Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi họp báo sáng nay diễn ra khá suôn sẻ, các phương tiện truyền thông từ lớn đến nhỏ đều đưa tin tức về bộ phim "Bí mật cuối cùng".

Mọi người đón nhận rất tích cực, bọn họ còn không tiếc lời bày tỏ sự háo hức của mình, trông chờ ngày phát sóng. Trên các mặt báo và đài truyền hình liên tục cập nhật những tin tức liên quan.

Bộ phim lần này QB và cả KN đã rót vào không ít tiền, mà khoảng chi đắc đỏ nhất ngoại trừ kinh phí quay phim xếp thứ hai chính là tiền quảng bá nó.

Bộ phim được giới phê bình nhận định là sẽ phá đảo kỉ lục phòng vé ở chính nước này, doanh thu ước tính không dưới mười triệu đô.

Về mặc hình ảnh và cả nội dung bọn họ đều hết mực ngợi ca. Mặc dù chỉ mới xem qua đoạn trailer chưa đầy bốn phút, nhưng những thông tin mà nó đem lại là không hề nhỏ.

Những sự kịch tính, những tình tiết gây cấn liên tục xuất hiện, các pha nhào lộn đánh nhau hết sức mãn nhãn, tính nhân văn và cả những đoạn lắng đọng. Dự là sẽ lấy đi không ít nước mắt của khán giả.

Sau một buổi sáng bận rộn với báo đài, Trần Kha trở về QB. Thái độ lúc đi và lúc về của cô hoàn toàn trái ngược nhau. Mặc dù nói mọi thứ đều diễn ra thuận lợi, y như những gì Trần Kha đã dự đoán trước đó. Nhưng với cái tính ngang ngược, không biết chừng mực của Tô Mạc Nhi, suýt chút nữa đã hại chết cô rồi.

Trợ lý Trương yên lặng đi theo sau Trần tổng, thời khắc này cô thực sự muốn nhanh một chút trở lại văn phòng. Để bản thân cô có thể thoát ly khỏi cái tảng băng mang tên sếp của mình.

Toàn cảnh tại buổi họp báo sáng nay Trương Trúc Hàn đã chứng kiến đủ. Loại sự tình trớ trêu vô duyên vô cớ lại ập đến với Trần tổng. Khiến khuôn mặt ngài ấy biến sắc ngay lập tức, tâm trạng xuống thấp không phanh. Tuy rằng ngoài mặt vẫn là một bộ hòa nhã nhưng cô cảm nhận được rất rõ Trần tổng là đang phát hỏa.

Buổi họp báo dần kết thúc, trong lúc Trần Kha chuẩn bị rời đi thì bị một đám phóng viên vây lấy. Bọn họ đặt ra vài câu hỏi xoay quanh bộ phim sắp khởi chiếu.

Trần Kha là người cao lãnh, chẳng mấy khi xuất hiện trước truyền thông, việc trả lời báo chí là việc tưởng chừng rất khó xảy ra. Nhưng hôm nay chính Trần Kha lại cao hứng dừng bước, trả lời bọn họ.

Nếu mọi thứ chỉ đơn giản diễn ra như vậy thì đã không có gì phải nói đến.

Một cô phóng viên cư nhiên lên tiếng khiến các đồng sự khác của cô cũng phải nín thở chờ đợi câu trả lời từ Trần Kha. "Trần tổng ngài có cảm nhận như thế nào về việc ngài bị đồn thổi là có mối quan hệ tình cảm với nhiều sao nữ khác nhau trong giới giải trí. Và sau tất cả những đồn đoán đó thì liệu ngài có thực sự đang hẹn hò cùng ai không?".

Cô phóng viên đặt câu hỏi xong cũng đã toát hết mồ hôi hột. Hồi hộp chờ đợi phản ứng của Trần Kha. Trong dự liệu của cô thì hơn bảy mươi phần trăm Trần tổng sẽ không trả lời hoặc tìm lí do rời đi ngay sau đó. Vì nguyên tắc của ông Trần cùng Trần Kha giống nhau, chính là không nói đến những chuyện nằm ngoài công việc, chuyện cá nhân riêng tư càng không dễ dàng gì tiếc lộ.

Nhưng không nó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, Trần Kha chỉ hơi cong môi nhìn vào ống kính, bình bình đạm đạm cất giọng: "Đối với tôi những thông tin không có căn cứ xác thực đó chẳng đáng để mình bận tâm đến. Tôi hiện tại ngoài gia đình và công việc của mình ra thì không cần thêm gì nữa" Dừng lại một chút, đôi mắt Trần Kha như mang theo cả một bầu trời đầy nắng trong đấy, dịu dàng lại ấm áp. Một lần nữa nhìn thẳng ống kính. Lời nói nhu hòa, thanh âm trầm ổn tiếp tục trả lời: "Tôi yêu gia đình mình. Hẹn hò sao? Nó không cần thiết đâu".

Sau câu trả lời tưởng chừng đơn thuần ấy, mọi người không còn dự định tiếp tục ngáng đường Trần Kha nữa, thì giám đốc Tô từ phía sau đi đến, khoác tay tựa sát vào người Trần tổng ghì lại.

Trong khoảnh khắc ấy, vô vàng tiếng nhấp nháy của máy ảnh vang lên. Trần Kha còn chưa kịp phản ứng thì Tô Mạc Nhi đã hùng hồn tuyên bố: "Tôi nhất định sẽ chinh phục được Trần tổng đây và các vị à tốt nhất đừng ai tơ tưởng đến chị ấy. Vì nếu không là tôi thì chẳng ai xứng đáng đứng bên cạnh chị ấy cả".

Mọi người trong buổi họp báo ấy không hẹn mà cùng "ohh" lên.

Sau đó là anh một câu tôi một câu xì xào to nhỏ bình luận về chuyện vừa xảy ra trước mắt họ.

Các cô cậu phóng viên tỏ ra háo hức vì vừa thu thập được tin tức nóng hổi. Đôi mắt sáng hoắt dự định mở lời hỏi thêm, đảo mắt nhìn đến Trần tổng, đám đông tự khắc im thin thít.

Bọn họ nhìn gương mặt Trần Kha đanh lại, so với lúc đầu đã thực sự không còn ôn hòa nữa rồi. Giống như bầu trời đang trong xanh gió mát đột ngột nổi lên cơn giông lốc mây đen sấm chớp ùn ùn kéo đến.

Bàn tay Trần Kha cứng nhắc nâng lên gỡ tay Tô Mạc Nhi xuống, ném cho cô tay một cái ánh mắt cảnh cáo. Sau đó lại quay ra nhìn mấy tên phóng viên như muốn nói "nếu các người không sợ mất việc thì cứ tiếp tục càn rỡ tôi xem".

Đám phóng viên như bắt được tần số của Trần Kha phóng ra mà chạy trối chết, bọn họ còn đùa nhau rằng nếu chậm một chút có khi tòa soạn của họ đã bay màu trong một nốt nhạc rồi.

Người có quyền lực như Trần tổng nếu muốn thì có việc gì không làm được đâu chứ.

Quay trở lại, Trần Kha vào văn phòng ngồi xuống ghế tiếp tục công việc thường ngày. Chỉ là cô giải quyết chúng với tâm thế hết sức khó chịu. Cơn đau đầu theo đến, Trần Kha ngã người ra sau xoa xоа thái dương. Nghĩ đến chuyện ồn ào sáng nay, nội tâm thầm mắng Tô Mạc Nhi kia đáng chết.

Cô ta nghĩ gì mà dám làm như vậy chứ?

Cô ta thích náo nhiệt thì cứ tận hưởng chúng một mình đi, lại còn lôi chính mình vào.

Chết tiệc, Tô Mạc Nhi. Nếu không phải vì Đan Ny tôi đã sớm ở trước truyền thông công khai bản thân là người đã có gia đình. Xem cô bẽ mặt như thế nào.

Cánh cửa văn phòng đột nhiên mở ra, Trần Kha khó chịu nhíu mày.

Là kẻ nào lớn gan lớn mật dám vào phòng của mình mà không thèm gõ cửa.

Trần Kha phòng bị bật người ngồi thẳng dậy, chút bực tức vừa rồi bỗng chốc tan đi khi ánh mắt cô chạm đến người con gái trước mặt.

"Em hôm nay không có lịch trình sao? Rãnh rỗi đến đây tìm chị." Trần Kha đứng dậy, chân dẫm giày cao gót đi lại chỗ Đan Ny, cả hai cùng ngồi xuống sofa.

"Chiều nay em sẽ khởi hành đến thành phố A một chuyến, nhãn hàng mà em đại diện cần quay chụp quảng bá sản phẩm mới." Đan Ny tùy tiện nghịch tóc Trần Kha, có chút không đành lòng nói tạm biệt chị.

Trần Kha âm trầm trong chốc lát, ngẩng mặt lên nhìn Đan Ny. Thực sự cô không muốn xa nàng chút nào, dù đây không phải là lần đầu tiên nàng chạy lịch trình ở xa.

Ngày kia là sinh nhật của Đan Ny, Trần Kha chẳng biết liệu nàng có về kịp hay không. Cô đã dự định sẽ làm cho nàng một cái bất ngờ lớn, xem ra không thể như kế hoạch rồi.

Đan Ny thoáng thấy trong mắt Trần Kha một tia mất mát, đau lòng mà đáp hạ trên môi chị một cái an ủi.

Vốn chỉ định hôn lướt qua không ngờ chưa kịp dứt ra đã bị Trần Kha ôm eo giữ lại. Chị đảo khách thành chủ từ cái đơn giản nụ hôn biến thành hôn sâu.

"Chị làm sao" tách ra Đan Ny hơi thở vẫn còn hỗn loạn mà nói.

"Không muốn em đi" Trần Kha nhéo mũi Đan Ny ôn nhu đáp lại.

Khó trách khiến nàng lưu luyến nhiều như vậy.

Đan Ny không biết làm sao dỗ dành chị, nàng bĩu môi làm một bộ dáng dễ thương, đôi mắt long lanh sáng rực chớp chớp. "Chị như vậy em làm sao yên tâm đi được đây".

Trần Kha lấy lại dáng vẻ thường ngày, miệng nhoẻn nụ cười. Hai ngón tay nâng lên véo lấy cái má phúng phính của Đan Ny, cúi đầu đặt lên khóe môi nàng một nụ hôn. "Được rồi chị nghe lời em, tiểu sóc chuột sớm hoàn thành công tác về với chị a".

Mắt thấy mấy cọng tóc đang vướng víu trên gương mặt nàng, Trần Kha theo bản năng đưa tay lên vén chúng ra sau tai.

Cả hai cứ như vậy quấn quýt thêm chốc lát, cuối cùng hôn đến đầu váng mắt hoa mới bằng lòng bỏ qua.

Đan Ny cúi đầu xem đồng hồ, thời gian lên máy bay còn khoảng bốn tiếng. Nàng hiện tại phải về nhà sắp xếp hành lý, không thể tiếp tục đường mật cùng Trần Kha thêm nữa. Đan Ny hôn tạm biệt chị rồi mở cửa rời đi.

Trước đó Trần Kha còn dự định theo chân tiễn nàng đến sân bay, vẫn may là Đan Ny biết ý định đó của chị nên đã sớm chặn nó lại.

Chỉ đi có ba ngày, hơn nữa thành phố A cách thành phố X không quá xa. Đan Ny không muốn Trần Kha phải nhọc công theo sát mình như vậy.

Bốn giờ máy bay cất cánh, hiện tại đồng hồ điểm đúng hai giờ. Đan Ny ổn định ngồi trên xe chuyên dụng cùng người đại diện của mình trên đường ra sân bay.

Đại diện Lưu nhìn kiếng chiếu hậu, cặp mày khẽ cau lại, gương mặt lo lắng nói với Đan Ny: "Chiếc ô tô phía sau có điểm rất đáng ngờ, em chú ý cẩn thận một chút".

Đan Ny không hiểu nhìn ra phía sau, rốt cuộc vẫn không thấy có gì bất thường mới khó hiểu nói: "Ý chị là g..".

Đan Ny còn chưa nói dứt câu, Lưu An Nhiên lớn tiếng hét lên: "Mau cúi thấp người xuống".

Chiếc ô tô phía sau đột ngột tăng tốc chạy ngang tầm với xe của Đan Ny, mở hạ cửa kính xuống. Từ bên trong xe chĩa ra một khẩu súng lục nhắm thẳng vào băng ghế sau nổ súng.

Đại diện Lưu An Nhiên nhanh tay xoay vô lăng, cho xe đâm vào dãy phân cách giữ hai làn đường rồi dừng lại.

Chiếc ô tô ban nãy đã sớm chạy mất dạng, đại diện Lưu vội vã nhìn ra băng ghế sau kiểm tra tình hình của Đan Ny. "Đan Ny em không sao chứ? Bọn chúng chạy rồi mau ngồi dậy đi. Đan Ny?".

Không có phản hồi từ Đan Ny, đại diện Lưu giờ phút này hoảng hồn tháo dây an toàn, mở cửa xe ra phía sau kiểm tra.

Cô nhanh chóng gọi xe cứu thương sau đó đến trợ lý Trương, báo cáo tình trạng Đan Ny hiện tại.

Chiếc áo sơ mi trắng của Đan Ny đã sớm nhuộm một màu đỏ tươi. Đại diện Lưu tay chân run rẩy, điện thoại vẫn còn đang tiếp trợ lý Trương. Nhưng người nghe máy nghiễm nhiên không phải Trương Trúc Hàn. "Nhiều máu quá, em ấy đã sớm bất tỉnh rồi thưa chủ tịch".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC