Chương 1 - Phụng Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 – Phụng Thành

Tần Thiên trở về giáo đã được ba tháng. Hắn nhặt lên sự vụ của ma giáo, gặm nhấm một loạt tư liệu trong sáu tháng hắn bỏ chạy, cẩn thận suy xét, sau đó mới đặt bút xuống viết tóm tắt. Viết tóm tắt là thói quen của hắn từ các thế giới đem đến nơi này. Trước kia là vì hắn ít tiếp xúc người khác, nghĩ cái gì cũng đều viết ra lưu lại, sau đó là vì hắn sống ở dị thế giới, mỗi một thời gian lại bị Infinity kéo đi vào bối cảnh để học hỏi một kỹ năng, cho nên hắn buộc phải ghi chép lại những gì mình đã trải qua, để có thể dễ dàng gợi nhớ cho chính mình biết rằng trước kia mình đã làm gì, mình là ai, mình muốn làm gì, mình phải hướng phương hướng nào phát triển. May mắn hắn tu luyện tinh thần lực, hỗ trợ trí nhớ của hắn, nếu không chính bản thân hắn cũng sẽ mơ màng hỗn loạn, dẫn đến kết quả hắn phải chọn chỉ có thể sống tại một thế giới nếu không cái gì cũng không xong. Viết tóm tắt cũng giống như viết nhật ký, là một công cụ hỗ trợ hắn hồi ức.

Vỗ vỗ mặt, vuốt vuốt trán, Tần Thiên đặt bút xuống, tựa vào phía sau ghế vươn vai. Ở bên cạnh, một tiểu thư đồng đã nhanh chóng châm cho hắn một chén trà. Tiểu thư đồng này hẳn là cận vệ mới của hắn, phụ trách sự vụ trong thư phòng của hắn. Tiểu thiếu niên tuy vẫn còn có vẻ non nớt, nhưng thực lực tuyệt đối thuộc hàng cao cường trong số đồng lứa. Thế lực của Tần Thiên hiện tại ở dưới núi đã được thả cho tự do phát triển, bên người của hắn có không ít tâm phúc, mà ám vệ ở chỗ Lãnh Dạ huấn luyện ra, cũng bắt đầu đưa vài người giao cho hắn làm tử trung vệ sĩ. Đây là dấu hiệu cho thấy phụ thân duy trì hắn.

Nhìn trong tay một phần tóm tắt, Tần Thiên hướng về phía Tần Việt bàn bạc. Hắn cảm thấy ở tại ma giáo hiện tại không có việc cho mình làm, Phụng Thành tân thế lực không ổn, địa đầu xà cùng thế lực khác tại Phụng Thành ra mặt chèn ép, nên hắn muốn xuống núi, thuận tiện xử lý xong sự việc có thể đi tìm thế ngoại cao nhân đối chiến. Tần Việt nghe nhi tử thuyết phục một hồi, nhìn Tần Thiên đến mức nhi tử sợ hãi, sau đó mới nói:

- Xuống núi cũng được, nhưng không cho phép tự tiện bỏ rơi giáo vụ bỏ chạy.

- Thiên nhi rõ ràng.

Lần trước Tần Thiên rời đi là bỏ rơi giáo vụ, còn trơn như cá chạch, chạy thẳng sáu tháng mình tìm không thấy, Tần Việt đương nhiên tức giận. Hắn còn muốn đem giáo chủ vị truyền cho nhi tử, vậy mà nhi tử lại một mực tránh né trách nhiệm. Lần này nhất định không thể để nhi tử lêu lổng.

*********************************

Tổng đàn ma giáo tại Phụng Thành.

Lý Nghi xuyên đến nơi này đã được một tháng.

Hắn trước kia là một cái thanh niên năm tốt bình thường ham tiểu thuyết, công tác có, tiền không có nhiều, thích đọc tiểu thuyết các thể loại, đọc xong cũng có thể yy một chút, ngày hôm sau lấy tinh thần đối phó với sếp. Hắn đọc qua ngựa đực văn, đọc qua thịt văn, đọc qua khoái xuyên, hệ thống, trọng sinh các thể loại văn. Ngày hôm trước, hắn vừa mới xem xong một quyển giang hồ ngựa đực văn, ở bên trong kể chuyện một tiểu thiếu niên vì huyết hải ân cừu mà từng bước từ đáy đi lên, không ngừng gặp kỳ ngộ, cuối cùng thống nhất giang hồ, ôm mỹ nữ làm võ lâm minh chủ. Tuy rằng so với tu tiên văn, ma pháp thế giới văn, giang hồ võ hiệp văn thiếu đi nhiều tình tiết huyền huyễn, nhưng hắn cảm thấy tiểu thiếu niên kia từng bước đi lên thật sự kiên cường, lại rất chân thật, cho nên hắn thật thích quyển tiểu thuyết này. Tác giả bỏ ra nửa tác phẩm mô tả nhân vật chính cùng với ma giáo thiếu chủ ân oán tình cừu đánh qua đánh lại thoải mái đầm đìa, cuối cùng pháo hôi ma giáo thiếu chủ xong, liền chuyển sang giai đoạn thứ hai, khai tông lập phái, sáng lập truyền thừa, ngăn chặn các phái khác chèn ép, dần dần trở thành một trong tứ đại phái, sáng ngang với tam đại phái tại Trung Nguyên. Sau đó nhân vật chính cùng với mỹ nữ nắm tay nhau quy ẩn giang hồ, trở thành một truyền thuyết.

Hắn đọc xong, trong lòng cảm thấy thật thỏa mãn. Đánh thưởng cho tác giả, ghi lại bình luận đẫm cảm xúc mấy ngàn từ, hắn đóng lại máy tính. Hắn thích nhân vật chính, càng cảm thấy ma giáo thiếu chủ đại BOSS quả thật là nhân vật phản diện điển hình. Biến thái, huyết tinh, tàn nhẫn, vũ lực trị cực cao, tác giả còn cho thêm một tiểu vấn đề là thụ ngược cuồng, khiến cho hắn đọc đến đoạn đó không nhịn được nổi da gà. Thụ ngược cuồng cái gì, quá trọng khẩu vị. Chỉ là, nhân vật phản diện quả thật là nhân vật phản diện, cho dù có thật giỏi thật tài năng thế nào, cuối cùng vẫn bị pháo hôi rớt. Hắn xem xong tự nhủ với chính mình, kiêu ngạo tự đại là nguồn gốc của thất bại. Đại BOSS nếu không tự đại kiêu ngạo, nhân vật chính nhất định chết vô số lần.

Hắn mở ra một quyển tiểu thuyết khác định xem tiếp, lại không nghĩ đến bên ngoài trời mưa vậy mà sét đánh trúng nhà hắn, khiến máy vi tính của hắn phát nổ. Hắn hai mắt nhất hắc, gục xuống mặt bàn, mũi còn thoang thoảng mùi thịt cháy. Lúc mở mắt ra, đã thấy mình ở cổ đại.

Một tháng thời gian, đủ để hắn hiểu được hiện tại mình đang ở nơi nào. Hắn là phó đường chủ tại Phụng Thành, mà đường chủ nhất hệ đều là người của Linh Thần giáo. Sau khi biết được mình thuộc ma giáo, hắn đã cảm thấy như trời giáng ngũ lôi oanh đỉnh. Giấu diếm bản thân sợ hãi, hắn yên lặng dưỡng thương, đồng thời tìm kiếm trong truyền thuyết bàn tay vàng. Nguyên chủ trước đó tao ngộ một trận tập kích, anh dũng giết địch, kết quả trọng thương. Có lẽ vì như vậy nên hắn mới xuyên qua. Cũng may mắn hắn bị thương, cho nên tạm thời vẫn chưa cần đi ma giáo làm công sự. Nếu kêu hắn làm công sự, nhất định liền lòi.

Sờ soạng khắp người, soi gương xem có vết bớt nào đặc biệt hay không, hay có ngọc bội gia truyền vũ khí gia truyền gì đó có khả năng là bàn tay vàng hay không, Lý Nghi thở dài. Hắn tìm không thấy. Dưỡng thương thêm vài ngày nữa, đột nhiên một ngày nọ trong đầu của hắn xuất hiện một phiến không gian. Hắn bị không gian tạp trúng đầu khiến cho kinh hỉ thật sự. Bỏ thêm một thời gian tìm hiểu lực lượng của không gian, hắn cùng sờ soạng ra được không ít thứ. Đệ nhất, không gian của hắn có thể trữ vật. Đệ nhị, không gian của hắn có thể thăng cấp vật được lưu trữ. Thực phẩm lưu trữ trong không gian, qua một thời gian sẽ trở thành mỹ thực. Vũ khí lưu trữ trong không gian, qua một thời gian sẽ thăng cấp thành vũ khí chất lượng tốt. Đệ tam, thuốc men đặt tại trong không gian sẽ trở thành phế phẩm, toàn bộ dược tính đều bị thanh trừ. Hiện tại, không gian của hắn không thể chuyển hóa hình thức của vũ khí, chỉ có thể tăng lên chất lượng. Như một thanh chủy thủ xấu hoặc đã rạn nứt, qua không gian tẩm bổ sẽ trở thành chủy thủ mới, nhưng không thể gia tăng thêm chức năng gấp gọn, hoặc không thể từ chủy thủ hóa thành kiếm. Hắn không biết không gian của hắn có thăng cấp hay không, nhưng chỉ với tính năng hiện tại, hắn cảm thấy đã đủ.

Hoài bích có tội, phát hiện ra không gian, Lý Nghi càng thêm cẩn thận. Thuốc men không thể trữ, nhưng quần áo, giày dép, vũ khí cái gì đều có thể thăng cấp. Quần áo thăng cấp, có khi nào trở thành bền như áo giáp lại mềm như lụa hay không, Lý Nghi không biết, nhưng hắn đã thử. Ở trong không gian của hắn đã đặt một bộ quần áo, hắn không lấy ra, để một thời gian dưỡng dưỡng xem như thế nào. Lại thêm những vật dụng bình thường ít dùng, hắn cũng ném vào trong không gian dưỡng dưỡng.

Qua thêm một thời gian ngắn, hắn phát hiện ra một sự thật, trên đời này thật sự không có xui xẻo nhất, chỉ có càng xui xẻo. Đó là lúc hắn nghĩ nên biết một chút nơi này là nơi nào, đi hỏi Mục Tôn, Tổng đà chủ tại Phụng Thành. Mục Tôn với nguyên chủ quan hệ rất tốt, dường như có ý nâng đỡ, cho nên khi hắn đi tìm hỏi han một hồi, Mục Tôn không nghi ngờ, tin tưởng lời hắn nói "vì thương nặng nên đầu óc không được tốt", nói ra vài chi tiết, sau đó hắn lại tìm người khác thăm hỏi thông tin, dần dần xác định lại hoàn cảnh hiện tại.

Mục Tôn nói, hắn bị thương là vì bị đối địch thế lực tập kích. Đối địch thế lực có lẽ là vì muốn báo thù cho Võ Lâm minh, cho nên mới tấn công Linh Thần giáo. Nghe võ lâm minh đã sụp, Lý Nghi trong lòng có dự cảm bất thường. Hắn giả vờ loanh quanh hỏi một chút, sau đó mới thăm dò, vì sao võ lâm minh sụp. Mục Tôn nghe vậy khuôn mặt ánh lên vẻ vui vẻ, thật tự nhiên nói với hắn, đó là ma giáo thiếu chủ một tay gây ra. Võ Lâm Minh thủ đoạn ti bỉ vô sỉ, không ác nào không làm, khiến thiếu chủ tức giận, nên mới một lần thả lưới đánh cá, đem võ lâm minh một lưới diệt sạch. Thiếu chủ làm thế nào, Mục Tôn không rõ lắm, nhưng nghe nói là rất lợi lại. Lý Nghi sắc mặt thoáng chút tái nhợt, lại hỏi một chút, thiếu chủ tên gì. Mục Tôn nhìn Lý Nghi một lúc, đến lúc Lý Nghi sợ hay là mình lòi rồi, hắn mới nói:

- Thiếu chủ của chúng ta chính là Huyết Ma kiếm khách Tần Thiên.

Tần Thiên! Lý Nghi cảm thấy trời muốn sụp. Quyển tiểu thuyết giang hồ hắn xem lần trước, ma giáo thiếu chủ cũng tên Tần Thiên. Tuy rằng không phải hắn một mình diệt võ lâm minh, nhưng võ lâm minh chủ cả nhà bị diệt là do hắn một tay thôi đẩy. Cũng vì như vậy, nhân vật chính mới căm thù ma giáo, muốn đánh bại ma giáo, mà vị thiếu chủ này thế lực dần dần trưởng thành, đem ma giáo giáo chủ giam cầm đứng lên, bản thân mình vẫn mang chức danh thiếu chủ, nhưng cũng không khác gì giáo chủ. Về sau, ma giáo giáo chủ được phát hiện bị phế võ công giam cầm trong mật thất tra tấn, vì lý do thuở nhỏ ngược đãi thiếu chủ, khiến hắn ghi hận. Khi ma giáo giáo chủ bị phát hiện, hắn cũng đã ly cái chết không xa. Ma giáo thiếu chủ bị giết ngày đó, ma giáo lực lượng cũng đã tổn thất không ít, trong số người đi theo thiếu chủ có người trung thành với giáo chủ, cho nên muốn giết hắn, bản thân hắn lại luyện công tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng nhân vật chính mới có thể thành công kết liễu hắn, nếu không, vị thiếu chủ kia cũng không dễ dàng chết như vậy. Ma giáo giáo chủ được cứu ra, võ công phế, thân thể tàn, cho nên nhân vật chính quyết định tha một mạng, nhưng ma giáo thế lực nhất định phải triệt. Nửa đoạn sau tiểu thuyết chủ yếu xoay quanh việc xử lý thế lực Linh Thần giáo, không có đại nhân vật phản diện, nhưng cũng thật hấp dẫn.

Lại hỏi thêm vài chi tiết từ người khác, Lý Nghi thân thể thoát lực, miễn cưỡng mới trở về giường nghỉ ngơi được. Trong giáo có nhiều người biết tin tức về Tần Thiên, có thể đúng, có thể không, nhưng nhìn chung toàn là sự tích huyết tinh. Thiếu chủ chính là hung tàn đại nhân vật phản diện BOSS kia, tuy rằng năm nay còn rất trẻ, nhưng sát nhân diệt tộc đã xảy ra, kịch tình đã đi được những bước đầu tiên. Hắn nghe Mục Tôn kể lại sự tích của thiếu chủ, nhất là danh hiệu Huyết Ma kiếm khách, dưới kiếm không một người sống, hắn cảm thấy mình có lẽ rất sớm có thể xuyên trở về rồi. Cùng với đại biến thái BOSS đứng chung một phe, hắn cảm thấy thật bi ai.

Hắn bắt đầu cân nhắc khả năng chạy trốn. Hắn chỉ là phó đường chủ, nếu như không ở vị trí cao, khả năng bị nhân vật chính sau này pháo hôi rớt tương đối thấp. Nếu như đại BOSS chết rồi, hắn có thể mượn lý do gia nhập môn phái khác, an tâm bảo vệ tính mạng. Trước đó, hắn vẫn phải chuẩn bị đầy đủ tiền bạc, tư trang, vũ khí gì đó thật tốt, chỉ chờ có cơ hội, lập tức tìm đường bỏ chạy. Hắn không nghĩ tìm đại BOSS ôm đùi. Đùa sao, đại BOSS là đại biến thái, không vui liền có thể đem người giết, hắn ôm đùi có mao dùng. Tìm nhân vật chính ôm đùi cũng không ổn, vì nhân vật chính tránh khỏi đại BOSS truy sát là do vận khí, nhưng trong vài lần bị đuổi, người bên cạnh hắn đều chết hết, còn hắn rơi núi sống sót. Hắn không muốn vì đi bên cạnh nhân vật chính nên bị truy sát đến chết. Phương pháp tốt nhất vẫn là mai danh ẩn tích, nếu có thể mở quán mỹ thực sống qua ngày cũng là một cái sinh ý.

Một tháng thời gian rất nhanh chóng trôi qua. Lý Nghi bên cạnh suy tư phương án chạy trốn, hắn vẫn phải cố gắng không để người phát hiện chính mình khác lạ. Nếu bị phát hiện, cho rằng là gian tế dịch dung lẫn vào, hay là bị quỷ hồn nhập xác, hắn nhất định chết không toàn thây. May mắn nguyên chủ để lại cho hắn một phần trí nhớ về bút lông tự và ngôn ngữ, nếu không hắn liền trở thành đại thất học, chưa đến một ngày lập tức lộ ra chân ngựa. Chỉ là nguyên chủ a, ngươi vì sao không để lại cho ta nhiều ký ức hơn nữa đâu?

Lý Nghi nhặt lên võ công cùng võ kỹ. Hắn theo thân thể ký ức ôn luyện lại, vì thân tại giang hồ, không muốn bị giết chết, vẫn phải có một chút gì đó phòng thân. Trạch nam không hiểu võ kỹ, nhưng phản xạ của thân thể vẫn còn, học lại vẫn được. Hắn buộc phải nhặt lại tất cả những gì nguyên chủ đã làm nếu không muốn bị lộ. Về tính cách, về lối suy nghĩ hay thói quen ăn uống, Lý Nghi chỉ có thể ha ha, hy vọng một ít thay đổi có thể sử dụng lý do "thương nặng thức dậy tự nhiên cảm thấy không thích như cũ nữa" mà lấp liếm cho qua. Ở thế giới của hắn, hiện tượng đột nhiên thay đổi thói quen rất bình thường, chỉ cần không thay đổi quá nhanh, tất cả vẫn còn trong khả năng thừa nhận của người xung quanh.

Ngày hôm nay, tầm một tháng sau khi hắn xuyên qua, Mục Tôn đến đem cho hắn một tin tức kinh thiên động địa. Ma giáo tổng đàn phái người đến Phụng Thành quản lý ma giáo sự vụ, người đã đến nơi, Mục Tôn muốn dẫn hắn đi cùng. Vì sao chọn hắn mà không phải người khác, Mục Tôn nói, vì hắn lần trước giết địch, bảo vệ được tổng đà bí mật, công lao rất lớn, cho nên muốn dẫn đi theo, sẵn tiện đề cử hắn lên vị tân quản lý kia, nhờ vị kia nhìn hắn một chút.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net