4-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi trở về đã nhìn thấy Đan Ny đang ngồi đợi bọn họ. Trần Vương Kha bảo Long Diệc Thụy hãy vào ở căn phòng mà lúc trước Dương Viện Viện đã từng ở. Sau đó kêu mọi người về nghỉ ngơi !

Đan Ny nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi đó liền chủ động bước bên cạnh bóp vai cho anh. Đây là lần đầu tiên có người dám chủ động đến như vậy, cho dù là Ngải Giai cũng chưa từng làm như vậy

- Lão Đại à? Sao em không nhìn thấy Dương Viện Viện? Cô ấy không cùng mọi người về sao.

Trần Vương Kha khi nghe Đan Ny nhắc về người kia thì lại vô cùng đau lòng. Anh quay lại nhìn cô, mà hai bên mắt đỏ ửng, hình như đã có chuyện không hay xảy ra rồi.

- Dương Viện Viện...chết rồi

Mặc dù chứng kiến hết tất cả nhưng Đan Ny vẫn phải cố tỏ ra kinh ngạc trước câu trả lời của Trần Vương Kha.

- Tại...tại sao?

- Đan Ny à, cô biết gì không? Cô ấy là người đã đi theo tôi từ lúc chỉ vừa tròn 10 tuổi. Đến tận bây giờ chưa từng phản bội hay giấu diếm tôi bất cứ chuyện gì, và là người đã cùng tôi vào sinh ra tử rất nhiều lần.

Đan Ny ngừng bóp vai, kéo ghế ngồi bên cạnh nghe Trần Vương Kha kể về kỉ niệm của 2 người bọn họ !

- Lần này lại vì người con gái đó mà chấp nhận hi sinh bản thân. Chỉ để cho người đó được sống, cô xem có ngu ngốc hay không?

Đan Ny nhìn Trần Vương Kha mỉm cười, nhẹ nhàng xoa mái tóc.

- Đó không phải là ngốc đâu, chắc là người chưa từng yêu ai nên không hiểu được ý nghĩa của tình yêu là gì có đúng không?

Trần Vương Kha gật đầu

- Khi chúng ta yêu một người nào đó, chúng ta sẽ vì người đó mà nguyện ý làm tất cả. Cho dù có phải trả giá bằng cả mạng sống đi chăng nữa. Cũng giống như tình yêu mà Dương Viện Viện dành cho Long Diệc Thụy, cho dù có chết cũng phải bảo vệ cho người con gái mà mình yêu ! Cho dù không thể ở bên cạnh người đó được nữa, thì cũng đã làm tròn trách nhiệm cuối cùng của bản thân...đó là để người mình yêu được sống !

Khi Đan Ny định nói tiếp thì nhìn thấy đôi mắt của Trần Vương Kha ướt đẫm dòng lệ. Em lấy khăn tay ra ân cần giúp người lau nước mắt, sự chu đáo này của Đan Ny khiến cho Trần Vương Kha như cảm nhận được hơi ấm của tình yêu...
----
- Lão Đại, bây giờ chúng ta phải làm sao? Long Diệc Thụy đang khóc ở trong phòng, cho dù tôi có nói cỡ nào cô ấy cũng không chịu nín.

Trần Vương Kha chuyển ánh mắt về chỗ Tằng Ngải Giai, rồi lại liếc về căn phòng của Dương Viện Viện.

- Còn làm gì? Tiêu diệt hết lũ cảnh sát đó cho tao.

- Nhưng bây giờ việc sản xuất đang tiến triển rất chậm. Chúng ta cần giải quyết việc này trước, còn về lũ cảnh sát kia. Chắc chắn bọn họ sẽ chết không sớm thì muộn

Đan Ny ngồi nghe mà giật cả mình.

- Được vậy cứ làm theo mày nói đi !

----
Mấy ngày sau đó khi Trần Vương Kha cùng đàn em đi kiểm tra hàng thì đụng độ ngay chiếc xe của cảnh sát. Hai bên giao tranh vô cùng ác liệt, lúc này Đan Ny cũng tới nhưng chỉ núp một bên xem xét.

Đột nhiên có một bàn tay bịt miệng cô lại, sau đó đi ra giữa ép cả hai bên ngừng bắn nếu không sẽ giết cô ngay lập tức. Trần Vương Kha nhìn kỹ mới phát hiện người bị bắt là Đan Ny !

- Thả cô ấy ra

- Im miệng, còn cô mau kêu bọn họ rút lui. Nếu không thì đừng có trách.

Trần Vương Kha nhìn kỹ thì mới biết đó là Từ Sở Văn. Là kẻ đã đâm sau lưng mình, lúc này anh có thể một phát súng giết hết cả hai. Nhưng không hiểu tại sao khi nhìn thấy Đan Ny gặp nguy hiểm, anh lại chần chừ do dự. Phải chăng đây là tình yêu mà cô đã nói?

- Các người có chịu lui hay không?

Tay của Từ Sở Văn chỉ cần một chút nữa là đã bóp cò. Lúc này Trần Vương Kha giả vờ lùi ra xa, thật chất là để lấy khẩu 3z đang giấu ở cốp xe phía sau của mình. Không chần chừ mà nhắm thẳng vào cây súng trên tay Từ Sở Văn mà bắn !

Khi khẩu súng rơi xuống đất...

Thì cả cảnh sát và băng của Trần Vương Kha liền lao vào. Thế là lại xảy ra ẩu đã, người bị bắt, kẻ gục ngã. Trong lúc hỗn loạn Trần Vương Kha chạy đến đá Từ Sở Văn ra, kéo lấy Đan Ny vào lòng mình...

Khoảnh khắc này cả hai có thể cảm nhận được nhịp đập của đối phương.

Từ Sở Văn tranh thủ rút cây dao, phi về phía của Trần Vương Kha. Tình thế nguy hiểm, Đan Ny đã thay người đỡ nhát dao ấy. Con dao găm thẳng vào lưng của Đan Ny, khiến cô chảy rất nhiều máu...

Trần Vương Kha tức giận bảo Tằng Ngải Giai đưa Đan Ny về trước. Còn bản thân sẽ theo sau 2 người !

Sau khi 2 người kia rời đi thì Trần Vương Kha liền lao vào đánh Từ Sở Văn tới tấp, một cú đấm vào mặt, một cú đá nữa khiến Từ Sở Văn dường như không thể gượng dậy nổi !

Trần Vương Kha đi đến trước mặt Từ Sở Văn kéo người kia đứng dậy. Sau đó là những cú đấm liên tiếp vào bụng, và thêm vài cái tát vào mặt ! Ánh mắt của anh bây giờ đang chứa đầy sát khí mà nhìn chằm chằm Từ Sở Văn.

- Lúc trước mày từng là người tao tin tưởng nhất, nhưng mày lại phản bội tao? Hôm nay để tao cho mày thấy kết cục của kẻ phản bội là như thế nào.

Một cú đấm trực tiếp đánh thẳng vào giữa lòng ngực Từ Sở Văn. Khiến người kia ngã khuỵu xuống phun ra một ngụm máu lớn !

- Kha...nghe..em giải thích...khụ

- Mày nghĩ tao còn tin tưởng mày được không hả?

Trần Vương Kha kéo Từ Sở Văn đứng dậy, ném thẳng Từ Sở Văn xuống một cái bàn gần đó. Dù như vậy thì vẫn chưa khiến cho anh hả giận !

- Thật ra...trong băng còn một kẻ nội gián, và người này chính là...khụ

Nghe tới nội gián sắc mặt của Trần Vương Kha lại khó coi hơn, anh nắm lấy tóc của Từ Sở Văn mà tra hỏi.

- Là ai? Mày nói mau đi, không chừng tao có thể tha chết cho mày.

- Là...là Trịnh Đan Ny !

Trần Vương Kha chắc chắn không tin lời Từ Sở Văn khi lời cáo buộc đó lại nhằm vào Trịnh Đan Ny. Người đã thay anh đỡ nhát dao chí mạng của Từ Sở Văn.

Trần Vương Kha đi ra phía sau lưng của người kia. Rút con dao từ trong giày ra trực tiếp cắm thẳng vào tim của Từ Sở Văn, trên khuôn mặt không có chút biểu cảm nào...

- Đây là tao trả lại cho mày vì nhát dao vào lưng của em ấy. Còn bây giờ thì đi chết đi !

Trần Vương Kha rút con dao ra, một nhát cứa vào cổ Từ Sở Văn. Sau khi xác nhận người kia đã tắt thở thì anh lập tức rời đi. Khi cảnh sát đến thì chỉ còn mỗi cái xác của Từ Sở Văn.

Trở về với toàn thân đầy máu me khiến Tằng Ngải Giai một phen khiếp sợ. Nhưng rồi cũng đã chuẩn bị trước cho Trần Vương Kha một bộ đồ để thay, thấy người kia cứ nhìn Đan Ny mãi. Liền bảo là bây giờ em ấy đã không sao rồi. Vậy mới khiến cho cái con người lì lợm đó chịu đi thay đồ.
----
Khi bước ra ánh mắt đó của Trần Vương Kha cũng chỉ nhìn lấy cái người đang nằm hôn mê ở trên giường kia. Ngải Giai phải vỗ vai mới khiến anh định thần lại...

- Mọi người bị bắt gần hơn 1 nửa rồi, giờ tính sao đây?

Trần Vương Kha nhìn Ngải Giai rồi lại quay xuống nhìn lấy Đan Ny. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô ! Rồi dặn Ngải Giai nhất định phải bảo vệ cô cho thật tốt.

- Hôm nay trụ sở cảnh sát sẽ được đón pháo hoa sớm.

Trần Vương Kha nói xong lập tức rời đi, Ngải Giai biết anh sắp làm gì thì chỉ ngồi chờ để xem chuyện vui. Còn Đan Ny thì dù có đang trong tình trạng hôn mê nhưng vẫn có thể nghe thấy được những lời nói của hai người bọn họ, nhưng dù có muốn gọi điện báo cho đồng đội biết thì cũng không còn kịp nữa rồi...

Màn hình lớn của sở cảnh sát bất ngờ xuất hiện Trần Vương Kha.

- Ngươi? Sao lại...

Trần Vương Kha nhìn lũ cảnh sát đang ngây ngốc ra mà cười lớn.

- Ngạc nhiên lắm sao? Đây chưa là gì đâu, chuẩn bị đi, màn kịch hay còn chờ ở phía trước.

Bùm!!!!!

Một tiếng nổ vang trời phát ra từ một khu nhà trọ gần đó. Sau đó những quả bom khác cũng dần phát nổ hết ! Đây là vụ nổ bom chấn động nhất Trung Quốc, nó cũng đã được đưa lên đài...

Trần Vương Kha lại xuất hiện trên màn hình, không khỏi vui vẻ khi nhìn từng tòa nhà đổ ập xuống. Rồi lại nhìn ông tổ trưởng !

- Trò chơi bây giờ mới bắt đầu

Và đó cũng là một lời thách đấu của Trần Vương Kha gửi tới trụ sở cảnh sát...nhưng đây không phải là đe dọa, vì nó hoàn toàn có thể xảy ra !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net