Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Sở Niên kéo ống kính đến gần, sau khi nhìn rõ người điều khiển mang kính bảo hộ đeo tai nghe là ai, cầm lấy máy truyền tin: 

"Hủy bỏ phòng bị cấp ba, đều rút đi."

Cậu đi xuống đài quan sát, đứng bên bờ sóng vỗ, đeo kính râm nhìn lên bầu trời.

Đến trước máy bay trực thăng chính là cú điện thoại của chú Cẩm.

Bạch Sở Niên bắt máy, giọng nói của Lục Thượng Cẩm có chút nóng nảy: 

"Thằng oắt con Lục Ngôn này, bảo tôi dạy nó học lái trực thăng trong hai tuần, hôm nay tôi đi ra ngoài gặp bạn. Nó liền lẻn lên máy bay chạy mất, mau đi nhìn thử, đừng để phòng không bắn rớt."

Rất ít khi nhìn thấy bộ dạng sứt đầu mẻ trán của chú Cẩm, Bạch Sở Niên nhìn hình dáng chiếc máy bay trực thăng từ từ xuất hiện trên bầu trời: 

"Tôi quan sát thấy một chiếc trực thăng sơn hình con thỏ."

Lục Thưởng Cẩm: 

"Ừm, đúng là cái đó. Tôi mua một nhóm, nhờ nhà thiết kế dựa theo thỏ Hà Lan, thỏ Angola , thỏ Jersey toàn bộ làm một lần, bây giờ sân vườn một ổ máy bay trực thăng hình thỏ, nó lái thỏ lông ngắn tai cụp đi rồi."

"A, này." Bạch Sở Niên nghĩ nghĩ: "Nếu không thì tôi giúp chú trông coi nó hôm nay đi, chú xem dù sao trường học của cậu ấy cũng nghỉ, ngày nghỉ ở trên đảo chơi một trận cũng không có gì."

Lục Thượng Cẩm do dự một lúc lâu sau.

"Với cái tính tình kia của nó, chịu ở chỗ cậu được bao lâu."

"Coi như chơi thôi." 

Bạch Sở Niên xác định trước hết phải nghĩ tìm cách để con thỏ ở lại rồi mới tính cái khác.

Bạch Sở Niên nghe thấy ông ấy nói cái gì với trợ lý, một lát sau Lục Thượng Cẩm nói: 

"Tôi gửi cho cậu một trăm triệu, chuẩn bị chỗ ở cho tốt một chút, lại xây thêm tiệm bánh ngọt."

"Không cần đâu chú, điều kiện chỗ ở của chúng tôi rất tốt."

"Ký túc xá sinh viên mới có bốn mươi mét vuông có thể gọi là tốt sao?"

"Không tốt sao?"

Cậu nghe thấy Lục Thượng Cẩm tự nói thầm: 

"Xem ra nhóc alpha không thể nghèo được, quá sơ suất rồi."

"Chú?!!" 

Bạch Sở Niên ngơ ngác, đá vỏ sò bên chân.

"Được rồi." Lục Thưởng Cẩm nói: 

"Đúng rồi, đợi tình hình lắng xuống, cậu quay về, lúc rảnh rỗi tôi sẽ dạy cậu quản lý mấy công ty để không."

"Không cần, không cần, tôi không thiếu tiền."

"Học tập dù sao cũng không có hại, cậu không thể ở khoa trinh sát cả đời. Qua hai mươi tám tuổi, không thể làm đặc công được nữa, rất nhiều người trẻ tuổi đang chờ để thay thế cậu, cậu không phải là người bất tử."

Bạch Sở Niên cũng không phản bác, nhẹ giọng đáp ứng.

Dặn dò xong những thứ này, Lục Thượng Cẩm xoa xoa mũi, nói với Ngôn Dật về việc Lục Ngôn lái máy bay đến căn cứ huấn luyện đặc biệt.

Giọng điệu của Ngôn Dật ung dung hơn nhiều so với ông nghĩ, thậm chí còn có chút vui mừng:

"Để cho nó đi."

Máy bay trực thăng hình con thỏ ở chân trời chậm rãi bay đến, Bạch Sở Niên dẫn cậu đến sân bay trên đảo, Lục Ngôn vững vàng tiếp đất, sau khi hạ cánh, cánh quạt trực thăng tự động thu lại, thoạt nhìn giống hai cái tai thỏ cụp ở hai bên sườn máy bay, thiết kế có một không hai vô cùng mới mẻ, độc đáo.

Lục Ngôn từ phía trên nhảy xuống, mặc một bộ phi hành, mang tai nghe và kính mắt, nhìn còn rất ra dáng.

Bạch Sở Niên ngồi xổm trên mặt đất chờ cậu ấy, lười biếng giơ quả đấm, omega thỏ tai cụp bước nhanh về phía cậu giơ tay đụng.

Bạch Sở Niên ngẩng đầu lên hỏi: 

"Thiếu gia, là tới tìm tôi chơi hay là vượt đại dương tìm cái tên trúc mã kia đoàn tụ."

Lục Ngôn tháo tai nghe xuống, ngồi xổm bên cạnh Bạch Sở Niên, đầu ngón tay vẽ trên mặt đất nói: 

"Cậu nói nơi này không nhìn xuất thân chỉ nói chuyện bằng thực lực, có thật không?"

"Đương nhiên." Bạch Sở Niên cười cười.

"Ngộ nhỡ không phải như vậy tôi liền đi." Lục Ngôn nửa tin nửa ngờ.

"Không thành vấn đề." Bạch Sở Niên thoải mái đồng ý "Đúng rồi, chú Cẩm còn cho một trăm triệu đấy, sợ cậu ở đây không thoải mái, muốn tôi xây lại tòa ký túc xá dành cho thực tập sinh đặc biệt."

Lục Ngôn xua tay dường như bị dọa sợ: 

"Đừng đừng, trả lại trả lại, ở đây tôi phải làm người bình thường với tài sản chỉ có mấy chục triệu."

Bạch Sở Niên: 

"......Thực ra có thể ít hơn."

Lục Ngôn chần chừ một lát: 

"Vậy mấy triệu? Nhưng mà ngay cả phòng ở đây còn mua không nổi, tôi sẽ không bị xa lánh đấy chứ."

Bạch Sở Niên cho cậu một chìa khóa của phòng ký túc xá: 

"Cậu cứ nói cha cậu là tư nhân, cái khác không cần nói, bọn họ cũng sẽ không hỏi cậu."

"..........." Lục Ngôn suy nghĩ, đập vào lòng bàn tay, liền làm như vậy.

"Vậy...........Nếu có người ức hiếp người khác như trước, tôi có thể đánh trả không?"

"Có thể, nhưng chỉ có thể ở phòng chiến đấu." Bạch Sở Niên đứng dậy: "Có điều nếu cậu đánh người phải cho phép người khác đánh trả, quy tắc sẽ không bảo vệ một mình cậu."

"Được, tôi hy vọng bọn họ đánh trả."

Lục Ngôn tung tăng cởi áo phông và quần mặc từ nhà, tháo tất cả phụ kiện, thay bộ đồng phục huấn luyện đặc biệt do Bạch Sở Niên mang tới rồi đi cùng cậu.

Lục Ngôn đi bên cạnh Bạch Sở Niên, bỗng nhiên chú ý đến từ đầu vai đến trước ngực cậu có một mảng lớn in hoa văn cá xanh lam, nhưng không giống hình xăm, cẩn thận cảm nhận được mùi hoa hồng xạ hương thoang thoảng phát ra.

"Đây là... ký hiệu?" Lục Ngôn kinh ngạc sờ soạng một chút: "Cậu không phải là alpha hả?"

Bạch Sở Niên đeo kính râm:

"Tôi can tâm tình nguyện."

"Từ nhỏ ba tôi đã dặn dò tôi đừng tùy tiện cho alpha ký hiệu trên người mình." Lục Ngôn nhìn ký hiệu trên người Bạch Sở Niên suy nghĩ nửa ngày. "Không phải alpha đều phản cảm bị O ký hiệu sao?"

"Ai nói, bố đây rất thích."

Hôm nay phòng học chiến đấu không ít học viên, cả buổi sáng học tiết chiến đấu vô cùng tốn sức, cũng vô cùng dễ bị thương, omega samoyed và alpha cây cơm cháy* có năng lực chữa trị mặc bộ đồng phục màu trắng ngồi bên bàn tròn uống trà, giúp học viên bị thương trong lúc đối luyện chữa trị.

Bạch Sở Niên dẫn Lục Ngôn tiến vào, O samoyed bưng chén trà cười ngây ngô với cậu: 

"Huấn luyện viên Bạch, tối đánh bida không?"

"Không rảnh, đang bận." Bạch Sở Niên cùng hai bác sĩ xua tay, đi về quầy bar.

Huấn luyện viên chiến đấu Đới Ninh ở quầy bar hút thuốc, huấn luyện viên chiến thuật Hồng Giải hôm nay nghỉ, cố ý chạy đến khoe với Đới Ninh học trò cưng của mình.

"Nhìn xem Lãm Tinh của chúng tôi đi." Hồng Giải bưng một ly martini, cầm điện thoại video lên hận không thể dán trên mặt Đới Ninh "Nhìn xem phóng dây leo chuẩn thời cơ như vậy, ây da, có đôi khi tôi cảm thấy không còn gì có thể dạy cho cậu ấy, nhưng dù sao cậu ấy còn nhỏ, mới mười bảy tuổi, mấy ngày nay tôi phải nghiên cứu một ít chiến thuật mới dạy cho cậu ấy mới được."

Đới Ninh phun một vòng khói về phía ông ta: 

"Cút."

"Nhàn rỗi quá ha." Bạch Sở Niên đi tới khoác vai hai người họ: "Anh Ninh, có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?"

Đới Ninh hút hai ba hơi hết điếu thuốc, dập tắt ở trong gạt tàn: 

"Xấu đi."

Bạch Sở Niên: 

"Ây da nghe tốt trước đi."

Đới Ninh trừng mắt liếc cậu một cái: 

"Vậy cậu để tôi chọn cái rắm gì?"

Bạch Sở Niên túm Lục Ngôn lại đây: 

"Cho cậu xem một tên nhóc, mười lăm tuổi omega thỏ tai cụp cấp M2."

Đới Ninh uống một ngụm, quay qua nhìn kỹ Lục Ngôn.

Tai thỏ của Lục Ngôn vểnh lên: 

"Chào huấn luyện viên, tôi là Lục Ngôn."

Họ này quá nhạy cảm, Đới Ninh lặp lại một lần: 

"Họ Lục?"

Lục Ngôn nhanh chóng bổ sung một câu: 

"Cha tôi là người bán bánh ngọt."

"Ờ." Đới Ninh quan sát cậu một cái thật sâu.

Huấn luyện viên Hồng Giải nâng má xem náo nhiệt: 

"Ừm, không tồi, đáng tiếc là một nhóc O, nhưng đánh cận chiến vẫn phải là alpha, omega không có sức lực, còn không bằng tặng người này cho tôi học chiến thuật."

Đới Ninh liếc: 

"Như nhau thôi."

Thật ra Đới Ninh cũng không quá xem trọng omega học chiến đấu, cho dù chính anh cũng là omega, nhưng theo đặc tính sinh vật tuyến thể, chuột túi hiển nhiên mạnh hơn nhiều so với thỏ tai cụp. Thỏ tai cụp là một loại yếu nhất trong tất cả các loài thỏ, vô cùng dễ dàng bị dọa giật mình hoặc bị thương.

"Mười lăm tuổi, quá nhỏ." Đới Ninh nhéo nhéo khung xương của Lục Ngôn: "Trước kia có luyện qua không?"

Lục Ngôn gật đầu: 

"Tôi cảm thấy tôi cũng rất am hiểu cái này."

Đới Ninh do dự một chút, sau đó cầm lên một đôi bảo vệ tay đưa cho Lục Ngôn: 

"Thử một chút, tôi sẽ không ra tay quá nặng, không cần sợ."

Bạch Sở Niên ngồi vào vị trí của Đới Ninh xem náo nhiệt, kêu phục vụ đưa đến một ly Whiskey khúc côn cầu, nói với Lục Ngôn: 

"Ứng phó hết sức, đây là một giáo viên tốt."

Lục Ngôn lên tiếng.

Hai người lui ra một khoảng, Đới Ninh ngoắc tay về phía cậu, ý bảo có thể bắt đầu.

Nếu Bạch Sở Niên nói có thể ứng phó hết sức, Lục Ngôn liền không do dự, đón đầu phát động tấn công về phía Đới Ninh.

Thân hình cậu vô cùng nhỏ nhắn, hơn nữa lại mềm mại linh hoạt, càng kinh ngạc chính là tốc độ của cậu, hoàn toàn thừa hưởng ưu thế chạy trốn của tuyến thể thỏ, không đến một giây đã vọt đến trước mặt huấn luyện viên.

Kinh nghiệm chiến đấu của Đới Ninh phong phú, khi Lục Ngôn sắp chạm đến chỗ hiểm của mình liền thoải mái đỡ đòn. Nhưng một quyền kia của Lục Ngôn vẫn chưa dừng ở cánh tay chặn của anh ta, mà là biến mất trong không khí.

Hợp với cả người Lục Ngôn.

Tốc độ vô cùng nhanh, ngay cả Đới Ninh cũng không thấy rõ cậu đi đâu.

Trong nháy mắt lúc cậu biến mất, một hố đen lặng lẽ xuất hiện sau lưng Đới Ninh, Lục Ngôn nghiêng người ra khỏi hố đen, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ vai Đới Ninh: 

"Không cần nương tay như vậy, tôi thật sự am hiểu cái này."

Bạch Sở Niên huýt sáo: 

"Anh Ninh, cho cậu ta xem chút lợi hại đi."

Lực chú ý của Hồng Giải cũng bị con thỏ nhỏ linh hoạt này hấp dẫn, xoay người dựa vào quầy bar xem náo nhiệt.

Trong mắt Đới Ninh lóe lên một tia sáng, quấn chặt đai bảo vệ tay, chuẩn bị hiệp thứ hai.

Anh ta nghiêm túc hẳn lên, cảm giác máu trong người đang ẩn ẩn nóng lên.

Lục Ngôn biết cách đánh giá thực lực đối thủ như thế nào, bởi vậy không có áp dụng cách chiến đấu đánh nhanh thắng nhanh khi học ở trường. Khi Đới Ninh tung cú đấm nhanh chóng né qua hai bên, nhưng tốc độ ra quyền của Đới Ninh cũng không chậm, chiêu thức cũng xảo quyệt, học viên bình thường không có khả năng cầm cự trước đòn tấn công dày đặc của huấn luyện viên Đới quá mười lăm giây, cho dù khi Tất Lãm Tinh vừa tới dưới sự ra tay của huấn luyện viên Đới cũng không trụ nổi ba chiêu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lục Ngôn không thương tổn chút gì.

Khán phòng có thể thấy rõ, Lục Ngôn tránh từng cú đấm một cách chính xác, bóng dáng của cậu không ngừng thoáng hiện bên cạnh Đới Ninh, chưa từng bị đánh trúng.

Hồng Giải buông chén rượu, cả người nghiêng về phía trước, chăm chú quan sát cậu thiếu niên kia: 

"Mẹ nó, thằng nhóc này có tất cả các điểm kỹ năng để né tránh, như thế này mà đấu pháp có thể khiến người mệt chết."

Tuyến thể thỏ tai cụp phối hợp với năng lực - "Tốc độ siêu âm": 100 km tăng tốc 0 giây, 0 giây để tăng tốc lên 100 km, 3,2 giây để tăng tốc tới tốc độ âm thanh, 6 giây để tăng tốc lên tốc độ siêu thanh và phạm vi hiệu quả là trong phạm vi 9m, sau khi vượt quá phạm vi lần nữa tăng tốc, quá trình tăng tốc bị gián đoạn cần tăng tốc một lần nữa.

Bạch Sở Niên vẫn không để Lục Ngôn vào mắt, cậu thiếu gia biểu hiện thường thường trong cuộc thi ATLW giấu dốt giấu đến ngay cả cậu cũng nhìn nhầm.

Lục Ngôn hoàn toàn dựa vào tránh né làm tiêu hao đợt tấn công lần đầu tiên sắc bén nhất của Đới Ninh, khi Đới Ninh đang thở dốc, phát động tiến công mãnh liệt.

Cậu không tham bất kỳ chiêu thức nào, chỉ cần đánh trúng Đới Ninh lập tức đổi vị trí, không cho anh ta cơ hội đánh trả.

Rất nhanh Đới Ninh phát hiện tính hạn chế của năng lực Lục Ngôn. Trong lúc đánh nhau cố ý kéo Lục Ngôn lệch khỏi vị trí. Đột nhiên vượt quá phạm vi tăng tốc của cậu, tốc độ của Lục Ngôn lập tức chậm lại, cái chậm lại chớp mắt đó liền bị trúng một cú cực mạnh trên bụng.

Lục Ngôn ngã văng ra ngoài, tiện thể lăn đi, tránh được cú quét cương mãnh tiếp theo của Đới Ninh. 6 giây là vô cùng ngắn ngủi, Lục Ngôn nhanh chóng tăng tốc trở lại với tốc độ tương đương với dịch chuyển. Đới Ninh giở trò cũ, áp chế Lục Ngôn.

Trận đánh của bọn họ hấp dẫn các học viên khác đến vây xem.

Bạch Sở Niên nhìn thoáng qua đồng hồ, sắp trôi qua ba phút.

Thể lực của Lục Ngôn có vẻ dần dần yếu đi, sức chịu đựng của cậu rất kém, bởi vậy lần nào cũng sẽ ưu tiên lựa chọn đánh nhanh thắng nhanh, chỉ có khi gặp đối thủ mạnh mới chọn triền đấu, nhưng cậu gặp đối thủ mạnh không quá vài lần, hai ba ba đều rất lợi hại, nhưng công việc của bọn họ quá nhiều, cũng mệt chết đi, Lục Ngôn chưa bao giờ yêu cầu bọn họ huấn luyện cùng mình.

Hơn nữa trong trường học khi cùng bạn học đối luyện đều nương tay, bình thường không làm gì còn bị một đám người nhắm tới, đánh bị thương ai càng phiền phức.

Trong phút chốc Lục Ngôn tạm ngừng, bị huấn luyện viên Đới giữ chặt cổ đặt trên mặt đất, sức lực của cậu đã cạn kiệt, nằm phịch dưới đất há miệng thở dốc.

Mắt của Lục Ngôn đỏ lên, thở hổn hển khàn khàn cười nói: 

"Thật sảng khoái, thầy."

Bạch Sở Niên vỗ tay: 

"Đẹp."

Huấn luyện viên Đới kéo Lục Ngôn dậy, đỡ vai cậu nói: 

"Không tồi."

Kỳ thật trong lòng anh ta hận không thể lập tức dán Lục Ngôn vào sổ hộ khẩu của mình, sợ bị huấn luyện viên khác cướp mất.

Đới Ninh nắm vai Lục Ngôn, phát ra pheromone trấn an khôi phục thể lực, cảnh giác hỏi Bạch Sở Niên: 

"Cậu có tin xấu gì? Tôi nói trước đứa nhóc này không thể thả ra ngoài."

"Không phải muốn anh để nó đi." Bạch Sở Niên uống nốt phần rượu Whisky còn lại: "Tôi chỉ muốn nói rằng đứa nhóc này là vật nhỏ của Lãm Tinh."

Hồng Giải phun ra một ngụm rượu cocktail, cười phá lên: 

"Yo, cuối cùng vẫn là người nhà của chúng tôi ê."

Lục Ngôn nhỏ giọng cãi lại: 

"Không phải..."

Đới Ninh đi vòng qua, nhẹ nhàng huých vai Bạch Sở Niên, khẽ hỏi: 

"Thật sự muốn tôi dạy nó sao."

"Hoảng cái gì, cậu thu xếp cho cậu ấy đi, tôi có chút việc đi trước đây." Bạch Sở Niên cùng Lục Ngôn nói vài câu, đẩy cửa đi.

Thật ra cậu sớm đã muốn quay về chỗ ở nghỉ ngơi, nhưng công việc dù sao cũng phải làm cho xong.

Buổi tối Bạch Sở Niên mới trở về ký túc xá của huấn luyện viên, ngồi vào ghế sô pha da, cầm laptop phát lại tin tức buổi trưa.

Cậu cầm một cây bút, đánh vần những gì những nhân ngư đó nói bằng bính âm rồi ghi vào sổ tay, có một số là do nhóm nhà khoa học phiên dịch ra, cũng có một phần là do kinh nghiệm trao đổi với Rimbaud cậu biết được một ít khẩu ngữ, cộng với việc tra cứu những tài liệu mà cậu lấy được, gượng gạo dịch tụi nó ra.

"Aband....banda....a......" Bạch Sở Niên lấy nắp bút cào cào tóc "Cái quái gì vậy, cái đồ đuôi đỏ kia quang quác cái gì, lại gần Rimbaud của mình như vậy, chết thật sự là đáng đời."

Có mấy câu vẫn không hiểu nghĩa.

Bạch Sở Niên xoay bút suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên gọi điện cho huấn luyện viên Trịnh Diệu. Trịnh Diệu bắt máy: 

"Anh Sở, tôi đang đi học."

"Cậu học kệ cậu, gọi cái con cá hề trong lớp cậu ra cho tôi."

"Cá hề gì....... A, anh nói Vu Tiểu Tranh hả, được, anh ở đâu em bảo nó qua."

"Cậu kêu nó đi ra là được rồi, tôi tự qua đó."

Ngắt điện thoại, Bạch Sở Niên cuốn vở bút chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên nhận được tin nhắn trả lời của hội trưởng.

"Số 809 đặc chủng chiến đấu thể thí nghiệm Kraken đồng ý đi vào phía tây Đại Tây Dương, kiểm tra đo lường có khuynh hướng đổ bộ, trước đêm mai phải đưa cho tôi một kế hoạch điều tra hợp lý."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net