Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Thu Dương nói cậu ấy thích con gái, Alpha, Beta hay Omega đều được tất. Cậu ấy đúng là sáng suốt.

Tống Bách Lao nhắc tới tầng thượng là tôi hiểu. Nơi ấy vừa là chỗ nghỉ ngơi vừa là chốn "mây mưa" của hắn. Tôi tình cờ bắt gặp hắn "làm" ở đó không ít lần, nhưng chỉ có lần ấy là thấy tận mắt. Vài tiếng động kì lạ làm tôi giật mình tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa vốn không sâu. Âm thanh ấy rất khó hình dung, nếu cố diễn tả thì chắc khá giống tiếng động sinh ra khi cọ xát con mực với ống nước thật mạnh.

Có lẽ tôi mới vừa ngủ dậy nên đầu óc không tỉnh táo, còn chưa hoạt động trở lại. Rõ ràng trước giấc ngủ tầng thượng chỉ có mình tôi. Vấn đề chết người là tôi lại đứng dậy đi về phía có tiếng động. Tới khi tôi nhận ra tiếng ấy không phải là cá mực cọ với ống nước thì đã quá muộn. Lúc tôi đi đến cầu thang, hai cơ thể bỗng dưng xuất hiện trước mặt thực sự hơi khó coi. Tống Bách Lao khép hờ đôi mắt dựa vào tường, áo khoác đồng phục màu đen bị cởi ra rồi mắc lộn xộn ở khuỷu tay. Trước người hắn là một Omega lạ mặt đang quỳ xuống, duỗi chiếc cổ trắng nõn để ra sức chiều chuộng "chỗ ấy".

Cảnh tượng này gây sốc tới mức tôi đứng chết trân một chỗ mà bỏ lỡ cơ hội rời đi ngay lập tức. Tiếng bước chân không chút giấu diếm và ánh mắt trắng trợn của tôi chẳng khác nào hét lên tuyên bố với Tống Bách Lao "Tôi đến đây." Hắn vốn đang dựa đầu vào tường để lộ yết hầu nhưng từ từ mở mắt ra nhìn sau khi cảm nhận được sự tồn tại của tôi. Nơi thái dương lấm tấm mồ hôi không biết do nóng hay vì nguyên nhân nào khác. Ẩn dưới thiết bị phòng cắn, dường như hắn đang há miệng thở dốc. Trí tưởng tượng sẽ điểm tô cho kí ức rất nhiều chi tiết nhỏ đặc sắc, ví như bây giờ nhớ lại tôi cứ cảm giác hơi thở kia nóng rực như núi lửa phun trào. Có lẽ trong mắt tôi khi ấy cả người hắn đều nóng rẫy.

Hắn thấy tôi cũng không xua đuổi. Chúng tôi cứ nhìn nhau im lặng mãi tới khi Omega phía trước cảm nhận được gì đó nên định quay lại.

"Tiếp tục." Tống Bách Lao vẫn nhìn tôi, nhưng cái tay đặt lên gáy Omega kia dứt khoát không cho cậu ta quay sang chỗ khác.

Hai tiếng khàn khàn ẩm ướt, tràn đầy hương vị tình dục ấy như hai tảng đá từ trên trời giáng xuống, làm tôi tỉnh cả người. Tôi rời khỏi nơi ấy, vội vàng và hoang mang tới nỗi quên cả sách vở, đến khi nhớ ra lại sợ gặp phải cái gì không nên thấy nên cứ trù trừ mãi tới giờ tan học. Tôi tưởng qua buổi chiều là hai người kia xong việc rồi, nhưng Omega kia đã đi còn Tống Bách Lao vẫn ở lại.

Hắn ngồi dựa vào góc tường nhìn bài tập của tôi rất say sưa. Trong nội dung phê bình văn học tuần này, cô giáo yêu cầu chúng tôi đọc sách được chỉ định rồi viết một bài văn nêu cảm nhận. Quyển sách được giao tên là "Người tình định mệnh", một tiểu thuyết tình cảm chấp bút bởi nhà văn châu Âu nào đó có tên dài hơn cả tên sách. Chủ đề chính đại khái là lời nhắn nhủ tới người đời rằng mỗi Alpha đều có Omega do ông trời sắp đặt, đừng từ bỏ cũng đừng tự giận mình, hãy luôn giữ tấm lòng tràn đầy mong đợi với tình yêu bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.

Tôi không biết cô giáo nghĩ gì lúc giao bài tập này, liệu cô thấy có quan điểm bất đồng cũng tốt hay chỉ đơn giản là quên béng mất tôi. Dù thế nào, khi thấy Tống Bách đọc bài cảm nhận của mình, tôi ngớ người ra rồi chạy tới định giật lại. Thế nhưng, Tống Bách Lao nhanh tay nhanh mắt nên giơ tay lên cao ngay lập tức để phản ứng lại.

"Anh trả lại cho tôi!"

Hắn đè lại vai hòng hạn chế cử động của tôi: "Nhưng tôi chưa đọc xong."

"Có cái gì đáng đọc. Đây là bài tập của tôi, trả lại cho tôi nhanh lên!" Mặt tôi nóng ran khi nghĩ tới chuyện hắn đọc được đống rác rưởi tôi viết ra trong khoảnh khắc tức giận bất bình.

Chắc chắn tất cả bạn học của tôi đều ca ngợi quyển sách nhiều hơn phê phán, dù sao từ nhỏ họ đã được giáo dục như vậy. Tôi thì khác, tôi rất ghét luận điểm của tiểu thuyết này. Tác giả cho rằng Alpha và Omega là một đôi trời sinh do định mệnh sắp đặt, là "Adam" và "Eva" mà Thượng đế tạo ra. Vậy Beta thì sao? Beta không thể yêu người có nhóm máu khác mình ư? Những kẻ coi AO là chân lý có khác gì người thế kỉ trước chỉ chấp nhận tình yêu khác giới là đúng đắn?

"Rất hay." Tống Bách Lao cười khẽ: "'Tình yêu không nên bị ràng buộc bởi sinh lý. Đồng điệu tâm hồn mới là điều cơ bản trong tình yêu.' Cậu ăn nói bạo thật đấy." Hắn chỉ nhìn một lần đã có thể đọc rõ ràng lời văn tôi viết. Nhờ sự nỗ lực của tôi, hay đúng hơn là nhờ tên kia buông tha, cuối cùng tôi cũng lấy được bài tập.

"Vốn là phải như thế." Tôi cuộn vở lại trong tay rồi đứng lên: "Tất cả những thứ ràng buộc loài người đều là cặn bã. Trước đây có eo thon chưa tới nắm tay, gót sen vàng ba tấc (1), bây giờ có răng nanh của Alpha, tuyến thể của Omega."

(1) Người Trung Quốc từng quan niệm bàn chân nhỏ thể hiện vẻ đẹp của phụ nữ. Thời xưa, nhiều bé gái bị bó chân bằng phương pháp dã man để đạt được tiêu chuẩn sắc đẹp này.

Tống Bách Lao chống cằm nhìn tôi: "Dù Beta không thiếu sót như cậu nói nhưng các cậu làm được gì? Thế giới này vẫn coi các cậu là chó là lợn."

Hắn nói nhẹ nhàng nhưng lời thốt ra lại không nể mặt chút nào. Tôi nắm chặt ngón tay: "Anh bảo tôi không phù hợp với nơi này, nhưng tôi cũng không thích nghi được chắc? Chỉ cần cố gắng, tôi có thể thay đổi bất cứ điều gì, dù là số mệnh hay tình yêu."

Giờ quay đầu ngẫm lại mới thấm thía cuộc đối thoại này hệt như trò cười.

Tống Bách Lao vừa nắm cằm tôi chặt hơn vừa nhìn xoáy vào với vẻ bất mãn: "Cậu đang nghĩ gì?"

Tôi lấy lại tinh thần rồi ăn ngay nói thật: "Tầng thượng..." Bởi đang ngậm ngón tay hắn nên tiếng nói cũng không được rõ ràng.

Hắn cười rộ, đôi mắt cũng sâu thêm một chút: "Biết không?"

Tôi nuốt nước miếng trong vô thức, dù đáp là "Biết" hay "Không biết" đều rất nguy hiểm. Tôi đắn đo mãi rồi lựa chọn ba phải: "Ừm... Không biết nhiều lắm."

Tống Bách Lao rút ngón tay ra. Tôi vừa định thở phào thì bàn tay hắn đổi sang đặt lên gáy tôi, đem lại cảm giác ngột ngạt không rõ ràng: "Vậy thì học."

Hắn đúng là một thầy giáo xuất sắc. Bằng kinh nghiệm cá nhân phong phú, hắn dạy một học sinh ngu dốt như tôi nắm bí quyết rất nhanh. Tôi thực hành trong phòng làm việc nửa tiếng, sau khi xong việc Tống Bách Lao gọi người tới đỡ tôi về phòng. Tôi không biết người đi từ ngoài vào có ngửi được mùi gì lạ không, chỉ thấy đầu óc lâng lâng như thiếu oxy.

Chờ tới khi nằm dài trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà tối tăm, tôi mới bình tĩnh lại rồi từ từ hồi tưởng. Lạ nhất là tôi không xấu hổ cũng chẳng ghét. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu lại là... hắn đúng là rất nóng.

Sau bữa ăn sáng buổi sớm hôm sau, Lý Tuần đưa bốn, năm người đến nhà chúng tôi, trong đó có đầy đủ nhân viên phụ trách makeup, ánh sáng và quay phim. Họ chỉnh lại phong cách cho tôi, chọn trang phục phù hợp rồi còn điểm thêm sắc đỏ tràn đầy sức sống lên đôi môi bị Tống Bách Lao chê nhợt nhạt. Sau khi xử lý xong phần bề ngoài, họ dìu tôi tới phòng làm việc đã được sắp xếp hợp lý, sau đó bảo tôi ngồi xuống bàn.

Đôi mắt chỉ hơi buông xuống là thấy được nơi Tống Bách Lao dựa vào hôm qua, còn mùi tanh nồng dường như vẫn quẩn quanh nơi đầu mũi. Tôi hắng giọng ép mình rời mắt.

Tống Bách Lao ngồi sau camera. Bên cạnh là một tấm bảng trắng kín chữ ghi lại lời tuyên bố mà hôm qua tôi học thuộc rất lâu, còn bổ sung cả kí hiệu về giọng điệu và ngắt nghỉ. Hắn gác chéo chân, chống tay lên tay vịn, đầu ngón tay đặt trên thái dương: "Cho cậu hai phút chuẩn bị."

Nếu bắt đầu ngay có khi tôi sẽ không quá bồn chồn, nhưng trong hai phút mà hắn đếm ngược, tim tôi đập càng ngày càng nhanh còn lòng bàn tay thì đẫm mồ hôi. Lý Tuần đưa laptop cho Tống Bách Lao, hắn để lên chân rồi nhìn màn hình nở nụ cười: "Thì ra tiệm bánh cậu đại diện đi thi hai năm trước là Hứa Mỹ Nhân, chẳng trách..." Hắn tự động cắt mất đoạn sau rồi ngẩng đầu hỏi: "Cậu được chưa?"

Tôi cũng chẳng biết mình được chưa nhưng trong cơn hoảng loạn vẫn gật đầu theo phản xạ: "Ừm... Ừm!"

Hắn cúi đầu: "Đếm ngược ba giây. Ba, hai, một... Bắt đầu."

Tôi chắp tay để trước người. Nội dung hôm qua học thuộc đã quên sạch sành sanh, chỉ đành nhờ cứu viện từ bảng trắng.

"Chào buổi sáng, tôi là Ninh Úc. Tôi sẽ không im lặng trước những lời chửi rủa và sự hãm hại đầy ác ý mà bản thân gặp phải trong thời gian qua. Tôi quyết định nhờ tới pháp luật để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình..."

Chỉ cần vượt qua đoạn đầu khó khăn, những phần sau càng ngày càng trôi chảy. Tuy vậy, mặt tôi vẫn cứng đờ còn khóe miệng thì run run.

"Gần đây tôi đã ủy quyền cho luật sư Ngô Phong, sắp tới sẽ làm việc với luật sư để bắt đầu khởi tố Thường Tinh Trạch, người dùng trên Hổ Phách cùng với Hướng Bình, bạn đời của anh ta ra tòa án khu vực Hương Đàm. Tôi sẽ không tiếp tục khoan dung với bất công, không tiếp tục cam chịu khuất phục trước số phận. Tôi sẽ gột sạch tiếng xấu vì danh dự của mình, vì danh dự của Beta."

Đôi mắt tôi chuyển từ bảng trắng sang Tống Bách Lao. Hắn đang nhìn màn hình máy tính chăm chú tựa như vị đạo diễn nghiêm khắc quan sát sự thể hiện của diễn viên qua máy quay. Khi tôi đọc xong chữ cuối, hắn giơ tay ra dấu với mọi người. Ngay sau đó, nhân viên quay phim hạ máy, nhân viên ánh sáng tắt chiếc đèn to chói mắt, Tống Bách Lao thì gấp máy tính rồi đưa trả Lý Tuần.

"Rất tốt." Hắn bình luận hai chữ đơn giản, sau đó để những người khác rời đi hết.

Chẳng mấy chốc phòng làm việc chỉ còn mình tôi và hắn. Ở chung như thế này làm tôi bồn chồn không yên rồi tự nhiên nhớ lại chuyện tối qua. Ấn tượng sâu sắc nhường ấy thực sự không thể tiêu hóa chỉ sau một đêm được.

Hắn đứng dậy bước về phía tôi: "Sau này cậu có thể quay lại livestream tiếp rồi làm thêm cái gì... trông xuất sắc một tí. Làm thế càng dễ chứng minh năng lực của cậu và thay đổi cái nhìn lệch lạc của dư luận."

Tôi vừa nghe có thể quay lại livestream thì rất vui nhưng vẫn hơi lo lắng.

"Nhưng mà bố..."

"Cậu còn chưa hiểu à?" Tôi chưa nói hết, Tống Bách Lao đã chống tay lên bàn, nghiêng về phía trước kề sát người tôi: "Tôi mới là ông trời tối cao chi phối cậu. Cái cậu cần tôn sùng nhất là mệnh lệnh của tôi, không phải của người khác."

Xem ra tôi nhắc tới Lạc Thanh Hòa là hố rồi. Từng chữ từng từ như rít ra từ kẽ răng đủ cho thấy hắn khó chịu thế nào.

Tôi vội vàng bày tỏ: "Rõ rồi. Anh là ông trời chi phối tôi, tôi chỉ nghe lời anh."

Hắn nhìn tôi hồi lâu rồi đứng dậy, dường như khá hài lòng với thái độ biết điều của tôi.

"Tốt nhất là nhớ câu này cho kĩ." 

-------------------------------------------

Lời editor: Thiệt tình đọc đoạn cuối tui cũng ái ngại thay cho câu thoại chuối củ sến súa của anh Tống. May thay anh Ninh quen rồi nên miệng nói một đằng lòng tin một nẻo, coi như pha trò cho anh Tống tự đi ảo tưởng :)))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net