Chương 16 - Vạn Độc giáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16 – Vạn Độc giáo

Tần Thiên đối với dùng cơm không câu nệ rất nhiều lễ tiết. Là khách nhân, chờ chủ nhân động đũa mới bắt đầu động, chuyện này hắn đương nhiên tuân thủ, nhưng còn ăn không nói uống không nói, hay là ăn trang nhã nhỏ nhẹ cái gì, Tần Thiên không quan tâm. Nhưng cho dù thế, từ nhỏ hắn cũng có lần học qua quy cách ăn uống, hắn vẫn không quên. Cho nên lúc này tư thế của hắn rất tao nhã.

Mịch Vô Tà cầm lên chén canh, múc một muỗng nếm thử, sau đó bắt đầu tinh tế dùng canh. Hắn ăn được nửa chừng, đột nhiên sắc mặt biến đổi, hai mắt phát cay, ho khụ khụ, nước mắt chảy ra liên tục không kiềm chế lại được. Cảnh Nghiêm thấy vậy lập tức gọi người:

- Mịch công tử? Người tới! Mời đại phu!

Mịch Vô Tà ho khụ khụ, nước mắt dọc theo khóe mắt chảy xuống mặt, rơi trên mặt đất, nhìn như đang khóc. Mịch Vô Tà đứng lên, phất tay cho đám người đến đỡ mình lui ra, nhìn Tần Thiên nghiến răng:

- Tần Thiên, ngươi hạ độc vào canh của ta.

Tần Thiên đang múc canh liền ngừng tay lại, mặt không biểu tình nhìn Mịch Vô Tà trang vô tội:

- Này ta cũng không biết, vì sao ngươi gặp hạn đều là tại ta đâu?

- Ngươi đây là trả thù ta! Ta biết ngươi không có hảo ý! Khi đó ngươi không đánh ta, nhất định muốn âm ta. Ta chẳng qua cho ngươi nếm một chút tư vị khó chịu mà thôi, cũng chỉ cần phun ra ngoài là xong, ngươi đây lại hại ta trước mặt người khác đổ lệ!

Tần Thiên nhún vai, khí định thần nhàn nói:

- Ngươi hại ta trước mặt người khác không thể không tìm chỗ phun ra ngoài, còn nói ta?

- Giải dược đâu? – Mịch Vô Tà chìa tay, nước mắt chảy xuống, thật sự giống một bộ dạng tiểu cẩu cẩu trang đáng thương.

- Khóc đủ liền hết.

Tức là không có giải dược. Mịch Vô Tà tức giận hầm hừ. Lần này hắn bị âm thật sự thảm. Hắn biết độc này không hại người, chỉ khiến cho nước mắt không ngừng lại được, nhưng cũng thật quá dọa người đi. Hắn không thể tiếp tục ngồi ăn, đành phải cáo từ trở về phòng. Nước mắt nước mũi tùm lum, làm sao ăn cơm?

Chờ cho Mịch Vô Tà đi rồi, Tần Thiên che miệng cúi đầu, cười khúc khích ra tiếng. Mịch Vô Tà đổ lệ, quả thật rất đáng xem.

Cảnh Kỳ nhìn hai người bọn họ hỗ động, câm miệng không biết nói lời nào. Này là tổn hại hữu sao? Vì cái gì lại có thể cho nhau ngáng chân lại bỏ qua dễ dàng như vậy? Hắn thật không rõ ràng. Cảnh Nghiêm nhìn một màn này, hắn thật sự kinh ngạc, nhìn Tần Thiên ánh mắt thâm trường. Mịch Vô Tà cùng Tần Thiên quan hệ, lúc nãy hắn đã đoán ra được một hai. Diệp Vũ đôi mắt thâm thúy, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đến ngày hôm sau, Tần Thiên bắt đầu quá trình đòi kiếm. Hắn đến chỗ Cảnh Nghiêm đề nghị rèn một thanh kiếm, cò kè mặc cả một hồi nhận được một lời cam kết, hắn mỹ tư tư lại tìm Cảnh Kỳ ngược đãi. Cảnh Kỳ cũng không biết vì sao Tần Thiên lại thích tìm mình ngược, hắn chỉ biết, Tần Thiên đến đây vài ngày, ngày lành của hắn liền chấm dứt. Mịch Vô Tà cùng Tần Thiên vẫn hỗ động, Mịch Vô Tà mời Tần Thiên đến, cả hai bắt đầu vùi đầu nghiên cứu bào chế độc dược hạ trên đám người tại biệt viện kia. Hai người bọn họ thảo luận khí thế ngất trời, ngứa tay liền rút vũ khí đánh nhau, đánh mệt lại ngồi xuống điều chế các loại độc dược, hỉ hỉ nhạc nhạc khiến người ta lau mắt nhìn.

Ngày thứ năm, Tần Thiên thành công cưỡng chiếm được một thanh kiếm. Hắn rút kiếm ra xem thử, quả thật là kiếm tốt. Tần Thiên cầm kiếm mới, đi tìm Cảnh Kỳ xui xẻo. Cảnh Kỳ một lần nữa bị đánh cho lung lay sắp đổ. Tần Thiên thấy mỹ mãn, thu hồi thanh kiếm, tính toán cho người đem về Linh Thần giáo đưa cho phụ thân.

Lúc này, chuyện độc dược ở biệt viện vẫn chưa được giải hoàn toàn. Diệp Vũ cùng Mịch Vô Tà đều nói bọn họ chỉ có thể ức chế độc dược. Muốn giải, liền phải tìm người hạ độc. Cảnh Nghiêm nghe vậy cau mày:

- Độc từ đâu mà hạ, ta vẫn chưa biết. Nay muốn đi tìm người hạ độc, biết đi đâu tìm?

Mịch Vô Tà nghe xong, khóe miệng hơi giương lên:

- Muốn biết, liền đi hỏi Tần Thiên.

- Hỏi hắn? – Diệp Vũ nghi hoặc nhìn Mịch Vô Tà.

- Hắn nhìn ra được thành phần độc dược, tất nhiên nhìn ra được nơi xuất ra. Chỉ là hắn không muốn nói.

- Hắn không muốn nói, đi hỏi cũng vô dụng. – Diệp Vũ nghe ra được Mịch Vô Tà ý tứ.

- Nếu hắn vui vẻ, hắn liền nói.

Mịch Vô Tà nói xong, liền đi tìm Tần Thiên. Tần Thiên mấy hôm nay nhàn muốn hoảng, toàn tìm người đánh nhau, lúc này nếu không có việc gì, hắn nhất định rời khỏi. Nếu như lôi kéo hắn cùng nhau đi tìm nguồn phát ra độc dược, hẳn sẽ thú vị. Mịch Vô Tà tuy nhận ra rõ ràng chính mình thay đổi, từ một kẻ không quen ai không muốn tiếp xúc ai, liền có chút muốn cùng Tần Thiên đi chung, nhưng hắn cảm thấy việc này không tệ.

Thấy Mịch Vô Tà rời đi, Cảnh Nghiêm suy nghĩ một lúc, sau đó vì thuộc hạ, liền đi theo đến tìm Tần Thiên. Hắn không cho rằng Tần Thiên sẽ nói, nhưng nhìn ra được Mịch Vô Tà cùng Tần Thiên quan hệ thân cận, Mịch Vô Tà nếu hỏi, người kia hẳn sẽ nói. Gõ cửa, Mịch Vô Tà gọi Tần Thiên ra bên ngoài, sau đó liền hỏi nơi phát ra độc dược.

- Nơi phát ra độc dược? Ngươi hỏi làm gì?

- Ta muốn đi tìm giải dược, thuận tiện bào chế độc dược.

Tần Thiên nga một tiếng. Nhìn Mịch Vô Tà, lại nhìn mấy người phía sau, Tần Thiên đổi giọng:

- Vì cái gì ta phải nói đâu? Ta nhớ người của Nhạc Kiếm sơn trang nhưng mà chặn ta muốn đánh muốn giết.

Cảnh Nghiêm sắc mặt biến ảo. Hắn ra lệnh chặn Tần Thiên là thật, nhưng nếu vì như vậy mà để cho những người kia, một trong số đó là thuộc hạ cũng là bằng hữu của hắn chết, hắn làm không được.

- Tần các hạ, ngươi có điều kiện gì?

Cảnh Nghiêm vào thẳng vấn đề. Tần Thiên cũng thuận theo đề ra yêu cầu:

- Ta thay mặt Linh Thần giáo, muốn cùng Nhạc Kiếm sơn trang làm giao dịch.

- Giao dịch gì? – Cảnh Nghiêm cả người cảnh giác.

- Không có gì, chỉ là muốn đao kiếm Nhạc Kiếm sơn trang rèn ra, cung cấp cho Linh Thần giáo một phần. Tiền bạc Linh Thần giáo sẽ thanh toán sòng phẳng, ta cũng không yêu cầu Nhạc Kiếm sơn trang độc quyền cấp chúng ta. Cảnh trang chủ vẫn có thể cùng kẻ khác giao dịch, Linh Thần giáo sẽ không ngăn cản.

Thấy Cảnh Nghiêm không nói, Tần Thiên lại bồi thêm:

- Nhạc Kiếm sơn trang là trung lập phái, cũng không thể nào mượn cớ chúng ta là ma giáo chi nhân liền không cấp vũ khí đấy chứ? Nếu ngoài miệng nói trung lập, bên trong lại thiên hướng nơi nào, thật có điểm ngụy quân tử.

Cảnh Nghiêm trầm mặc một lúc, sau đó liền nói:

- Tần các hạ nhưng là có thể đại diện Linh Thần giáo?

Cảnh Nghiêm nhớ Tần Thiên là thiếu chủ, trên Tần Thiên còn có giáo chủ, còn có mấy vị trưởng lão. Lời nói của Tần Thiên có thể đại diện cho cả Linh Thần giáo hay sao?

- Có thể. Phụ thân đồng ý ta làm theo ý mình.

Cảnh Nghiêm suy tư một lúc liền nói:

- Tần các hạ, việc này chúng ta có thể đàm luận chi tiết.

Có nghĩa hắn đồng ý. Tần Thiên khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười rất nhạt. Hắn vuốt ve một mảnh ngọc bội trên cổ, chậm rãi nói:

- Độc dược thành phần đã bị phá hủy nhiều khi vào thân thể, nhưng có một số tạp chất nói rõ ra kỹ thuật bào chế thứ độc này. Độc đó là dùng cầm thú để bào chế ra. Có khả năng làm việc này, rất có thể là Vạn Độc giáo. Bái Nguyệt giáo cũng có khả năng vì bọn họ ở rất gần, kỹ thuật cũng không khác biệt nhiều lắm, nhưng căn cứ theo kinh nghiệm cùng phán đoán của ta, ta tình nghi Vạn Độc giáo.

Vạn Độc giáo. Cảnh Nghiêm nắm chặt tay. Vạn Độc giáo cách nơi này tương đối xa, vì cái gì bọn họ lại đến Nhạc Kiếm sơn trang hạ độc?

- Độc là từ kỹ thuật của bọn họ bào chế, nhưng người thì chưa chắc là Vạn Độc giáo. Hơn nữa, ta phải nhắc nhở Cảnh trang chủ. Vạn Độc giáo, nhưng là thần giáo một thành viên. Bọn họ nếu bị chèn ép, hướng Linh Thần giáo xin giúp đỡ, ta sẽ bảo vệ bọn họ. Cảnh trang chủ, thỉnh tiểu tâm.

Vừa mới vài năm trước, Tần Thiên biết phụ thân của hắn phái người đến Vạn Độc giáo thương lượng cùng cho người đến chèn ép, cuối cùng đem Vạn Độc giáo thu vào làm tiểu giáo phụ thuộc. Dù sao cùng bị trung nguyên nhân sĩ mắng là ma giáo, đã vậy liền liên kết lại, làm thành chân chính Thần giáo tổ chức. Cho nên từ lúc đó, Linh Thần giáo làm chủ, vài tiểu giáo ở xung quanh Linh Thần giáo làm phụ thuộc, hình thành hiệp nghị, gọi chung là Thần giáo. Trong mắt chính đạo nhân sĩ, bọn họ vẫn là ma giáo, chuyện này thì không thay đổi. Gọi là tiểu giáo phụ thuộc, chẳng qua là vì mấy giáo phái khác ít người mà thôi, thực chất quan hệ của bọn họ là tương hỗ, có trao đổi qua lại, cũng có trợ giúp qua lại. Sau đó Tần Thiên viết ra một vài đề nghị cho phụ thân, cải tổ một chút quan hệ trong Thần giáo, phụ thân chấp thuận ý kiến của hắn, cho người đi làm, cho nên hiện tại, lực lượng của Thần giáo có thể nói là khá lớn. Võ lâm minh sụp, Thần giáo hình thành, võ lâm đã bắt đầu nghiêng về phía Thần giáo.

Cảnh Nghiêm nghe Tần Thiên nhắc nhở, vừa có ý định muốn đi tìm Vạn Độc giáo chém giết một trận liền kìm lòng lại.

- Ta chỉ nói như vậy. Về phần đến đấy lấy giải dược... - Tần Thiên nhìn Mịch Vô Tà – Có vẻ như có người muốn mời ta đi chung.

Mịch Vô Tà lạnh lùng khoanh tay nói:

- Thấy ngươi nhàn phát hoảng, ta nghĩ mượn ngươi đi thử độc dược của ta.

- Haha. – Tần Thiên khẽ cười – Ta nói ta không rảnh đâu?

Mịch Vô Tà nâng mi mắt nhìn Tần Thiên:

- Liền để lần sau.

Tần Thiên thu tươi cười, bắt đầu tính toán một lúc. Hắn tính toán xong liền nói:

- Mười lăm ngày.

Mịch Vô Tà gật đầu:

- Cứ như vậy.

************************************

Ngày hôm sau, đoàn người liền xuất phát hướng Vạn Độc giáo đi tới.

Hôm qua sau khi Tần Thiên tiết lộ ra tung tích của loại độc kia, nhận được Cảnh Nghiêm cam kết, hắn liền cùng Cảnh Nghiêm đàm điều kiện giao dịch. Cò kè mặc cả một hồi, cuối cùng giao dịch cũng đàm xong. Tần Thiên cười đem cam kết sao thành vài phần, một phần giao cho ám vệ đưa đến chỗ phụ thân nơi đó. Hiệp nghị thành lập, từ lúc này Linh Thần giáo có thể hướng Nhạc Kiếm sơn trang đặt hàng, mà Nhạc Kiếm sơn trang cũng có trách nhiệm cung ứng vũ khí, không thể chèn ép cũng như tàng tư.

Đoàn người đi đến Vạn Độc giáo, trừ nhóm người đi theo bảo hộ, liền có năm người, bốn nam một nữ.

Cảnh Kỳ thay mặt Nhạc Kiếm sơn trang đi tìm giải dược, Mịch Vô Tà là vì thích độc cho nên đi theo, Tần Thiên là bị Mịch Vô Tà kéo đi vào, Diệp Vũ bị Cảnh Kỳ kéo đi, còn Đường Phi Yến, là do nàng đòi đi. Vì sao nàng đòi đi? Nàng nghĩ, xung quanh có mấy mỹ nam, Tần Thiên hướng nàng hữu hảo, Cảnh Kỳ võ công không tệ, nàng đi cùng bọn họ, so với bị Cảnh Nghiêm đưa về kinh thành tốt hơn rất nhiều. Chỉ là, xung quanh mỹ nam như mây, chính mình không hiểu võ công, này còn là nữ xứng sao? Này là pháo hôi tiết tấu a!

Tần Thiên thấy Đường Phi Yến hơi cau mày, cước bộ chậm lại, ghé sát tai nàng nhó nhỏ:

- Hình tượng của ngươi lúc này càng giống nữ chủ mà không phải nữ xứng.

Đường Phi Yến giật mình hoảng hốt, nhìn lại người nói là Tần Thiên, nàng mới bình tĩnh lại. Tần Thiên lại cười:

- Nếu ngươi là nữ chủ, ta liền an tâm. Ngươi không có tà tâm bất tử như trong câu chuyện ngươi kể.

Đường Phi Yến nhìn Tần Thiên, một lần nữa sờ tim mình, quyết tâm không để nó tiếp tục đập loạn nhịp. Mỹ nam rất nhiều, không cần phải treo cổ ở một cành cây. Tần Thiên rất quái, nàng tuyệt đối không thể bị người này mê hoặc.

Muốn từ Nhạc Kiếm sơn trang đến Vạn Độc giáo cũng phải vài ngày. Những ngày này, đoàn người chiếu theo lộ tuyến Cảnh Kỳ đặt ra, đi theo các thị trấn, ngày đi đêm nghỉ. Đường Phi Yến lúc này mới biết nơi này không phải giống trong phim truyền hình như vậy, các đại hiệp đều khinh công chạy đi, mà vẫn phải thuê mướn xe. Ban đầu nàng còn nghĩ đây là vì Cảnh Kỳ lo lắng cho nàng, lúc sau mới biết, khinh công cũng chỉ đi được trong chốc lát, muốn đi xa vẫn phải đi xe.

Xuyên qua chưa tới vài ngày, thế giới mà Đường Phi Yến lý giải rất hạn chế. Chính vì như vậy, nàng gặp rất nhiều thứ đều muốn hỏi, nhưng ngại bại lộ thân phận cho nên không dám. Tuy rằng Tần Thiên biết rõ nàng là xuyên, nhưng những người khác không biết. Bọn họ đều cho rằng nàng là tiểu thư con nhà thế gia. Nếu như bị phát hiện không phải là tiểu thư thế gia như nàng kể, rất có khả năng nàng bị xem như lừa gạt, lập tức treo rồi.

Đến khách phòng, Cảnh Kỳ đặt năm gian phòng đơn, đồng thời cho người đem thức ăn lên tận phòng. Tần Thiên không trạch như vậy, đến bữa ăn, hắn từ phòng đi xuống lầu chọn một cái bàn ngồi nếm thức ăn, đồng thời còn quan sát xung quanh. Đường Phi Yến vì tò mò nên cũng xuống lầu. Nàng đi xuống, liền nhìn thấy Tần Thiên đang ở một góc, không khí yên tĩnh đối lập hẳn với bát nháo ở bên ngoài. Nhìn thấy người quen, nàng tự nhiên lại gần. Đến lúc đến rất gần Tần Thiên, nàng mới giật mình, vì cái gì mình lại đến gần người này như vậy?

Tần Thiên ngước mặt nhìn Đường Phi Yến. Đường Phi Yến bị cái nhìn này làm cho giật mình, tim lại đập loạn. Nàng mơ hồ hiểu rõ, chính mình một cái nhan khống cùng thanh khống, vừa gặp Tần Thiên, lại nghe hắn nói, mình liền thích không cần lý do. Nhưng thích và yêu là hai việc khác nhau. Nàng trước kia là nữ sinh hiếm hoi trong khoa kĩ sư, cho nên lý trí của nàng tương đối mạnh mẽ. Cho dù biết mình thích người này, nhưng cũng chỉ là bên ngoài của người này, còn bên trong, nàng không có nửa điểm yêu thích.

Thấy Tần Thiên nhìn mình, Đường Phi Yến bài trừ một cái tươi cười, cứng ngắc hỏi:

- Haha, ngươi hảo. Ngươi cũng đến đây dùng bữa sao?

Tần Thiên nhìn Đường Phi Yến một lúc mới buông ra một câu:

- Ngồi đi.

Đường Phi Yến đang chuẩn bị đón nhận "cái nhìn giết người" "ngữ khí lạnh như băng", lại không ngờ Tần Thiên nói một câu như vậy.

- Ngươi sợ ta.

Đường Phi Yến có chút chột dạ nhìn Tần Thiên, mông ngồi không yên ổn.

- Có đôi khi, không biết đối với biết lại càng tốt.

Tần Thiên nói xong, không nói thêm câu nào nữa, cúi đầu bắt đàu thưởng thức đồ ăn. Đường Phi Yến nhìn Tần Thiên không hiểu, nhưng nàng cũng không có cảm giác muốn ăn gì nữa. Tần Thiên không quản Đường Phi Yến, hắn lại tiếp tục thưởng thức trên bàn đồ ăn mặn, nhấp một chén trà, sau đó liền gọi một chén chè. Chè tới, Tần Thiên nắm trong tay, dùng nội lực làm cho chè lạnh xuống, sau đó mới bắt đầu ăn.

Đường Phi Yến nhìn toàn bộ quá trình, không biết phải nói cái gì. Người này thật sự rất khó đoán. Nàng không thể đoán, căn cứ trên cốt truyện lại càng làm cho nàng không biết phải lựa chọn thế nào. Nàng còn nhớ Tần Thiên biết bí mật của mình, cũng đưa ra lời đề nghị nàng gia nhập Linh Thần giáo. Nhưng nàng một cái tay không tấc sắt, không biết võ công, cũng không biết Tần Thiên cần thật sự là cái gì, nên nàng do dự. Những ngày qua, nàng vẫn chưa hiểu rõ cổ đại, chỉ biết ở bên ngoài nữ tử đi lại là rất hiếm, tựa như những gì trong phim truyền hình mô tả, nữ tử không có địa vị. Nhưng nàng vẫn không muốn dính dáng đến Tần Thiên. Tần Thiên khí tràng làm cho nàng rất sợ hãi.

Tần Thiên dùng xong, thấy Đường Phi Yến vẫn ngồi ở đó, hắn cũng không nói thêm cái gì, đem tiền đặt lên bàn sau đó liền rời đi. Hắn bắt đầu nhớ đến Liêu Tiểu Thanh. Đồng dạng là xuyên việt giả, Liêu Tiểu Thanh so với Đường Phi Yến thú vị hơn nhiều, lại gan lớn, ít nhất biết hắn là ai nhưng vẫn dám nói chuyện với hắn. Cho dù là có mục đích, nhưng gan lớn, nói chuyện thú vị, chỉ như vậy đủ làm cho hắn hài lòng. Trực giác nói cho hắn, Liêu Tiểu Thanh không phải là người được mô tả ở trong truyện, nhưng hắn vẫn đề phòng. Hắn không muốn chính mình bị mê hoặc. Tuy nói rằng thân thể của hắn sau khi tu luyện công pháp đặc thù liền có thể kháng độc, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không trúng độc. Độc vẫn là trúng, chỉ là thời gian bài độc nhanh hơn so với bình thường mà thôi. Hơn nữa người kia nếu như thật sự có hệ thống, những thứ trong hệ thống thiên kỳ bách quái, hắn không bảo đảm chính mình sẽ có thể đề kháng được. Hắn hiện tại vẫn là một mình một người, lực lượng của hắn vẫn chưa đủ để không sợ bất kỳ nguy hiểm nào, hắn vẫn còn đang trong giai đoạn tu luyện, hắn biết chính mình cho dù nội lực so với người khác trong thế giới này tuy có hơn, nhưng về những mặt khác, đặc biệt là khi đối diện với thứ không biết gọi là hệ thống kia, hắn vẫn cần cẩn thận.

Hắn cũng nghĩ tới Lý Nghi. Người này cũng là xuyên việt giả, ban đầu bị hắn hù dọa một trận, cũng sợ hắn như rắn rết, sau đó có lẽ vì tâm tính đơn thuần liền rất nhanh cùng hắn khai vui đùa, lá gan cũng lớn lên, trong bụng hẳn là thường rủa hắn, nhưng hoàn toàn không có ác ý. Hắn vừa là xuyên việt giả, vừa có phần giống nguyên trụ dân, mỗi một người cho hắn một cảm xúc khác nhau. Cảm xúc Lý Nghi cho hắn, là thứ cảm giác khi hắn còn ở thế giới của hắn, là cảm giác vì lực lượng nhỏ bé nên gặp bất đắc dĩ rất nhiều, suy nghĩ tiêu cực cũng rất nhiều, nhưng vẫn giữ lấy bản tính vui vẻ mà sống tiếp, mà hy vọng ngày mai tốt hơn ngày hôm nay. Hắn phải thừa nhận, hắn thích chọc Lý Nghi trong bụng phun tào bên ngoài cố làm ra vẻ bình thản nhưng đôi mắt hiện ra vẻ khổ não.

Đã bao lâu rồi, hắn không thoải mái trêu chọc người như vậy đâu? Người có tính cách sáng sủa, hắn nếu có gặp, bọn họ nói chuyện cũng không hợp ý hắn, mà cách suy nghĩ của bọn họ cũng không theo kịp hắn, rất nhanh hắn nhàm chán. Lần này gặp một người có vẻ được, đầu óc cũng không phải là ngốc, chỉ là thật thà ngây thơ quá độ, hắn chưa thấy nhàm chán, hẳn là còn có thể tiếp tục giữ lại bên cạnh một thời gian.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net