Chương 5: Tiên nhân!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyết Vũ thấy chủ nhân bị nhìn lâu như vậy, nhất thời cảm thấy tức giận, phóng ra sát khí về phía đám kiến hôi kia.

Các ngươi không có tư cách ngắm nhìn chủ nhân!

Năm người chợt tỉnh mộng, thành thật cúi đầu xuống.

Trong đầu Giản Thiên xuất hiện một hình ảnh xẹt qua, nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều.

Bây giờ, sống chết của bọn hắn đều nằm trong tay người xinh đẹp kia, có nguyện ý thả bọn chúng hay không đều phải coi tâm tình hôm nay của người đó tốt hay xấu.

Vong Ngạn đánh giá kẻ đầu tiên mở lời: "Ngươi dùng lời thoại cũ như vậy, nếu như thả các ngươi không phải chứng tỏ ta bị lừa một cách quá ngu ngốc sao? Hiện giờ, ta cho các ngươi một cơ hội. Mỗi người nêu lên một lý do, xem tại sao ta không nên giết các ngươi. Ngươi ban nãy nói đầu tiên, giờ cũng nói trước đi."

A Cứ run rẩy, nhưng những lần len lỏi giữ sự sống và cái chết cho thấy, hắn cũng có bản lĩnh bảo mệnh riêng: "Tiên nhân không giết bọn ta, vì giết bọn ta sẽ làm bẩn tay tiên nhân."

Vong Ngạn cười ha ha: "Vậy nếu ta sai Tiểu Hồng giết các ngươi thì sao? Cũng không làm bẩn tay ta mà!"

Hắn còn giả vờ nhìn chăm chú vào Huyết Vũ, rồi nhìn vào bàn tay mình.

Huyết Vũ gào thét trong lòng, cái tên Huyết Vũ trước kia có bao nhiêu oai phong, bây giờ cái tên Tiểu Hồng lại có bấy nhiêu ngu ngốc.

Nhưng nó không dám có ý kiến, chủ nhân lớn bảo tiểu chủ nhân hiện giờ nói một là một, nó dám cãi lại không chừng sẽ bị quăng vô nồi thành gà hầm thuốc bắc cho tiểu chủ nhân a.

Nhân sinh đau khổ, sống dưới sự áp bức bóc lột của chủ nhân lớn, không thể không cúi đầu.

Trong lòng hai hàng lệ bôn, nhưng bên ngoài Huyết Vũ hiển nhiên không có bất cứ dị nghị gì với cái tên ngu ngốc này.

A Cứ xanh mặt, hắn đã hoang phí một cơ hội sống còn của bọn chúng. Hiện giờ chỉ còn trông chờ vào mấy tên ngốc còn lại vô tình đáp trúng thôi.

"Vì tiên nhân rất xinh đẹp. Người đẹp như thế tất nhiên không thèm làm khó chúng tiểu nhân rồi."

"Chuyện ta xinh đẹp và chuyện ta giết các ngươi hay không không có liên quan gì đến nhau."

"Vì tiên nhân là người tốt. Người tốt sẽ không giết người."

"Ta chưa bao giờ nhận mình là người tốt."

"Vì... ờm... tiên nhân vừa mới ngủ dậy, chuyện đầu tiên phải làm là làm vệ sinh, sau đó ăn sáng. Giết chúng tiểu nhân, tiên nhân sẽ mất khẩu vị a."

"Ta không ăn cũng sẽ không sao."

Nghe những lí do ngớ ngẩn do lũ đàn em đưa ra, A Cứ lắc đầu vỗ trán. Mấy cái tên óc heo này, phen này bọn chúng bỏ mạng tại đây là chắc chắn.

Vong Ngạn cười khúc khích, hôm nay chơi thật vui.

Còn mỗi Giản Thiên, hắn cau mày suy nghĩ khá lâu.

Lý do người kia không muốn giết mình sao?

Tựa hề không có lý do nào cả.

...

Đúng vậy!

Giản Thiên không cao ngạo không siểm nịnh trả lời: "Ngài muốn giết chúng tôi hay không, không hề có lý do nào cả. Nếu ngài muốn giết, thì từ đầu đã chẳng kêu chúng tôi tìm ra lý do để được ngài tha mạng. Điều này giống như, ngài đang đùa chúng tôi, lại giống như, ngài đang tìm một lý do để không giết chúng tôi vậy."

Vong Ngạn nhíu mày, không ngờ không chỉ bề ngoài, ngay cả cách suy nghĩ cũng thật giống huynh ấy.

Quả thật là duyên số đưa đẩy!

Đúng hơn là kiệt tác của lão hồ ly kia!

Hừ.

Lão thiên gia đang ngồi đánh cờ cùng Văn Tinh Quân, bất chợt hắc xì một cái thật mạnh.

Là kẻ nào đang rủa thầm mình đây?

Văn Tinh Quân lợi dụng lúc lão thiên lơ đễnh, nhanh chóng giấu đi vài quân cờ. Thế cục bên Văn Tinh Quân vốn là nước chết, bỏ đi vài quân liền sinh long hoạt hổ.

"Lão Văn chết tiệt, dám chơi ăn gian!" Lão thiên nhìn thế cờ nhận ra mình bị thiếu mất ba quân.

"Nói nhảm. Văn Tinh Quân ta cần chơi gian lão sao. Chính là lão không nhớ kĩ mà thôi!" Văn Tinh Quân trong bụng âm thầm cười, mấy lần trước lão không phải cũng nhân lúc ta sơ ý, cầm đi vài quân sao. Hôm nay chính là ngày tàn của lão! Tuy vậy, trên mặt Văn Tinh Quân lại ra vẻ quân tử, khiến lão thiên cũng phải ngẫm lại xem liệu mình có nhớ nhầm không.

Thôi kệ, hôm nay đặt cược một vò rượu năm trăm năm, không thể lùi bước!

Hai lão đầu tiếp tục đánh cờ khí thế, quên mất ban nãy có người dưới nhân giới nhớ thương mình.

Vong Ngạn mỉm cười, trả lời cho bọn chúng: "Thật ra đúng là ta không có ý định giết các ngươi."

Cả đám người thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng dỡ xuống một ít.

Vong Ngạn bồi thêm: "Nhưng không phải là không có lý do."

Cả đám lập tức căng thẳng.

"Lý do của ta rất đơn giản. Ngươi..." Chỉ về phía Giản Thiên "Rất giống một người quen của ta."

Cả đám trầm trồ. Chỉ đơn giản như vậy?

Nếu quả thật chỉ đơn giản như vậy, mạng bọn chúng quả là may mắn.

"Tuy ban nãy không đáp trúng, nhưng coi như là cho qua đi." Vong Ngạn cười cười, chủ ý xấu xa lại nảy ra trong đầu.

"Đa tạ tiên nhân, đa tạ."

Cả đám năm người bước về phía lối vào, bỗng nhiên Huyết Vũ xuất hiện chắn bọn họ lại.

Vong Ngạn chà chà tay: "Không lấy mạng các ngươi, không có nghĩa là ta không đánh các ngươi!"

Huyết Vũ hiểu ý chủ nhân, đánh bọn chúng thành đầu heo, cả đám ôm đầu xin tha. Ngoại trừ Giản Thiên bình an vô sự, cả đám đều bị đánh sưng vù mặt mày, cha mẹ nhận không ra.

Vong Ngạn chướng mắt, phất tay: "Đi đi."

Cả đám như nhận được lệnh ân xá, cắm đầu chạy thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net