Quyển 1 _ chương 21=>24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mươi mốt - lưỡng bại câu thương

Hai con ngươi xanh biếc sáng hoắc, trong suốt như hai giọt nước, đẹp tới mê hoặc lòng người, mị hoặc nhân tâm.
"Yêu thú, ngươi tới chúc mừng hôn lễ của bản tôn sao?" Thân hình cao lớn tiến lên chắn trước mặt Bạch Thanh, giống như bức tường thành vững chãi ngăn cản đôi mắt xanh kia đang nhìn chăm chú.

Nam tử này đang bảo hộ hắn, nếu không nghĩ tới mục đích đằng sau hành động này Bạch Thanh thực rất cảm động. Hắn vẫn luôn khát vọng có người quan tâm, yêu thương hắn; mà hắn lại là một nam nhân rất dễ bị một chút hành động quan tâm làm cho cảm động.

"Nếu Huyết Tôn có thể nhận lấy phần lễ vật này của ta." Yêu mị nam tử khẽ nhíu mày, nam nhân bị Dạ Tình Túy che ở phía sau, chỉ có thể thấy một mảnh xiêm y màu đỏ....

Thú vương chờ đợi ngày này từ lâu, rất lâu rồi, chỉ còn kém vài bước là y có thể đem nam nhân phía sau Dạ Tình Túy kéo vào lòng, rồi mới...... Mấy ngàn năm a, cuối cùng y cũng đợi được ngày này. Y muốn trở thành người đầu tiên từ xưa đến nay phi thăng thành thần long mà không phải chỉ là một thú vương. Thật không thể thỏa mãn!

Quân đoàn yêu thú kéo đến như hồng thủy, dũng mãnh xông vào hoàng cung. Hiện tượng thiên văn xảy ra dị biến, mây đen mù mịt che kín cả đất trời, một khoảnh trời xanh quang đãng đột nhiên lâm vào trong bóng tối. Mọi người kinh hoảng ngẩng đầu lên nhìn, bị cảnh tượng trước mặt làm cho mê hoặc. Hoàng cung lơ lững giữa không trung truyền đến cảnh tượng đánh nhau đẹp mắt đến thần kì, vô số tiên thuật yêu pháp hoa lệ lóe mắt, làm rực sáng cả mảnh trời âm u.

"Xà yêu ngươi mà cũng dám tranh giành với bản tôn sao?" Dạ Tình Túy hừ lạnh một tiếng, bước từng bước về phía trước, nhưng nhớ tới cái gì đó lại lui trở về. Nam tử xoay người nhìn khuôn mặt bình tĩnh của nam nhân: "Ngươi không sợ sao"
Bạch Thanh lắc đầu, bên ngoài hỗn loạn, dường như cuộc đại chiến đã bắt đầu.

Nhìn Bạch Thanh, lửa giận của Dạ Tình Túy bị Thú Vương khiêu khích khi nãy đã dần hạ xuống. Mặc kệ bên ngoài chém giết không ngừng, giờ phút này, trong mắt y chỉ có mình Bạch Thanh. Y cảm thấy hắn và mình là hai người duy nhất tồn tại giữa thiên địa này, bình thản mà tĩnh lặng. Y nhìn nam nhân thật lâu, cuối cùng vươn tay vuốt má nam nhân: "Ở chỗ này chờ ta."

Rồi sau đó hóa thân thành một đạo hào quang bay thẳng lên không trung khiêu chiến với thú vương.

Kết giới Dạ Tình Túy bố trí xung quanh ngăn cản không cho yêu vật tới gần Bạch Thanh. Nhưng không có cách nào che đi cảnh huyết nhục trước mắt hắn. Hình ảnh huyết tinh trước mặt khiến cho nam nhân có chút nôn mửa, hắn nhẫn nhịn, chịu đựng, nhắm chặt hai mắt lại. Lấy tay sờ lên má, chỗ Dạ Tình Túy vừa mới vuốt ve tựa hồ còn lưu lại một chút ấm áp.

Không nên....

Hắn không nên yêu người nam tử này....

Ngày đó, bầu trời hạ huyết vũ (mưa máu), đem con sông nhuộm đỏ tươi.

Nhóm yêu thú vốn là hình người nay tất cả đều hiện nguyên hình. Lực lượng bùng phát làm cho bọn họ dần chiếm thế thượng phong. Kỳ lân, hắc phi mã, điểu yêu thật to lớn.....Giống như tất cả yêu thú trên thế giới đều kéo về đây. Cuộc sống của Bạch Thanh chưa bao giờ nếm trải qua chiến tranh, lần đầu tiên được nhìn cận cảnh cuộc chiến như vậy làm hắn cảm thấy chiến tranh quả thật quá đáng sợ.

"Nhận thua đi Thú Vương." Tựa như thiên thần cao ngạo, lạnh lùng, Dạ Tình Túy nhìn chằm chằm vào yêu mị nam tử toàn thân nhiễm huyết trước mặt mình.

"Thua....ta liền trắng tay, ẩn nhẫn mấy ngàn năm, ta làm sao có thể cam tâm!" Bị máu day vào hồng cả tóc, lửa giận của thú vương bốc lên điên cuồng. Tiếng quần áo bị xé rách, thân thể từng chút từng chút một lớn lên, yêu mị nam tử đứng giữa không trung làm cho Bạch Thanh khiếp sợ đến tê tâm liệt phế.

Bạch Thanh lặng người đứng bên trong kết giới, trừng mắt nhìn thú vương hóa thành một xà yêu thật lớn, thật đáng sợ. Xà yêu trước mặt to lớn như một ngọn núi; trong khi Dạ Tình Túy đứng bên dưới lại quá nhỏ bé.

Thú Vương biến hình làm cho nhóm yêu thú đều ngửa cao đầu, rít lên một tiếng chói tai. Tiếng rít này làm cho nam nhân cảm thấy thật tức ngực, mùi rỉ sắt trong miệng trào lên. Hắn không thể đem ánh mắt ly khai khỏi Dạ Tình Túy và Thú Vương dù chỉ trong một khắc.

Tiếng rít thật lớn của xà yêu hướng về phía nam tử, miệng vết thương trên thân rắn hiện ra. Miệng vết thương bị xé rách hiện ra từng mảnh huyết nhục đỏ tươi.

Dường như không cảm thấy đau đớn do Dạ Tình Túy gây ra, Thú Vương vẫn như cũ, lao tới công phá cản trở của Dạ Tình Túy. Từng bước, từng bước lết tới chỗ Bạch Thanh...

Tới cuối cùng, cách Bạch Thanh không tới ba trượng (khoảng 10 mét), xà yêu rít một tiếng thật lớn rồi ngã xuống. Thân thể huyết nhục mơ hồ dường như không còn chỗ nào lành lặn, chỉ có đôi mắt trong xanh biếc là vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Thanh.

Ánh mắt tràn ngập bi thống, không cam lòng cùng với nỗi tuyệt vọng không nguôi.....

Tim nam nhân nhói đau. Hắn không rõ vì cái gì mà Thú Vương phải làm như vậy?

Cho dù là trả giá cả sinh mệnh cũng muốn tiến lại gần hắn.

Nhưng Bạch Thanh rất nhanh liền bị Dạ Tình Túy đi đến trước mặt ôm vào trong lòng. Hắn vừa chuyển mình thì đụng vào hai tay dính đầy máu tươi của nam tử. Bởi vì trên người Dạ Tình Túy mặc một bộ lễ phục màu đỏ cho nên dù bị nhiễm huyết cũng rất ít ai để ý.

"Ngươi bị thương. . . . ." Bạch Thanh có thể cảm nhận nam tử dựa vào hắn dường như muốn khuỵu xuống.

"Đỡ ta vào trong." Thanh âm khàn khàn trong miệng nam tử truyền đến.
Bây giờ hắn không thể ngã xuống, hắn không muốn làm trò cười trước mặt bàn dân thiên hạ.

Quay đầu nhìn lại thân hình ngập chìm trong vũng máu kia, xà yêu to lớn bị mọi người dùng đao kiếm tách rời. Bạch Thanh chịu đựng cơn nhói đau trong lồng ngực, dìu nam tử hướng vào trong cung điện.
Hắn không có cách nào quên được, xà yêu kia bị hàng trăm thanh đao bổ xuống.

Thân thể bị lăng trì nhưng cặp mắt xanh biếc kia vẫn thủy chung nhìn hắn, giống như đang tố cáo, hết thảy mọi chuyện đều bởi vì hắn....

Đều là tại hắn sao?

Nam nhân không biết, cũng không muốn suy nghĩ thêm.







Hai mươi hai - bạch xà

Nửa thân người Dạ Tình Túy dựa hẳn vào người Bạch Thanh, dựa gần như thế có thể rõ ràng ngửi thấy mùi máu tanh.

Hắn đem nam tử dìu vào trong phòng, nhưng có người chạy tới quát lớn đuổi hắn đi, thái độ hung hãn cứ như là chính hắn làm bị thương Dạ Tình Túy.

BạchThanh kiên quyết ở lại bên cạnh Dạ Tình Túy: "Ta là....." Thê tử? Vương hậu? Câu nói như bị mắc nghẹn trong cổ họng, hắn cái gì cũng không phải....

Hắn có thể lấy lý do gì để ở lại bên cạnh người nam tử này chứ?

Mang theo vẻ thẩn thờ cùng với nội tâm nhức nhối, Bạch Thanh buông người đang hôn mê tựa vào hắn ra. Nhìn nam tử được người ta đỡ lấy, khoảng cách giữa hắn với y ngày càng xa. Bị một đám người ngăn cách, đẩy ra ngoài cửa làm hắn suýt té ngã.
Cửa phòng "phanh" một tiếng, đóng sầm lại trước mặt hắn, giống như tiếng búa nện vào ngực hắn đau nhói.

"Bạch đại ca, ngươi và ta có vào cũng không giúp được gì đâu, tâm tình của Bích và ngươi giống nhau nhưng chỉ có thể đứng ngoài cửa chờ thôi." Bích lâu ngày không gặp, không biết lúc nào xuất hiện bên cạnh hắn.

Nữ tử cúi đầu, ánh mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt trước mặt, nàng thì thào nói: "Ta không hy vọng được ngươi tha thứ. Những gì vương hậu nói ngày ấy hoàn toàn chính xác, ngay từ đầu ta tiếp cận ngươi bởi vì tò mò muốn nhìn xem người làm cho Dạ Quốc hao tổn nhiều tâm tư mời đến có bộ dáng gì, nhưng sau đó....Sau đó những hành động của ta không phải là giả dối, Bạch đại ca, ngươi thật là một người tốt."

Bạch Thanh không nói gì, hắn nhìn thoáng qua Bích sau khi xoay người sang chỗ khác. Hắn không có việc gì làm ở đây nữa.
Hắn không hận Bích, nàng cũng không làm gì tổn hại đến hắn. Chỉ là hắn không có lý do gì để ở lại nơi này, ngoại trừ việc cản đường người khác ra thì hắn cũng chả giúp được gì.

Trong đầu Bạch Thanh lại hiện lên cặp mắt xanh biếc của Thú Vương. Hắn không có cách nào không nghĩ tới, một sinh linh như vậy lại bị người ta dùng đao kiếm phanh thây, nhất định là rất đau....

Nam nhân bất giác đưa tay lên xoa ngực trái, càng ngày càng cảm thấy đau.

Cước bộ nhanh hơn, hắn chạy tới chỗ đánh nhau kịch liệt. Lúc này cũng không ai chú ý tới một nam nhân mặc lễ phục màu đỏ.

Thú Vương có thể còn sống sao?

Khi hắn nhìn thấy một đống huyết nhục hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, cố gắng kiềm nén cơn buồn nôn xuống. Lúc hắn tới thì chung quanh đã thành một đống phế tích, đa phần đã tản đi hết, chỉ có vài người ở lại thu dọn tàn cục hoặc là trị liệu thương tích.

Đầu và thân mình của xà yêu đã gần như bị đứt lìa, những vảy trắng trên thân rắn bị bong tróc nhưng vẫn long lanh sáng bóng như ngọc lưu ly, chỉ là độ sáng bóng càng lúc càng yếu ớt giống như sinh mệnh chóm tàn.

Bạch Thanh đứng bên cạnh đầu rắn, cặp mắt xanh biếc của Thú Vương đã không còn thấy bóng dáng đâu....đã bị móc ra, nghĩ tới đây, Bạch Thanh vừa sầu não lại vừa phẫn nộ. Tu luyện mấy ngàn năm, mỗi một bộ phận trên thân thể xà yêu đều là bảo vật. Trên đời lại có không ít những người vô sĩ nhân cơ hội này đánh cắp đi.

"Là ta hại ngươi." Nam nhân nghẹn ngào, sờ vào đầu xà yêu, bất chấp bàn tay bị máu day vào, ánh mắt nam nhân nổi lên một tầng mờ mịt. Cơn đau không rõ đánh thẳng vào ngực hắn, "ngàn năm đạo hạnh cứ như vậy tiêu tan, thậm chí ngay cả thi thể cũng không được vẹn toàn, thú vương.....chúa tể của muôn thú không nên bị đối xử như vậy."

Nam nhân từng bước tiến lại gần đầu rắn, đầu rắn thật lớn thậm chí so với hắn còn cao hơn.

Trong lòng chua xót, hai dòng lệ vô thức chảy xuống. Giọt lệ trong suốt chảy xuống hai má, rơi tí tách lên đầu rắn, theo đầu rắn bóng loáng, tràn đầy huyết ô (huyết ô: máu me), thấm vào bên trong huyết nhục của Thú Vương.

Một giọt lại một giọt, giống như dòng nước ấm áp thấm vào bên trong huyết nhục bị thương tổn.

Bỗng nhiên, nam nhân cảm thấy có chút không thích hợp, thân rắn bị tàn phá nằm trên mặt đất bắt đầu kịch liệt héo rút lại.

Trong nháy mắt liền hóa thành một cái đầm máu loãng, không còn chút dấu vết của thân rắn trước kia.

Ngay cả đầu rắn nam nhân vừa mới dựa vào khi nãy cũng ầm ầm đổ sập xuống, hóa thành đầm máu.

Mặc dù gọi là máu, nhưng lại không có chút vị hôi tanh nào, giống như trong nháy mắt được khí tiên thanh tẩy hết huyết nhục trần tục, hóa thành chất lỏng tinh thuần nhất....

Khi người ta nhìn đến, đại khái sẽ cho rằng thú vương đã hoàn toàn chết, ngay cả thi thể cũng bị tiêu tán.

Chỉ có Bạch Thanh mới cảm nhận được bên trong vũng máu dường như có hơi thở.

Có thứ gì đó cuốn lấy chân hắn, cúi xuống thì thấy một tiểu bạch xà từ trong vũng máu bò ra, lặng lẽ bò vào trong vạt áo của nam nhân, cuốn lấy chân hắn.

Bị một trận sững sờ, khóe miệng nam nhân không khỏi co rút lại.

Nam nhân lui vào một góc, dòm trước dòm sau không có ai mới kéo vạt áo lên, cẩn thận quan sát tiểu bạch xà quấn trên chân hắn.

Bạch Thanh đưa tay xuống, tiểu bạch xà nhanh nhẹn trườn tới tay nam nhân, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm lòng bàn tay hắn, làm cho hắn không khỏi nở nụ cười: "Ngươi là thú vương phải không?"

"Xà đúng là có chín mệnh, chỉ tiếc cho thân đạo hạnh ngàn năm của ngươi đã không còn." Nhìn thấy xà yêu to lớn lúc trước giờ đây chỉ cỡ bằng đầu ngón tay.

Nam nhân nghĩ Thú Vương gặp phải kiếp nạn này đã tiêu hao hết đạo hạnh, bị đánh cho quay về nguyên hình. "Yên tâm đi, ta sẽ không đem ngươi giao cho bọn họ nấu xà canh đâu."

Ôm ấp tiểu bạch xà, nam nhân dùng ngón tay vuốt ve cái đầu nhỏ bóng loáng của nó, mà tiểu bạch xà giống như có linh tính, im lặng nhu thận tùy ý cho nam nhân đùa nghịch. Cặp mắt xanh biếc bỗng nhiên hiện lên một tia hào quang, tiểu bạch xà liền trườn vào trong vạt áo của nam nhân.










Hai mươi ba - động phòng

Sau cuộc đại chiến mọi vật xung quanh đều bị tàn phá, cung điện sụp đổ, máu chảy lênh láng khắp nơi.

Nam nhân ngồi trên đống đổ nát, vuốt ve tiểu bạch xà nằm trong lòng ngực; cứ như thế kéo dài cho tới tận bình mình. Sáng sớm, ánh rạng đông phá tan mây đen mang ấm áp trở lại cho vùng đất này.

Hôn lễ xa hoa, hoành tráng của hắn giờ đã thành một đống hỗn loạn, máu vươn vãi khắp nơi.

"Huyết Tôn muốn gặp ngươi."

Người tới truyền tin thái độ lạnh lùng, không thiện cảm nhưng Bạch Thanh cũng không mấy quan tâm, đứng dậy, rũ bỏ hết những phiền muộn phía sau chạy tới phòng của nam tử.

Sau khi đem con rắn nhỏ cất kĩ trong lòng ngực, Bạch Thanh mới đẩy cửa vào. Lần này không ai tới ngăn hắn lại nhưng người bên ngoài phòng dùng ánh mắt sắc như dao cạo liếc nhìn hắn.

Nam nhân thấy Dạ Tình Túy nằm trên giường, mặt mày tái nhợt không chút huyết sắc. Hắn bước tới thật nhẹ nhàng, ngồi bên cạnh giường nam tử.

Nam nhân vươn tay ra, muốn chạm tới đôi môi tái nhợt của Dạ Tình Túy, nhưng tay vừa mới chạm vào thì nam tử đột nhiên mở mắt ra, hắn do dự trong chốc lát lại rụt tay về.

Nam tử liền bắt lấy tay Bạch Thanh, cười nói: "có phải ngồi bên ngoài suốt cả đêm không? Tay thật lạnh."

"Có khỏe hơn chút nào không?" Bị người khác nói trúng tim đen, cảm giác bối rối, Bạch Thanh không biết tại sao Dạ Tình Túy lại biết....

"Không đáng lo ngại, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi." Nam tử bị thương thiếu đi vẻ lãnh đạm, xa cách ngày thường, mang đến một loại cảm giác ôn nhu, sự ôn nhu này thật giống với Bạch Nham.

Dạ Tình Túy vỗ xuống chỗ trống bên cạnh mình: "Nằm xuống đi, ngủ với ta một lát."

"A?" nhìn thấy vẻ sửng sốt của Bạch Thanh, khóe miệng Dạ Tình Túy không khỏi nhếch lên, y còn nói thêm: "chuyện gì nên làm cũng đã làm rồi, hiện giờ ngươi đã là người của ta. Chỉ nằm xuống ngủ với ta một lát thế mà cũng thẹn thùng sao?"

Nam nhân há miệng lắc đầu nói: "Đúng như ngươi nói, làm cũng đã làm rồi, sao còn có thể thẹn thùng? Ngươi không sợ ta đụng trúng vết thương của ngươi sao?"
Dạ Tình Túy lắc đầu cười nói: "nằm xuống đi, nhớ đem quần áo cởi ra hết."

Bạch Thanh sửng sốt không nói gì, đảo mắt nhìn khắp phòng, trong này quả thật chỉ có hai người là hắn và Dạ Tình Túy. Sau đó, hắn xoay người, đưa lưng về phía nam tử, từ từ cởi đồ ra, phía sau truyền đến tiếng cười khúc khích.

Nam nhân thoát xiêm y, bỗng nhớ tới con rắn nhỏ còn nằm trong lòng ngực. Nhưng nhìn kỹ lại phát hiện tiểu bạch xà đã không biết chạy mất dạng từ lúc nào.

Bạch Thanh thầm nghĩ, Thú Vương này đúng là khôn thiệt, phỏng chừng đã tìm được nơi ẩn nấp rồi.

Có chút ngập ngừng, Bạch Thanh từ từ cởi bỏ những lớp lễ phục nặng nề chỉ còn lại lớp áo mỏng bên trong, xong liền ngồi bên giường, cởi bỏ hài rồi cẩn thận nằm xuống bên cạnh Dạ Tình Túy.

Không có chút đụng chạm, bảo trì khoảng cách nhất định, hai mắt nhìn lên, tay đặt trước ngực.

Nằm kế bên nhau mà như cách xa ngàn dặm, Dạ Tình Túy rõ ràng thập phần không thích tư thế này của Bạch Thanh. Vươn tay ôm lấy thắt lưng của nam nhân, kéo y lại gần để y dựa đầu vào lòng ngực mình, gắt gao ôm chặt nam nhân. Y thích thân thể của Bạch Thanh, tuy có hơi chút lạnh lẽo nhưng lại rất thoải mái, có mùi hương thơm mát dễ chịu làm cho người ta bất giác yêu thích.

Cảm giác người trong lòng ngực run lên nhè nhẹ, vừa lúc Dạ Tình Túy cúi đầu xuống thì bắt gặp Bạch Thanh đang cười trộm, ánh mắt y nhíu lại nói: "Cười cái gì?"

Dứt lời, tay nhéo lưng nam nhân một cái, nam nhân trong lòng ngực lập tức rên lên một tiếng, Dạ Tình Túy cảm giác tốt hơn nhiều.

"Ngươi không biết là tư thế này không được tự nhiên sao? Ta không phải là nữ nhân, ngươi lại cố tình ôm ấp ta giống như ôm nữ nhân." Bạch thanh lắc đầu cười nói.
"Vậy ngươi nói phải làm thế nào bây giờ?" Dạ Tình Túy nhíu mày nói, nam nhân trước mặt y càng ngày càng làm càn.

Nam nhân cười đem thân thể xe dịch lên phía trên, thân người song song với Dạ Tình Túy, sau đó nói: "Như vậy là được rồi." Chính là như vậy, mặt kề mặt, nam nhân có thể nhìn thấy rõ ràng những đường nét trên gương mặt của Dạ Tình Túy.

Điều này làm hắn hơi e ngại, không khỏi nhích người lui về phía sau một tí, nhưng Dạ Tình Túy rất nhanh cản trở hành động của hắn. Bạch Thanh nhìn trong mắt Dạ Tình Túy có chút bất đồng, ánh mắt nóng rực làm hắn không dám nhìn thẳng.

"Hiện tại ta là vương, ngươi là hậu, còn thiếu một bước cuối cùng nữa." Dạ Tình Túy hơi xoay người nhỏm dậy.

"Còn bước gì nữa?" Nam nhân ngước đầu lên nhìn Dạ Tình Túy, hỏi. Khoảng cách quá gần, vì sao trên đời lại có nam tử hấp dẫn như vậy? Bạch Thanh rất muốn bỏ trốn.....

"Động phòng." Dạ Tình Túy ánh mắt dụ hoặc, mỉm cười, một tay khẽ vuốt lưng nam nhân, "Thả lỏng, lần này sẽ không làm ngươi đau."

Thân mình Bạch Thanh cứng ngắc, hắn tuy không cự tuyệt nhưng cũng không cách nào làm cho bản thân trấn tĩnh lại, càng nhìn càng thấy giống như chiến sĩ sắp ra trận, bộ dạng thấy chết không sờn.

Dạ Tình Túy thở dài, phất tay một cái, một bầu rượu đột nhiên xuất hiện trên tay hắn. Ngửa đầu uống một hơi, hương rượu cay nồng chảy vào miệng. Y cúi đầu kéo Bạch Thanh qua, hôn xuống, khai mở làn môi, đem rượu trút vào miệng nam nhân.

Chiếc lưỡi mềm mại mang theo hương rượu thơm nồng, Dạ Tình Túy khiêu khích, câu dẫn đánh một vòng trong miệng nam nhân. Dịu dàng quấn lấy lưỡi Bạch Thanh, hương vị mê hoặc làm cho người ta say đắm. Dạ Tình Túy mút lấy môi hắn, lại đem rượu đổ vào miệng hắn.

Y tham lam nhấn nhá, liếm liếm môi dưới Bạch Thanh một lúc lâu rồi mới chậm rãi rời đi, làm cho hắn hô hấp một cách khó khăn. Khuôn mặt bình thường tái nhợt của Bạch Thanh lúc này đã đỏ ửng. Hai phiến môi bị mút đến đỏ hẳn lên, trông thật ướt át.

Dạ Tình Túy nhìn thoáng qua, lại đem rượu tiếp tục chuốc say nam nhân, một ngụm rồi lại một ngụm cho đến khi cả bầu rượu trống không. Mà Bạch Thanh cũng bắt đầu say, có chút lờ đờ mông lung; hai má phiếm hồng nhìn thật dụ hoặc.

Phương pháp này thật hiệu quả, thân thể nam nhân thả lỏng tới không thể thả lỏng hơn được nữa. Nói một cách chính xác chính là xụi lơ nằm trong lòng ngực Dạ Tình Túy.

BạchThanh quả thật say rồi, hai mắt mông lung, chếnh choáng, đôi môi hé mở cố hít lấy không khí. Cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, trước mặt bỗng có thêm hai, ba Dạ Tình Túy đang nhìn hắn.

Hắn vươn tay ra muốn chạm tới nam tử, hắn muốn xác nhận rốt cuộc thì người nào mới thật là Dạ Tình Túy. Nhưng hắn vừa vươn tay ra, Dạ Tình Túy liền bắt lấy tay hắn đặt lên mặt y, môi nhẹ nhàng hôn xuống, lưỡi lướt qua lòng bàn tay hắn....Hai người bọn họ đều say.

Ánh mắt Dạ Tình Túy chuyên chú, ôn nhu làm cho Bạch Thanh cảm thấy mình như sắp bị tan chảy. Hắn muốn thu tay lại, nhưng nam tử giữ chặt tay hắn. Y cúi đầu xuống, mặt đối mặt, mũi cạ mũi, như cảm giác được hơi thở nỏng rực của đối phương phà vào trên da thịt. Thân thể không kiềm chế được, bất giác run nhẹ.

"Đẹp quá." Dạ Tình Túy thốt lên một câu, hôn lên đôi môi của Bạch Thanh, nhẹ nhàng cọ sát, sau đó ôn nhu thâm nhập đầu lưỡi vào làm nam nhân bất tri bất giác nghênh đón nụ hôn của Dạ Tình Túy. Hắn hôn Dạ Tình Túy....

Nụ hôn sâu làm cho cả hai đều choáng váng. Dạ Tình Túy kéo vạt áo nam nhân xuống lộ ra cảnh xuân sắc bên trong, làm y hít vào một hơi thật sâu. Sau đó mút lấy cổ nam nhân, lưu lại ấn kí, thong thả từ cổ kéo từ từ xuống phía dưới, làm cho Bạch Thanh nhịn không được nhắm mắt hưởng thụ, thực thoải mái, thực thoải mái. . . .

..Cho đến khi nam tử khiêu khích hai khỏa hồng đậu trước ngực hắn, làm hắn không nhịn được phải rên lên, muốn vươn tay đẩy Dạ Tình Túy ra. Nhưng Dạ Tình Túy lại đè chặt tay chân của hắn lại, càng ra sức mút vào. Dạ Tình Túy thích nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Bạch Thanh, làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net