Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm phút sau, ý thức của tất cả các thí sinh ATWL đều thoát ra khỏi địa điểm thi. Những thí sinh đã bỏ mạng chết trong quá trình thi cũng đã tỉnh táo lại, họ tháo kính mô phỏng mà vẫn còn cảm thấy khiếp sợ, sau đó bước ra khỏi căn phòng nhỏ như bốt điện thoại và đi thành nhóm lớn đến tập trung ở bãi đất trống trước cổng vào để chờ giám khảo công bố thành tích, số sao đạt được và đưa ra lời nhận xét cuối cùng.

Những pheromone mang mùi hương khác nhau tràn ngập trong không khí, sân chơi đông nghẹt những bộ đồng phục đội với nhiều màu sắc khác nhau, có đội thì đang tức giận mắng mỏ, đội thì ôm đầu khóc kêu đau.

Lục Ngôn ngồi xổm ở trong góc cụp tai xuống, cậu úp mặt vào lòng bàn tay, hổn hển nghẹn ngào nhìn Tất Lãm Tinh: 

"Chỉ là một kỳ thi mà thôi, dù sao thì tôi cũng chết rồi, tại sao anh lại còn muốn để lộ cấp bậc làm gì? Bố tôi nhất định sẽ mắng tôi thậm tệ cho mà xem! Dù họ không nói ra nhưng thực chất trong lòng họ đều cho rằng tôi rất gà, còn hại anh bị bại lộ cấp bậc ở đây. Lần này bố tôi và bố anh nhất định sẽ cho rằng tôi là một con thỏ ngu ngốc. Bố tôi chắc chắn sẽ hối hận vì chỉ sinh ra mỗi mình tôi cho mà xem, oa hu hu hu... "

"Đừng khóc nữa, không sao đâu." 

Tất Lãm Tinh quỳ một gối xuống, tay anh nâng mặt Lục Ngôn lên và giúp cậu gạt đi những giọt nước mắt: 

"Tôi đã không bảo vệ em, đó là vì danh dự của đội. Đội chúng ta vẫn còn đầy đủ, cả đội được tăng thêm 1 sao."

"Ừm." 

Nghe thấy Tất Lãm Tinh nói như vậy Lục Ngôn mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Cậu nghẹn ngào cầm lấy khăn giấy mà Tất Lãm Tinh đưa cho để xì mũi. Mũi cậu đỏ bừng, trên hàng mi vẫn còn vương vài giọt lệ lớn.

Khi Bạch Sở Niên tỉnh lại thì cậu đã nằm dựa vào trong góc tường của căn phòng nhỏ. Cậu đột nhiên nhớ lại điều gì đó, khóe môi khẽ nhếch lên. Cậu bật mở cửa phòng, lục tìm trong các căn phòng nhỏ ở sát cạnh đó, cuối cùng cũng tìm thấy Rimbaud đang hôn mê trong căn phòng nhỏ chéo ở phía trước.

Bạch Sở Niên tiết ra pheromone trấn an, cúi người ôm lấy Rimbaud. Lúc ôm lấy anh cậu đã nhìn thấy một vài thứ nho nhỏ sáng lấp lánh rơi vãi lung tung trong góc tường – một viên ngọc trai đen có ánh sáng phân cực màu xanh lam và một vài chiếc vảy cá có ánh huỳnh quang màu xanh lam.

Bạch Sở Niên bất giác lục tìm trong túi áo đồng phục đội trước ngực mình. Việc cậu cẩn thận bỏ ngọc trai và vảy cá vào túi giấy trong lúc thi chỉ là hình ảnh mô phỏng, những thứ này thật ra đều đã rơi xuống nền nhà trong căn phòng của Rimbaud.

Sau khi bỏ hạt ngọc và vảy cá vào túi xong xuôi, cậu bế ngang người Rimbaud lên, chạy đi hỏi nhân viên nhà vệ sinh ở chỗ nào sau đó liền ôm nhân ngư vào phòng vệ sinh và khóa cửa lại. Cậu nhặt một miếng giẻ sạch sẽ lên và lau đi lau lại bồn tắm hai lần, sau đó liền đặt Rimbaud vào bên trong. Cậu mở một loạt vòi nước và xả nước lạnh lên người Rimbaud.

Rimbaud đã không ở trong nước gần 48 tiếng đồng hồ, băng giữ ẩm trên người gần như đã khô kiệt, làn da trắng mịn cũng đã trở nên thô ráp khô hanh. Mái tóc vàng buông xõa mềm mại trên má khiến anh càng trở nên yếu ớt lại lanh lợi.

Nước lạnh tưới đều lên cơ thể nhân ngư, đuôi cá màu xám xịt sau khi được nước tưới lên lại rạng rỡ sức sống một lần nữa, những chiếc vảy xanh dao động nhẹ theo dòng nước.

Rimbaud mệt mỏi gắng gượng mở hé mắt, ngây ngô đưa tay gạt gạt dòng nước quanh cơ thể sau đó từ từ ngóc người dậy và uống một ngụm nước lớn từ vòi nước đang chảy.

Bạch Sở Niên ghé sát người vào thành bồn, cậu chống má và nhẹ vuốt mái tóc Rimbaud: 

"Anh vất vả rồi... Lát nữa tôi sẽ đưa anh đến Cục Y học Liên hiệp."

Rimbaud uống đủ nước xong liền quay lại chớp chớp mắt nhìn Bạch Sở Niên, anh chỉ vào vòi nước hỏi: 

"Oa?"

"..." Bạch Sở Niên trượt chân, cậu bò dậy ôm mặt Rimbaud quan sát: "Thoái hóa rồi sao?"

Nghĩ lại, bởi vì trong lọ thuốc Accelerant trong lúc thi đấu đó chính là nguyên nhân buộc Rimbaud phải nhanh chóng biến đổi đến giai đoạn trưởng thành, nhưng đó là tình huống được mô phỏng bởi hệ thống không gian ba chiều, ở thế giới thực Rimbaud không hề có sự thay đổi nào trong giai đoạn trưởng thành.

Rimbaud đợi một lúc lâu mà Bạch Sở Niên vẫn chưa trả lời, anh bèn tự giải quyết như thường lệ: há miệng cắn đứt luôn vòi nước – "ngoàm".

Nước trong vòi phun ra ào ào dội thẳng lên Bạch Sở Niên, nhân tiện tắm luôn cho cậu một thể. Rimbaud nâng cao chóp đuôi lên, tích đầy điện vỗ cái đùng lên vòi nước làm tóe lên một tia lửa điện, miệng vòi đang phun nước đột nhiên bị hàn lại.

Rimbaud quay lại nhìn Bạch Sở Niên, anh lấy chóp đuôi lau nước trên mặt cậu với vẻ vô cùng thân mật. Anh nhổ gỉ sắt mà khi nãy đã ngoạm vòi nước còn mắc lại trong miệng vào lòng bàn tay Bạch Sở Niên, dùng chóp đuôi xếp chúng lại thành hình trái tim.

Cảm xúc của Bạch Sở Niên khi này là vô cùng khó tả, một tay cậu nắm lấy trái tim đó của Rimbaud, tay kia kéo chiếc vali màu đen mà lúc đến đây đã mang theo cùng, Rimbaud cuộn mình trên trên vali đang bị lôi đi đến bãi đất trống để cùng tập trung với các thành viên trong đội. Lục Ngôn đang hỉ mũi và thế là vô tình thổi bay trái tim bằng gỉ sắt trong tay Bạch Sở Niên.

Họ đã chờ ở bãi đất trống rất lâu rồi, cũng không thấy dấu hiệu nào cho thấy giám khảo sắp bước ra phát biểu, một số thí sinh không khỏi sốt ruột đang bắt đầu la hét ầm ĩ.

Nói đến đội la ó ầm ĩ nhất thì phải kể đến [Phong Tiêu Tiêu Hề]

[Phong Tiêu Tiêu Hề] là đội dòng họ thợ săn đánh thuê – "Gia tộc Sói Xám", hàng năm sẽ chọn ra bốn người đủ tuổi đi thi ATWL, nếu đạt thành tích tốt thì có thể nâng cao danh vọng và địa vị trong dòng tộc, tiếp đó được trọng dụng và được thừa kế tài sản của cả dòng tộc.

Nhưng điểm khác biệt duy nhất so với những năm trước là lần này có một Omega Sói Xám chui vào trong đội.

[Phong Tiêu Tiêu Hề] làm loạn ầm ĩ, các đội xung quanh cũng bất giác nhường một khoảng trống cho các thiếu gia này trổ tài đấm đá, mọi người đều vui vẻ xem trò hề của gia tộc lớn này.

Omega duy nhất trong đội nhếch nhác ôm đầu co quắp trên mặt đất, còn lại ba Alpha Sói Xám khác thì đang đấm đá cậu ta cùng với lời lẽ lỗ mãng.

Tiêu Tuần cúi người cố gắng bảo vệ chỗ hiểm của mình với vẻ mặt lạnh lùng như thể đã quen với sự bắt nạt và sỉ nhục vô lý như vậy, cậu ta im lặng chịu đựng mà không kêu lên tiếng nào.

Đội trưởng Alpha của đội bọn họ hung hăng đá vào eo Tiêu Tuần, anh ta ngồi xổm xuống túm tóc bắt Tiêu Tuần phải ngẩng đầu lên: 

"Chẳng phải mày rất giỏi hay sao, xếp hạng đứng thứ tư, hoàn thành tất cả các nhiệm vụ, có mười một điểm đầu người, lần này ít nhất thì cũng được bảy sao chứ nhỉ."

Tiêu Tuần buộc phải ngẩng đầu lên, cậu ta mím chặt môi cố thanh minh: 

"Lúc đó tôi không cứu nổi các anh, tôi đã đứng quá xa."

"Alpha bọn tao mà phải cần mày cứu á? Súng của mày là do ai dựng lên cho? Mày có thể diệt được tất cả tay súng bắn đột kích như bọn tao không?"

Cảnh náo loạn ở đây đã thu hút sự chú ý của Bạch Sở Niên, Tất Lãm Tinh thấy được vẻ khó hiểu của cậu thì liền giải thích: 

"Nhóm dòng tộc thợ săn đánh thuê đó luôn tôn sùng sức mạnh, cho nên những Alpha trong dòng tộc luôn cao hơn người khác một bậc. Hơn nữa gia tộc Sói Xám theo đuổi giống nòi thuần chủng, Alpha trong gia tộc chỉ được kết hôn với những Omega Sói Xám ngoài gia tộc, cho nên Omega của gia tộc đó bị đối đãi như là người ngoài."

"Ồ" Bạch Sở Niên sờ sờ cằm, ngồi xổm xuống quan sát Tiêu Tuần đang bị đánh. Ánh mắt Tiêu Tuần bắt gặp Bạch Sở Niên trong vài giây ngắn ngủi, Bạch Sở Niên liền lộ ra vẻ "Cầu xin tôi đi thì tôi sẽ giúp cậu" nhưng Tiêu Tuần đã quay đầu đi.

Bọn Alpha Sói Xám đem tất cả sự tức giận vì đã bị tiêu diệt quá sớm trút lên người Tiêu Tuần. Alpha đội trưởng bật cười chế nhạo và giẫm lên ngón trỏ thon dài bên tay phải của Tiêu Tuần: 

"Bắn thì như gà mờ, sau này đừng chơi bắn tỉa nữa."

Cuối cùng sự cương quyết trong mắt Tiêu Tuần cũng lộ ra vết rạn, giọng nói run rẩy chứng tỏ cậu ta đang sợ hãi tới mức nào: 

"Anh, anh đừng..."

Bạch Sở Niên nhanh tay rút con dao găm chiến thuật đang gài trên dây thắt lưng của Lục Ngôn ra và nhẹ nhàng hất nó lên. Lưỡi dao găm vào bên mép giày của tên Alpha Sói Xám, ngược lại nó đã chống đỡ dưới lòng bàn chân mà hắn ta đang định nghiền xuống: 

"Làm cái quái gì vậy! Anh em đánh nhau thôi mà, nhưng sao lại nhàm chán thế không biết. Chính tôi đã giết đội của anh, sao anh còn chưa dám đến tính sổ với chúng tôi vậy?"

Alpha Sói Xám xùy một tiếng, hắn ta xắn tay áo và đi về phía Bạch Sở Niên: 

"Tao không dám á? Nhóc con, mày biết bố tao là ai không?" Hai tên Alpha Sói Xám còn lại quăng Tiêu Tuần lăn công cốc xuống nền đất, chúng xắn tay và đi tới vây quanh cậu.

Rimbaud nheo mắt quan sát hành động của những người này, cái đuôi vểnh quẫy qua quẫy lại và bắt đầu tích điện.

Nhìn thấy cảnh náo loạn sắp chuyển sang ẩu đả ấy, Tất Lãm Tinh liền bước tới túm lấy cổ tay gã Alpha Sói Xám, anh chỉ vào Lục Ngôn và nói nhỏ: 

"Này người anh em, nể mặt mũi nhau tí đi, bố cậu ấy họ Lục."

"Ông đây mà lại phải quan tâm đó là ai à!" 

Ban đầu Alpha Sói Xám vẫn còn chưa hiểu rõ, sau vài giây não bắt đầu có phản ứng, hắn ta đột nhiên nghẹn lại, dáng vẻ ngang ngược bỗng chốc tan biến đi rất nhiều. Hắn vẫn không tin cho lắm nên đã quan sát Lục Ngôn một lượt từ đầu xuống chân – người đang ngồi trong góc với cái tai thỏ bị kéo sụp xuống.

"Được rồi, cứ cho là mày có người chống lưng đi, mày cứ đợi đấy." Alpha Sói Xám trừng mắt lườm Bạch Sở Niên một cái sau đó liền quay lưng bỏ đi cùng với hai thành viên còn lại trong đội. Lúc đi ngang qua Tiêu Tuần hắn không cam tâm nên đã đá cậu ta một cái: "Để tao chống mắt lên xem mày rời khỏi đội tao rồi thì ai sẽ cần đến mày!"

Bạch Sở Niên bước tới, rút ​​con dao chiến ra khỏi mặt đất, ngồi xổm trước Sói Xám, dùng mũi dao khắc ra một dãy số, cậu khẽ cười để lộ một nửa chiếc răng nanh: 

"Đội TOP 3 chúng tôi rất quý trọng nhân tài. Nếu có hứng thú thì gọi vào số này."

Tiêu Tuần chật vật ngồi dậy với một cơ thể toàn vết bầm tím, hàng lông mi rũ xuống, nói một cách lạnh nhạt: 

"Nếu bây giờ muốn đánh tôi thì cứ việc."

"Cũng không đến nỗi. Tôi rất thích chiến thuật của cậu, thật kinh tởm." Bạch Sở Niên dùng mũi dao viết nguệch ngoạc trên mặt đất một cách chán nản rồi thuận miệng hỏi: 

"Tôi có thể hỏi cậu một câu được không?"

"."

Bạch Sở Niên: "Cậu bắn tỉa tốt như thế tại sao vẫn phải mang một khẩu súng trường trên lưng?"

Sói Xám: "Súng tỉa không đánh cận chiến được. Nếu bị kẻ thù đến gần thì sẽ không có ai cứu tôi."

Bạch Sở Niên phì cười: 

"Thành thật mà nói thì cậu rất kém trong việc đánh cận chiến. Lúc bị tôi tiến đến gần từ phía sau, đến một chút khả năng đánh trả cậu cũng không có."

"Sau này chỉ cần mang theo khẩu AWM là được rồi." 

Bạch Sở Niên khắc thêm hai vạch dưới dãy số mà lúc nãy đã vẽ trên mặt đất, vài giây sau, tất cả dấu vết của dãy số đều bị xóa sạch. Cậu đứng dậy phủi bụi bẩn, sau đó liền kéo va li của Rimbaud rời đi.

Từ ngoài cổng, một vài nhân viên hấp tấp chạy vào, vẻ mặt ai nấy đều phờ phạc, một người suýt va vào chiếc vali mà Bạch Sở Niên đang kéo.

Bạch Sở Niên hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Câu hỏi bị đánh tráo..." Người nhân viên đó nói năng không ra đầu ra đuôi, lắc đầu nguầy ngậy với vẻ hoảng sợ, cố gắng trấn tĩnh lại rồi giả bộ bình tĩnh: "Không có gì, thí sinh không được chạy lung tung trong sân, mau quay lại bãi đất trống để chờ kết quả."

Thời gian công bố kết quả lần này lâu hơn so với những lần thi trước, hơn nữa đài phát thanh trên không liên tục phát ra tiếng ồn ào. Mất nửa tiếng đồng hồ, khi các thí sinh trên sân bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn thì kết quả mới được công bố trên hình chiếu khổng lồ trên không.

Vị trí đầu tiên của bảng xếp hạng không may bị đội [Tùy Tiện Đánh] giành được, Bạch Sở Niên giậm chân đập ngực, cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Theo thể lệ, khi đội 4 người vượt qua kỳ thi mà không bị giảm sút quân số thì được coi là một đội hình đã vượt qua đầy đủ, tất cả các thành viên đều được cộng một sao. Ở câu hỏi bổ sung cuối cùng, tất cả các thành viên của nhóm giết được đối tượng thí nghiệm 1513 được cộng thêm ba sao. Do đó, trong kì thi Lục Ngôn đạt 12 sao, Tất Lãm Tinh 9 sao, Bạch Sở Niên 10 sao, Rimbaud 11 sao, tổng số sao mà đội [Tùy Tiện Đánh] đạt được là 42 sao, là đội giành được số sao cao nhất trong kì thi ATWL từ ​​trước đến nay. Toàn bộ thí sinh đứng chết lặng trên sân.

Sao đánh giá của ATWL sẽ được chạm khắc trên giấy chứng nhận, tô điểm thêm nét đẹp vinh quang cho hồ sơ cá nhân. Thành tích này mang một trọng lượng vô cùng quan trọng trong mắt hầu hết các tổ chức.

Đội [Đoàn Tìm Quỷ] đành phải đứng thứ hai. Sau một cuộc điện thoại, Hà Sở Vị nhún vai, định quay lại để dạy dỗ cho mấy thành viên của đội thêm một trận nữa. Hai anh em nhà họ Hạ vẫn chưa thoát khỏi cái chết bi thảm của mình mà ôm đầu khóc kêu đau. Cáp Sĩ Cơ thì không thèm để ý đến kết quả mà đã chạy đi xin WeChat của đám Omega đội [Có Alpha Nào Không] và tất nhiên cậu ta cũng đã thử xin WeChat của Rimbaud nhưng hiển nhiên là đối phương nghe xong thì chẳng hiểu gì nên đã phun nước vào mặt cậu ta.

Đội [Có Alpha Nào Không] bất ngờ lọt TOP 3. Ba bạn nhỏ Omega cùng nhau hoan hô nhảy nhót tung tăng và selfie với bảng điểm trên hình chiếu trên không. Đội trưởng Độ Mặc đang chú ý nhìn Bạch Sở Niên, cậu ta lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc đang ngậm giữa môi, lặng lẽ tiến đến sau bồn hoa nhả ra một hơi thuốc lá rồi nhét còi báo động suýt rơi ra ngoài ngược trở lại trong túi.

Đội [Phong Tiêu Tiêu Hề] nhờ có một thành viên sống sót mà đứng ở vị trí thứ tư. Nhưng mấy Alpha trong đội đã tức giận và rời khỏi đó từ lâu. Tiêu Tuần đứng một mình trong bóng tối với một chiếc ba lô trên lưng, sau khi nghe kết quả xong thì đứng cô đơn một mình ở đó một lúc rồi cũng nhanh chóng rời đi.

Kết quả chỉ được công bố cho TOP 30. Các đội lọt vào TOP 30 coi như đã vượt qua kỳ thi, có người mừng, có người sầu. Những đội thi trượt thì an ủi nhau cùng lắm là năm sau thi lại.

Thí sinh tập trung ở cửa địa điểm thi chuẩn bị giải tán, đột nhiên có người hét lên:

 "Thi xong rồi, sao còn chưa mở cửa?"

Bạch Sở Niên ngẩng đầu lên, lợi dụng chiều cao của mình mà nhìn bốn phía xung quanh vượt qua đám đông vô cùng thuận tiện, cậu hơi cau mày. Rimbaud cuộn mình trên vali lặng lẽ đưa tay chạm vào mu bàn tay Bạch Sở Niên.

Trong thành phố, tiếng cánh quạt quay phành phạch phá hỏng buổi sáng yên tĩnh, vài chiếc trực thăng màu đen lao tới từ trên không phía bắc.

Bốn khẩu súng máy hạng nhẹ nhô ra từ chiếc trực thăng được sơn logo hình tam giác màu đỏ bắt mắt của viện nghiên cứu 109, tất cả đều nhằm vào Rimbaud, người đang được Bạch Sở Niên kéo theo sau lưng.

Máy bay trực thăng chở theo cả nhóm quân truy bắt được trang bị đầy đủ. Mặc dù nhận được lệnh cố gắng bắt sống mục tiêu nhưng đối mặt với đối tượng thí nghiệm đặc biệt cực kỳ nguy hiểm, không ai dám mạo hiểm bắt sống, đành phải liên lạc với tổng bộ nhanh nhất có thể: 

"Thí nghiệm Linh Hồn Điện Quang mất tích đã được tìm thấy. Chưa phát hiện thấy dấu hiệu công kích. Yêu cầu cấp trên ra chỉ thị hành động tiếp theo."

Tổng bộ viện nghiên cứu 109 nói: "Lập tức bắt về."

Rimbaud uốn cong lưng, đuôi cá dần chuyển sang màu đỏ, vài chiếc gai nhọn dựng đứng bên trên vây lưng màu đỏ tươi. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc trực thăng trên bầu trời với vẻ hung dữ.

Nhóm quân truy bắt liền thay đổi sắc mặt, liên lạc lại với tổng bộ: "Phát hiện thấy ý đồ công kích mạnh mẽ của Linh Hồn Điện Quang, yêu cầu tiếp viện ngay lập tức!"

Những thí sinh không liên quan đến công việc vây bắt bạo lực này đều thấy khiếp sợ và chạy tán loạn trên sân, ở trung tâm của bãi đất trống chỉ còn lại bốn người.

Tất Lãm Tinh và Lục Ngôn cũng không rời đi. Lục Ngôn hoàn toàn mù tịt, chả biết chuyện gì đang xảy ra. Tất Lãm Tinh dường như cũng đã có chút chuẩn bị tâm lý, chí ít thì vẻ mặt của anh cũng không hoảng hốt như vậy.

Bạch Sở Niên một tay đút túi quần, tay kia kéo vali, ngẩng đầu nhìn nhóm quân truy bắt trên trực thăng. Cậu vừa cười vừa tự lẩm bẩm một mình: 

"Không phải chứ! Không phải chứ! Không phải là đang trông chờ vào hai đội phòng chống bạo lực nhỏ này mà có thể bắt được chúng ta đấy chứ!"

Pheromone rượu Brandy thơm ngào ngạt tỏa ra từ tuyến thể của Bạch Sở Niên. Những người đầu tiên bị áp chế bởi sức mạnh này là hai người ở gần nhất – Lục Ngôn và Tất Lãm Tinh. Tất Lãm Tinh nghiến răng và cố bịt chặt tuyến thể đang sưng đau của mình. Lúc này lực áp chế trên cơ thể của Bạch Sở Niên đã vượt xa khỏi cấp độ J1.

Nhưng năng lực phân hóa sắp được phát ra đã bị cắt ngang bởi một tiếng còi xe điềm tĩnh.

Một chiếc Phantom(*) dừng lại bên ngoài sân đấu.

(*) Rolls-Royce Phantom là xe siêu sang của Anh quốc, các sản phẩm ra đời đều phải trải qua quá trình sản xuất rất tỉ mỉ, cẩn thận. Thân xe được sản xuất tại Đức, sau đó được đưa về Anh để lắp ráp và chế tác những chi tiết thủ công. Vì thế mà những chiếc xe Rolls-Royce đều được thiết kế rất sang trọng pha với nét cổ điển của Hoàng gia Anh.

Logo trên xe là một con chim ưng đang bay lượn được sản xuất độc quyền. Chiếc xe này, bất cứ ai tinh mắt cũng có thể nhận ra nó là của ai.

Có rất nhiều người trong đám thí sinh có thể nhận ra chiếc xe này, đến ngay cả việc muốn lấy điện thoại ra để quay video cũng không dám.

Nhóm quân truy bắt trên trực thăng đã chú ý đến chiếc xe Phantom, khuôn mặt họ cứng đờ, thấp giọng liên lạc với tổng bộ rằng tình hình đã có sự thay đổi.

"Ồ." Lục Ngôn vểnh tai, cậu nhón chân liếc nhìn vào bên trong cửa sổ xe Phantom: "Hình như hôm nay bố tôi đã mua cho tôi ít bánh ngọt." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net