Chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên này trợ lý Trương vẫn đang chật vật trong nhà vệ sinh, không cách nào mở cửa ra ngoài được.

Cô không có ngu ngốc đến độ không biết việc này xảy ra với mình là có ý nghĩa gì. Ngẫm lại tất cả các tình huống xảy ra với cô cùng Trần tổng từ đầu đến giờ, mới tá hỏa phát hiện thì ra bữa tiệc này chính là cái bẫy của ai đó cố tình giăng ra.

Bữa tiệc hôm nay hoàn toàn không giống với bất cứ bữa tiệc nào Trương Trúc Hàn đã từng tham dự trước đây.

Có rất ít phóng viên ở bên ngoài. Cảnh vệ cũng chỉ đến mấy tên. Các nhân vật chủ chốt như đạo diễn và diễn viên hầu như không có mặt trong buổi tiệc hôm nay. Thực khách đến tham dự còn không bằng một nửa so với tiệc khai máy cách đây vài tháng.

Từ lúc Trần tổng xuất hiện đã có không ít người tiếp cận mời rượu. Ngay cả cô, chỉ là một cái trợ lý không tên không tuổi cũng được hưởng phúc lợi này. Cho đến cậu phục vụ kia, chắc chắn là cố tình đụng trúng chính mình. Muốn đem cái rào chắn vướng víu là mình li khai khỏi Trần tổng.

Ban đầu còn nghĩ đám người kia vì cái gì lớn gan lớn mật hết lần này đến lần khác chọc ngoáy Trần tổng.

Thì ra, thì ra..

Không còn nghi ngờ gì nữa, Trần tổng chính xác là con mồi mà bọn chúng nhắm đến.

Vốn đã đem Trần tổng đặt ở trong tầm ngắm, đám người đó nhất định là cậy thế ai đó mới dám làm chuyện động trời này. Mà ai đó ở đây ngoài giám đốc Tô, Tô Mạc Nhi ra thì không còn ai khác.

Chết tiệt tại sao cô không nhận ra điều này sớm hơn chứ!!

Trần tổng ngài nhất định không được có việc gì, đợi tôi đến ứng cứu ngài.

Trương Trúc Hàn nghĩ đến loạn thần, tay chân gấp gáp lấy điện thoại ra. Sau khi đã ấn gửi tin nhắn gọi người đến, Trương Trúc Hàn cầm chặt tay nắm cửa dùng hết sức của mình mở nó ra.

Cô mang tâm thế bực dọc, thở hòng học đe dọa người bên ngoài: "Để tôi ra được, thì các người đừng trách tại sao số mình ngắn ngủi".

Thật vậy, nếu để Trương Trúc Hàn ra ngoài được thì hai tên này chết chắc.

Có điểm nhiều người vẫn không biết, vẻ bề ngoài cao gầy của trợ lý Trương hoàn toàn không liên quan gì đến con người của cô ấy.

Nhìn bề ngoài sẽ chẳng ai nghĩ rằng Trương Trúc Hàn vậy mà là con nhà võ. Trước khi làm việc ở QB, Trương Trúc Hàn từng được gia đình định hướng sau này trở thành võ sư kế thừa truyền thống võ thuật của gia đình.

Bất quá Trương Trúc Hàn không có hứng thú đành đem trách nhiệm này gạt hết sang cho cậu em của mình.

Qua năm mười phút đồng hồ, bên ngoài nhà vệ sinh truyền đến tiếng đánh đấm ồn ào, sau đó là cửa tung một cái mở ra.

Tới rồi, đội bảo an ở QB theo lệnh gọi đã có mặt đầy đủ.

Bảo an trước tiên xử lí hai tên nhãi nhép chặn cửa, thành công giải cứu Trương Trúc Hàn.

Bọn họ một đội bao gồm sáu thanh niên tây trang cao to lực lưỡng, đi phía sau Trương Trúc Hàn, trở lại hội trường.

Đám khách mời vẫn chưa hay chưa biết chuyện gì xảy ra, vô ưu vô lo nhảy nhót càn rỡ.

Trương Trúc Hàn theo bản năng đem mắt một lượt đảo quanh hội trường, tìm kiếm bóng dáng của sếp mình.

Không thấy người đâu.

Tim Trương Trúc Hàn nảy lên từng hồi cảnh báo. Cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi nhưng bất kể gọi bao nhiêu cuộc Trần tổng cũng không nhận.

"Trợ lý Trương cùng tôi uống một ly nào." Giám đốc đài truyền hình K nhìn thấy Trương Trúc Hàn đang tìm Trần Kha liền muốn dời lực chú ý của cô. Trong lòng gã bây giờ nổi lên một cỗ lo lắng bất an.

Không phải trong kế hoạch của giám đốc Tô đề ra với bọn họ là trợ lý Trương người này sẽ bị giữ chân lại sao.

Nhanh như vậy đã thoát ra được?

Lão ta không quá sợ hãi cái danh Trần tổng của QB mà chính là sợ thế lực nhà họ Trần. Nếu việc này bị phanh phui xác thực lão sẽ khó sống.

"Trần tổng ngài ấy ở đâu?" Trương Trúc Hàn dời tầm mắt hỏi ông ta.

Còn muốn giả vờ giả vịt. Vở kịch mà các người dựng lên đã sớm hạ màn, việc gì phải hăng say với vai diễn dở tệ đó của mình như thế.

"Không biết, có thể đi đâu đó hoặc về trước rồi, tôi làm sao quản được ngài ấy." Tất nhiên lão ta sẽ không nói Trần tổng đang ở cùng giám đốc Tô tâm sự chuyện người lớn, trên thực tế, cho dù lão biết được chính xác Trần Kha ở đâu cũng không dại gì nói với Trương Trúc Hàn.

Già mồm!

Trương Trúc Hàn biết Trần Kha không có bất kì hứng thú gì với bữa tiệc tẻ nhạt này, cũng không thể không nói tiếng nào mà đi về trước. Cho là có về trước thì việc gì hai tên kia phải chốt chặn cửa, khóa cô ở bên trong nhà vệ sinh chứ? Điện thoại chỉ nghe chuông đổ, không nhấc máy. Theo tính cách của Trần tổng mà nói thì chuyện này không có khả năng xảy ra.

Trương Trúc Hàn không tiếp tục đôi co với lão, chỉ thêm phí phạm thời giờ. Việc cấp bách cần phải làm hiện tại là nhanh chóng tìm ra Trần Kha.

Cô quay người hướng đến sân khấu chính. Trực tiếp tắt nhạc đi, cầm lấy micro trong tay nữ DJ, nghiêm trọng cảnh báo: "Tôi cho các người một cơ hội thành thật cuối cùng, một là mang Trần tổng trở lại đây hai là các người chờ nhận hậu quả đi. Chuyện tối hôm nay đã đến tai của ngài Man, tôi không nghĩ ở cái thành phố này,.. à không đúng, ở cái đất nước này các người có thể yên ổn thoát tội".

Trương Trúc Hàn nói xong mấy lời này bất giác cảm thấy chính mình có điểm quá cường điệu rồi đi. Nhưng với tình thế hiện tại cô không thể không dùng uy danh của ngài Trần để đe dọa bọn người ấy.

Sau khi dứt lời, Trương Trúc Hàn cảm nhận bầu không khí trong buổi tiệc đột ngột chùng xuống hẳn. Sắc mặt của một vài vị khách ở đây đã tái xanh tái mét lại, đôi mắt bọn họ mơ hồ nhìn nhau ra ám hiệu.

Trương Trúc Hàn chính là không tin tất cả mọi người ở đây đều là con bài chiến lược của Tô Mạc Nhi kia. Ít nhất cũng phải có vài người thực sự là khách đến đây dự tiệc, nếu đúng như vậy thì không lí nào không ai nhìn thấy Trần tổng.

Đúng như dự đoán bên dưới hội trường một cô gái trẻ tạt qua đám đông, say mèm đi đến. "Lúc nãy tôi bị cô ấy va phải, ờm ..để tôi nhớ xem ...đúng rồi Trần tổng loạng choạng đi theo lối này".

Cô gái cố gắng lục lại trí nhớ, chỉ tay hướng hành lang bên phải nói với trợ lý Trương.

Trương Trúc Hàn đơn giản cho cô ấy một cái gật đầu, sau đó xoay người cùng đám bảo an chạy đi tìm Trần Kha.

•••

Tiệc đóng máy phim diễn ra trong một khách sạn năm sao. Tô Mạc Nhi chỉ đơn giản hạ thuốc Trần Kha, đem cô tới một căn phòng được sắp xếp sẵn. Tiến hành mọi thứ mà nàng đã dự tính từ lâu.

Mọi thứ vẫn đang suôn sẻ diễn ra thì di động Mạc Nhi réo rắt vang lên. Nàng ta lạnh mặt liếc nhìn dãy số trên điện thoại. Ngón tay duỗi ra chạm vào màn hình, nhấc máy.

Đầu dây bên kia là lão già ở đài truyền hình K, ông ta áp chế giọng nói của mình xuống thấp nhất: "Giám đốc Tô, kế hoạch thất bại rồi, người của Trần tổng đang đến chỗ cô".

Tô Mạc Nhi nhàn nhạt cười, nhưng không có điểm vui, đáy mắt hằn lên tơ máu nói với ông ta: "Ông lo cho chính mình trước đi, tôi tự có cách".

Cúp máy Tô Mạc Nhi khôi phục dáng vẻ thường ngày nằm áp lên người Trần Kha. Từ cổ của cô liếm một đường xuống xương quai xanh, sau đó luyến tiếc ngồi dậy thì thầm: "Cô trợ lý của chị thật phiền phức, vốn còn định cùng chị trải qua một đêm vui vẻ, để kế hoạch của em càng thêm trọn vẹn. Nhưng mà chẳng sao cả, mấy thứ này cũng đủ để cô gái bé bỏng của chị phải mít ướt rồi".

Nói rồi Tô Mạc Nhi không từ mà biệt, rời đi nhanh chóng.

Ban đầu chỉ uống một ly cocktail không đáng kể, hơn nữa thuốc mê mà Trần Kha bị Tô Mạc Nhi chuốc là loại nhẹ nên lát sau cô cũng tỉnh lại.

Trong căn phòng tối tăm yên tĩnh, Trần Kha cảm nhận thân thể mình không có điểm gì bất thường, khẽ thở phào. Cô không biết chính xác mình đã hôn mê bao lâu, vật vờ mệt mỏi.

Tác dụng của thuốc ngủ ban nãy vẫn còn làm đầu óc cô đau nhức. Đưa mắt nhìn xung quanh, lại nhìn đến chính mình đang nằm ngay ngắn trên giường lớn. Áo vest đã được cởi ra để ngay bên cạnh, sơ mi bên trong bung hết ba cúc. Giường chiếu có một chút lộn xộn, trong không khí cơ hồ vẫn còn lưu lại chút mùi nước hoa phụ nữ.

Trần Kha vẻ mặt lãnh đạm, lạnh tanh, chống tay bước xuống giường. Cô tiến vào nhà tắm, đứng trước bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương lớn.

"Choảng" một tiếng phát ra, chiếc gương bể nát vỡ vụn, trên mặt gương vươn lại chút máu tươi.

Thần sắc Trần Kha vẫn như cũ vô cùng thanh tĩnh. Một chút khó chịu, bực dọc hay câm tức cũng chẳng thể hiện ra ngoài.

Chừng ba mươi giây sau đám người của Trương Trúc Hàn cũng tới.

Chứng kiến cảnh tượng trước mắt Trương Trúc Hàn mặt cắt không còn một giọt máu, run run giọng hỏi: "Trần tổng ngài không sao chứ, tay của ngài..."

"Chị ra ngoài đợi tôi, lát nữa chúng ta đến chỗ Đan Ny". Trợ lý Trương còn chưa có nói xong Trần Kha lên tiếng cắt ngang.

Cô không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào ngay lúc này, tĩnh tâm là thứ cần thiết nhất bây giờ. Trần Kha không muốn trút giận lên người khác càng không muốn sẽ có ai đó bị chính mình làm tổn thương. Vậy nên cô mới kêu trợ lý Trương ra ngoài. Cô sợ bản thân sẽ không kiểm soát được cảm xúc, rồi có những hành động thiếu suy nghĩ.

Trợ lý Trương ra ngoài, Trần Kha kéo cửa phòng tắm lại, xả nước. Cởi bỏ lớp quần áo trên người xuống, trực tiếp đứng dưới vòi sen.

Trần Kha dùng tay ra sức chà sát vào cổ và vai mình, nơi có những vệt màu đỏ sẫm trên da. Cảm thấy chưa đủ Trần Kha lấy cả chai sữa tắm cho lên người. Một lần dội sạch lại thêm một lần nữa cho sữa tắm lên. Qua hơn nữa giờ đồng hồ cô mới dừng lại động tác.

Trần Kha giống như muốn lột bỏ lớp da này, chưa bao giờ cô cảm thấy chán ghét bản thân mình như hiện tại.

Biến mất đi, khốn kiếp!!!

Vô lực cưỡng chế. Trần Kha mặc lại chỗ đồ khi nãy, với mái tóc ướt sũng buông xõa sau lưng, không nhanh không chậm mở cửa phòng tắm bước ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net