Chương 19: Ta không làm đại ma đầu nữa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn vào đôi mắt hàm chứa bi thương của Giản Bằng, Vong Ngạn thở dài, cố ý lái sang chuyện khác: "Chưởng môn phu nhân đâu rồi, đệ vẫn chưa bái kiến phu nhân nữa, thật là thất lễ."

Giản Bằng cảm thấy tim mình thắt lại, hắn vừa chờ mong câu trả lời vừa không không muốn nghe thấy nó: "Vong Ngạn không thể nói sự thật cho đại sư huynh biết sao?"

Vong Ngạn cũng bó tay trước sự chấp nhất của người này: "Được rồi. Huynh nghe kĩ đây, đệ chỉ nói một lần thôi."

"Năm đó, là đệ cố ý uống Thụy Chương..."

"Tại sao chứ?!!"

"Năm đó đệ thích huynh, huynh cũng biết mà..."

Hắn rút tay mình, quay lưng nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt xa xăm như nhìn lại một thời trẻ tuổi ngây ngô của mình: "Nhìn huynh tay trong tay với Phỉ Thúy khiến tâm đệ vỡ nát, nên đệ muốn trốn tránh sự thật. Đến khi nhận được câu trả lời của huynh, đệ đã chết tâm hoàn toàn."

Vong Ngạn bình tĩnh tường thuật lại chuyện năm đó, trong giọng nói không còn chút khổ sở, dường như người trong câu chuyện trên không phải là hắn: "Lúc đó, linh hồn sụp đổ vỡ nát, người bản thân yêu đến chết đi sống lại lại cùng người được mình cứu về kết thành bạn lữ tuyệt đối là mũi dao tàn nhẫn nhất, băm nát trái tim đệ. Ban đầu, đệ thật muốn chết đi cho rảnh nợ. Nhưng ơn dưỡng dục của sư tôn, đệ tuyệt đối không thể lãng phí. Thế nên đệ quyết định ngủ một giấc thật lâu, có lẽ đến lúc đó tình cảm của đệ đối với đại sư huynh đã phai nhạt đi, đệ sẽ trở về."

Giọng nói Vong Ngạn lúc này càng trở nên mơ hồ: "Có lẽ, đến lúc đó, trong năm ngàn sư huynh đệ trong môn, huynh cũng không còn nhớ từng có một người tên Vong Ngạn đi."

Chính xác mà nói, người trong câu chuyện trên chính là Vong Ngạn ngây thơ thuần khiết trong sáng, quả thật một chút xấu xa của trần thế cũng không thể chạm vào hắn ngàn năm trước, còn Vong Ngạn hiện giờ, tâm so với huyền băng còn lạnh hơn, so với huyền thiết còn cứng hơn, linh hồn so với mực càng đen hơn, tâm tàn nhẫn lạnh lùng hơn bất kì yêu ma nào, hai tay... cũng thấm nhiều máu tươi hơn bất kì ác nhân nào.

Càng điên cuồng quyết tuyệt hơn bất cứ ai.

Thế nên hắn thuật lại chuyện đau đớn nhất của mình năm đó với giọng điệu bình tĩnh không chút cảm xúc.

Nhưng Giản Bằng thì khác, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần.

Năm đó, là hắn sai sao?

Nhưng hắn chấp nhận tình cảm của Vong Ngạn là đúng sao!

Trái tim co rút từng đợt đau đớn, Giản Bằng vừa định mở miệng, Vong Ngạn quyết đoán cắt ngang: "Đại sư huynh, huynh không cần lo lắng. Chuyện năm đó là quyết định của đệ, đệ không hối hận. Vả lại, quả nhiên phương pháp đó hữu hiệu nha. Nơi này của đệ..." Chỉ chỉ vào trái tim mình: "Hiện giờ không còn hình bóng của huynh nữa."

"Không, không thể..." Giản Bằng cúi đầu, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

"Tại sao lại không thể, không phải năm đó huynh đã nói là huynh không thể sao. Hiện giờ, đệ trả lại câu đó cho đại sư huynh." Cương quyết dứt khoát, hắn ghét dây dưa lằng nhằng.

"Vì ta thật sự thích đệ. Ta chỉ là, chỉ là..." Giản Bằng hắn biết, một khi hắn nói ra những lời này, sự thật năm đó sẽ bị bóc trần.

Vong Ngạn kinh ngạc, hắn từng nghĩ sẽ nghe đại sư huynh nói gì đó, nhưng không ngờ lại lại là những lời này: "Cũng đã ngàn năm rồi, nói cho đệ biết đáp án đi, vì sao chứ?"

Người trước nay lí trí lại bị tình cảm chi phối, Giản Bằng không cố kỵ nhiều nữa, nói toạc ra: "Ta chỉ là không muốn làm thế thân cho Thanh Diệp mà thôi! Đệ hiểu không hả!"

Hắn tiến tới ôm chầm lấy Vong Ngạn, hai tay vòng qua eo y, khiến y dựa sát vào hắn, cảm nhận được trái tim đang khủng hoảng mà nảy lên kịch liệt: "Ta muốn người đệ yêu thật sự là ta. Ta không muốn đệ dùng ánh mắt hàm chứa tình ái dành cho ta lại thực tế là nhìn Thanh Diệp. Ta không muốn... là ảo ảnh của Thanh Diệp."

"Thanh Diệp là ai, đệ chưa từng nghe qua. Sao có thể có tình cảm với hắn chứ?" Vong Ngạn càng nghe càng cảm thấy vô lý.

"Chính ta cũng không rõ. Người biết chuyện năm đó chỉ có sư tôn cùng Thanh Diệp mà thôi. Ta chỉ biết kiếp trước đệ từng có tình cảm sâu nặng với một người, nhưng hắn lại không xứng có được phân tình cảm đó. Sư tôn căn dặn ta nếu sau khi hết bệnh thấy đệ mến mộ ta thì đừng tỏ ra ngạc nhiên, cố gắng chiếu cố đệ thật tốt."

Giọng nói Giản Bằng đột nhiên chua xót: "Nhưng cái năm đệ mười tuổi, lúc Thanh Diệp đến chữa bệnh cho đệ, lại thấy ánh mắt đệ dành cho hắn, ta biết kẻ trong lòng đệ là Thanh Diệp. Tuy rằng ta cũng rất nghi vấn vì sao đệ chưa từng gặp Thanh Diệp nhưng lại có tình cảm sâu đậm với hắn như vậy, nhưng ta không hề nhìn lầm. Ta năm đó, chỉ là muốn đệ nhận thức người nào mới chân chính là người đệ yêu, nên ta... ta..." Chôn đầu vào hõm vai Vong Ngạn, tham lam hít thở mùi hương Nguyệt Trà thoang thoảng trên người Vong Ngạn, Giản Bằng phó mặc tất cả mà nói ra sự thật hắn biết.

Vong Ngạn hững hờ tiếp lời: "Nên huynh khoét một lỗ trong tim đệ, muốn thử xem trong đó có phải chứa duy nhất hình bóng của huynh hay không, muốn đệ vạn kiếp bất phục,... dùng người đệ cứu về đâm đệ một dao hẳn hoi a."

"Ta... ta..." Giản Bằng không biết nên biện giải cho bản thân thế nào.

"Thế còn Giản Thiên, thằng nhóc từ đâu chui ra chắc huynh rõ hơn ai hết a."

"Chuyện này, ta chỉ là bất đắc dĩ!"

"Hừ, chỉ là bất đắc dĩ nha!" Vong Ngạn buồn cười, sao cứ phải lấm liếm hành vi của mình như thế chứ.

...

Ở một nơi xa xôi nào đó, trong một tòa thành rộng lớn hùng vĩ, bình dấm chua vĩ đại đậm đặc khổng lồ bị người lật nhào.

"Cái tên khốn nạn nhà ngươi buông ta ra, ta nhất định phải đi làm thịt tên đại đồ đệ không nên thân của ngươi. Hắn... hắn dám ngang nhiên ăn đậu hũ của lão bà ta, lại dám ôm người lâu như vậy. Ta thề không băm nát hắn ra tương, ta không làm đại ma đầu nữa." Đại ma đầu nhìn thấy hình ảnh hai người ôm nhau thắm thiết trong gương, hận không thể bổ nhào ra mà tách Vong Ngạn ra khỏi tên háo sắc kia. Tuy rằng hắn biết lão bà nhà hắn xinh đẹp tuyệt trần, phiêu dật thanh tao, lại thích chọc hoa đào, nhưng trường hợp này, hắn quyết không nhịn nữa. Hắn mặt kệ hình tượng khí chất gì gì đó sụp đổ, hận không thể lao vào đánh nhau với Giản Bằng.

Thiên Nhân lão tổ dùng hết sức bình sinh ngăn cản đại ma đầu, cả người buồn cười không thôi: "Hừ, mùi dấm chua nồng nặc tới nỗi ta sắp bị ngươi xông tới chết đây. Ngươi bình tĩnh bình tĩnh. Lúc này liều mạng xông ra ngoài chỉ vô ích mà thôi. Hiện giờ, ngươi tốt nhất nên đột phá Thần Thể kỳ Cao cấp cho ta, ngươi mới mong ôm được Tiểu Dật vào tay, đánh bại những kẻ mơ ước Tiểu Dật của ngươi a!"

Lão đầu thành công đánh vào điểm yếu trong lòng đại ma đầu, hắn hít sâu vài hơn làm dịu tâm tình, ngồi thu lu vào một góc trồng nấm.

Ngươi không quan tâm tới ta, ngươi không quan tâm tới ta...

Trác Thiếu Quân bị ma chú của đại ma đầu làm cho nhức óc, hắn ôm trán thở dài: "Ngươi đừng có mà niệm, hắn không có ở đây để ngươi làm nũng đâu."

Có ai ngờ, đại ma đầu trong truyền thuyết lại là một kẻ thế này chứ.

...

Huyết Vũ nhận được mệnh lệnh của chủ nhân lớn, lao vào tách hai người ra.

Cảm nhận được sát khí trên người Huyết Vũ, Giản Bằng kinh hoảng sợ Huyết Vũ làm tổn thương Vong Ngạn: "Ma thú Huyết Vũ, không được làm hại Tiểu Dật!"

Nhưng nhìn về phía Vong Ngạn, cả người hắn như đơ ra.

Ai nói Huyết Vũ thị huyết tàn nhẫn, hắn chỉ thấy một tiểu cô nương hai mắt híp lại thỏa mãn, cả người như phát ra tia sáng. Còn Vong Ngạn đáng lí phải bị uy hiếp sợ hãi lại vươn tay xoa xoa đầu Huyết Vũ, hai mắt đồng dạng híp lại thưởng thức cảm giác mềm mại trong tay.

"Thật hoài niệm a, mềm mềm mượt mượt!" Vong Ngạn cười như xuân về, cả người thả lỏng.

Một người một chim, (a phải là một người hai chim mới đúng!) đồng dạng hạnh phúc đến từng lỗ chân lông.

Giản Bằng đúng là hiếm khi có dịp mở rộng tầm mắt.

Huyết Vũ cảm thấy thỏa mãn, nhu nhu hỏi Vong Ngạn: "Chủ nhân, người không bị hắn làm gì chứ?"

Vong Ngạn xoa cũng xoa đủ, cười cười nhìn tiểu loli: "Không sao, là ban nãy ta kinh ngạc đến mức không kịp phản ứng mà thôi."

"Ngài có biết chủ nhân lớn ghen tỵ đến mức nào không, hắn ngay cả tâm muốn nhảy sông Hoàng Hà, phá Trường Cửu liên hoàn trận, diện bích một ngàn năm cũng có rồi đó." Huyết Vũ không thấy được tình cảnh lúc đó, nhưng khí lạnh chủ nhân lớn phóng xuất thông qua mệnh lệnh cũng đủ khiến nó đông lạnh thành chim đá.

"Hắn còn nói gì nữa không?" Vong Ngạn dù chỉ gặp đại ma đầu một lần, nhưng ấn tượng về tính cách của hắn thông qua hành động cũng đủ.

Nếu là người trong tim, đại ma đầu không tiếc bất cứ thứ gì sủng đến tận trời.

Ngay cả việc hắn cố ý chọc hoa đào khiến đại ma đầu ăn dấm, y cũng không phản đối.

Chỉ cần không để ai chạm vào người hắn là được, đối với bất kì yêu cầu gì đại ma đầu đều hữu cung tất ứng.

Ha ha, thật thú vị!

Huyết Vũ ỉu xìu nhớ lại khẩu khí lúc đó của đại ma đầu, cả người mất đi ánh sáng: "Chủ nhân lớn bảo ta hắn mà ra được, hắn nhất định hầm ta thành canh bổ cho tiểu chủ nhân. Nếu không, hắn cũng cắt khẩu phần linh thạch của ta."

"Ô ô, người phải đòi lại công bằng cho Tiểu Hồng tiểu chủ nhân, chủ nhân lớn quá vô lý. Chỉ là ta phản ứng chậm một chút mà thôi, không cần, không cần... cắt giảm phần linh thạch của ta!"

Huyết Vũ ôm chân Vong Ngạn cứng ngắt, hai mắt đỏ hồng nặn không ra nước mắt.

Vong Ngạn bó tay với con chim này, trong lòng thầm khinh bỉ.

Diễn xuất quá khoa trương, nếu ta mà là đạo diễn, ta nhất định không trả lương cho ngươi, nể mặt ngươi đáng thương, cùng lắm chỉ cung cấp cơm ba bữa cho ngươi là cùng!

Giản Bằng nghẹn trân trối một hồi, gian nan mở miệng: "Tiểu Dật, đệ nói nó vừa gọi đệ là gì?"

Vong Ngạn tươi cười nhìn Huyết Vũ: "Tiểu Hồng, ra mắt đại sư huynh đi."

Tuy Huyết Vũ không ưa gì kẻ dám động tay động chân với tiểu chủ nhân, nhưng cũng thành thật vâng lời: "Bái kiến chưởng môn Minh Thần Phái, ta là Huyết Vũ, à không, Tiểu Hồng, là nô bộc của Vong Ngạn tiểu chủ nhân, tùy thời ngài ấy sai bảo."

Nói rồi quỳ gối cung kính làm một cái đại lễ với Vong Ngạn.

Giản Bằng hôm nay đắc tội với lão thiên gia, đả kích với hắn chỉ có cái sau khủng khiếp hơn cái trước mà thôi.

Chủ nhân... chủ nhân... chủ nhân...

Liên tục oanh tạc đầu hắn, Giản Bằng có chút ăn không tiêu.

Quả là Trường Giang sóng trước xô sóng sau, đánh cho hắn lung lay muốn bất tỉnh luôn.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net