Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào tháng 12 năm 2020, lần lượt từng học viên lên đảo

Mùa đông trên đảo Hải Hoa rất ôn hòa, gió biển nhẹ thổi làm tính khí của Lưu Chương giảm đi một nửa.

Không có nhiều lịch trình, anh thường xuyên luyện tập chân tay mỗi ngày để chuẩn bị cho giai đoạn đầu tiên, thỉnh thoảng viết bài hát, nghe demo hoặc chơi một số bài hát cổ.

"Thằng nhóc Vu Dương này thật là thú vị." Lưu Chương nghĩ thầm.  Rõ ràng chỉ hơn mình ba tháng, nhưng bài hát cậu ta viết giống như lời tâm sự của một người đàn ông trung niên phong trần.

Phòng luyện tập nhuộm màu đỏ cam của hoàng hôm, Vu Dương đang chơi piano.  Tiếng đàn piano tựa như những chiếc mặt nạ buồn xung quanh Vu Dương, rất mỏng, và dường như vỡ tan chỉ với một cú chọc.  Nhưng Lưu Chương không dám, rõ ràng Vu Dương rất ôn nhu ...

Đó là suy nghĩ thầm kín của Vu Dương

Thỉnh thoảng, Lưu Chương sẽ đi bộ trên đường phố ở đảo Hải Hoa với mái đầu bết và đôi dép lê.  Hay vào cửa hàng tiện lợi mua một chai bia lon rẻ tiền, không muốn uống nhưng tiếng mở nắp lon lại mang đến cho anh một khoái cảm khó lý giải.  Có thể, đó là lực cản của tương lai, nhóm nhạc nam, họ bị kiềm chế.  Tất cả mọi người đều giống như một thắng cảnh trên đảo Hải Hoa, trôi nổi không có tích tụ mỹ nhân đồng dạng, không có linh hồn, giống như một con rối thẳng tắp.

"Cứu mạng, đừng làm như vậy với tao!" Lưu Chương thỉnh thoảng trong lòng cầu khẩn.  Sau đó, lại cảm thấy nực cười, mày đang làm cái  gì?  Mày thực sự là đứa thực dụng.  Ồ, khi nói đến chủ nghĩa vụ lợi, ai đó còn cường điệu hơn anh, Tăng Hàm Giang .  Anh thực sự không thể hình dung được một cậu bé như cậu ta sẽ muốn tham gia vào cuộc tuyển chọn nhóm nhạc nam như thế nào, nhưng anh không có ác ý, chỉ là không nghĩ rằng nó phù hợp với cậu ta.

"Cậu ta đã tham gia chương trình nào trước đây chưa?

"Giống như một chuỗi dây chuyền, nhưng bị cắt đứt, ở giới underground đã 4 5 năm, không có gì ngạc nhiên cả."

"Còn cái gì cậu ta có thể viết nữa không ?" Lưu Chương lẩm bẩm nói.  Anh nhìn vào những dòng rap diss do Tăng Hàm Giang viết, những cú punchline cũng không tệ.  Nhưng nó có vẻ chưa hoàn chỉnh, cũng không quá nổi bật.  Lưu Chương chưa bao giờ thuộc kiểu người "thông cảm cho kẻ yếu", đặc biệt là những người muốn dấn thân vào làng giải trí.  "Thông cảm không tốt cho ngành này," Lưu Chương nghĩ.  PD kêu anh nghĩ về "tình huynh đệ" giữa hai người, he he, nghĩ  cái rắm, Lưu Chương gãi đầu: Chỉ mong các anh lớn của mình bận rộn không có thời gian xem "Sáng tạo doanh".

Ngày 11 tháng 1 năm 2021, các thực tập sinh tụ họp

Khi Lưu Chương đến hội trường, Tăng Hàm Giang đã ở đó.  Ngồi ở hàng đầu tiên, gần cửa, và vẫn là chiếc áo dài sọc xanh trắng.

"Cậu ta hết quần áo mặc rồi sao?" Lưu Chương không khỏi ngạc nhiên.

"Ồ, hóa ra cậu ta là AK!" Một giọng nói vô cùng ấm áp truyền vào tai Lưu Chương, là Nặc Ngôn gần Tăng Hàm Giang Giang.

Lưu Chương ngay lập tức nhớ đến cái gọi là mạch truyện, đột nhiên anh không biết nên biểu cảm ra sao.  Theo kịch bản, anh trong mắt Tăng Hàm Giang là tiền bối cao cao tại thượng, và Tăng Hàm Giang là một người mới không chịu khuất phục.  Hừ, làm sao có thể giả vờ như không biết nhau, đến cả cười cũng phải theo kịch bản à.

"AK, xin chào", Tăng Hàm Giang lại là người lên tiếng đầu tiên.

Lưu Chương đưa tay ra, nhưng trong lòng đã không còn bình yên: Chết tiệt!  Bây giờ lòng hiếu thắng của con trai lại dâng lên rồi.

"Tăng Hàm Giang à, cậu so với cậu ấy cậu như thằng trẩu ý!" Lại là Nặc Ngôn.

Tăng Hàm Giang ngay lập tức quay đầu lại định đánh cho cậu ta vài phát.

Nhưng Nặc Ngôn cũng không phải là người thích gây chuyện, huống chi là con hổ giấy Tăng Hàm Giang, càng nghĩ càng buồn cười.

Lưu Chương nhìn chằm chằm vào bọn họ - anh có chút không ưa Nặc Ngôn!

Ngày 15 đến ngày 16 tháng 1 năm 2021, bắt đầu ghi hình chương trình (Tập 1)

Việc ghi hình giai đoạn này thực sự rất dài và nhàm chán, những đoạn cao trào, hay cảnh lật xe, cũng như những nhận xét nghiêm khắc của huấn luyện viên cũng không thể cứu vãn được sự mệt mỏi do thời gian ghi hình kéo dài.  Nhưng không hiểu sao Lưu Chương lại rất hào hứng, nhất là sau khi hát xong "Thư xin lỗi", anh càng thêm sảng khoái, có thể nghe thấy tiếng loa phường của anh bằng tỉ thứ tiếng khác nhau ở hậu trường.

Ồn ào hơn cả anh là Tăng Hàm Giang .

Tăng Hàm Giang rất nhanh đã hoà hợp vơi mọi người. Cậu khoa trương khen mọi người đẹp trai, khen tiếng phổ thông tốt và nói mình sẽ phấn đấu để được như họ.  Nhưng điều kỳ lạ là không ai cảm thấy nhàm chán, ai cũng muốn tiếp xúc với cậu bé bảo tàng này.  Chẳng bao lâu Tăng Hàm Giang đã có cho mình một nhóm "anh em", cũng như những người ăn xin thực sự.  Cũng không biết ai đã khơi gợi điều này. Một loạt rapper của nhóm khác đã chủ động đến tìm Lưu Chương và muốn cùng anh freestyle . Tăng Hàm Giang cũng hoà vào cuộc vui.

"Cậu cùng một người chưa từng gặp mà đã freestyle battle! Cậu đúng là..." Lưu Chương con người này cũng kỳ quái, người càng hăng, nói càng lớn.

"Nào tới đây, đánh một trận đi." Bên kia không chịu nhượng bộ.  Lưu Chương đỏ mặt, đàn ông đây không thể nói được mà không làm được.

"Đi! Tôi đấu với cậu!" Giọng nói trầm trầm, không cần nhìn cũng biết đó là Tăng Hàm Giang.

"Không cần kiếm cớ, cũng không cần thay đổi làm gì. Tác phẩm của cậu không bùng nổ đến thế. Tuy rằng hiện trường của cậu có thể nói là hỏng, nhưng nếu cậu muốn freestyle với tôi, tôi sẽ chơi với cậu."

Xung quanh cười như nắc nẻ, ngay cả người bày binh bố trận cũng không kiêu ngạo như vậy.  Đây chính là nét hấp dẫn của Tăng Hàm Giang, khi cậu nói sẽ khiến người ta muốn bật cười, Lưu Chương nhìn Tăng Hàm Giang và đột nhiên nghĩ, nếu đoạn này được phát sóng, họ sẽ nghĩ mình đây không có kinh nghiệm gì cả.

!!! Lưu Chương sửng sốt trước suy nghĩ của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net