Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu thời niên thiếu á? Còn lâu, phải là nước tiểu dưới cống, tránh còn không kịp.

"Lúc đổ màu thực phẩm sắc tím vào kem, không cần quấy đều quá. Quấy xong có thể bỏ kem vào túi bắt kem, nhớ chọn túi 101..."

Sau khi máy tính sửa xong, vết thương trên tay khép lại, tôi nhanh chóng quay về livestream trên Hổ phách, dù gì tôi cũng không có nhiều tiền tiết kiệm để tiêu phí. Trên màn hình thỉnh thoảng lại hiện lên bình luận của khán giả, vì số người không nhiều nên lời nhắn nào tôi cũng trả lời.

"Đúng rồi, đây là hoa tử đinh hương, hình như là biểu tượng của...mối tình đầu." Tôi cầm lên túi bắt kem đã chuẩn bị từ trước rồi vẽ một bông hồng cạnh hoa tử đinh hương màu tím, "Trùng hợp quá, hoa hồng cũng tượng trưng cho mối tình đầu, hay hôm nay đặt tên bánh là "Mối tình đầu của thiếu nữ"?"

Khi không cần đối diện với người khác, tôi có thể nói trôi chảy suy nghĩ của mình, có lúc còn bông đùa đôi câu.

"Đặt tên quá tùy tiện á? Đấy là mọi người chưa gặp mẹ tôi, bà ấy còn tùy tiện hơn..."

Hổ phách là website livestream trả lương theo thời gian. Khán giả trong phòng livestream càng đông, ở lại càng dài, thu nhập của tôi càng khả quan. Lương Thu Dương từng đùa rằng hình thức này giống như bãi đỗ xe ở trung tâm thương mại. Mấy chủ cửa hàng càng dùng nhiều thủ đoạn giữ chân khách hàng thì bãi đỗ xe càng kiếm lời to. Hai bên hỗ trợ lẫn nhau mới có thể mang lợi nhuận về cho trung tâm thương mại.

Phòng của tôi càng làm càng thảm, có lẽ chẳng mấy sẽ bị đào thải, phải nhường cửa hiệu mặt tiền cho livestreamer nổi tiếng hơn. Tôi rất quý trọng những ngày còn có thể livestream, vì vậy cũng nhẹ nhàng hơn với khán giả còn ở lại. Dù trong lúc livestream họ hỏi tôi mấy câu không liên quan, chỉ cần không trái quy tắc, tôi đều sẽ trả lời.

"Mối tình đầu của tôi?" Tôi đang vẽ họa tiết một cách trôi chảy thì ngừng lại, lát sau mới khôi phục như thường, "Tôi không có mối tình đầu."

Câu trả lời không khiến khán giả hài lòng, người kia rõ ràng nghĩ tôi chỉ nói qua loa.

Anh nói dối, làm gì có chuyện đó. Đêm đầu thì sao? Chẳng lẽ anh còn là xử nam?

Người kia hoàn toàn không thấy lời này chính là hành vi quấy rối tình dục. Sao tôi lại phải trả lời vấn đề riêng tư như thế?

"Không..." Nghĩ như vậy nhưng tôi vẫn đáp lấy lệ rồi vội vàng quay về chủ đề chính, "Hoa tử đinh hương phải làm tỉ mỉ một chút, không nên để lộ đế hoa, tiếp theo vẽ thêm vài bông hoa rải rác bên cạnh, như vậy khi trang trí sẽ tự nhiên và sinh động hơn."

Vấn đề là người kia không chịu lùi bước, khi tôi đang dạy cách vẽ hoa, hắn ta gửi đi gửi lại một câu như sợ tôi không nhìn thấy.

Đối tượng đêm đầu của anh là ai?

Có mấy người cực kì tọc mạch chuyện riêng tư của người khác, đã thế còn không thấy mình bất lịch sự. Nhưng mà người ta là một trong số những vị khách ít ỏi của tôi. Phòng livestream vốn đã vắng vẻ, nếu hắn ta cũng đi, thu nhập tháng này của tôi e là càng thảm.

"Là..." Tôi ngẫm một lúc mới chậm rãi phun ra ba chữ, "...một tên khốn."

Sau khi trang trí xong bánh, livestream của tôi cũng kết thúc.

"Mọi người muốn hỏi gì có thể post lên tường của tôi, tôi sẽ cố hết sức giải đáp." Tôi vẫy tay với ống kính, "Hẹn mai gặp lại."

Số người trong phòng livestream giảm dần, tôi cũng thoát khỏi ứng dụng rồi tắt máy. Sau khi cởi tạp dề, tôi vận động một chút để thư giãn gân cốt, vừa định dọn dẹp bếp thì nghe được tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, chuông reo liên tục và gấp gáp như đòi mạng người ta. Cái kiểu bấm chuông này quá độc đáo nên tôi chẳng cần mở cửa cũng biết ai đang đứng ngoài.

"Sao cậu lề mề thế?" Quả nhiên, cửa vừa mở ra, Lương Thu Dương đã chen vào.

Tôi không học hết cấp 3, giữa lớp 12 đã dọn khỏi nhà họ Chu để lăn lộn ngoài xã hội. Số tiền ít ỏi mà Ninh Thi cho tôi không đủ để tôi thuê một căn hộ tốt, vậy nên tôi chỉ có thể tìm người thuê chung. Tìm tới tìm lui mới vừa ý một căn hộ hai phòng ngủ trong khu tập thể, tôi tới xem nhà thì phát hiện chủ nhà là Lương Thu Dương.

Hai chúng tôi đều không quên được chuyện ở tiệm xăm, chỉ không ngờ lại có duyên đến vậy, thuê nhà cũng gặp lại nhau. Cậu ấy rất hài lòng về tôi, còn tôi cũng ưng nhà của cậu. Hai bên ở chung hòa hợp, chẳng mấy chốc đã qua 7 năm.

Lương Thu Dương dù là Omega nhưng lại phóng khoáng và ngây thơ, hoàn toàn trái ngược với những kẻ ở Thượng Thiện. Sau này tôi hỏi mới biết, cha mẹ cậu ấy đều là Beta.

"Sao cậu đến đột ngột thế?" Trước đây cậu ấy ở chung với tôi, mấy năm trước mỗi đứa bận một việc, cậu ấy làm livestreamer giải trí trên Hổ phách còn tôi đi học việc ở tiệm bánh. Về sau, tôi bị tịch thu chứng chỉ thợ làm bánh, cậu ấy thấy tôi khổ quá nên rủ về làm ở Hổ phách. Khi đó cậu ấy bảo dạy làm bánh qua mạng không nhiều quy tắc như công việc cũ của tôi. Tôi nghe theo, thử vài lần cũng thấy khá hợp với mình rồi cứ làm tiếp đến giờ.

Lương Thu Dương không giống tôi, cậu ấy có ngoại hình đẹp, hát hay, ăn nói dí dỏm có duyên, vậy nên mấy năm qua nổi lên khá nhanh, sau trở thành livestreamer top đầu của Hổ phách. Năm ngoái, cậu ấy được một công ty giải trí mời về đầu quân, công ty còn đồng ý bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. Công ty dự tính đầu tư cho cậu ấy vào showbiz, vì vậy nửa năm trước cậu ấy chuyển ra ngoài để đi làm trainee, lâu rồi tôi mới được thấy mặt.

Tôi thấy Lương Thu Dương ngoài cửa thì xoay người lại, liếc thấy cậu gỡ kính râm, chống tay vào hông nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt sáng quắc.

Khoảnh khắc ấy, tự dưng tôi cảm nhận được điềm chẳng lành, "Sao đấy?"

"Còn sao nữa? Cậu xảy ra chuyện như vậy sao không nói với tôi?" Cậu ấy trừng to đôi mắt hạnh nhân rồi nhíu nhíu mày, "Chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu à?"

Tôi chợt ngộ ra cậu ấy đến làm gì. Trong nửa năm cậu rời đi cũng chỉ có một chuyện đáng để tức giận như vậy. Tôi cười gượng, "Cậu đang nói chuyện người ta cố ý gây sự với tôi à? Cũng không có gì để nói..."

"Cậu muốn bà đây tức chết à! Người ta đổ phân lên đầu cậu rồi mà cậu còn mở mồm bảo không có gì... Cậu..." Lương Thu Dương giận tím mặt, giơ ngón tay chỉ thẳng mặt tôi một hồi như thể tôi đã hết đường cứu chữa, cuối cùng bực bội ngồi phịch xuống sofa không nói không rằng.

Tôi đứng im không dám nói bừa cái gì, mãi sau mới rón rén ra bếp rót nước bưng đến trước mặt cậu. Cốc trà đặt xuống bàn phát ra một tiếng "Cốc" tựa như tiếng súng khẩu hiệu đốt cháy kíp nổ trong đầu Lương Thu Dương. Cậu vỗ mạnh xuống tay vịn sofa như sẵn sàng khởi nghĩa bất cứ lúc nào.

"Nhớ hồi tôi còn làm đại ca ở Hổ phách, làm gì có ai dám bắt nạt cậu. Tôi vừa đi cậu đã bị chèn ép thành như thế, đúng là khinh người quá thể! Tôi muốn mở livestream mắng chết đôi tiện nhân Thường Tinh Trạch và Hướng Bình, chống mắt mà xem bà đây xé xác bọn nó."

Cậu làm bộ muốn chạy về phòng tôi, tôi nào dám để cậu đi. Nếu hôm nay cậu livestream thật rồi gây ra chuyện gì thì khỏi cần ra mắt nữa, cứ ngồi chờ bồi thường tiền cho công ty đi thôi.

Tôi ôm eo Lương Thu Dương không cho cậu động đậy, "Đừng mà, nếu bọn họ có thể quản lý Hứa Mỹ Nhân cho tốt thì cứ mặc họ gây sự đi."

Lương Thu Dương không đẩy tôi ra được nên tức đến la oai oái, còn nện mấy cái lên vai tôi, chờ đến khi cậu ấy trút giận xong hai chúng tôi đều thở hồng hộc.

"Được rồi, tôi không livestream nữa, cậu thả tôi ra đi." Cậu ấy đẩy đẩy vai tôi.

Tôi cẩn thận buông ra rồi chậm rãi ngồi xuống, "Tỉnh chưa?"

Cậu ấy đã ngồi xuống sofa nhưng vẫn chưa bình tĩnh hẳn, "Cậu quá dễ bắt nạt luôn ấy. Thằng ngu Thường Tinh Trạch kia thì thôi đi, Hướng Bình dựa vào cái gì mà đối xử cậu như thế? Cậu và hắn ta đều chung một thầy, cậu cũng chẳng thua thiệt gì hắn, thầy cậu lúc còn sống còn định ghép đôi để hai người cùng quản lý Hứa Mỹ Nhân. Cuối cùng hắn ta không những liên kết với người ngoài hãm hại cậu trong cuộc thi, còn không buông tha cậu, đến livestream cũng không cho làm tiếp. Ý gì đấy? Thầy cậu qua đời vì bệnh mà. Sao hắn ta bám lấy cậu như muốn trả thù giết cha không bằng?"

Tiền Ninh Thi cho tôi sớm muộn cũng dùng hết mà tôi không thể ngồi im chờ chết. Trùng hợp thay, tôi vô tình thấy thông báo tìm thợ học việc cho tiệm bánh Hứa Mỹ Nhân. Tôi chỉ đi đăng kí cầu may, không ngờ lại được nhận. Người phỏng vấn tôi là ông chủ tiệm bánh, cũng là thầy của tôi sau này, Hướng Hồng Phi. Thầy hỏi tôi ba câu: "Có thích ăn bánh không? Năm nay bao nhiêu tuổi? Tên gì?", hỏi xong thì bảo tôi mai đến đi làm. Nếu không vì Hứa Mỹ Nhân là tiệm bánh nổi tiếng có lịch sử mấy chục năm, tôi còn tưởng mình gặp phải bọn lừa đảo.

Sau đó tôi ở lại Hứa Mỹ Nhân tới tận 5 năm. Hứa Mỹ Nhân là tên tiệm bánh, cũng chính là tên của vợ thầy. Mọi người đều nói thầy tôi là người đàn ông nặng tình, mở tiệm bánh cũng lấy tên người vợ đã khuất để tưởng niệm. Tôi cũng cảm thấy thầy tốt vô cùng, bình thường thì hiền từ, nhưng lúc dạy học lại rất nghiêm khắc, đối xử bình đẳng với tất cả học trò, tuyệt đối không thiên vị ai. Có điều thầy hơi bình đẳng quá, thường mắng chúng tôi tối tăm mặt mũi như mắng con đẻ ấy.

Hướng Bình là con một của thầy, nói đúng ra tôi phải gọi hắn ta là sư huynh. Hắn ta vừa không có năng khiếu vừa không chịu học hành chăm chỉ, rất hay làm thầy bực mình. Có một thời gian, thầy còn nảy ra ý định kì quặc là ghép đôi hai chúng tôi, nhưng tôi chưa kịp từ chối khéo thì Hướng Bình cũng phát hiện ý đồ này rồi còn chối đây đẩy hơn cả tôi. Mới đầu tôi tưởng hắn ta không ưa tôi, sau đó mới biết hắn ta không muốn cưới Beta.

"Thường Tinh Trạch còn ti tiện hơn, dám dùng cái danh quán quân cuộc thi bánh ngọt quốc tế để mở livestream! Hắn ta được cái cúp đấy thế nào mà còn dám làm thế, đầu óc làm sao đấy? Đừng có dạy vớ vẩn rồi đầu độc con nhà người ta, tên Omega mặt người dạ thú (1)!"

(1) Cụm từ gốc là "Omega trà xanh", biến tấu từ "đ* trà xanh" hay "green tea b*tch". Từ gốc chỉ những người phụ nữ hai mặt, giả bộ ngây thơ trước mặt đàn ông để đạt được lợi ích. Từ này xuất hiện trên mạng xã hội Trung Quốc lần đầu vào năm 2013 sau khi một sự kiện trưng bày hàng hiệu ở Tam Á vấp phải tai tiếng từ những vụ giao dịch bất chính giữa chân dài và đại gia. Về sau, cụm từ này từng bị chỉ trích vì thái độ kì thị và bất công với phụ nữ.

Tôi thấy Lương Thu Dương càng nói càng lệch lạc, nói thêm câu nữa chỉ sợ vượt quá giới hạn nên vội ngắt lời, "Thu Dương, tôi sắp kết hôn rồi."

Lời này bật ra khỏi miệng do tình thế cấp bách, đến lúc nói xong tôi mới ngẩn người.

Lương Thu Dương mới vừa rồi còn tức xì khói, nghe câu đó thì trừng mắt nhìn tôi như gặp ma, "Cậu sắp...sắp kết hôn?" Câu này của cậu ấy phải tăng đến mấy tông, tôi đứng gần nên đau hết cả tai, đành lặng lẽ lùi ra sau.

"Ừ."

Lương Thu Dương nhếch mày, "Ừ cái đầu cậu! Tôi mới đi nửa năm cậu đã đòi kết hôn?" Cậu ấy cuống cả lên, "Có phải cậu quen tên xấu xa nào qua mạng không? Ru rú ở nhà cả ngày như cậu thì kết hôn với ai?"

Có lúc cậu ấy còn giống mẹ tôi hơn cả Ninh Thi, thích quản chuyện của tôi vô cùng. Mấy năm này nhờ có cậu nên tôi mới không đến nỗi cô đơn một mình. Chuyện lớn như kết hôn tôi không thể giấu cậu, "Tống Bách Lao, chính là cái người ở Hạ Thịnh..."

Lương Thu Dương nháy mắt mấy cái, chỉ vài giây đã ghép được tên với người, "Là tên Alpha độc thân hàng kim cương ấy hả?"

Tôi nghĩ nghĩ một lúc mới nhớ ra hình như người ta gọi hắn như vậy thật, bèn gật đầu.

"Chính là người đó."

Tôi không đề cập đến việc bị Ninh Thi ép buộc, dù gì bảy năm qua tôi đã được cậu ấy quan tâm quá nhiều. Hiện tại là thời điểm mấu chốt trong sự nghiệp của cậu, tôi không muốn chuyện của tôi trở thành gánh nặng cho cậu.

"Sao cậu với hắn lại quen nhau?" Nhưng mà tôi không nói tới không có nghĩa Lương Thu Dương không nghi ngờ.

Chuyện này đúng là rất khó tin, nếu là tôi tôi cũng chẳng tin.

Tôi cười cười với cậu rồi giải thích một cách yếu ớt, "Thì là...xem mặt."

Lương Thu Dương ngoáy ngoáy tai, "Gì cơ?"

Tôi tránh tầm mắt cậu rồi nói to hơn chút, "Hồi trước mẹ kêu tôi về đi xem mặt, tôi với hắn quen nhau qua đấy. Hắn có một đứa con hơn 5 tuổi nên muốn kết hôn sớm, trùng hợp tôi cũng không thể livestream tiếp liền đồng ý luôn. Mấy năm nay tôi phiêu bạt ngoài xã hội cậu cũng biết mệt thế nào mà. Nếu có một nơi làm chỗ nghỉ tạm thời... Nếu có một nơi như vậy, tôi thật sự rất muốn đi." Mới đầu tôi còn nói lung tung để gạt Lương Thu Dương, nhưng đến đoạn sau lời lẽ cũng có đôi phần thật lòng.

Lương Thu Dương bị tôi dọa hết hồn, cậu sửng sốt hồi lâu rồi thực sự chọn tin lời giải thích của tôi. Thậm chí cậu còn cảm thán phận làm mẹ như Ninh Thi cũng chưa đến nỗi hết thuốc chữa, nhiều năm sau mới tìm về lương tâm, biết tính chuyện cả đời cho tôi. Thế nhưng, cậu vẫn rất lo lắng, chỉ sợ Tống Bách Lao bắt tôi sinh con rồi phát hiện bí mật tôi không thể sinh.

"Không sao đâu, hắn..." Trong đầu tôi chợt văng vẳng giọng điệu ghét bỏ của Tống Bách Lao khi hắn nói sẽ không để tôi sinh con cho hắn. Nhớ lại chuyện đó, nụ cười trên mặt tôi tựa hồ không giữ nổi, "Hắn không ngại. Beta nam vốn không dễ sinh con, hắn hiểu được mà."

Lương Thu Dương thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt. Cái này nên nói rõ trước khi cưới, phòng khi sau này hắn gây phiền hà cho cậu vì mấy chuyện vặt vãnh."

Cậu ấy ngồi một lát thì bị người đại diện gọi tới giục quay về. Sắp đến lúc ra mắt, lịch training của cậu xếp kín mỗi ngày, hôm nay cậu cũng phải trốn học mới qua được. Sau khi nhận điện thoại, cậu đeo kính râm rồi đứng dậy ra ngoài, "Phiền chết mất, ngày nào cũng tập!"

Tôi đưa cậu ra cửa, vừa định đóng cửa thì cậu đột nhiên quay đầu lại.

"Nhớ gửi thiệp cưới cho tôi đấy." Cậu nhón chân lên xoa đầu tôi, "Bổn cô nương lúc đầu tới vì lo lắng cho cậu, giờ biết cậu sắp gả vào nhà giàu cũng yên tâm ít nhiều. Chúng ta đừng để ý đôi tiện nhân kia nữa, hai kẻ đó có số mệnh cả rồi, cậu cứ sống thanh thản mà chờ đi lấy chồng đi."

Cậu ấy dễ lừa như vậy làm tôi sinh ra cảm giác tội lỗi. Tôi chỉ gật đầu, "Ừm, cậu cũng bảo trọng nhé."

Lương Thu Dương đi rồi, để lại căn nhà yên tĩnh. "Mối tình đầu của thiếu nữ" còn đặt trên bàn xoay. Tôi vét kem đổ vào máy hủy rác, vứt phần bánh vào thùng rác, sau đó rửa toàn bộ bát đĩa và túi bắt kem, tiếp theo phơi cho ráo nước rồi đặt vào trong tủ bát, mất một tiếng mới dọn xong bếp.

Khi bầu trời ngả dần từ sắc cam của quất sang màu đen thăm thẳm, các gia đình cũng lục tục nấu cơm, mùi đồ ăn thơm nức bay vào từ ngoài cửa sổ. Sau khi Lương Thu Dương chuyển đi, tôi ít nấu cơm hẳn, bình thường đều gọi đồ về, chỉ thỉnh thoảng làm vài món đơn giản như luộc bánh trôi đông lạnh hay nấu mì rau cải. Hôm qua tôi đi siêu thị có mua cải xanh, hôm nay định ăn mì cho bữa tối, chỉ cần nấu chín mì rồi thả thêm rau vào là đã làm ra một bát "bạch ngọc phỉ thúy". (2)

(2) Một món ăn Quảng Đông

Tôi hít hà bát mì thơm nức một cách thỏa mãn, đang cầm đũa chuẩn bị ăn thì chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên ngoài phòng khách. Quay lại nhìn miếng ăn sắp dâng đến miệng, tôi chần chừ một lúc mới tiếc hùi hụi thả mì về bát rồi chạy vội ra phòng khách nghe máy.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ xa lạ, "Xin chào anh Ninh, tôi là Lý Tuần, thư ký của ngài Tống. Chúng ta từng gặp một lần, không biết anh còn nhớ không?"

Tôi đương nhiên là nhớ, thậm chí cả đời cũng không quên được.

"Tôi nhớ, trước đây còn gọi cho cô một lần..."

Lý Tuần hơi ngại ngùng cười gượng, "Đúng rồi, hôm ấy anh gọi vào số tôi." Thư ký mào đầu xong thì vào thẳng vấn đề, "Là thế này, Tổng giám đốc Tống muốn gặp anh bây giờ."

"Bây giờ?" Tôi nhìn bầu trời ngoài cửa sổ rồi hỏi lại lần nữa, "Ngay bây giờ á?"

"Vì lễ phục đám cưới đã được gửi tới, ngài Tống muốn anh đến thử đồ."

"Đã quyết định ngày rồi à?" Có lẽ dạo này Ninh Thi vội vàng chuyện kết hôn của bà ta nên không có thời gian để ý đến tôi, cũng bởi vậy tôi còn chẳng biết ngày cưới của mình.

Thư ký ngây ra trước câu hỏi của tôi, "À... là ngày 15 tháng sau, ngày hoàng đạo."

Tháng sau à, vội phết nhỉ.

Tôi mím môi, "Được, vậy bây giờ tôi qua, địa chỉ là..."

"Ở ngay tại Hạ Thịnh, anh cứ vào thẳng là được, tôi sẽ nhắc lễ tân đưa anh lên."

Tôi cúp máy xong thì mặc quần áo tử tế rồi vội vã ra ngoài. Lúc tôi đến Hạ Thịnh đã là 8 giờ tối nhưng nhiều nơi trong tòa nhà vẫn sáng đèn, trong đó có cả tầng cao nhất. Tôi đi tới bàn lễ tân báo lý do mình đến, cô gái lần trước đưa tôi lên tầng trên còn nhận ra tôi, cười nói thư ký Lý đã dặn trước để tôi lên thẳng tầng 28. Tôi lại đi theo cô ấy quẹt thẻ rồi vào thang máy, chẳng mấy đã tới tầng cao nhất. Cửa thang máy từ từ mở ra, tôi cảm ơn cô lễ tân rồi bước ra một mình.

Thấy tôi đến, Lý Tuần vội đứng dậy từ sofa bằng da rồi tới đón tôi.

"Tổng giám đốc Tống chờ anh ở trong." Cô đi trước dẫn đường, đẩy cửa kính vào văn phòng Tống Bách Lao. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn cây nhỏ nên hơi tối. Thấy bên trong có vẻ không có ai, tôi nhìn về phía cô bằng ánh mắt nghi ngờ.

"Ở góc văn phòng có cửa dẫn tới phòng riêng của Tổng giám đốc." Lý Tuần hiển nhiên hiểu rõ sự hoài nghi của tôi, "Phòng này là để Tổng giám đốc nghỉ ngơi những khi ở lại công ty đến khuya."

Tôi gật đầu rồi tự bước về phía trước, gần như là phải mò mẫm mà đi qua căn phòng tối tăm, chỉ biết hướng về phía chiếc đèn cây nhỏ bé, lúc đến gần mới thấy cánh cửa trong góc khuất. Cửa không khóa, lúc này đang khép hờ để lộ ra khe hở nhỏ, chỉ cần đẩy nhẹ một cái cửa đã nhẹ nhàng mở ra. Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý đã thấy một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt. Tôi gần như nín thở, thực lòng muốn xoay người bỏ chạy luôn.

Tống Bách Lao đứng quay lưng về phía tôi, hắn đang chỉnh lại cổ áo sơ mi, một bộ tây trang màu đen bị ném tùy ý trên sofa. Dường như hắn cảm nhận được chuyển động nhỏ trong không khí hay ngửi được mùi hương trên người tôi nên quay đầu nhìn. Áo sơ mi trên người hắn còn chưa cài nút, để lộ thân hình rắn chắc.

"Cậu không biết gõ cửa trước khi vào à?" Bởi đây là nơi riêng tư không có Omega, hắn đã gỡ thiết bị phòng cắn trên mặt xuống, đầu tóc cũng không tạo hình tỉ mỉ nữa.

"Tôi..." Tôi định giải thích cửa đâu có đóng, nhưng vừa chạm đến ánh mắt lạnh lùng của hắn thì câm nín luôn.

"Xin lỗi." Cuối cùng tôi vẫn cúi đầu xin lỗi.

Hắn khẽ cười nhạo rồi rời tầm mắt, "Bộ đồ trên giường là của cậu, thử cho nhanh rồi đi ngay đi."

Phòng riêng của Tống Bách Lao rộng tới mười mấy mét vuông, bày đầy đủ giường tủ và sofa. Trong này cũng tối y hệt văn phòng bên ngoài, nguồn sáng duy nhất đến từ sắc vàng dìu dịu của chiếc đèn bàn cạnh sofa. Tia sáng le lói ấy có lẽ là đủ với Alpha, nhưng Beta muốn nhìn rõ xung quanh thì khó hơn nhiều.

Tôi cầm lấy bộ đồ trên giường rồi nhìn quanh một vòng vẫn không tìm được chỗ kín để thử đồ. Chạy ra ngoài thay cũng không ổn lắm, có vẻ hơi quá đà... Tôi cắn răng suy nghĩ, cuối cùng quyết định quay lưng về phía Tống Bách Lao rồi cởi quần áo. Suốt mấy phút thay đồ bảo là đứng ngồi không yên cũng không nói quá. Tôi luôn cảm thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm từ phía sau, ánh mắt ấy như chiếc lông chim vuốt qua cột sống, khiến tôi vừa ngứa ngáy vừa cảm nhận được cơn đau nhói khó có thể lờ đi. Dù vậy, tôi cũng không dám quay lại đối diện với chủ nhân của đôi mắt ấy.

Tôi vất vả lắm mới mặc xong áo sơ mi, nhưng đến khi đeo cà vạt lại luống cuống. Trước nay tôi không có cơ hội đi sự kiện gì trang trọng, thắt nơ còn thắt bừa được chứ cà vạt làm khó tôi quá. Tôi tự mày mò lâu lắc, lâu đến nỗi ánh mắt kia ngày càng có lực sát thương còn tôi càng lúc càng hoang mang. Cuối cùng, người kia không nhìn được nữa mà tặc lưỡi, tỏ vẻ không hiểu sao trần đời còn đứa ngu ngốc như tôi.

"Cậu qua đây cho tôi."

Giọng nói nghiêm khắc khiến tôi giật mình. Tôi vội vã xoay người rồi bước thẳng về phía hắn không chút chần chờ. Nhưng mà trong phòng tối quá, tôi bất cẩn nên bị vấp ngay chỗ nối của thảm trải sàn, lảo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net