chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Băng Lam đang rất là chán nản vì sắp bị Ari nhồi nhét cho cái mớ kiến thức về luyện đan dược mới này, tuy tránh không được nhưng cô rất giỏi để lùi việc này về một khoảng thời gian nhất định:

- Mà nè Ari, ở đây ngoài nghề luyện dược sư còn gì nữa không?

- Ngoài luyện dược sư ra thì còn võ giả sư và triệu hồi sư, ba nghề này là cao quý nhất, chỉ những ai xó thiên phú mới có được nhưng còn một cách nữa là ăn đan dược

- Nghe giống như là ta dùng atanium để bồi bổ cơ thể quá nhỉ!

" Nó đó "

- Đó là lý do mà luyện dược sư được coi trọng rất nhiều, thiên phú của võ giả sư và triệu hồi sư có thể có được nhờ việc ăn đan dược nhưng thiên phú của triệu hồi sư thì không!

- Vậy thì chắc luyện dược sư giàu lắm há?

- Đúng vậy!

- Nè Ari, hả miệng ra đi, ta muốn ăn atanium

Nói rồi Băng Lam thò bàn tay trắng muốt của mình vào miệng của Ari, sau đó cô móc ra một cây kẹo mút .... à không..... phải nói nó là một cây atanium vì viên trên cái cây đó là atanium chứ không phải là kẹo thường, Băng Lam bỏ nó vào miệng của mình sau đó lộ ra khuôn mặt thích thú vì vị ngọt của nó.

Ari chán nản nhìn tiểu thư của mình, viên atanium người ta tranh tới u đầu mẻ trán mà tiểu thư thì ngày nào cũng ăn như kẹo ngọt bình thường, nếu người khác mà biết thì chắc chắn chỉ có nước rủa thầm một câu " phá gia chi tử "

- À mà ta có hứng thú với cái nghề triệu hồi sư ấy, ngươi giải thích cho ta được không?

- Đó là nghề mà những người có thiên phú ký khế ước với linh thú, khi ký khế ước thì sẽ có sự ràng buộc về sống chết, nếu người ký khế ước chết thì linh thú cũng chết và ngược lại. Đó là lý do mà những con linh thú phải cận trọng để có thể tìm được người ký khế ước thich hợp để đi theo cả đời

- Ồ! Vậy Ari này, ngươi nói xem ta có thể ký khế ước không? - Băng Lam đang rất hứng thú về nghề này, nếu như cô có thể ký khế ước thì chả phải là cô có thể có một con thú cưng mới sao.

Nếu mà Ari có thể đọc được suy nghĩ của Băng Lam thì chả phải là nó sẽ bị sặc ư, linh thú mạnh mẽ như vậy mà bị Băng Lam gán cho cái mác "thú cưng" thì có hơi.......... tự tin rồi không

- Được chứ! - " vì ngày nào ai đó cũng ngốn một mớ atanium vào miệng mà"- Theo Ari thấy thì thiên phú của cô chủ do ăn atanium nhiều nên bây giờ thì có thể nói là người đã đạt tới mức triệu hồi sư thập tinh rồi

- Chán thế ! Mà Ari này thập tinh triệu hồi sư là gì vậy?

- Cấp bậc chung ở đây của cả triệu hồi sư, võ giả sư, luyện dược sư đó là:

Bậc sơ cấp sẽ phân cấp bậc ra làm như sau:

nhất tinh

nhị tinh

tam tinh

tứ tinh

ngũ tinh

lục tinh

thất tinh

bát tinh

cửu tinh

và thập tinh

Trong các bậc thì còn phân ra làm sơ cấp, trung cấp và cao cấp.

- Vậy ta còn yếu hả? Tại ta nghe ngươi nói là triệu hồi sư sơ cấp mà, còn cái khác đâu?

- Tiểu thư, Thập tinh rất ít người đột phá, đa số là các lão già mà người thì mới có 12 tuổi, yếu đâu mà yếu

- Vậy sau sơ cấp là gì?

- Sau triệu hồi sư sơ cấp thì các cấp kia là:

trung cấp

cao cấp

tôn cấp

huyền cấp

thiên cấp

tiên cấp

đỉnh huyền cấp

đỉnh thiên cấp

đỉnh tiên cấp

thánh cấp

Nhưng mà vượt qua đến thập cấp đã ít rồi mà lên tới mấy cái này nữa thì hơi bị thấp người nha, chưa kể càng lên cao thì khả năng đột phá càng khó

   - Ngày nào ta cũng ăn atanium mà sau ta không vượt đến mấy cấp đó vậy?

- Người ta ăn đan dược thì đương nhiên sẽ có thiên phú, sau đó thì họ sẽ luyện tập mới có thể tăng cấp còn người thì nằm một đống ở đó không chịu làm việc thì sao mà lên tới các cấp cao, thập tinh là nhiều rồi - Ari vừa nói vừa thở phì phò vì sự ức chế đối với cô chủ, cái khuôn mặt lúc này của Ari khiến Băng Lam giật mình nên cô nghĩ tốt nhất là im lặng mà ăn "kẹo"

Sau một hồi thì Ari cũng trở lại bình thường nên Băng Lam cũng bắt chuyện lại:

- Nè! Ari, sao ta không hái thuốc để tập làm đan dược vậy? Ngươi nói xem, trời sẽ tối mà chúng ta thì không có chỗ nào để nghỉ nên cần tiền đúng không, tốt hơn là nên làm đan dược để bán lấy tiền thuê chổ nghỉ ngơi rồi tính tiếp nha!

-Được thôi! - Có lẽ là Ari đã lấy lại được bình tĩnh rồi nên giọng cũng bình thường lại, điều này khiến cho Băng Lam thở phào nhẹ nhõm.

Ôm Ari vào khu rừng, mà cô không biết rằng có nhiều thứ đang chờ cô ở trước mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net