Chương 28: Tình đầu đẹp đẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry Potter "lẻn" ra khỏi tháp Gryffindor trong ánh mắt bất lực của đám bạn mình. Từ ngày khai giảng đến nay đã hơn ba tuần, việc Cậu Bé Sống Sót chẳng ngủ được đêm nào ở ký túc xá Gryffindor đã không lạ lẫm gì với mọi người nữa. Có nhiều lúc, Ron nghĩ rằng ngài Mũ Phân Loại đã để lâu đến mức não đóng bụi rồi nên mới phân nhầm một con lửng đến nhà sư tử thế này.

Harry quen thuộc chạy xuống ký túc xá Hufflepuff. Xuyên qua hàng dãy thùng lớn nằm xếp chồng lên nhau trong một hốc tường đá thiếu ánh sáng ở cánh phải hành lang gần nhà bếp, em gõ đúng nhịp điệu của từ "Helga Hufflepuff" trên chiếc thùng thứ hai từ dưới lên.

Phòng sinh hoạt chung nhà lửng là một căn phòng dưới mặt đất, tròn và rộng rãi với trần nhà thấp. Từ những khung cửa mái vòm có thể nhìn thấy những bông hoa bồ công anh và bãi cỏ gợn sóng. Không khí trong phòng mang phong cách thiên nhiên với nhiều cây cối được treo khắp phòng, vài loại cây còn biết hát và nhảy múa. Đồ vật bằng đồng và ghế sofa dày ấm áp với hoạ tiết vàng đen như mời gọi học sinh thả mình lên để nghỉ ngơi và cùng thảo luận về những mẫu vật thú vị mà chủ nhiệm nhà, giáo sư Pomona Sprout mang về.

Ernie Macmillan đang làm bài tập cùng đám bạn mình, thấy người bước vào mặc đồng phục màu đỏ cũng không để ý.

"Anh Diggory đi tuần rồi, bồ cứ vào phòng ảnh đợi đi."

Cậu ta nói.

Ẩn sau những cánh cửa tròn trên tường là phòng ngủ của học sinh. Làm huynh trưởng, Cedric Diggory có một phòng ngủ riêng rộng rãi với màu sắc trang trí chủ yếu là màu vàng của nắng. Tuy nhiên anh vẫn có một số đồ vật nhỏ rất lệch tông, ví dụ như góc bàn học của anh trưng bày một đôi khuy măng sét màu xanh ngọc rực rỡ, giống như màu mắt của ai kia vậy. Harry cười trộm, nhào lên chiếc giường tràn ngập mùi hương nam tính mà lăn lộn.

Giống như mọi ngày, kim đồng hồ vừa điểm đúng mười một giờ là Cedric sẽ trở về phòng ngủ. Anh đặt đồ trên tay xuống, mở cửa, dang sẵn hai tay và ngay lập tức đỡ lấy một chú sư tử nhỏ lao vào vòng tay mình.

"Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng chạy như thế, lỡ anh không đỡ được em thì sao?"

Anh xoa đầu đứa nhỏ rồi cúi xuống bế em đặt lên giường. Harry năm tư còn còi cọc bé nhỏ, trong vòng tay huynh trưởng Hufflepuff cao lớn cứ như một em bé vậy. Mà em thì cũng thích làm em bé của Cedric lắm.

"Nhưng anh luôn đỡ được em mà!" Harry ngẩng mặt đầy tự hào, "Là đội trưởng kiêm tầm thủ đội Quidditch, anh phải tự tin lên chứ!"

"Nếu là vì sự an toàn của em thì anh thà không tự tin còn hơn."

Anh hôn lên trán em một cái trước khi bắt đầu thay đồ.

"Hôn có một cái thôi hả?"

Harry bắt đầu hóa thân thành một bé con dính người, tay chân không an phận hết chọt mặt Cedric lại vuốt ve những múi cơ bụng rắn chắc sau lớp quần áo mỏng tang. Chàng hoàng tử dịu dàng bị quấy rối chỉ biết cười trừ, để mặc cho đứa nhỏ sờ mó mình. Thậm chí nếu tư thế thay đồ của anh không tiện cho em động tay động chân, anh cũng tự giác đổi góc thuận tiện hơn.

"Anh ơi, hôn thêm cái nữa đi mà."

Em kéo áo người lớn hơn mình mè nheo.

"Trước mặt người khác em cũng thế này sao?"

Cedric hôn lên má em thêm một cái nữa rồi kéo cậu bé cùng nằm xuống giường.

"Chỉ có anh thôi, vì Cedric đặc biệt mà." Harry cười khúc khích và ôm lấy ổ anh, nhướn người lên hôn anh thêm lần nữa, lần này là một cái chạm môi thoáng qua, "Anh đổi dầu gội hả? Hôm qua vẫn còn là mùi bạc hà mát lạnh."

"Em không thích sao?" Cedric ghé người vào ôm em thật chặt, "Nếu không thích thì anh đổi lại."

"Không, em thích hết. Mùa đông cũng sắp đến rồi, mùi quế nồng ấm hợp đấy chứ."

Em dụi vào lòng anh như một chú mèo nhỏ, tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay ấm áp, đôi mắt lim dim, cố nói một câu "chúc ngủ ngon" trước khi chìm vào giấc mộng.

Cả Hogwarts đều biết Cậu Bé Sống Sót Harry Potter và chàng hoàng tử nhà Hufflepuff Cedric Diggory là một đôi. Nghe nói là hai người quen biết nhau trong một trận đấu Quidditch hồi năm ngoái. Sau khi Harry bị Giám Ngục tấn công mà bỏ lỡ trái Snitch, Cedric đã luôn tìm cách tiếp cận em để xin lỗi, đồng thời cũng bảo vệ và an ủi em khi bị đám học sinh nhà Slytherin châm chọc. Mối quan hệ ban đầu của họ rất đơn thuần, không ai rõ họ đã đi quá vạch kẻ tình bạn từ bao giờ. Mọi người chỉ biết sau hôm khai giảng vừa rồi, hai người họ đã công khai tình yêu của mình.

Những người biết chuyện từ trước chỉ có người nhà Weasley và Hermione đã ở cùng Harry những ngày Cúp Quidditch Thế Giới diễn ra. Nghe cậu chàng tóc đỏ kể lại là Cedric đã tìm cơ hội tỏ tình với Harry, lúc ấy Cậu Bé Vàng im lặng vì quá bất ngờ còn khiến anh tưởng rằng mình bị từ chối cơ. Nhưng rồi Harry đã đáp lại bằng một cái ôm chặt và một nụ hôn thật sâu ngay trước mặt tất - cả - mọi - người. Ron xin thề, cậu chàng và Ginny đã bị hành động này dọa cho ngượng chín mặt, trước giờ đã được thấy đôi nào yêu nhau công khai nồng nhiệt đến thế đâu cơ chứ!

Hôm nay Cậu Bé Sống Sót lại lơ ngơ đi từ phòng ngủ của huynh trưởng Hufflepuff đến Đại Sảnh Đường, tất cả mọi người đều bật chế độ mắt không thấy, tai không nghe. Đám Slytherin cũng muốn mở miệng ra châm chọc lắm, nhưng bọn họ e ngại người yêu của Harry. Là một huynh trưởng, ứng cử viên sáng giá cho vị trí thủ lĩnh nam sinh năm tới của Hufflepuff, Cedric hoàn toàn có quyền trừ điểm bất cứ nhà nào với lý do chính đáng. Draco Malfoy chơi dại chọc vào Harry hồi đầu năm, và ngay trong hôm đó Slytherin bay mất năm mươi điểm. Ai gọi Cedric là hoàng tử dịu dàng thì gọi, chứ Slytherin thống nhất gọi anh là tên ác ma chỉ biết thiên vị Harry - Đầu - Bô, gọi tắt là ác ma của Potty.

"Bồ trông sung sướng quá ha!"

Hermione nhìn thằng bạn mình mặc đồng phục Gryffindor, ngồi bên dãy bàn Hufflepuff, anh anh em em chim chuột với trai mà đau hết cả mắt. Merlin ạ! Em thậm chí còn để Cedric đút ăn cơ!

"Bồ kiếm người yêu đi rồi sẽ sung sướng như mình. À, trong điều kiện người yêu của bồ phải hoàn hảo như anh người yêu của mình cơ!"

Nhìn kìa nhìn kìa, cái đuôi của Cậu Bé Sống Sót dựng lên trời vì kiêu ngạo từ lâu rồi! Hermione trợn trắng mắt.

"Bỏ đi Mione, tụi mình không hiểu được mạch não kẻ đang yêu đâu."

Ron kéo tay cô bạn an ủi. Cô nàng biết tuốt có thể còn chưa quen, chứ cậu chàng cùng phòng với Harry, mỗi ngày đều bị ném cơm chó vào mặt nhiều đến nỗi trái tim sắt đá đã trơ lì. Sống lâu trong cái khổ, Ron quen khổ rồi.

Có lẽ là vì hành động chói mắt trên bàn ăn sáng hôm đó, tiết Độc dược của Gryffindor đặc biệt thê thảm. Ngoại trừ Hermione và Harry, không một ai may mắn hoàn thành việc điều chế dược dưới áp suất khủng bố thầy Snape tỏa ra, nhà sư tử mất đến ba mươi điểm chỉ trong một tiết học do nổ vạc quá nhiều. À, vì sao Harry không bị nổ vạc ý hả? Bạn cứ có một anh người yêu chỉ đường mách nước từ a tới z đi rồi biết, sức mạnh tình yêu ghê gớm lắm chứ đùa.

.

Khi cái tên Harry Potter bay ra từ Chiếc Cốc Lửa và được cụ Dumbledore xướng lên, cả Đại Sảnh Đường im phăng phắc. Harry có thể cảm nhận được hàng trăm cặp mắt đang chĩa vào em, tiếng rì rầm không hề nhỏ chút nào, nhưng vì có quá nhiều thanh âm trộn lẫn nên em chẳng nghe ra được gì.

Em thở dài, đi vào trong theo lời thầy hiệu trưởng. Cedric đang trò chuyện đứt quãng với Krum về những chủ đề liên quan đến Quidditch, anh giơ tay ra hiệu cậu tầm thủ này ngừng lại, thắc mắc nhìn em người yêu xụ mặt đi vào.

"Sao thế em?"

Anh nắm lấy bàn tay đứa nhỏ xoa nắn.

"Anh ơi... Em tiêu rồi..."

Harry ôm lấy anh, vùi mặt vào ngực anh người yêu, dù dỗ thế nào cũng không chịu ngẩng mặt lên.

Ba vị hiệu trưởng cùng ông Crouch, ông Bagman, cô McGonagall và thầy Snape theo sau đã trả lời cho câu hỏi của anh. Cedric ôm lấy Harry, che chở đứa nhỏ khỏi tầm mắt và sự chỉ trích của người lớn. Anh không để cụ Dumbledore kịp lên tiếng hỏi Harry, nhíu chặt mày phản bác:

"Em ấy không bỏ tên vào chiếc cốc! Harry đã ở cùng với tôi suốt từ hôm qua cho đến giờ!"

"Vậy thì chẵc chẵn cậu đá bị thằng nhõ lừa!"

Bà Maxime gắt lên, cánh tay đeo đầy ngọc mắt mèo quơ loạn xạ để bày tỏ sự bất mãn của bà.

"Tôi không có! Bà nghĩ tôi ngu đến mức lừa người yêu của tôi chỉ vì một cuộc thi ngớ ngẩn sao? Cedric là của tôi, ảnh thắng rồi thì vinh quang của ảnh cũng là của tôi! Tôi cóc thèm tranh giành với mấy người!"

Harry gầm gừ với quý bà bán khổng lồ khi thấy bà dường như có ý định trách móc Cedric.

Cuối cùng, ông Crouch quyết định em vẫn phải tham dự cuộc thi trong tiếng la ó của tất cả mọi người. Trên đường trở về ký túc xá, ai cũng chỉ trỏ vào Harry, cho em cảm giác như quay về hồi năm nhất vậy. Nhưng hầu như không có mấy ai dám to tiếng bàn luận, vì huynh trưởng Hufflepuff vừa mới thẳng tay trừ nhà Slytherin hai mươi điểm khi thằng Malfoy xúc phạm em xong.

Bước vào phòng ngủ, Cedric ngay lập tức quay lại ôm lấy em người yêu, đặt từng nụ hôn nhẹ nhàng lên gương mặt buồn bã của em, từ nơi khóe mắt xuống đến chóp mũi nhỏ xinh rồi tới đôi môi căng mọng.

"Đừng lo, có anh ở đây, anh luôn tin tưởng em, Harry."

"Anh Cedric..."

Harry bám víu lấy anh như người sắp chết đuối liều mạng giữ lấy mảnh gỗ vụn trôi nổi trên đại dương, muốn khóc mà chẳng được. Bọn bạn không mấy tin tưởng em, vẻ mặt ngây như phỗng của Ron và Hermione tựa những nhát dao cứa vào người em, tạo nên từng vết thương sâu hoắm.

Nhà Hufflepuff còn kinh khủng hơn nữa, họ nhìn Harry như đàn sói chực chờ xâu vào xé xác em bất cứ lúc nào. Trong mắt họ là em cướp đi vinh quang của Cedric, họ chỉ trích em phản bội lại người yêu của mình. Suy nghĩ ấy khiến em bị xúc phạm hơn bao giờ hết, anh là cả thế giới của Harry, vu khống một Potter phản bội người yêu, phản bội bạn đời là sự sỉ nhục chưa từng có!

Tay chân em lạnh toát, em cần hơi ấm của Cedric, cần tình yêu và sự bao dung vô hạn của anh, cần anh vỗ về, cần anh chữa lành tổn thương.

Đó là lần đầu tiên bọn họ làm tình.

Cedric không muốn chiếm lấy Harry trong lúc em không tỉnh táo như thế. Hơn nữa, em vẫn còn vị thành niên, anh không muốn sau khi lớn lên lỡ như em có chia tay anh thì sẽ hối hận, dù anh không chắc mình có thể chịu đựng được giây phút ấy hay không. Nhưng anh chỉ có thể giơ tay đầu hàng trước sự nài nỉ của Harry. Ngay lúc em trao toàn bộ thân thể vào vòng tay anh, Cedric đã không còn đường lui nữa rồi.

Anh dịu dàng hôn lên từng tấc da thịt như thể em là báu vật dễ vỡ nhất thế giới. Hơi thở anh hòa cùng một nhịp với Harry trong những nụ hôn triền miên kéo dài. Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve, đủ để khơi dậy dục vọng trong em, không quá mạnh bạo, chỉ chậm rãi khiến Harry thấy mình như được nâng niu, trân trọng hết mực.

"Cedric..."

Em bật ra tên anh khi cảm nhận được cả hai đã chính thức hòa làm một, chính thức thuộc về nhau, cả tâm hồn lẫn thể xác.

"Anh đây, Harry, anh ở đây, luôn ở bên em."

Cedric thành kính như đang lập một lời thề cổ xưa nào đó. Những nụ hôn rải rác khắp nơi trêu đùa Harry, khiến em bật khóc nức nở theo từng chuyển động của người yêu.

.

"Em không sao chứ?"

Harry vừa hoàn thành bài thi của mình, Cedric đã vội vàng phóng ra xem xét cậu bé một lượt từ trên xuống dưới để đảm bảo đứa nhỏ không bị thương gì, mặc cho bà Pomfrey thét ra lửa gào ầm đằng sau vì bà còn chưa cho phép anh cử động.

"Em không sao, nhưng anh thì có đó, thế nên về giường nghỉ đi!" Em đau lòng vuốt ve gương mặt bị bỏng của Cedric, "Anh dám để gương mặt đẹp trai của em bị bỏng, để coi em xử anh thế nào..."

"Từ bao giờ mặt anh lại thành của em thế?"

Anh híp mắt cười, bế đứa nhỏ lên chậm rãi trở về lều trị thương.

"Từ đầu đến chân anh đều là của em! Anh ăn rồi thì phải chịu trách nhiệm!"

Harry trợn mắt, đánh nhẹ một cái vào bàn tay trên eo mình.

"Hai trò có muốn chim chuột gì tôi cũng không quan tâm, nhưng bệnh nhân của tôi thì không được phép rời giường khi tôi chưa cho phép!"

Bà Pomfrey cốc đầu cả hai, mỗi người một cái trước khi lôi cổ họ về giường bệnh.

Chiến thắng của Harry tại vòng thứ nhất Cúp Tam Phép Thuật đã khiến mọi người thôi chỉ trỏ em. Dù rằng trước đây họ cũng không làm gì quá đáng, vì Cedric đã cảnh cáo tất cả học sinh trong Hufflepuff đừng làm tổn thương đến người yêu anh, nhưng cách họ bàn tán sau lưng em vẫn khiến em khó chịu.

Trường Hogwarts lại một lần nữa bị thồn cơm chó ngập họng vào đêm dạ vũ Giáng Sinh. Những ngày trước đó tất cả các phù thủy trẻ đều đã truyền tai nhau những lời đồn thổi ngọt ngấy về tình yêu đẹp đẽ của hai vị quán quân, khi mà Cedric liên tiếp từ chối hai cô nàng hoa khôi Fleur Delacour và Cho Chang, kiên quyết chỉ đi cùng Harry, mặc kệ chuyện hai đứa con trai khiêu vũ với nhau khó tả thế nào. Tương tự với Harry lúc em từ chối Parvati Patil - người đẹp nhất năm tư - với nụ cười mà Hermione miêu tả là đã mắc bệnh u mê giai đoạn cuối, không chữa được nữa và giọng điệu thiếu đánh hết sức:

"Mình có người yêu rồi, xin lỗi nhé Patil. Anh người yêu của mình hoàn hảo quá, mình không dám thả ảnh chạy rông ngoài kia trêu ghẹo ong bướm."

Lễ phục của hai người rất đơn giản, đơn giản đến nỗi chắc chắn nếu như bạn không nhìn ra đó là đồ đôi thì xin chúc mừng, bạn mù.

Cả hai đều mặc áo sơ mi cách điệu thêu hình uyên ương trên cổ áo (do Cho gợi ý, cô nàng nói đó là biểu tượng cho hạnh phúc đôi lứa ở một vài nước châu Á), áo ghi lê và quần âu, thêm một chiếc khuy cài áo mang màu mắt đối phương nữa là hoàn hảo.

Ron đã oang oang với bạn bè mình về việc sáng nay cậu chàng không thấy Harry mở quà của Cedric nên có thể anh đã không tặng quà cho em, khiến con dân Gryffindor lườm anh muốn toét mắt. Và sau đó, làm gì còn sau đó nữa. Ron muốn tự đập đầu mình vào gối tự tử luôn, vì Cedric công khai đứng trước toàn học sinh và giáo viên trong trường mình, trường bạn, thêm cả các nhân viên từ Bộ, thắt ruy băng rồi tặng chính mình cho Harry.

Lũ yêu nhau chết tiệt!

Đâu đó trong Hogwarts vang vọng tiếng kêu gào của hiệp hội những kẻ F.A lâu năm.

.

Lần đầu tiên Sirius Black xuất hiện trong tầm mắt mọi người sau khi chú được minh oan là vào ngày bài thi thứ hai diễn ra. Mọi người chỉ biết Sirius đã bị giam cầm và truy lùng oan ức suốt mười ba năm trời vì một sự sai lầm tai hại khi Bộ đã không mở phiên tòa thẩm tra xem chú có thật sự phạm tội không. Phải đến sau đêm Giáng Sinh, sau khi Harry được Cedric tiếp thêm sức mạnh mà đứng trước mặt ông Bộ trưởng Cornelius Fudge yêu cầu tài liệu xét xử về vụ án năm xưa của Black, mọi người mới được một phen ngỡ ngàng.

Hermione và Ron khen em luôn miệng, cụ Dumbledore phải thừa nhận rằng đây là nước đi cụ chưa bao giờ nghĩ tới trước kia. Chỉ có duy nhất Snape nghiến răng nghiến lợi cung cấp Chân dược cho một buổi thẩm tra công khai trước mặt dân chúng - theo yêu cầu của người thừa kế gia tộc Potter giàu có đồng thời cũng là Cậu Bé Sống Sót vĩ đại. Và thế đấy, chú được trả tự do, khôi phục danh dự chỉ với một câu hỏi "Ngươi có phải Tử Thần Thực Tử không?" của bà Amelia Bones.

Sirius háo hức tới Hogwarts làm "vật báu" cho con chú, chú đã được chọn vào vị trí hết sức vinh dự này bởi Chiếc Cốc Lửa (không ai dám nói cho chú biết là tên chú được nhả ra sau Cedric). Đồng thời, chú cũng lên dây cót, chuẩn bị tinh thần gặp mặt, nói chuyện (và dọa dẫm) với thằng nhãi dám cuỗm con chú đi trong lúc chú không có nhà.

Nhưng đáng tiếc là chú phải thất vọng, mà người làm chú thất vọng không ai khác là bé cún yêu dấu Harry Potter của chú.

Em và Cedric ngoi lên mặt nước cùng một lúc với "vật báu thứ hai" là cha đỡ đầu và cha ruột của mình. Toàn trường Hogwarts reo hò như vỡ trận, người này đẩy người kia đến là hỗn loạn, sẽ không dừng lại nếu như thầy Snape không lườm cho mỗi đứa một cái với ánh mắt như muốn nói "tụi bây hò thêm câu nữa thì đừng mong yên ổn trong tiết Độc dược".

Harry được Cedric và chú Sirius đồng thời kéo lên, anh người yêu thì lo lấy khăn lau hết nước đi cho em, còn cha đỡ đầu thì xoay đứa nhỏ ba trăm sáu mươi độ để đảm bảo em không bị thương gì. Làm "cha chồng" tương lai, Amos Diggory bị bỏ rơi buộc phải ếm cho em một câu thần chú giữ ấm để khỏi bị lạc lõng trong cái gia đình này.

"Chú Sirius, con nói với chú rồi nhưng mà đây là lần đầu hai người gặp nhau nên con nói lại nói lại." Harry cười toe toét nắm lấy tay anh người yêu, "Cedric Diggory, bạn trai con, tương lai là chồng con. Cái gì bọn con cũng làm xong hết rồi nên chú đừng có làm khó ảnh nha, sau này về chung một nhà khó nhìn mặt nhau lắm."

Sirius Black và Amos Diggory hóa đá.

Cụ Dumbledore, thầy Snape và cô McGonagall hóa đá.

Ron và Hermione hóa đá.

Toàn thể học sinh, giáo viên và nhân viên Bộ Phép Thuật hóa đá.

Thế đấy, lũ yêu nhau cứ thích đi gieo rắc tình yêu của chúng cho nhân loại dù chả ai yêu cầu vậy đấy.

"Con trai à, chúng ta cần nói chuyện một chút về Bộ luật Bảo vệ Trẻ vị thành niên."

Amos khoác vai thằng con quý giá của mình, gằn từng chứ một.

"Cún à..."

Sirius muốn học theo ông bố trước mặt, nhưng bị con đỡ đầu nhìn chằm chằm, thức thời ngậm miệng lại. Không trách chú được! Những người bình thường làm sao mà hiểu được nỗi khổ của những người cha thương con đến mức thiếu điều muốn đội nó lên đầu thờ cúng như tổ tiên! Mà bé cún của chú còn đáng yêu, ngoan ngoãn hết biết nữa chứ! Mấy người không có con đỡ đầu tuyệt vời hết sảy như vậy không có quyền nói chú thiếu nghị lực!

.

Dạo gần đây Harry vẫn luôn thấy không khỏe trong người.

Ban đầu chỉ là một vài triệu chứng như chán ăn hay thi thoảng chóng mặt một chút thôi, nhưng càng ngày nó càng rõ ràng hơn. Em trở nên kén ăn và dường như mỗi bữa chỉ ăn được vài miếng là thấy ngán, có lúc còn nôn hết toàn bộ đồ ăn của nguyên ngày hôm ấy ra.

Harry thèm ngủ vô cùng, gần như tối nào sau bữa tối em cũng đóng quân tại giường Cedric, ngủ một mạch từ bảy giờ tối đến bảy giờ sáng hôm sau. Bài tập em cũng không làm, toàn bộ đều là do anh người yêu làm hết cho, các giáo sư (ngoại trừ thầy Snape) mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này vì trên lớp Harry vẫn biểu hiện rất tốt.

Và em biến thành một cục bột dính, cứ dính lên người Cedric hoài, nũng nịu đòi anh ôm hay hôn, kể cả ở nơi đông người.

"Em có chắc là mình không muốn đi khám không?"

Cedric hỏi, tay vẫn ôm lấy bé con dính người. Đối diện anh là Ron và Hermione mặt đầy lo lắng.

"Để sau cũng được mà. Mai là bài thi cuối rồi, đến lúc đó kiểm tra một thể cũng đâu muộn."

Harry không để ý đến tình trạng này cho lắm. Tuy em không thể ăn uống bình thường, nhưng có Cedric ở bên, em không đến nỗi tự bỏ đói mình hay thiếu dinh dưỡng.

"Thôi được rồi, nếu bồ muốn." Hermione nắm tay em, "Mình và Ron đã tìm hiểu về một số bệnh nghiêm trọng, bồ trông không giống như bị gì nặng lắm. Bọn mình sẽ tiếp tục tìm kiếm, bồ nhớ phải cẩn thận đấy.

"Cảm ơn hai bồ, Ron, Mione."

Em mỉm cười và nhận được một cái vỗ vai từ thằng bạn chí cốt của mình:

"Có gì đâu chứ bồ tèo!"

Ngày 24 tháng 6 năm 1995.

Bài thi thứ ba diễn ra khá suôn sẻ, dù Harry cho rằng thế này có hơi giống gian lận một chút. Em và Cedric ban đầu đi hai đường khác nhau, sau đó vô tình hội ngộ trong mê cung rồi quyết định đi cùng nhau. Hai người phối hợp ăn ý hạ những con Quái Tôm Đuôi Nổ, mấy con Ông Kẹ đột ngột chui ra, cả một con Nhện Khổng Lồ Acromantula và vượt qua một con Nhân Sư. Họ đã gặp Krum trông không được tỉnh táo cho lắm, giơ đũa phép lên định tấn công Cedric, nhưng còn lâu em mới để anh ta làm hại đến người yêu của em.

Chiếc Cúp Tam Phép Thuật toả sáng lung linh trên bệ đỡ, bày ra trước mặt hai người chỉ chờ vị quán quân cuối cùng chạm vào. Cedric lùi bước lại và đẩy em lên trước, anh dịu dàng nhìn đứa nhỏ đang hoang mang:

"Cầm lấy đi, em xứng đáng."

"Anh điên hả! Em là người thừa trong số bốn quán quân đấy!"

Harry gắt lên. Cedric đang nhường nhịn em, bình thường em sẽ hưởng thụ nó nhưng không phải bây giờ.

"Hufflepuff xứng đáng có được vinh quang, chẳng lẽ anh muốn mọi người cứ gọi nhà mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net