Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa vào đến bên trong đã có người tiếp cận nói chuyện. Trần Kha tâm lặng như nước khẽ cong môi qua loa cùng bọn họ trò chuyện một chút.

Khung cảnh bên trong hội trường nhìn chẳng khác nào các quán bar trá hình. Chỉ thiếu mỗi mấy cô gái chân dài ăn mặc gợi cảm uốn éo thân mình trên sàn diễn mà thôi. Còn lại thì tất tần tật không có nửa điểm khác biệt.

Cái gì mà tiệc đóng máy phim?

Này rõ ràng là dịp để các người ăn chơi phóng túng thì đúng hơn.

Trần Kha đứng yên bất động, cho dù mắt cô có lướt tới đâu cũng đều là những hình ảnh mà bản thân chán ghét nhất hiện lên.

Ánh đèn bên ngoài rõ ràng sáng như ban ngày vậy mà vào đến nơi đây lại lập lờ nhấp nháy, mờ mờ ảo ảo.

Còn không phải để che mắt thiên hạ sao.

Sớm biết như vậy có chết cũng đừng mong cô đến.

Đi tới là giám đốc đài truyền hình F cầm trên tay hai ly rượu, tự tỏ ra lịch thiệp, cười đến có chút quỷ dị mời Trần Kha một ly. "Trần tổng, ngài không ngại cùng tôi uống một ly chứ?".

Không ngại? Ý gì chứ?

Tôi không ngại uống rượu, chỉ ngại uống rượu với ông thôi.

Trần Kha nhàn nhạt cười với ông ta, lắc đầu từ chối: "Xin lỗi tôi không uống rượu".

Nếu không phải nghĩ lão ta bằng tuổi cha chú mình, Trần Kha sớm đã cho lão một vài câu bẽ mặt ngay tại đây rồi.

Ông còn dám tơ tưởng leo lên cả tôi?

Trong giới còn ai không biết ông ta là một tay ăn chơi có tiếng. Mặc dù đã có vợ và hai người con trai nhưng ông ta cứ cách một hai tháng lại có tin đồn qua lại với diễn viên này thực tập sinh kia. Còn không phải dùng tiền để chiêu dụ đám con gái nhẹ dạ cả tin đấy sao.

Hai năm trước từng có người đứng ra tổ ông ta quan hệ với nữ sinh trung học.

Mẹ kiếp, con người ta còn chưa đến tuổi trưởng thành đó.

Bất quá bài đăng cáo buộc tội trạng của ông ta cũng chỉ gây chút ảnh hưởng không đáng kể. Người qua đường đoán mò rằng gia đình nạn nhân nhất định đã bị ông ta dùng tiền bịch miệng rồi mới để vụ việc êm xuôi như vậy. Dù sao thì việc gì khó chỉ cần ló tiền ra liền giải quyết được thôi. Vừa hay lão già đó lại là người không thiếu tiền.

Nội tâm Trần Kha còn chưa nghĩ mắng đủ, chỉ là trong chốc lát bình tĩnh lại, cảm thấy chính mình không nên điên tiết lên vì một người không xứng đáng như thế. Cô phủi tay lên vạt áo mình, giống như gặp phải thứ gì đó không được sạch sẽ liền muốn tránh xa một chút. Không đếm xỉa tới lão, quay người hẳn sang hướng khác tiếp chuyện.

Dù sao lão cũng là giám đốc của đài truyền hình K, phương tiện kết nối các chương trình âm nhạc cho nghệ sĩ của các công ty giải trí. Nói gì thì nói cũng không tiện cạch mặt nhau.

Trợ lý Trương thuận theo hành động của sếp mình cũng quay mặt đi, lão ta chính thức bị ngó lơ, đúng hơn là bị người khác xem thường không để trong mắt.

Ông ta dĩ nhiên biết điều đó, bất quá da mặt lão cũng không có mỏng như vậy. Lăn lộn trong giới giải trí đã hơn hai mươi năm, dính không ít bê bối tình ái, bộ mặt này sớm đã bị người khác chửi bới xem thường đến dày cộm rồi.

Đằng xa đi tới, Tô Mạc Nhi với bộ váy đen tuyền ôm sát cơ thể, cổ áo xẻ chữ V, lộ ra vòng nào cũng đều là cực phẩm, lả lướt đến gần chỗ Trần Kha.

Nàng ta cố ý nháy mắt với Trần Kha, quyến rũ mà trách cứ: "Trần tổng ngài là người làm ăn, không uống được rượu chính là không nể mặt chúng tôi đây rồi. Nào đến đây, hiếm khi có dịp vui chơi, ngài nhất thiết phải quy quy củ củ, một bộ dáng nghiêm túc đó làm gì?".

Đám đông xung quanh hùa theo lời nói của Tô Mạc Nhi liên tục gật đầu tán đồng "đúng đó, đúng đó".

Tôi cần nể mặt bọn họ sao? Nực cười.

Không biết xem lại chính mình là ai, vị thế của mình ở đâu trong cái giới xa đọa này.

Trần Kha giật giật môi, khó chịu trong người nhưng ngoài mặt vẫn không có chút gì thay đổi. Đối với cô việc đụng mặt với Tô Mạc Nhi chẳng khác nào gặp phải thần xui xẻo cả. Nếu không phải bị hành động của nàng ta làm người khác hiểu lầm thì chính là bị lời nói càn rỡ không chừng mực làm nhiễu loạn đầu óc.

Nhìn xem vừa xuất hiện đã muốn gây khó dễ cho cô rồi.

Ánh mắt Trần Kha mang theo một tia cảnh cáo, tràn ngập sát khí quét đến mặt Tô Mạc Nhi.

Giây tiếp theo Trần Kha cúi xuống oán trách hành động trước đó của bản thân mình.

Ngay khi Trần Kha nhìn đến Tô Mạc Nhi, nàng ta lập tức chu môi tặng Trần Kha một cái hôn thắm thiết từ xa.

Trần Kha khẽ rùng mình, bất lực nhìn chung quanh, lời nói kiên định không chút ái ngại với Tô Mạc Nhi: "Tôi không muốn nói lại lần hai, không uống chính là không uống".

Trợ lý Trương bên cạnh cảm giác tình hình càng ngày càng không ổn, nhưng phận chỉ là cái trợ lý nhỏ nhoi. Ở đây thấp cổ bé họng nên cũng đành thôi, không dám can thiệp.

Mọi người trong bữa tiệc vẫn đang hết mình bung xõa, tận hưởng mỹ thực cùng rượu vang hảo hạng. Ánh đèn sân khấu vẫn liên tục nhấp nháy theo giai điệu của những bài hát sôi động. Làm đầu óc người người đảo điên, vốn không cần uống rượu cũng có thể sẽ bị say bởi những thứ hỗn tạp dồn dập lúc này.

Trần Kha trước lúc đến đây thân thể đã thấm mệt, cả người uể oải giờ khắc hiện tại chỉ muốn ngả lưng xuống giường đánh một giấc cùng Đan Ny. Mặc dù bộ dáng bên ngoài vẫn luôn giữ một trạng thái rất tốt nhưng bên trong đã sắp rã rời đến nơi rồi.

"A! Thật xin lỗi là tôi vô ý. Thực sự xin lỗi ngài". Trong lúc mọi người vẫn đang say sưa theo giai điệu của những bài hát xập xình thì ở phía sau Trần Kha, trợ lý Trương bị một nam phục vụ đụng phải. Sắc mặt anh ta lo lắng sợ bị khiển trách, lia lịa cúi đầu xin lỗi.

Trương Trúc Hàn vốn không phải người khó tính hay chất vấn nên đơn thuần lắc đầu nói: "Không sao".

Chỉ bị rượu đổ ướt một phần bên cánh tay phải, Trương Trúc Hàn không nghĩ có gì quá nghiêm trọng. Cô xắn tay áo lên cao một chút đến gần nói với Trần Kha: "Trần tổng tôi đi vệ sinh một chút".

Trần Kha bị mọi người vây quanh, khẽ gật đầu dặn dò: "Xong đâu đấy, chị ra ngoài chuẩn bị xe, chúng ta về sớm một chút".

Trợ lý Trương vừa rời đi, Tô Mạc Nhi ánh mắt lóe lên, môi khẽ cong lên một đường cong hoàn mỹ.

Như đuổi được kẻ ngáng đường Tô Mạc Nhi tiến lại gần hơn chỗ Trần Kha đang đứng. Phục vụ đúng lúc đi qua, nàng cầm lên một ly cocktail đưa tới trước mặt Trần Kha "Chị không uống rượu vậy nước trái cây cũng không tính từ chối luôn chứ?"

Trần Kha nhìn Tô Mạc Nhi lại nhìn ly cocktail đang đưa đẩy trước mắt mình. Chần chừ cầm lấy, cô không nghĩ ở nơi như thế này nàng ta có thể giở trò gì đi. Hơn nữa vừa rồi cocktail cũng là vô tình chạm phải phục vụ, minh bạch ngay trước mắt mình cầm đến.

Trần Kha khẳng định không có việc gì mới đem nghi ngờ Tô Mạc Nhi chuốc say mình lắng xuống. Buông lỏng phòng bị, một hơi uống hết.

Trương Trúc Hàn vào đến nhà vệ sinh, cô thẳng tiến đến bồn rửa tay, từ từ đem vạt áo của mình để dưới vòi nước. Còn chưa có rửa xong đã bị tiếng chốt cửa làm kinh động. "Rầm" một tiếng cửa nhà vệ sinh đóng lại, phải đợi đến ba giây sau cô mới phản ứng lại hành động đó.

Cái quái gì vậy trời?

Trương Trúc Hàn đứng trước cánh cửa đập mạnh hét lên: "Mau đem cửa mở ra, tôi không đùa với các người".

Không có ai trả lời, Trương Trúc Hàn áp tai vào cánh cửa nghe được tiếng chờ cuộc gọi.

"Tôi đã đem ả ta nhốt lại như ý cô, bây giờ phải làm gì tiếp theo đây?".

Điện thoại được mở loa ngoài, tông giọng nữ nhân sắc bén vang lên: "Giữ cô ta ở lại giây lát, sau đó các anh muốn làm gì thì tùy. Nhưng nhớ đâu đó phải gọn gàng, ăn vụn phải biết chùi mép. Xong xuôi dọn dẹp sạch sẽ cho tôi".

Kết thúc cuộc gọi hai tên đàn ông nham nhở ở ngoài "khằn khặc" cười lanh lảnh.

Trong hội trường lúc này, Trần Kha nhìn Tô Mạc Nhi với đôi mắt căm phẫn, cô không nghe lầm. Trợ lý Trương đã bị giữ chân trong nhà vệ sinh, vậy ra mọi thứ đã được nàng ta sắp đặt từ trước.

Tô Mạc Nhi đứng đối diện với Trần Kha, ánh mắt thẳng tắp đăm đăm ngắm nhìn biểu tình từ từ thay đổi của chị. Nàng buông điện thoại xuống, miệng cười có chút ý tứ không rõ ràng, vén lên làn váy ưu nhã tới gần.

Tâm Trần Kha hơi hoảng, cô lảo đảo chen chúc trong đám người, hướng cửa ra vào chạy tới. Ngước mắt thấy hai tên cảnh vệ từ từ chắn ngang, Trần Kha hiện tại mới hiểu rõ tình cảnh của mình lúc này.

Trong ly cocktail vừa nãy cô uống có hạ thuốc.

Nhịp tim bắt đầu tăng dần, đầu óc choáng váng, tay chân bủn rủn.

Hết đường rồi!!

Buổi tiệc này là sự sắp đặt của Tô Mạc Nhi, cô ta rốt cuộc đã có toan tính từ trước.

Trần Kha cúi xuống nheo nheo mắt, nhẹ lắc đầu, cố gắng vực dậy chính mình. Xoay người cứ như vậy chạy đi, cũng không biết bản thân sẽ chạy đến nơi nào, chỉ cần không phải là Tô Mạc Nhi thì ở đâu Trần Kha cũng cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.

Đi được một lúc Trần Kha dựa vào bức tường, đứng trong chốc lát mới giảm bớt được trọng lực trên đôi chân mềm nhũn.

Thuốc uống vào người đã qua hai phút, công dụng đến thời điểm này phát tán mạnh mẽ.

Trần Kha đổ gục xuống sàn nhà, đôi mắt cô vẫn còn ti hí sắp sửa nhắm nghiền. Chỉ còn mơ hồ thấy được trên dãy hành lang vắng vẻ, dáng dấp người con gái kia đang từng bước từng bước tiến lại gần hơn.

Chút ý thức cuối cùng Trần Kha không ngừng nghĩ đến Đan Ny. Đôi môi mấp máy câu từ không rõ ràng: "Dù có xảy ra chuyện gì, chị hy vọng em vẫn sẽ tin tưởng chị, Đan Ny a.... "

Không--được!..

Thân thể vô lực dần chìm vào mộng mị, Trần Kha hiện tại đã thôi cử động, mí mắt nặng nề giờ phút này đã không còn kháng cự, triệt để nhắm nghiền.

'Ngày mai là ngày đặc biệt của em, chị không mong muốn sẽ có bất luận chuyện gì không vui xảy đến khiến em phiền lòng. Đêm nay có lẽ là đêm dài nhất của em và chị, xin lỗi Đan Ny, đừng chờ chị.'

Đó cũng chính là những lời nói cuối cùng trong tiềm thức của Trần Kha. Sau khi ngất đi, nơi khóe mắt của cô bất chợt chảy xuống một dòng lệ nóng hổi.

Trần Kha dường như có thể tưởng tượng ra được viễn cảnh hỗn độn vào ngày mai, về những gì sắp diễn ra với mình.

Biết được thì đã sao?

Muộn rồi, hiện tại cô chỉ có thể vô lực chống chịu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net