Chương 10 - Sơn tặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10 – Sơn tặc

Húc, Đán, Cảnh, Diệu đều nghe rõ ràng từng lời từng chữ của Tần Thiên, bọn họ đều trầm mặc. Bọn họ biết cố sự của thiếu chủ, biết sự kiện hai năm trước, cũng biết thiếu chủ rất cường, nhưng bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy thiếu chủ đột phá. Đột phá lại nghiêm trọng như vậy sao? Có thể đem người hành hạ muốn chết muốn sống? Bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ. Trong lòng âm thầm tự nhủ, phải hảo hảo bảo hộ tốt thiếu chủ.

Tần Thiên ngừng chân một lúc, mua lương khô, chuẩn bị nước uống cùng với mua dư rất nhiều đồ ăn ngon đặt ở cửa sổ cho ám vệ nhóm thưởng thức, sau đó lại tiếp tục hành trình.

Trên hành trình, hắn đi ngang qua một khu rừng tương đối vắng, chợt nghe thấy tiếng kêu cứu. Sắc mặt hắn lộ ra một chút tò mò, liền gọi Cảnh dừng xe lại, chính mình nhảy xuống, hướng về phía tiếng kêu cứu chạy đến. Cảnh thấy thiếu chủ chạy xuống liền đi theo. Hắn nghe thấy tiếng kêu cứu, nhưng Linh Thần giáo vốn dĩ không xuất hiện lạn tình thương, nên hắn lựa chọn mặc kệ. Lúc này thiếu chủ rời đi, hắn đi theo là vì bảo vệ lấy thiếu chủ.

Tần Thiên đi đến một góc rừng nọ, liền nhìn thấy một toán cường đạo đang vây lấy một cái xe, ở trong xe đứng một vị cô nương, trông qua cũng tương đương xinh đẹp. Hắn đứng ở đó quan sát, nhìn thấy cường đạo cướp bóc cái xe, bắt lấy vị cô nương kia kéo ra bên ngoài, ánh mắt sáng quắc nhìn lấy người nọ, sau đó, bọn họ bắt đầu cởi bỏ quần áo, để lại tiết khố, tiến về phía cô nương nọ. Tần Thiên tò mò, liền tiến lại gần. Cảnh đã ẩn thân ở một bên, ở đằng sau, ba ám vệ còn lại nhất định sẽ đi đến. Hắn nhìn chằm chằm cường đạo, nếu như đám người kia tấn công thiếu chủ, hắn liền ra tay.

Tần Thiên bước tới đứng ở nơi đó, bước chân của hắn rất nhẹ, lại đi đến phía sau sơn tặc, cho nên đám sơn tặc không nhìn thấy, nhưng vị cô nương kia nhìn thấy. Nàng thấy Tần Thiên đeo kiếm, đoán là một vị đại hiệp, mặc kệ thế nào, hướng về phía Tần Thiên, ánh mắt lộ ra vẻ cầu cứu. Tần Thiên lẳng lặng nhìn, một ngón tay cũng không động. Trong mắt của nàng lộ ra tuyệt vọng, bất chấp tất cả, nàng hô to lên:

- Cứu mạng a, cứu mạng!

Sơn tặc nhìn thấy ánh mắt của nàng hướng về phía sau lưng của mình, bọn chúng xoay đầu nhìn lại, thấy được Tần Thiên một thân trang phục bất phàm, bên hông đeo bội kiếm, khuôn mặt thật sự là soái ngây người, khiến cho đám sơn tặc không tự chủ được nuốt nước miếng. Dục hỏa đã bị đốt lên từ nãy, lúc này lại cuồn cuộn dâng lên. Nhìn thấy Tần Thiên thân cô thế cô, một cái sơn tặc bắt đầu to gan lớn mật, nhìn Tần Thiên đánh giá từ trên xuống dưới.

- Nga, các ngươi tiếp tục, đừng để ý ta.

Tần Thiên vô tâm vô phế buông ra một câu nói, còn chỉ chỉ vị cô nương kia, ý bảo người ta đang chờ, các ngươi cũng không nên để người ta mất hứng. Một người tựa như cũng có địa vị, hướng Tần Thiên quát:

- Ngươi là ai, đến đây làm gì?

- Ta chỉ là đi ngang qua. Lần đầu tiên nhìn thấy sống đông cung, có chút kích động.

Tần Thiên lộ ra một cái thiển thiển vô hại tươi cười, nhất thời thiểm mù nhiều người mắt. Một người có vẻ là lão đại, hướng về phía Tần Thiên phao mị nhãn, cất giọng lộ ra dâm đãng mười phần:

- Tiểu tử, ngươi chỉ nhìn thôi không đủ kích thích, có muốn thử thử thượng một phát?

- Nhưng là, ta không biết làm sao a...

- Không lo, đại gia hội từ từ giáo ngươi.

Tần Thiên nghe vậy, sắc mặt lộ ra động dung, sau đó lại cau mày, vẻ mặt thật sự khó xử:

- Ta nghe nói một khắc xuân đáng giá ngàn vàng. Ta không có nhiều tiền như vậy.

Đại gia sơn tặc kia nghe xong ngẩn ra, sau đó cười haha. Đừng nói với hắn đây là một cái thư sinh đi? Tuổi trẻ như vậy, nét mặt cực kỳ thanh tú, lại không hiểu chuyện đời, hẳn là đọc thi thư quá nhiều, liền đông cung đồ cũng không biết? Ngốc tử.

- Không quan hệ, đại gia thích ngươi, liền miễn phí cho ngươi.

- Nha, đây là thật sự? – Nét mặt Tần Thiên lộ ra kinh hỉ.

- Thật.

Tần Thiên lại nhíu mày:

- Nghe cũng hấp dẫn, nhưng ta muốn chủ động.

- Nga, tiểu tử, ngươi liền muốn chủ động điểm sao? Đại gia nhưng rất có kỹ thuật, bảo đảm ngươi cho dù ở mặt dưới cũng đủ cảm thấy thích đến không được.

Đại gia sơn tặc vừa nói, vừa tiến lại gần. Hắn đến gần, phát hiện Tần Thiên thân cao cũng ngang bằng hắn. Ôm tâm tình đùa giỡn tiểu bạch kiểm, hắn đưa tay chạm chạm lên mặt Tần Thiên. Tần Thiên bất động thanh sắc lùi lại, không để người kia chạm vào mình. Vị cô nương ở đằng kia lúc này tranh thủ lấy quần áo che lấy thân thể, hai mắt chằm chằm nhìn Tần Thiên. Nàng lo lắng cho hắn, nhưng nàng vẫn ưu tiên tìm đường chạy trốn. Đừng nói nàng vô tâm vô phế, nàng biết mình ở lại chỉ vướng tay chân, nếu chạy đi, nàng còn có thể gọi viện trợ.

- Nhưng mà ta nghe trưởng bối nói, loại chuyện này ở mặt dưới hội sẽ rất đau. Ta sợ đau, một chút tổn thương ta liền sợ hãi.

Tần Thiên ôm lấy cánh tay, tỏ vẻ hắn sợ đau thật sự. Ở nơi nào đó, bốn ám vệ gắt gao nhìn thiếu chủ bị đùa giỡn, cả người nhấp nhổm, muốn xuống giết chết đám người kia, lại không dám tự động hiện thân, chỉ im lặng chờ đợi, hai mắt lộ ra thị huyết sát ý.

- Yên tâm, đại gia liền nhẹ nhàng, bảo đảm ngươi thống khoái dục tiên dục tử.

Lão đại tiến lại rất cần, thò một tay định ôm lấy eo của Tần Thiên. Tần Thiên nhẹ lấy tay nắm lấy bàn tay hạnh kiểm xấu kia xả ra, trên khuôn mặt lộ vẻ lo lắng:

- Ta không thích dã hợp. Trưởng bối nói loại chuyện này nên kín đáo ở trong phòng. Ta da mặt mỏng, hội ngượng ngùng.

Lão đại cười ha ha. Tiểu tử này nhìn như vậy lại là một cái sồ, không hiểu chuyện, còn rất ngây thơ. Nhìn có vẻ thân hình rất tốt, nếu đặt hắn ở dưới thân, tư vị không có gì tốt hơn. Lão đại nhìn đến nữ nhân kia, lúc này đã vụng trộm chuồn ra xa xa một chút, sắc mặt nhất biến:

- Bắt lại!

Một đám sơn tặc nghe thấy liền xoay người lại bắt lấy vị cô nương kia. Nàng khóc không ra nước mắt, lại kêu cứu. Thiếu niên soái ngây người kia không nghĩ tới lại bước lên chung tặc thuyền, nàng chỉ có thể chống chọi được lúc nào liền chống chọi.

- Ngoan, chờ cho chúng ta đem nữ nhân kia ăn xong, ngươi theo đại gia về, gia sẽ cho ngươi nếm thử tư vị.

Lão đại định một tay sờ nắn Tần Thiên eo lưng, lại bị Tần Thiên xả ra. Hắn có chút không vui nhưng che giấu, đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ đem nữ nhân kia cường bạo.

- Ta dạy ngươi một chút sống đông cung, chút nữa nhưng cần phối hợp mới có thể tận hứng.

Tần Thiên gật gật đầu. Vị cô nương kia thấy Tần Thiên mặt lạnh nhìn mình, nàng tức giận lại là sợ hãi, tuyệt vọng đan xen một chỗ. Nàng giãy giụa, còn sợ cái gì bại lộ không bại lộ, tay vơ lấy một nắm đất cát ném vào mặt sơn tặc rồi cố gắng bỏ chạy. Trên người xiêm y rơi hết, chỉ còn lại tiết y, nhưng vì cầu sinh, nàng chạy rất nhanh, còn không ngừng kêu cứu.

Tần Thiên nhận ra có người rất nhanh chạy về phía này. Chỉ trong một chốc, liền xuất hiện hai cái hội võ công giang hồ nhân sĩ. Bọn họ thấy tình huống, không nói nhiều lập tức rút đao tương trợ. Lão đại đem Tần Thiên đẩy về một nơi an toàn, rồi cầm lấy dao vung lên, chém về phía hai giang hồ nhân sĩ kia. Tần Thiên bị đẩy ra, trong mắt có chút tối đen không rõ, nhưng hắn thật sự có chút thưởng thức. Người này mặc kệ vì cái gì, gặp nạn liền đem chính mình đẩy về nơi an toàn, vẫn là có điểm chất phác. Về chuyện tiết ngoạn nữ nhân cái này, không liên quan tới hắn, hắn nhưng là mặc kệ.

Tần Thiên chăm chú quan sát người đến. Hắn vừa nhìn thấy người kia tung ra một bộ chiêu thức, ánh mắt của hắn lập tức nheo lại. Chiêu thức kia tuy không rất rõ ràng thuần thục, nhưng rất quen thuộc. Hắn đã ở nơi nào đó gặp qua chiêu thức này. Hắn bôn tẩu giang hồ, gặp qua võ công không ít, mỗi một loại đều hao hao giống nhau, nên trong nhất thời hắn không thể nhớ ra. Đã không nhớ ra, vậy thì hảo hảo tìm hiểu.

Đám sơn tặc rõ ràng không đấu lại hai người kia, rất nhanh liền bị đánh bại. Hai người bọn họ cũng không hạ tử thủ với nhóm sơn tặc, chỉ đánh cho sơn tặc không có sức hoàn thủ rồi thôi. Tần Thiên ở một nơi ẩn núp, lúc này mới nhô đầu ra. Hai người kia thấy Tần Thiên ăn mặc sạch sẽ, hẳn cũng không phải là sơn tặc, cho rằng Tần Thiên cũng là người bị hại. Vị cô nương kia thấy hai người nọ cùng Tần Thiên hỏi chuyện, sắc mặt nhất thời biến đổi, nói ra:

- Hắn với sơn tặc cùng một chỗ!

Chỉ một câu, khiến cho ấn tượng của Tần Thiên trong lòng hai vị kia rơi xuống không ít. Tần Thiên nhún vai, nhẹ nhàng nói:

- Ta đánh không lại, chạy không thoát, liền lựa chọn ở lại, tiếp cận với sơn tặc, khi đó có thể tìm được đường thoát. Vị cô nương này thấy ta ở chung với sơn tặc liền gọi ta là đồng lõa, ngươi có phải hay không cũng rất không biết phân biệt?

- Ngươi không cứu ta, còn muốn xem ta bị... bị...

Tần Thiên ánh mắt hơi nhíu, nhìn cô nương kia nói:

- Ngươi không hận sơn tặc, lại hận một kẻ qua đường như ta, trong khi ta không làm gì ngươi. Ngươi thật biết lý lẽ.

Cô nương kia xem chừng cũng biết được mình phát tiết không đúng đối tượng, liền biết điều ngậm miệng lại. Tần Thiên lúc này liền hướng hai người kia hỏi thăm:

- Tại hạ Ninh Thiên, không biết các hạ cao danh quý tánh?

Một trong hai người kia nhìn Tần Thiên tư thế thập phần vô hại, liền mở miệng:

- Tại hạ Dương Nghiệp, đây là Chu Lạc Úy.

Dương Nghiệp, tên này lạ. Tần Thiên trong lòng lẩm bẩm, ngoài miệng nói khách khí khách khí, hoàn toàn không nhìn đến cô nương kia, cũng không nhìn sơn tặc xung quanh. Xung quanh đã có người lồm cồm bò dậy, một số đã rút đi, có người giả chết, có người cầm đao cầm kiếm muốn báo thù. Dương Nghiệp thấy người cầm đao kiếm kia muốn chém về phía này, một kiếm rút ra, đánh thanh kiếm kia văng ra xa. Tần Thiên nhìn Dương Nghiệp kiếm pháp, bắt đầu ra vẻ tò mò hỏi:

- Dương huynh đệ, kiếm pháp của ngươi đem theo khí thế oai hùng, dường như là truyền thừa từ một thế gia?

Dương Nghiệp thấy Tần Thiên khen, trong lòng sửng sốt, trên mặt cũng có một tia ngượng ngùng, sau đó liền chuyển thành phẫn hận.

- Tại hạ võ học không tinh, không hiểu phụ thân truyền thừa, không thể vì phụ thân báo đại cừu.

Báo thù liền nói ra miệng dễ dàng như vậy? Tần Thiên trong lòng lập tức cho Dương Nghiệp dán nhãn ngây thơ, vẻ mặt tỏ ra nghi hoặc, sau đó liền khuyên:

- Dương huynh đệ, quân tử báo thù, mười năm cũng không muộn. Khi đó Dương huynh đệ võ công đại thành, còn lo gì tiểu tôm tép?

Dương Nghiệp thấy Tần Thiên khuyên mình, nét mặt mới trì hoãn thư thả xuống. Có lẽ vì Tần Thiên khí tràng, có lẽ vì Tần Thiên tu luyện công pháp đặc thù của hắn, trên người luôn có một loại ôn hòa khí, khiến người muốn thân cận, cho nên hắn lập tức tin tưởng Tần Thiên vô hại.

- Ninh huynh đệ, kẻ thù của ta rất mạnh, ta chỉ sợ...

Tần Thiên cho đến lúc này vẫn chưa biết công pháp mà hắn vất vả tu luyện kia lại có thêm tác dụng hóa giải địch ý của kẻ khác. Hắn chỉ cần biết hắn khéo léo hỏi liền có thể moi ra bí mật, cho nên lập tức nói tiếp:

- Một người không đấu lại, vậy thì nhiều người. Trên đời giang hồ nhân sĩ không ít, Dương huynh đệ có thể tìm bọn họ thử xem?

Dương Nghiệp mày giãn ra, chắp tay nói:

- Đa tạ Ninh huynh đệ.

Tần Thiên có vẻ tò mò, lại hỏi:

- Chỉ là không biết kẻ kia là ai?

Thấy Dương Nghiệp nhìn mình, Tần Thiên lộ ra vẻ mặt thật sự quan tâm, không để lộ ra nửa điểm vấn đề. Dương Nghiệp nhìn Tần Thiên một lúc, sau đó mới tiết lộ:

- Là ma giáo thiếu chủ Tần Thiên.

Tần Thiên nghe xong lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó sắc mặt cũng trở nên không tốt:

- Tại hạ tuy võ công không giỏi, nhưng chuyện giang hồ biết không ít. Kẻ kia nghe nói giết người như ma, còn được tặng một cái biệt hiệu Huyết Ma kiếm khách. Dưới tay hắn oan hồn vô số. Bị khiêu chiến, nhưng chỉ có đường chết. Thật sự rất đáng bầm thây vạn đoạn!

Vị cô nương ở bên cạnh nghe thấy Dương Nghiệp nhắc đến Tần Thiên, sắc mặt biến ảo không ngừng, từ còn mơ hồ, bỗng chốc trở nên trắng bệch. Tần Thiên tuy chăm chú nhìn vào Dương Nghiệp, nhưng tinh thần lực của hắn không ngừng xem xét động tĩnh xung quanh, tự nhiên phát hiện ra dao động cảm xúc của cô nương kia khác thường. Hắn liếc mắt nhìn, cô nương kia khi nghe thấy tên của hắn liền cảm xúc dao động mạnh. Người kia biết hắn, sắc mặt lại xấu như vậy, nhất định cũng là hận hắn. Tần Thiên âm thầm đem cô nương kia kéo vào sổ đen.

Dương Nghiệp bị Tần Thiên nói, trong lòng phẫn hận đứng lên:

- Hai năm trước phụ thân bị hắn lừa lên ma giáo tổng đàn rồi giết chết, đến nay thi cốt vô tồn. Thù này ta thề không đội trời chung!

Tần Thiên từ trong lời nói của Dương Nghiệp, cùng với họ của hắn, lập tức xâu chuỗi đứng lên. Dương Nghiệp có thể dùng tên giả hoặc họ giả. Nếu Dương Nghiệp họ là thật, vậy người bị lừa lên ma giáo tổng đàn họ Dương chỉ có vài người hắn biết, còn lại hắn hoàn toàn không nhớ nổi tên. Lại liên hệ với kiếm pháp của Dương Nghiệp, lại nhìn Dương Nghiệp mặt mũi, Tần Thiên đã mờ mờ đoán ra, phụ thân của hắn là người nào.

Tần Thiên lại nghĩ đến lời nói ủa Lý Nghi, trong lòng có chút cười lạnh, lại cùng Dương Nghiệp hỏi về hướng đi của hắn, sau đó hướng đến Dương Nghiệp làm một cái thỉnh động tác. Tần Thiên tự nhận chính mình cùng đường, liền muốn theo bọn họ cùng đi. Sơn tặc đánh không lại đã bỏ chạy từ lúc nào, Tần Thiên không quản.

Chờ cho hai người kia cùng với vị cô nương đi được một đoạn, Tần Thiên liền rút kiếm, một kiếm chuẩn xác đâm vào ngực Dương Nghiệp. Chu Lạc Úy thấy Tần Thiên động, vội vàng rút kiếm cùng Tần Thiên triền đấu, lại không nghĩ tới, Tần Thiên lực lượng rất mạnh. Mới chạm kiếm, thanh kiếm của hắn bị đánh gãy, tay hắn run lên lẩy bẩy, sau đó hắn thấy mình bay lên, nhìn thấy thân thể của mình ở trên mặt đất. Vì cái gì ta không có cảm giác đau đâu?

Chu Lạc Úy bị Tần Thiên chém ngang đầu. Dương Nghiệp nhìn trước ngực vết kiếm đâm chảy máu, nhìn Tần Thiên không tin:

- Ngươi... Ngươi vì cái gì...

Vị cô nương ở bên cạnh hét lớn, ngã xuống đất, Tần Thiên không quản. Hắn đi đến trước mặt Dương Nghiệp, nửa câu không nói, một kiếm xuyên thủng tim, một kiếm cắt đứt động mạch cùng khí quản, chính thức đem Dương Nghiệp giết chết.

Người chết rồi, Tần Thiên liền lục soát thân thể hắn, đem tiền bạc cùng vật tùy thân cướp đoạt. Hắn muốn xác định Dương Nghiệp có thật sự là con của Dương Lăng hay không, cho nên mới cần tín vật. Lời nói của Lý Nghi, hắn thật sự để bụng. Là thật là giả, hắn đều giết. Tần Thiên nghĩ, có lẽ cũng nên làm thử một cái xét nghiệm huyết thống quan hệ giữa Dương Lăng và Dương Nghiệp. Nghĩ như vậy, Tần Thiên liền chém rớt một ngón tay của Dương Nghiệp, cầm vải bọc kỹ lại. Muốn xét nghiệm huyết thống, hắn cần rất nhiều nguyên vật liệu, cũng cần một phần thân thể của Dương Lăng. Thân thể của Dương Lăng lúc này ở đâu, hắn cũng không biết. Lúc đó hắn tắt thở, ngất đi năm ngày, là phụ thân xử lý hậu sự của đám người chính phái kia. Nghe nói thi thể đều bị chặt ra chôn dưới đất trồng hoa, không biết khối xương nào là của Dương Lăng. Chưa kể còn có trường hợp Dương Lăng không chỉ có một nhi tử, còn có tư sinh tử, tư sinh nữ, nghĩa tử nghĩa nữ cái gì, đám người này đều có thể tìm hắn đòi công đạo. Câu chuyện Lý Nghi kể, chỉ là một khả năng xảy ra ở một phiến thời không, nhưng hắn đã ở nơi này, tuyệt không thể để chuyện đó xảy ra.

Cầm lên thanh kiếm, Tần Thiên bước dần đến vị cô nương kia. Hắn cười, người nào biết tính tình của hắn đều biết, khi hắn cười, có người liền muốn không hay ho.

- Cô nương, ngươi nghe thấy tên của thiếu chủ liền sắc mặt trắng bệch. Ngươi biết hắn, còn sợ hắn. Ta muốn nghe một lý do để ta không giết ngươi.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net