Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày 6 tháng 2 năm 2021-ghi hình  công khai

Lưu Chương thừa nhận rằng anh là một người có tính cách bốc đồng, luôn làm những gì mình muốn làm. Đây luôn là quy tắc ứng xử của Lưu Chươnb.

Nhưng một ngoại lệ đã xảy ra đó là Tăng Hàm Giang.

Anh đi lang thang trước ký túc xá của Tăng Hàm Giang nhiều lần, thỉnh thoảng lủng lẳng bên phòng tập của nhóm "Tuý Quyền" hoặc cố tình tìm một nơi gần cậu trong căng tin. Anh lắng nghe giọng nói ồn ào của Tăng Hàm Giang và quan sát cậu với những người khác. Vui vẻ, cậu ấy có vẻ rất hoà đồng, nhưng Lưu Chương không thể xen vào.

Con vịt ồn ào lại thành ra câm.

Lưu Chương đã chọn từ bỏ.

Anh từ từ học cách làm thế nào để biến mất khỏi cuộc sống của người khác.

Nhưng dường như không cần học nhiều, Tăng Hàm Giang có quá nhiều bạn tốt, cũng không đến lượt anh.

"Tôi thích cậu ấy."  Kazuma ngồi ở đối diện Lưu Chương , đối với Vu Dương mà cười nói.

"Thế cũng được." Lưu Chương thở dài.

"Sẽ rất tiếc nếu mạch truyện của Tăng Hàm Giang chỉ ràng buộc với tôi."

"Ai mà không biết?" "Tăng Hàm Giang !!!"

"AK, cậu thua rồi." Lục Đình Vũ trêu chọc.

"Cậu ấy tốt hơn tôi." Lưu Chương rất bình tĩnh, trong mắt ẩn chứa một nét dịu dàng khó tả.

Nhưng ngay sau đó, sự bình tĩnh biến thành hoảng loạn.

"Tăng Hàm Giang quên lời rồi sao?" Một câu nói không rõ nguồn gốc đã gây ra một trận náo động nhỏ trong phòng chờ.

Quên lời là chuyện rất bình thường, Lưu Chương cũng đã từng gặp phải, nhưng trong giai đoạn đặc biệt tàn khốc này, lỗi quên lời tương đương với việc đẩy Tăng Hàm Giang đến bờ vực thẳm.

"Đúng, một lỗi lớn." Giống như một con cừu non lạc đường, Tăng Hàm Giang mở to mắt cố ngăn mình khóc, không biết là cậu đã khóc rồi.

Lưu Chương kìm nén cảm xúc bên trong và nhanh chóng tính toán khả năng Tăng Hàm Giang ở lại.

Vũ đạo của sân khấu đầu tiên và phần trình diễn của cả đội Tăng Hàm Giang đều không quá xuất sắc. Khả năng bị đánh bại là rất lớn.

Mặc dù hoạt động bổ sung tốt, nhưng anh không biết liệu nhóm chương trình có giữ phần này sau khi anh từ chối dòng CP hay không.

Nếu không, còn có bao nhiêu cơ hội thu hút  người hâm mộ?

Lưu Chương cảm như miệng bị bịt lại bởi mảnh giẻ bẩn thỉu.

"Tuyến CP"

Đây dường như là vũ khí duy nhất còn lại của Tăng Hàm Giang, nhưng đã bị Lưu Chương ném xuống vực sâu

Tôi, có phải chăng, đã sai.

Lưu Chương ngực như bị kim đâm, chua xót.

"Tôi không muốn khóc, vì vậy tôi sẽ không khóc nữa." Câu nói bất ngờ của Tăng Hàm Giang khiến hiện trường thư giãn trở lại.  Nhưng Lưu Chương không thể cười nổi, và một cảm giác tội lỗi lớn hoá thành đám mây đen trên bầu trời đảo Hải Hoa.

Nhóm "Tuý Quyền" quay lại phòng chờ, Lưu Chương biết Tăng Hàm Giang đang ngồi phía sau, nhưng không dám quay đầu nhìn lại.

Tế bào cảm giác của toàn thân dường như đều tập trung ở phía sau, cảm nhận rõ ràng từng động tác của Tăng Hàm Giang.

Anh có thể nghe thấy giọng nói của cậu, biết rằng cậu đang cố gắng tạo ra không khí hài hước và khoa trương, anh biết rằng cậu đang cười

Anh không biết các giác quan của mình bắt đầu tê liệt bao lâu.

Anh giống như một cỗ máy hình người biết đi, hoàn thành một cách máy móc các thủ tục đã được thiết lập.  Màn đêm thật sâu, Lưu Chương nằm ở trên giường chật chội, ý thức có chút tỉnh lại.

"Tăng Hàm Giang " Lưu Chương thầm nói cái tên này trong lòng.

Anh nghĩ rằng anh đã quen rồi.

Anh đã quen với việc bình tĩnh tiếp nhận cái tên Tăng Hàm Giang do người khác nhắc tới trước mặt anh.

Anh đã quen với việc nhìn Tăng Hàm Giang "ngốc nghếch" từ xa rồi lặng lẽ mỉm cười với người khác.

Anh ta đã quen với việc Tăng Hàm Giang gọi hầu hết tất cả học sinh trong trại, và anh không có tên trong danh sách của cậu.

Nhưng, thực sự là như vậy sao?

Với sự hồi phục của ý thức, trái tim của Lưu Chương đã lấy lại sức sống trước đây.  Tăng tốc từ từ từng chút một, và tăng cường độ lên từng chút một.

Tùng tùng tùng...... giống như một tiếng trống Tĩnh Vân vững vàng và mạnh mẽ tác động vào màng nhĩ của Lưu Chương

Đột nhiên anh có thể nghe thấy âm thanh của tâm thất và tâm nhĩ rung động, và những lời bật ra từ tận đáy lòng anh:

"Đi tìm Tăng Hàm Giang ."

Lưu Chương giả vờ như không nghe thấy, vùi mặt vào gối.

Bùm bùm bùm bùm bùm bùm, nhịp trống càng lúc càng nhanh, chấn động màng nhĩ của Lưu Chương.

Câu nói này quanh quẩn trong đầu Lưu Chương không biết bao nhiêu đêm, nhưng lại bị anh giấu ở trong góc, truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ không tự chủ được, càng ngày càng rõ ràng, rốt cuộc không thể bỏ qua!

Lưu Chương nhảy khỏi giường và dấn thân vào con đường mà trong lòng anh đã đi không biết bao nhiêu lần!

"Phải! Đi tìm Tăng Hàm Giang !!!

Lưu Chương chỉ quan tâm đến suy nghĩ của chính mình, cũng không nhận ra đã khuya.  May mà 1001 vẫn sáng đèn, bốn năm người đang ngồi quanh bàn, không biết đang nói chuyện gì, Lưu Chương mừng rỡ vội vàng chạy ra cửa.

"Tăng Hàm Giang!"

Giọng nói lớn đến nỗi ngay cả những người ở phòng bên cạnh cũng phải ló đầu ra.

Cả nhóm người chú ý tới Lưu Chương, im lặng nhìn Lưu Chương, và đôi mắt như nai tơ của Tăng Hàm Giang đặc biệt nổi bật.

"Tôi..." Lưu Chương đột nhiên lắp bắp, và anh không thể tìm ra lý do gì để giải thích cho hành vi ngớ ngẩn của mình. 

Đột nhiên, Chúa ban cho anh một ý tưởng giống như một sự trợ giúp.

"Tôi có một bản demo, cậu có thể nghe nó cùng với tôi được không ?"

Dường như có một sự ngưng trệ ngắn trong không khí.

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net