Chương 2 - Diện kiến đại BOSS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2 – Diện kiến đại BOSS

Nhã gian một gian phòng cao cấp, Mục Tôn dẫn Lý Nghi đi đến địa điểm hẹn, lúc này vẫn chưa gặp người. Lý Nghi âm thầm bĩu môi. Lãnh đạo đến sau cùng, nguyên tắc này lúc nào cũng đúng.

Mục Tôn bước vào nhã gian ngồi xuống, bắt đầu tinh tế phẩm trà. Hắn nghe nói người tới tại ma giáo tổng đàn có chức vị rất cao, nhưng không rõ là vị nào. Hắn trước kia là bang chủ một nhóm huynh đệ ở Phụng Thành, sau này vì một nguyên do mới dẫn theo huynh đệ gia nhập Linh Thần giáo, từ đó làm ma giáo đường chủ, rồi thăng cấp lên tổng đà chủ tại cả khu vực Phụng Thành cùng xung quanh vài khu thành thị. Hắn đã từng gặp qua tả hữu hộ pháp nhưng chưa gặp qua phó giáo chủ cùng giáo chủ. Hai năm trước võ lâm chính đạo sụp đổ, Kinh Thành, Phụng Thành, Tử Dương Thành, Huyền Vân thành bốn thành rối loạn. Ở càng gần Trung Nguyên nội địa, thế lực của chính phái càng mạnh. Võ lâm minh sụp đổ, chính phái tiểu đệ tử phía dưới cùng đệ tử tục gia biết tin, lại không thể chứng thực, tự nhiên dao động nhân tâm. Một khi có dao động nhân tâm, một số người muốn tự mình tách ra làm tiểu bang chủ cũng không ít. Ma giáo giáo chúng biết chính mình chiến thắng, khí thế hừng hực, tự nhiên đánh nhau cả ngày. Ngay tại dưới mũi hoàng đế đánh nhau, đương nhiên bị triều đình chèn ép.

Triều đình quan binh không mạnh như giang hồ phe phái, từ xưa đến nay giang hồ làm theo luật giang hồ, triều đình làm theo luật triều đình. Người có phe phái có võ công, đều căn cứ theo luật giang hồ mà xử lý, nhưng nếu quá đáng, triều đình sẽ nhúng tay. Triều đình có thể vây bắt ma giáo giáo chúng, cũng có thể vây bắt giang hồ chính phái làm càn. Bọn họ tuy không để ý triều đình quan binh vào mắt, nhưng quan binh tại những khu vực đông dân cư như Kinh Thành cùng các thành trì lân cận thật sự nhiều lắm, nên bọn họ làm việc cũng có phần đông cứng tay chân. Tổng đàn phái người đến nơi này cũng có nghĩa hắn trị hạ không nghiêm, khiến sự tình huyên náo quá lớn, dẫn đến tổng đàn chú ý, cho người xuống chấn chỉnh.

Lý Nghi hoàn toàn không muốn gặp mặt cái gọi là lãnh đạo. Gặp mặt rồi, kế hoạch chạy trốn của hắn thật sự rất khó khăn, nhưng hắn bị Mục Tôn cứng rắn buộc đến, mười lần thoái thác đều vô dụng. Mục Tôn còn nghĩ hắn đây là không muốn tranh công, cho hắn một cái mác khiêm tốn trung thực, làm hắn không biết phải nói như thế nào mới tốt. Lúc này hắn được Mục Tôn cho phép ngồi ở bên cạnh, mông giống như có cái gì, nhấp nhổm không yên. Hắn tính toán xin phép đi nhà xí, sau đó từ cửa sau chuồn ra bên ngoài.

- Lo lắng sao?

Lý Nghi nhấp nhổm, Mục Tôn nhìn ở trong mắt, liền lên tiếng hỏi.

- Tổng đà chủ, thuộc hạ không phải...

- Ta cũng lo lắng.

Lý Nghi ngạc nhiên. Nhìn Mục Tôn khí định thần nhàn, hắn khẳng định Mục Tôn không lo lắng một chút nào.

- Tổng đàn trực tiếp phái người đến nơi này, cho thấy ta ngự hạ không nghiêm. Nếu như sự tình không nghiêm trọng, ta hội chịu một chút trách phạt, còn như nghiêm trọng, rất có thể ta sẽ bị trọng phạt, giáng chức thành một cái hương chủ cũng không phải là không có khả năng.

Lý Nghi thấy Mục Tôn không hiểu vì sao đối với mình tốt, lúc này lại hướng về phía mình tâm sự, hắn trong lòng có một chút cảm động. Tại dị thế giới không có người quen, không rõ nhân tâm, mỗi một ngày hắn đều lo lắng chính mình hội lòi. Nếu không có Mục Tôn nâng đỡ cùng tin tưởng, lúc này hắn hẳn đã bị hô gian tế bắt ra bên ngoài rồi. Mục Tôn đối với mình tin tưởng, hắn tất nhiên động tâm.

- Tổng đà chủ, ngươi nhất định sẽ không sao.

- Ngươi vẫn gọi ta là tổng đà chủ sao?

- Mục đà chủ.

Mục Tôn lắc đầu không nói nữa. Hắn đã xem người này là thân tín, người này vẫn một mực gọi hắn là đà chủ, có vẻ thật xa lạ. Nhìn thấy Lý Nghi, hắn chợt cảm thấy Lý Nghi tính cách rất được, giống như của hắn đệ đệ tại ma giáo, tài năng cũng có, cho nên mới phá lệ chiếu cố. Nhưng muốn Lý Nghi gọi hắn Mục đại ca, hẳn phải chờ thêm một thời gian nữa.

Thời gian từng chút trôi qua, Mục Tôn bất vi sở động, Lý Nghi đã có chút không thoải mái. Quá áp lực. Hắn trước kia chỉ là một tiểu thị dân, đi làm gặp lãnh đạo cao cấp cũng thật sợ hãi, đến nơi này biết được đây là một thế giới giết người không chịu pháp luật chế tài, hắn lại càng hoảng hốt. Ngộ nhỡ gặp lãnh đạo làm ra cái gì không hợp sự tình, làm lãnh đạo không thích, tuy rằng không thể treo ngay lập tức, nhưng bị người ám toán vẫn là chuyện khả dĩ. Lãnh đạo từ tổng đàn, theo hắn giải nghĩa, nhất định toàn là biến thái cùng đại biến thái tồn tại. Thuộc hạ dưới tay đại biến thái BOSS không phải hiền hậu đi nơi nào.

Lại qua thêm một đoạn thời gian ngắn, ở bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó là có tiếng người nói:

- Khách quan, phía này.

Bái võ công của nguyên chủ ban tặng, thính giác của Lý Nghi thật sự cường, hắn đã có thể nghe thấy được tiếng của tiểu nhị từ cách xa hắn mươi thước. Nghe thấy động tĩnh, kế hoạch xin phép đi nhà xí lúc này cũng đã ngâm nước nóng. Nếu như người kia đúng giờ, hắn có thể mượn cớ rời đi, nhưng Mục Tôn không nói người kia đến vào giờ nào, cho nên hắn không thể rời đi quá lâu. Lý Nghi thở dài, hôm nay gặp mặt là nhất định rồi.

TIếng bước chân rất nhẹ tiến về phía này, cả hai người Mục Tôn đều buộc chặt tinh thần. Khi bọn họ nhìn thấy người bước vào, trên mặt cả hai đều không che giấu kinh ngạc. Mục Tôn kinh ngạc là vì người đến rất trẻ tuổi, còn Lý Nghi kinh ngạc là vì người đến thật sự quá đẹp!

Đường nét khuôn mặt toát lên vẻ anh tuấn, tuy vẫn còn chưa hết nét thiếu niên nhưng đã hữu mô hữu dạng. Mái tóc dài, sợi tóc chắc khỏe mềm mượt. Đôi mắt đen láy, lông mày rậm vừa phải, lông mi dài tăng thêm điểm quyến rũ cho đôi mắt. Mũi cao, đôi môi hồng nhuận, nhỏ vừa phải, cong cong động lòng người. Về tổng thể, từ khuôn mặt nọ toát ra khí thế nghiêm nghị lại cương trực, thuộc về thượng vị giả hơi thở. Khuôn mặt nọ rõ ràng không thể hiện ra nửa điểm biểu tình, nhưng Lý Nghi lại nhìn ra được, đôi mắt kia thật sự linh động. Nhìn đến mỹ thiếu niên đôi mắt, Lý Nghi tâm nhanh nhũn ra. Mỹ nhân thật đẹp, lại rất cường, là loại hình Lý Nghi thích nhất.

Lý Nghi trước khi xuyên tới nơi này đã phát hiện ra chính mình tính hướng, hắn chỉ thích mỹ nam, không thích mỹ nữ. Ôm mỹ nam trong lòng, hắn có cảm giác thỏa mãn vui vẻ, còn mỹ nữ, hắn đều cảm thấy chán ngấy. Hắn che giấu tính hướng của hắn, cho đến hiện tại chỉ dám nhìn phim cấp 3, trên thực tế vẫn chưa từng đàm luyến ái, cũng không rõ mình là mặt trên hay mặt dưới, nhưng nhìn một số cặp quay phim chụp ảnh trên mạng, hắn hâm mộ ghen tỵ hận. Nhân gia cả đôi đều là mỹ nam, ánh mắt nhìn nhau không lọt kẻ thứ ba, thật hạnh phúc. Hắn thường ngắm mỹ nam, có Tây Âu hình, có châu Á hình, mà hắn thích nhất là dạng con lai, châu Á hình, nhưng đường nét cương trực chính khí, tác phong trầm ổn. Giọng nói tất nhiên phải là giọng nam, trầm hay cao không quan trọng, chỉ cần không the thé, hắn đều có thể chấp nhận được. Mỹ nam diễn phim ảnh giang hồ, nếu như có thể tỏa ra khí thế hiên ngang lại không mất nét tuấn mỹ, chỉ cần như vậy đã đủ cho Lý Nghi chảy máu mũi, ôm phim yy vài giờ.

Lúc này, ngay trước mặt mình là một mỹ nam người thật việc thật, tuy rằng không biết thực lực thế nào, không biết giọng nói ra sao, khí thế hiên ngang ở đâu chưa thấy, nhưng hàm súc khí thế cũng là dạng đủ trêu chọc hắn manh điểm. Tim bất giác đập thình thịch, Lý Nghi cúi đầu, tránh nhìn mỹ nam quá lâu bị người phát hiện. Hắn không biết mỹ thiếu niên đã phát hiện ra hắn bất thường.

Mỹ thiếu niên tiến đến gần bàn. Mục Tôn lập tức đứng dậy, Lý Nghi cũng đứng theo, nhưng tầm mắt tỉ mỉ đánh giá hoa văn dưới sàn. Mỹ thiếu niên đến gần, nhìn Mục Tôn, nhẹ gật đầu xem như chào hỏi:

- Xin chào. Ta tên Tần Thiên.

Mục Tôn nghe thấy tên này sững người trong giây lát, lập tức bùm bùm quỳ một chân trên mặt đất cúi đầu hô:

- Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ.

Lý Nghi thấy Mục Tôn quỳ xuống, vội vàng quỳ xuống theo, đầu óc vẫn còn mơ màng ông ông chưa tỉnh. Một bên là mỹ thiếu niên khuôn mặt cùng thanh âm, một bên là mỹ thiếu niên thân phận. Ma giáo thiếu chủ, Tần Thiên. Lần đầu gặp mặt lãnh đạo, lại đụng phải đại BOSS, chính mình khi nãy còn nhìn đại BOSS mê trai, này làm sao cho tốt? Lý Nghi từ trong mơ màng tỉnh lại, ảo não không thôi.

- Tọa đi.

Mục Tôn đứng dậy ngồi xuống bên bàn, Lý Nghi cũng đứng dậy đứng ở một bên. Tần Thiên lúc này đưa mắt đánh giá Lý Nghi một phen, sau đó nhìn Mục Tôn hỏi:

- Ngươi là tổng đà chủ tại khu vực Phụng Thành?

- Chính là thuộc hạ. – Mục Tôn hữu lực trả lời.

Tần Thiên gật đầu xem như đã biết, sau đó nhìn Lý Nghi:

- Còn người này?

Mục Tôn vội vàng đáp:

- Là một cái thủ hạ của thuộc hạ, họ Lý tên Nghi, hiện đang đảm đương chức phó đường chủ Phụng Thành.

Lý Nghi mãn đầu óc đều là Tần Thiên thanh âm. Trầm ổn thanh âm, tuy không phải rất trầm, nhưng rất dễ nghe. Tim hắn thình thịch đập, hắn chỉ khẩn cầu bản thân không làm ra phản ứng quá đáng như đổ máu mũi hay đỏ mặt cái gì, nếu không hắn thật không biết phải lý giải như thế nào cho xong.

- Phó đường chủ? Nếu như bổn thiếu không lầm thì ta chỉ ước hẹn gặp mặt tổng đà chủ, hắn đến nơi này làm gì?

Đối diện với Tần Thiên nhíu mày, Mục Tôn vội vàng đáp:

- Hồi thiếu chủ, người này tư chất tốt, trung thành tận tâm, lại có cống hiến thật lớn. Thuộc hạ đưa hắn đến đây để hắn kiến thức một chút.

- Để sau này gạt bỏ đường chủ Phụng Thành, đề bạt hắn lên sao? Bổn thiếu nhớ rõ hôm nay gặp mặt là vì Phụng Thành chi loạn.

Mục Tôn sau lưng đã có mồ hôi lạnh. Hắn quả thật có tâm tư đó không sai, nhưng Phụng Thành đường chủ chưa làm sai cái gì, hắn lại vượt quyền đưa phó đường chủ đến nơi này minh mục trường đảm ủng hộ, khó tránh khỏi người ta rét tâm. Hắn lại bùm bùm quỳ xuống đất nói:

- Thuộc hạ tuyệt không có ý đó.

- Vậy là ý gì?

- Thuộc hạ chỉ là... chỉ là coi trọng vị tiểu huynh đệ này, nên phá lệ đưa hắn đến đây. Thỉnh thiếu chủ thứ tội.

Tần Thiên nga một tiếng, nhìn trước mặt Mục Tôn quỳ dưới đất, lại liếc nhìn thanh niên bên cạnh. Hắn không gọi Mục Tôn đứng dậy, lại hỏi tiếp:

- Lý Nghi phải không?

Lý Nghi nghe Tần Thiên hỏi, hắn còn định ngậm miệng, nhưng bên cạnh Mục Tôn huých hắn một cái, đành phải trả lời:

- Ta... thuộc hạ là.

- Năm nay bao nhiêu tuổi?

Lý Nghi ngẩn người, sau đó đành nói bừa:

- Hai mươi ba.

Đây là tuổi của hắn, còn như có phải tuổi của Lý Nghi thật hay không, hắn cũng không biết.

- Đã có hôn thú?

Lý Nghi sững sờ một lúc mới đáp:

- Không có.

- Có ý trung nhân?

- Cũng không có.

Gì vậy? Vì sao lại hỏi chuyện gia đình của hắn? Tần Thiên nhìn Lý Nghi, khóe miệng nhếch lên một chút rất nhẹ, lên tiếng:

- Bổn thiếu khi nãy phát hiện ngươi nhìn bổn thiếu thất thần, là vì mỹ mạo của bổn thiếu? Ngươi muốn làm nam sủng của bổn thiếu sao?

Ngươi mới là nam sủng, cả nhà của ngươi đều là nam sủng! Lý Nghi trong lòng rít gào, ngoài mặt cúi đầu không nói. Mục Tôn ở một bên đã lo lắng đến đổ mồ hôi lạnh. Hắn sợ Lý Nghi làm ra cái gì khiến Tần Thiên chán ghét, bị thiếu chủ một dao răng rắc rồi.

Lý Nghi chợt nhớ đến trong sách viết rõ, Tần Thiên là một cái thụ ngược cuồng. Lúc hắn đọc đến đó, sau lưng nổi cả da gà. Trong sách viết rằng, Tần Thiên khi bị quất roi, khuôn mặt tự nhiên vì hưng phấn mà hiện lên màu phấn hồng, trên người từng dấu hồng ngân in trên làn da trắng nõn, càng khiến cho tăng thêm một phen tình thú. Tần Thiên theo như mô tả, rõ ràng là một cái đẩu M. Mỹ thiếu niên thật sự mỹ, nhưng trọng khẩu vị như vậy, hắn không dám động.

- Ta đùa đấy. Ta không cần nam sủng.

Mục Tôn cùng Lý Nghi đều thở phào một hơi. Tần Thiên lúc này lại cho hai người bọn họ đứng lên, sau đó mới bắt đầu hỏi đến chính đề:

- Mục Tôn, nói một chút Lý Nghi tư lịch.

Mục Tôn bắt đầu kể ra Lý Nghi đã trải qua cái gì, làm được những gì, Lý Nghi ở một bên nghe mà cứ như nghe người khác tư lịch. Hắn anh dũng thiện chiến? Hắn võ công lợi hại? Hắn tài giỏi tháo vát? Này là nguyên chủ đi. Hắn chỉ là một cái trạch nam không hơn không kém, đối với thế giới này không lý giải, càng không thể dung hợp.

Tần Thiên nghe xong nhẹ gật đầu, cũng không nói gì nhiều, bắt đầu tỉ mỉ hỏi thăm Phụng Thành tình huống. Tình huống hiện tại so với tình báo mà Tần Thiên thu được không khác nhau nhiều lắm. Hắn ở tổng đàn đã từng suy nghĩ về nhưng phương án có thể sử dụng để xử lý, lúc này, hắn điềm tĩnh nêu lên từng phương án của mình.

Lý Nghi ở một bên, lúc này trở thành bối cảnh. Hắn nghe Tần Thiên nói, kìm chế trong lòng tim đập xúc động, cau mày tự hỏi. Đây là thiếu chủ ma giáo? Vì sao so với trong sách có khác? Trong sách nói người này tà mị cuồng tiếu, nụ cười chứa sát khí, mỗi một lời nói đều lạnh băng, ánh mắt như muốn giết người cái gì, hắn đều không nhìn ra được. Cúi đầu mãi cũng không phải là cách, lại nghe giọng nói như thôi miên, Lý Nghi lén lút quan sát Tần Thiên, càng nhìn lại càng cảm thấy mỹ tư tư. Cảnh đẹp ý vui, hắn quên cả thời gian. Ở cự ly gần như vậy, nghe ra một số phân tích của Tần Thiên, hắn nhận ra, Tần Thiên thật sự có tài. Mỹ thiếu niên vừa đẹp, khí thế thu liễm, thật sự ôn hòa, vừa hội võ công, lại thông minh, làm tim hắn càng đập mạnh.

- Dù sao ngươi cũng là Phụng Thành tổng đà chủ, ngươi biết nhiều hơn ta. Ta chỉ có thể đưa ra vài ý kiến.

Tần Thiên nói một hồi, kết quả vẫn là phủi tay chưởng quầy, mặc kệ Mục Tôn làm cái gì, hắn chỉ ở nơi này nhìn xem mà thôi, không muốn nhúng tay quá nhiều vào nội bộ. Mục Tôn nghe được chuyện này, trong lòng của hắn thở phào. Hắn sợ Tần Thiên nhúng tay, làm cho Phụng Thành rối loạn càng thêm hỏng bét.

Tần Thiên cầm lên một chén trà nhấp một ngụm, Mục Tôn đang định nói đến một vấn đề, chợt thấy Tần Thiên đưa tay lên, làm ra dấu hiệu im lặng. Chỉ chờ một lát, Mục Tôn sắc mặt biến đổi, toàn bộ nhã gian đều đã bị bao vây. Một người từ bên ngoài xông vào trong nhã gian, nhấc lên thanh đao chỉ về phía Mục Tôn quát:

- Mục Tôn, hôm nay ngươi có chạy đằng trời!

Lý Nghi thấy cảnh này chỉ nghĩ che trán. Đại BOSS đang nói chuyện tự nhiên có người chạy ra bao vây cái gì, thật sự rất cẩu huyết có hay không. Tiếp theo diễn biến là cái gì, hắn dùng đầu ngón chân cũng đoán được. Đám pháo hôi không hay ho kia nhất định sẽ bị đại BOSS đùa chết.

- Xem ra bọn họ là hướng ngươi chạy tới, Mục các hạ.

Tần Thiên lên tiếng. Mục Tôn lập tức nghe ra được Tần Thiên đây là muốn che giấu lý lịch. Hắn có chút xấu hổ, sau đó rất nhanh chuyển thành nổi giận.

- Để Tần thiếu chê cười.

Mục Tôn ra hiệu, xung quanh rất nhiều người đột nhiên xông lên, cùng với nhóm người bao vây kia đánh thành một đoàn. Tần Thiên ngồi giữa nhóm hỗn loạn, tinh tế phẩm trà, đôi mắt quan sát Lý Nghi. Lý Nghi ban đầu còn không nghĩ sẽ đứng ra đánh nhau, nhưng Mục Tôn đã xuất thủ, hắn là một cái phó đường chủ nếu không giả vờ xả thân xuất thủ, nhất định sẽ bị nghi ngờ. Lý Nghi trong lòng kêu khổ, thanh kiếm trên tay không biết từ lúc nào hoa lên. Hắn vẫn là một cái trạch nam, dùng kiếm giết người cái gì, hắn thật sự làm không được.

Cảm nhận được ánh mắt nghiền ngẫm hướng lên phía mình, Lý Nghi càng kêu khổ. Trước mặt hắn là kẻ địch, sau lưng hắn là đại biến thái BOSS nhìn chằm chằm, hắn không biết phải làm thế nào. Tay chân một cái lúng túng, đã thấy một thanh đao hướng về phía mình chém tới. Tránh không kịp! Lý Nghi trong lòng phát sợ, lần này ta lại xuyên sao?

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net