chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Băng Lam kiểm tra lại kĩ càng thấy không còn vết thương nào nữa, sức mạnh thì vẫn còn thì thở dài. Cô bỗng giật mình, thỏ bông Ari của mình nãy giờ không nói chuyện, chả nhẽ nó đã trở lại thành thú bông bình thường. Không được, nếu như vậy thì ai sẽ làm bạn với Băng Lam cô đây, không lẽ cô lại phải chịu đựng sự cô đơn đây. Nghĩ tới đó thì cô nhóc bé nhỏ nào đó của chúng ta bỗng rưng rưng nước mắt, cằm thỏ bông trên tay và lắc:

- Ari! Sao ngươi không nói chuyện, mau nói chuyện đi mà! Ari ! Ari

Bỗng con thỏ cử động, đưa tay ra hiệu cho Băng Lam dừng lại:

- Tiểu thư! Tiểu thư! Làm ơn dừng lại đi, không thì Ari sẽ ngất đấy

Thấy Ari cử động lại rồi thì Băng Lam mới dừng lại, ôm thật chặt Ari rồi dương đôi mắt long lanh ai oán nói:

- Ari, tại sao ngươi bỗng nín thin khi ta đi đến đây vậy?

- Tiểu thư à! Ari cần phải quét để lấy thông tin của nơi này nên mới không thể nói chuyện với tiểu thư được

Băng Lam bỗng trầm lại suy nghĩ, đúng là nên lấy thông tin từ nơi này mới có thể sống được, còn phải xem đây là nơi nào nữa, cô bổng ngước lên hỏi Ari :

- Vậy thì đây là đâu?

- Tuy có một số ít thông tin Ari không thể điều tra được nhưng Ari có thể biết rằng đây là một dị giới

- Dị giới ư?

Thứ này thì Băng Lam đã đọc được trong một cuốn sách cổ hồi ở tổ chức, nó là một hoặc nhiều thế giới tồn tại song song với nhau, chưa có ai thành công trong việc tạo ra một cánh cổng để đến thế giới khác, ..............kể cả tổ chức. Vậy mà ..... bây giờ cô đã ở đây, vậy chả phải cô là người đầu tiên trong việc này sao, tự hào ghê. Nhưng mà, cô vẫn chưa chắc nữa:

-Vậy Ari này, chúng ta là người đầu tiên đến thế giới khác đúng không?

- Đúng vậy, tôi không tìm được ai có khí khác với thế giới này ngoài chúng ta.

-Vậy là đúng rồi. Yeah........- Băng Lam nằm xuống bãi cỏ rồi lăn qua lăn lại như tận hưởng - cảm giác làm người đầu tiên sướng thật đấy, phải không Ari?

- Phải ạ

Ari cũng bó tay với cô chủ nhỏ này, cái tính khí này là cha truyền con nối chắc ăn luôn, lúc khi được tạo ra, điều đầu tiên mà cậu thấy là ông chủ nhìn mình rồi tự kỉ khen này nọ về cái IQ không tưởng của ông ấy đã tạo ra một phát minh trên tầm cao mới khiến cậu - dù là thú bông - cũng phải nhức đầu và bây giờ là cô chủ nhỏ của mình. Nếu có ai thắc mắc tại sao mà Ari gọi Băng Lam là cô chủ nhỏ thì cũng phải thôi, cậu được tạo ra khi Băng Lam còn là bào thai mới 1 tháng thôi cho nên cũng tính là hơn Băng Lam 1 tuổi đi.

Băng Lam đang tận hưởng cảm giác suиɠ sướиɠ thì bỗng nhớ ra, là mình cần phải diều tra về nơi này chứ không phải là ở đây nằm dài. Cô bất ngờ ngồi dậy, làm cho Ari ngồi kế bên mình giật mình ngã ngửa, Băng Lam quay qua ngồi đối diện Ari:
  
   - Nè! Thế cái thông tin về đất nước này là gì vậy?

Ari đứng dậy đi lại khúc cuối của đồi, Băng Lam lo lắng sợ rằng thỏ cưng của mình sẽ bị rớt xuống nên đi theo. Khi đi tới khúc dốc thì Ari dừng lại, quay người lại nhìn Băng Lam rồi chỉ tay xuống dưới. Biết rằng bên dưới có gì đó nên Băng Lam ngồi xuống, đưa đầu về phía Ari chỉ thì cô thấy một nơi khá là đông đúc nằm cách cái chổ cô với Ari khá là xa và Băng Lam cũng khá là ớn lạnh vì cái ngọn đồi này rất là cao, bên dưới nó thì cô thấy những tảng đá nhọn hoắc. Rùng mình, không dám nghĩ tới lúc mà mình bị ngã xuống đâu. Trong lúc cô đang suy nghĩ về cái độ cao của đồi thì Ari cất tiếng, lôi suy nghĩ của cô về:

- Cái chỗ tấp nập bên dưới đồi đó tiểu thư thấy không?

Nhìn kĩ lại bên dưới, Băng Lam gật đầu xác nhận, Ari nói tiếp:

- Đó là kinh đô của Phượng Hoàng Quốc, nơi đây cũng khá giống chúng ta ở đấy

- Giống gì?

- Nghề luyện dược sư ở đây giống như là việc luyện chế ra atanium vậy, chỉ khác ở chổ là atanium ở đây gọi là đan dược và rất là hiếm thôi

- Hiếm ra sao vậy Ari ? - Băng Lam cô đang rất tò đây, cô giỏi nhất là tạo ra atanium mà nơi này cũng có atanium, nếu như hiếm thì chả phải là cô có thể phât tài hay sao

- Đan dược ở đây vốn rất hiếm, mà mấy viên đó chỉ là mấy viên thuốc bình thường thôi, atanium ở đây là cao cấp nhất đấy. Chưa ai luyện thành công được nó cả, nhưng mà cách đây có một người đạt tới thiên cấp cũng chỉ luyện ra một viên thôi mà chất lượng nó thấp lắm, mà người đó tốn quá nhiều năng lượng nên chết rồi!

- Ay da, tội quá, tội quá. Tốn nhiều năng lượng như vậy mà chỉ để tạo ra một viên chất lượng thấp như vậy thì uổng quá đi. Khoan đã, nếu tên kia tốn nhiều năng lượng để tạo ra một viên atanium cấp thấp mà ta thì có thể dư sức tạo ra một viên cấp cao thì có nghĩa là ta ......

- Không đâu ạ!

- Cái gì ?

Đầu Băng Lam như có một tảng đá lớn đè lên, cô chưa nói hết câu cơ mà, không lẽ một ít cũng không có

- Tiểu thư à! Nếu nói là cô có năng lượng cực lớn để tạo atanium thì không đâu ạ!

Phũ phàng quá đó Ari, Băng Lam cảm thấy tức giận vì bị chê như vậy nên trưng khuôn mặt hầm hầm hầm ra hỏi tội Ari:

- Vậy giải thích đi? tại sao ta không có năng lượng cực lớn để tạo atanium?

-Bình tĩnh, bình tĩnh ạ! Tại vì lúc trước tiểu thư luyện atanium bằng cách thức khoa học thì ở đây luyện bằng lò luyện đan ạ!

- Lò luyện đan là cái quái gì? Mà cách thức khoa học là sao? Ta cũng phải sử dụng nguyên khí để tạo atanium mà!

-Đó là lợi cho chúng ta mà, thay vì dùng hết nguyên khí để luyện thì chúng ta kết hợp các nguyên tố hóa học để luyện ra nó mà.

- Được rồi! Vậy thì lò luyện đan là gì?

    - Đó là chúng ta sử dụng một loại lò chuyên dùng để luyện dược. Mỗi loại có các cấp khác nhau, cấp càng cao thì tỉ lệ luyện dược thành công cũng cao. Ngoài ra thì chúng ta cần phải sử dụng nguyên liệu để luyện dược, nguyên liệu cấp cao để luyện dược cấp cao. Người luyện đan bắt buộc là hệ hỏa, vì cần dùng nguyên khí hỏa để đun lò luyện mới luyện được dược, ngoài ra khi luyện cần phải rót nguyên khí vào nữa mói luyện thành công!

Băng Lam nghe mà nhức đầu, cái gì mà nguyên với chả khí, mệt. Phải tìm cách trốn thôi, ta thà làm kiểu cũ còn hơn kiểu này

- Nhưng mà ta đâu biết luyện dược kiểu này

- Yên tâm đi ạ! Có Ari ở đây chỉ bảo tiểu thư ạ!

- Lò luyện đan không có thì sao?

- Lúc trước ông chủ cũng luyện kiểu này nên cũng có vài loại lò trong người tôi ạ! Và yên tâm đi, mấy cái lò này ở đây cũng liệt vào loại cao cấp ạ!

- Nguyên liệu không có thì luyện cái kiểu gì?

- À quên nữa ạ! Phía sao ta là Mê Lâm rừng rậm, trong đó có nhiều loại hiếm lắm, Ari sẽ chỉ đường mà!

Xong! Khỏi trốn luôn rồi, Ari chắc chắn muốn cô phải luyện dược theo kiểu này! Tạm biệt tháng ngày bình yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC