Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ ngày 15 đến ngày 16 tháng 1 năm 2021,   tiếp tục ghi hình (tập 2) Tăng Hàm Giang lên sân khấu.

Toàn thân một màu nâu vàng, giống như một con chó cỏ Trung Quốc, Lưu Chương đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của cậu, cậu bước lên sân khấu

"Xin chào mọi người, tôi là Tăng Hàm Giang đến từ M+ Entertainment, Aka Cup.

Khuôn mặt có da có thịt, vừa có nét ngây thơ lại vừa có nét giản dị.

"Tại sao một cậu bé như vậy lại đồng ý xào CP với một người nào đó?" Lưu Chương không trả lời được.

Cảm giác ngột ngạt quen thuộc lại một lần nữa bủa vây lấy anh, anh đung đưa trên ghế, nở nụ cười ngượng nghịu, thậm chí không thèm để ý đến Nặc Ngôn hát bị vỡ âm.

"AK Lưu Chương"

Cậu gọi anh, và Lưu Chương hít một hơi thật sâu.  "Mẹ kiếp, thật ghê tởm!"

"Sao tôi không đi đăng ký lớp đào tạo diễn viên!" "Lưu Chương mày bình tĩnh lại đi!!!" Lời nói hỗn độn trong đầu khiến anh cứng đờ, đành phải vịn cầu thang, chậm rãi bước xuống.

"Cậu là hạt cát, còn tôi là C vị!" Tăng Hàm Giang thách thức nói với Lưu Chương.

"Không thể nói C vị, có thể nó sẽ bị cắt bỏ." Một huấn luyện viên nói.

"A! Sẽ bị cắt mất sao?!" Tăng Hàm Giang bất lực đứng trên sân khấu, như thể một câu nói bị cắt bỏ, mọi thứ cũng mất sạch.

Lưu Chương không thể không cười, cậu ta đúng là ngốc nghếch.  Anh vẫn phải mượn đánh giá của Nặc Ngôn.

"Cậu chỉ cần đổi C vị thành trung tâm là được."

"A! Được!" Con cún con lập tức sáng mắt lên.

"Tôi là hạt cát, còn cậu là trung tâm." Con cún con nghiêm túc.

Bên dưới học viên cười không ngớt.

Đúng là đồ ngốc!  Hahaha!  Lưu Chương chạy tới, túm lấy vai cậu, hô to "Chiếu đoạn này đi!"

Ah....quá gần

Đôi mắt tròn xoe của Tăng Hàm Giang đầy ngơ ngác, cậu nhìn chằm chằm vào Lưu Chương đang ôm cậu.

"Cái gì?" Cậu nói

Cậu chớp chớp mắt, lông mi đung đưa theo cơn gió nhẹ, như thể chúng bay lơ lửng trên mặt Lưu Chương.

Lưu Chương hối hận vì đã có hành động thân mật như vậy.

Anh không dám quay đầu lại, cuối cùng vẫn là nói: "Cậu nói, cậu là hạt cát còn tôi là trung tâm! Bro!"

Giả vờ thả lỏng vai Tăng Hàm Giang một cách tự nhiên, Lưu Chương bước sang một bên, thầm cầu nguyện rằng không ai phát hiện ra sự bối rối của anh.

"Cậu là hạt cát, và tôi là trung tâm!"

"Hahahaha, ba lần rồi, cuối cùng cũng đúng !" Học viên bên dưới sục sôi.  Tăng Hàm Giang mỉm cười.

"Bạn có thể bắt đầu." Huấn luyện viên cue cậu bắt đầu biểu diễn.

Tăng Hàm Giang dập tắt nụ cười, "Vậy thì DJ tỉ tỉ, drop the beat!

Lưu Chương bắt đầu thả lỏng, lắc đầu theo điệu nhạc dạo đầu, "Sau màn biểu diễn này thì lão tử cũng được giải thoát rồi!"

Mọi thứ đang diễn ra như đã an bài.

Nhưng không, có gì đó không đúng!

Giọng hát độc đáo, flow mượt mà và ngắt quãng đúng, giống như một khoảng lặng ngắn trong không khí trước khi quả bom phát nổ.

Anh đã bắt được trọng điểm.

"Cậu ta là đối tác CP tốt nhất, cậu ta sẽ không được chia phiếu nếu cậu ta không thể làm tốt. Vậy thì tất cả những người hâm mộ CP của cậu sẽ chỉ bỏ phiếu cho cậu."

Lời của đạo diễn văng vẳng bên tai Lưu Chương.

Anh bắt đầu đung đưa theo điệu nhạc một cách máy móc và mỉm cười ngượng ngạo.  Đến nỗi Tăng Hàm Giang đã chạy đến và nắm lấy vai của anh và chạy vòng quanh anh ở giữa sân khấu, sau đó anh mới nhận ra rằng màn biểu diễn của Tăng Hàm Giang đã kết thúc.

"Cậu t có thể giúp cậu hoàn thiện nhân cách, làm nổi bật phẩm chất của cậu là trọng tình cảm và lẽ phải, đồng thời sẽ làm cho mạch truyện của cậu trở nên đầy đủ và thú vị

"Sẽ không có ai có ác cảm với cậu ta"

"Nhưng, đồng nghĩa là sẽ không ai quan tâm đến cậu ta, phải không?"

Từ đầu đến cuối, cậu ta chỉ là công cụ của người khác, phải không?

Giống như một thiên tài võ thuật được đả thông nhân mạch, tài năng của Lưu Chương bỗng chốc lên hương.  Anh biểu diễn "freestyle" của mình một cách trôi chảy, và ôm Tăng Hàm Giang một cách thân thiện, nói rằng họ là huynh đệ.

Anh biết rằng anh sẽ thua, nhưng việc chỉnh sửa biên tập sẽ khiến bầu không khí được thổi phồng và cũng sẽ tôn bản thân anh lên.

Anh nhìn Tăng Hàm Giang hành động hòa hợp với lời nói của mình, cậu thương cảm cho anh.

Một luồng khí chua cay tràn ngập trong mắt anh.

Không, Tăng Hàm Giang , cậu không thể như thế này được.

Sau khi ghi hình xong, Lưu Chương bước nhanh, "Tôi không xào CP nữa." Lưu Chương lấy điện thoại ra, gửi cho PD.

"Tại sao"

"Chỉ là không muốn làm"

"Cậu không cần phải làm cái gì cả, chỉ cần cùng cậu ta hòa thuận tự nhiên, còn lại tụi tôi an bài."

"Không được"

Điện thoại rung lên như dự đoán của Lưu Chương, và anh nhấn nút trả lời.

"Tiểu tử nhà cậu lại muốn làm gì?" Giọng nói quen thuộc, tiếng gầm xa lạ.

"Không thể được." Lưu Chương tái tê tái ba chữ này.  Bình tĩnh và tự nhiên, nhưng vững chắc hơn bất cứ điều gì khác.

"Cậu phải cho tôi một lý do." Người đại diện yếu ớt phản pháo.

Ngực có chút nhói, có chút ngột ngạt, có chút đau đớn.

"Tăng Hàm Giang" Lưu Chương nuốt nước bọt.

"Cậu ấy là huynh đệ của tôi."

Không ai nói chuyện với Lưu Chương về CP, và cũng không ai nhắc đến Tăng Hàm Giang với anh.

"Tăng Hàm Giang ở bên kia, đã biết chưa?" Hai ngày sau, Lưu Chương không nương tay, liền yêu cầu với PD nói chuyện với Tăng Hàm Giang.

"Đã biết"

"Cậu ấy nói gì ở đằng kia?"

"Cậu ấy nói, được"

"Đã chấm dứt mọi thứ?"

"Đã chấm dứt."

"Được"

Lưu Chương nhấn nút gửi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net