những lời ngươi nói chẳng có gì đáng tin!

Tử Mặc là người đầu tiên không thể tiếp tục làm mặt hắc tuyến, ôm bụng cười chảy nước mắt: "Tiểu Dật, một chút cũng không giả dối, mọi người đều tin đệ nha! Ha ha ha!"

Gương mặt Giản Bằng dãn ra, khóe môi nhếch lên, cả người nhẹ nhàng thoải mái. Từ lúc sư tôn giao Minh Thần Phái cho hắn, hắn căng người cố gắng chu toàn sự vụ trong tông môn, chưa lúc nào ngơi nghỉ. Hết quản lí sự vụ trong môn, lại tạt qua dược đường kiểm tra quá trình luyện đan, rồi dạo quanh dược viên một vòng, lại sách hạch đệ tử mới vào. Hắn điên cuồng cố gắng hoàn thành tốt nhất mọi việc, đồng thời cũng đem gánh nặng trên vai tăng thêm.

Vong Ngạn nghiến răng nghiến lợi, hừ, cứ cười đi, ta mới không thèm chấp nhặt với mấy người!

Thấy Vong Ngạn có xu hướng chuẩn bị xù lông, Giản Bằng hắn giọng: "Bây giờ đi vào chính sự. Thiên Nhi, con gặp Tiểu Dật sư thúc ở đâu? Kể lại ta nghe."

Giản Thiên kể lại toàn bộ quá trình đi vào thạch động, gặp Huyết Vũ. Ấn tượng của hắn đối với Vong Ngạn cực lớn, hắn miêu tả tỉ mỉ lúc năm người ở sơn động chạm trán Vong Ngạn.

Càng về sau, cả đám người nhìn về phía Vong Ngạn ánh mắt càng thêm kỳ quái.

Rốt cục người này có quan hệ gì với chủ nhân của Huyết Vũ, đại ma đầu.

Vong Ngạn bị những ánh mắt nghiền ngẫm nghiên cứu nhìn đến mức cả người nổi da gà. Trong lòng hắn thầm gào thét, các người muốn cắt lát thí nghiệm ta cũng đừng lộ liễu như thế a!

Giản Bằng tự thân hắn biết được đại ma đầu lợi hại như thế nào, lên tiếng ngăn cản: "Tiểu Dật, đệ quen biết với tên đại ma đầu đó sao? Hắn là kẻ vô cùng nguy hiểm, giết người không gớm tay. Đệ nếu chưa nhúng quá sâu, giờ hẵng rút ra còn kịp."

Tử Mặc gia nhập vào đội ngũ khuyên can: "Đại ma đầu máu lạnh vô tình, tàn sát ngàn vạn sinh linh. Trước khi sư phụ phi thăng, đã dặn mọi người tuyệt đối không được có liên quan gì đến hắn. Người quan tâm nhất là đệ, nhắc đi nhắc lại tuyệt đối không được để đệ dính líu gì đến hắn. Đệ nghe lời sư tôn nhất, phải không?"

Vong Ngạn chỉ từng gặp đại ma đầu một hai lần, ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua, làm gì có quan hệ sâu sắc gì với đại ma đầu. Thế nên, Vong Ngạn vô cùng thắc mắc rốt cục đại ma đầu đã làm gì mà ngay cả sư tôn cũng kiêng kị như thế.

"Rốt cục đại ma đầu sư huynh nói tới có lai lịch thế nào?"

"Ta chỉ biết trước khi hắn nhập ma vẫn là người tu tiên. Sau đó không biết nguyên cớ gì hắn đọa ma, trở thành kẻ ngay cả Thiên Đình cũng không muốn quản. Chỉ cần hắn an ổn không làm việc gì thái quá, Thiên Quân nhất định không muốn chạm đến hắn."

"Vậy hắn tên gì?" Vong Ngạn nghe mọi người mở miệng là đại ma đầu này đại ma đầu nọ, nhưng không ai nhắc đến tên hắn.

"Cái này?" Giản Bằng thật không biết nên trả lời thế nào. Chính hắn đã được sư tôn dặn dò tuyệt đối không được nhắc tên của đại ma đầu trước mặt tiểu sư đệ, hắn đành thú thật: "Sư tôn dặn chúng ta một chút cũng đừng dính gì đến hắn, ngay cả tên cũng không được đề cập."

Giản Bằng ra hiệu cho Tử Mặc, mời những ngoại nhân tạm thời đến chỗ khác, hắn có chuyện muốn nói riêng.

Tử Mặc hiểu ý, trong phòng dần dần chỉ còn Vong Ngạn cùng Giản Bằng.

Không còn cố kị người khác, Giản Bằng lại cầm tay, cảm nhận độ chân thực của y.

"Tiểu Dật, bây giờ chỉ còn ta với đệ. Đệ nói thật cho ta biết, năm đó là vì sao đệ lại uống Thụy Chương?"

Vong Ngạn thở dài, im lặng không trả lời.

Quả nhiên mấy lí do vớ vẩn đó không qua mặt được đại sư huynh a.

Giản Bằng khổ sở, run rẩy siết chặt tay y: "Quả thậtkhông thể nói cho ta sao? Thanh Dật, đệ làm ơn nói thật cho đại sư huynh biết."    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net