Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sư phụ bảo muốn làm một bữa thật ngon khao chúng tôi nhưng cuối cùng cả thầy cả trò đều ngộ độc thực phẩm.

Tống Bách Lao nhìn chân tôi rồi ngồi xổm xuống ấn chỗ bị sưng.

"Động đậy ngón chân thử xem."

Tôi nhịn đau co ngón chân theo lời hắn.

"Xương không bị làm sao." Hắn quay lưng về phía tôi: "Lên đi."

Tôi bối rối nhìn bờ lưng rộng trước mặt: "Nhưng mà lưng anh...bị thương."

Tuy tôi không thừa cân nhưng dù sao cũng là đàn ông trưởng thành, tôi sợ hắn cõng mình cả đoạn đường thì vết thương sẽ bị rách. Chỉ vì đưa tôi về mà liên lụy đến cả hắn thực sự là lợi bất cập hại.

"Hay anh dẫn Mặc Mặc về trước rồi bảo người tới đón tôi?"

Tôi tự thấy ý kiến này vô cùng hợp lý lại vẹn cả đôi đường, nhưng Tống Bách Lao không bằng lòng.

"Sao cậu phiền thế nhỉ?" Hắn đứng lên rồi nhìn xuống tôi với vẻ mất kiên nhẫn: "Tôi cho cậu hai lựa chọn, tôi cõng cậu về hoặc tự cậu bò về. Chọn một đi."

Cái tên này đúng là vừa khó đoán vừa không biết trái phải.

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn một lúc nhưng vì không muốn phải tự bò nên cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Vậy làm phiền anh rồi."

Tôi leo lên người Tống Bách Lao một cách thận trọng, cố hết sức cử động nhẹ nhàng nhưng vẫn cảm nhận được cơ bắp hắn lập tức căng cứng.

"Đau không?" Tôi sợ mình đè lên vết thương trên lưng hắn.

"Cậu tự lo cho cậu trước đi." Hắn đỡ đầu gối tôi rồi đứng vững, sau đó quay qua nói với Tống Mặc: "Đi theo sát bố, không được chạy lung tung."

Tống Bách Lao trước giờ luôn nghiêm khắc với con nên Tống Mặc vốn hơi sợ hắn. Lúc này nhóc thấy bố ra lệnh thì nào dám không nghe lời, bèn gật đầu vội vã tỏ ý mình chắc chắn sẽ ngoan ngoãn làm theo lời dặn. Tống Bách Lao cõng tôi băng qua bụi cây rồi lên đường núi mà nhẹ như không, còn Tống Mặc nắm vạt áo bố đi sát bên cạnh. Người trưởng thành sải bước rộng mà Tống Bách Lao lại có đôi chân dài nên Tống Mặc vất vả lắm mới đuổi kịp. Để đuổi theo bố, trông nhóc vừa nghiêm túc vừa chăm chú, nhưng khi ngẩng đầu nhìn tôi lại nở nụ cười ngọt ngào vô cùng.

Tôi thấy nhóc vã mồ hôi nên không nhịn được mở miệng: "Anh đi chậm một chút. Mặc Mặc không theo kịp."

Tống Bách Lao dừng bước nhìn Tống Mặc, sau đó tốc độ chậm lại thấy rõ.

Cành lá đu đưa, rì rào trong cơn gió nhẹ thổi qua ngọn cây. Bầu không khí êm dịu nhường này khiến người ta dù bị thương cũng thấy lòng mình lâng lâng. Tôi kề sát vào tai Tống Bách Lao thầm thì: "Cảm ơn..." Cảm ơn hắn tới tìm chúng tôi, cảm ơn hắn bằng lòng cõng tôi về.

Tống Bách Lao nện từng bước vững vàng lên bậc thang, lời nói vẫn phi vèo vèo như mũi tên bắn lén làm người ta khó mà đề phòng: "Tôi chỉ sợ Tống Mặc bị làm sao thôi, đừng tưởng bở. Cõng cậu là vì muốn trả ơn chăm sóc lần trước. Cậu đừng nghĩ cậu lấy lòng thì tôi sẽ thay đổi cái nhìn về cậu."

Tôi vốn đang cố không áp toàn bộ cơ thể lên người hắn, nhưng nghe mấy lời "tăng xông" kia xong thì lập tức vòng hai tay qua cổ hắn rồi đè cả người xuống.

Tống Bách Lao rên lên vì đau, đứng lại thềm đá hít một hơi thật sâu: "Cậu đừng có nhích tới nhích lui!"

Tôi thầm thở dài, nhưng cuối cùng vẫn đổi sang nắm bả vai rồi tách ra khỏi lưng hắn một chút: "Không sao. Tôi đối xử tốt với anh không phải vì mưu mô để anh thay đổi."

Lời của tôi tựa như xương cá mắc trong cổ họng làm hắn nhả không được nuốt không xong, chẳng còn lời nào để nói. Bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, coi như tôi được như ý muốn.

Mợ Cửu thấy chân tôi sưng như cái bánh bao thì chạy ngay đi gõ cửa phòng Lạc Mộng Bạch. Vì vết thương của Tống Bách Lao cần đổi thuốc hàng ngày, mấy hôm vừa rồi cô ấy đều ở đây. Lạc Mộng Bạch vừa lau kính vừa xuống tầng trong tình trạng ngáp ngắn ngáp dài, nom uể oải vô cùng.

"Hai đứa biết tối qua chị ngủ lúc mấy giờ không? Có bảo vệ người phải viết bài cho tạp chí khoa học (1) không hả?

(1) Những người làm trong lĩnh vực học thuật thường giới thiệu công trình nghiên cứu của mình bằng cách gửi bài (papers) cho các tạp chí học thuật (journals) và/hoặc thuyết trình tại hội thảo (conferences)

Tống Bách Lao ung dung ngồi xuống sofa, trong tay là tách trà Earl Grey mợ Cửu mới pha: "Bảo vệ chị à? Vậy kinh phí quý sau của phòng nghiên cứu..."

Tôi nghe mợ Cửu nói hạng mục nghiên cứu hiện tại của Lạc Mộng Bạch bị cả giới học thuật công nhận là vừa điên rồ vừa vô dụng. Dự án này có thể tiếp tục là nhờ cả vào Tống Bách Lao bỏ tiền ủng hộ, bởi vậy Lạc Mộng Bạch mới đồng ý "bảo đến là đến", cam lòng trở thành bác sĩ gia đình của nhà họ Tống dù chẳng khác nào "giết gà bằng dao mổ trâu".

"Hahaha, chị đùa tí ấy mà. Chị là Alpha chứ có liễu yếu đào tơ như Omega đâu, làm gì cần bảo vệ."

Cô xoay xoay chân tôi nhẹ nhàng, kiểm tra một lát rồi đưa ra kết luận giống Tống Bách Lao: xương không sao, chỉ bị trẹo chân thôi.

"Mợ Cửu còn giữ lọ dầu thuốc của cháu không, loại lần trước em họ dùng ấy. Dì lấy ra giúp cháu."

"À có có." Mợ Cửu nghĩ một lát rồi đi lấy, chẳng mấy đã mang về lọ dầu còn một nửa.

"Có thể sẽ hơi đau. Em nhịn chút nhé." Lạc Mộng Bạch đổ ít dầu lên tay rồi xoa bóp chầm chậm lên chân tôi.

Tuy tôi đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi mắt cá chân sưng lên bị chạm vào, cảm giác như xương cốt sắp đứt lìa vẫn làm tôi nắm chặt hai tay, để lộ tiếng thở run rẩy từ cổ họng. Tống Mặc nhìn tôi với vẻ mặt đong đầy lo lắng. Nhóc khoanh hai tay trước ngực trong tâm thái bất an như đứa trẻ sắp đến lượt tiêm trong bệnh viện. Tôi gắng gượng nở nụ cười: "Đừng sợ, không đau đâu."

Tống Bách Lao thả tách sứ tinh xảo xuống bàn rồi vẫy tay gọi Tống Mặc: "Đau thì bảo đau, sao phải lừa nó là không đau?"

Tôi không hiểu sao lúc này rồi hắn còn muốn đối nghịch với tôi, nhưng tôi chẳng có tâm trạng đối đáp nên chỉ quay mặt đi để Tống Mặc không thấy khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của mình.

Bên tai vọng lại lời nói mang ý cảnh cáo của Tống Bách Lao: "Con thấy chưa, trẹo chân rất đau nên sau này con phải đi đứng cẩn thận, nếu không Lạc Mộng Bạch sẽ bôi cái thứ khó ngửi kia rồi ấn mạnh lên chân con. Kinh khủng hơn nữa còn có gãy xương, có khi phải phẫu thuật. Con biết phẫu thuật là gì không? Là..."

Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Tống Mặc sợ hắn. Cách giáo dục này có phải quá đáng sợ với một đứa trẻ năm tuổi không? Tôi nhịn đau quay đầu lại thì thấy Tống Mặc vẫn khoanh tay, ngước lên nhìn bố với vẻ sợ hãi, nép dưới bóng hắn run lẩy bẩy.

"Anh đừng nói nữa." Tôi nhìn sang mợ Cửu: "Tiểu thiếu gia sờ soạng rất nhiều đồ bẩn thỉu bên ngoài. Mợ rửa tay giúp thằng bé rồi lấy pudding trong tủ lạnh ra cho nó ăn nhé."

Mợ Cửu nhìn lướt qua vẻ mặt Tống Bách Lao, thấy hắn không phản đối mới đáp lời tôi rồi dắt Tống Mặc ra phòng khách. Trong ngôi nhà này, Tống Bách Lao luôn là "ông chủ" tối cao, không ai dám trái lời. Dù tôi là bạn đời trên danh nghĩa của hắn nhưng trong lòng mọi người đều rõ tôi chẳng là cái thá gì với hắn.

"Em xấu tính lắm đấy. Nếu đưa vào truyện cổ tích, em không phải hoàng hậu độc ác thì cũng là quỷ dữ ăn thịt người." Lạc Mộng Bạch vừa nói vừa bôi thêm ít dầu cho tôi. Tuy vết thương bỏng rát nhưng không đau đến vã mồ hôi lạnh như mới đầu.

"Nó sinh ra là để thực hiện trách nhiệm, không phải để làm hoàng tử." Tống Bách Lao không tỏ ý kiến gì với nhận xét về tính cách của mình, chỉ nói một câu không đầu không đuôi.

Tôi hơi bối rối nhưng rõ ràng Lạc Mộng Bạch hiểu ý hắn: "Haiz, em thật là..."

Một ý nghĩ chợt lướt qua trong đầu, nhưng tôi chưa kịp bắt lấy thì tay Lạc Mộng Bạch đã chạm tới, phá tan lực chú ý tôi vất vả lắm mới tập trung lại được. Suy nghĩ kia cũng không tìm về được nữa.

Tôi bị thương ở chân, Tống Bách Lao bị thương ở lưng. Chúng tôi cũng coi như đôi vợ chồng chung hoạn nạn. Lạc Mộng Bạch băng bó rồi dặn tôi trước khi chân hết sưng hạn chế dùng bên chân bị thương, cố gắng nằm nghỉ trên giường. Thế nhưng ngay hôm sau Tống Bách Lao đã bảo mợ Cửu dìu tôi tới phòng làm việc rồi ném một tờ bản thảo qua.

"Học thuộc đi."

Tôi cầm tờ giấy A4 với vẻ khó hiểu, nhưng khi đọc nội dung thì không khỏi sững sờ. Đây là đơn tuyên bố tôi sắp dùng pháp luật làm vũ khí bảo vệ quyền lợi bản thân.

"Chuyện này..." Tôi ngẩng đầu lên từ trang giấy với nét chữ phóng khoáng: "Học thuộc xong thì sao?"

Tống Bách Lao vừa xoay bút vừa nói bằng giọng đương nhiên: "Tuyên bố trên tài khoản Hổ Phách của cậu."

Tôi cứ tưởng chuyện này sẽ tiến hành thầm lặng dưới sự sắp xếp của Tống Bách Lao. Dù sao hắn luôn mồm nói mình quan tâm đến danh dự, tôi nghĩ hắn sẽ không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý, không ngờ ngay từ đầu hắn đã định để tôi công khai tuyên bố trên kênh livestream một cách lộ liễu.

"Có phải hơi...kiêu căng quá không?"

Tống Bách Lao nhướng mày ra chiều kinh ngạc: "Ninh Úc, cậu nhìn xem cậu đã thấp kém tới mức nào rồi? Một Beta từng nói ngay trước mặt tôi dù thế nào cũng phải thay đổi vận mệnh, thế mà bây giờ còn không dám đưa ra một lời tuyên bố trước dư luận ư?"

Tôi thầm run lên, ngón tay cũng ấn chặt hơn làm tờ giấy nhăn lại một cách khó coi.

"Cậu quỳ lâu quá nên không đứng lên nổi à?"

Hắn nói với giọng lạnh lùng. Tuy đôi mắt không thể hiện sự ghét bỏ nhưng lại tràn đầy thương hại, thứ cảm xúc tôi càng ghét cay ghét đắng. Tôi thà rằng hắn ghét tôi.

"Nhưng lâu rồi tôi không livestream tức là đã vi phạm hợp đồng, không biết tài khoản còn không..." Hổ Phách không gửi thư của luật sư đã làm tôi cảm tạ trời đất. Nếu còn chưa đóng tài khoản, tôi thực sự nghi ngờ họ là thánh mẫu (2).

(2) "Thánh mẫu" chỉ người siêu tốt bụng, tốt đến mức không thật. Từ này thường mang nghĩa tiêu cực.

Tống Bách Lao nghe vậy thì cười nhạo coi thường: "Cậu có biết cổ đông lớn nhất của Hổ Phách không?" Thấy tôi mù mờ, nét cười trên mặt hắn càng sâu: "Là Hạ Thịnh."

Thì ra tôi chưa nhận được thư của luật sư không phải vì may, càng không phải lãnh đạo Hổ Phách lương thiện... Có tiền đúng là muốn làm gì thì làm. Nếu hắn đã nói đến đây, tôi cũng không có lý do hay quyền từ chối. Tống Bách Lao theo dõi tôi học thuộc suốt nửa tiếng, sửa ngữ điệu từng chữ từng câu. Sau khi học được kha khá, tôi bỗng nhớ tới một chuyện quan trọng.

"Ừm... Tôi có cần lộ mặt không?"

Hắn dựa vào bàn, nắm cằm tôi xoay qua xoay lại: "Đâu phải người ta không nhận ra, sao phải giấu mặt?" Nói xong, hắn lấy ngón cái xoa xoa môi tôi: "Môi hơi nhợt nhạt."

Tôi mặc kệ hắn nhìn qua ngó lại như kiểm định hàng hóa, nghe bảo phải lộ mặt thì hết sức bối rối.

"Tôi... Không được, nếu lộ mặt tôi sẽ căng thẳng, không mở miệng được." Tôi vừa nói, ngón tay còn chưa rời đi của hắn lọt giữa đôi môi rồi bị ngậm lấy trong bầu không khí mập mờ.

Cả tôi và hắn đều sững sờ. Tôi còn chưa phản ứng kịp, hắn đã rút ngón tay ra trước với vẻ phiền muộn.

"Cậu muốn quyến rũ tôi đấy à?" Lại còn chỉ trích theo kiểu cố tình gây sự.

Theo kinh nghiệm đúc kết được, tôi phải thừa nhận hào phóng mình muốn quyến rũ hắn, sau đó hắn sẽ tỏ vẻ "Tôi đúng là không nhìn lầm cậu" rồi phất tay đi mất. Thế nhưng, hôm nay tôi lờ mờ cảm thấy làm vậy không phù hợp nên mở miệng lại đổi thành: "Tôi... không quyến rũ anh." Nói xong suýt thì cắn đầu lưỡi.

Hắn híp mắt lại, nhìn vẻ mặt rất nguy hiểm: "Cậu không quyến rũ tôi, ý cậu là tôi ép cậu quyến rũ tôi? Hay là... cậu không khống chế được bản thân?"

Khổ thân tôi trên người có thương tật, muốn đứng lên chạy trốn cũng không được.

"Tôi... không khống chế được bản thân." Cuối cùng tôi chọn bên khó dẫm phải mìn hơn.

Ngón tay hắn lại xoa gò má tôi, nhưng lần này ẩn ý không còn như trước. Mu bàn tay kề sát da thịt, lướt từ hai má xuống cằm, mang lại cảm xúc mềm mại hơn, lại càng làm lông tơ trên mặt dựng đứng.

"Ồ?" Giọng hắn trầm xuống đôi chút, ngón tay cái lại đi vào khoang miệng của tôi: "Khả năng kiềm chế của cậu kém nhỉ. Tiếc là tôi đang bị thương nên không thỏa mãn được cậu..."

Tôi cũng bị thương, không muốn bị cắn cổ.

"Nhưng mà có thể thưởng cậu cái khác." Tống Bách Lao vừa nói vừa lùi ra sau. Hắn chống một tay trên bàn, ngón tay đặt trên đầu lưỡi tôi, động tác mang tính ám chỉ rất mạnh: "Như cái lần cậu thấy trên tầng thượng ấy. Có biết không?"

Tôi ngậm lấy ngón tay hắn, nghe vậy thì nhìn hắn sững sờ như nghe tiếng sấm giữa trời quang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net