Chương 17 - Tao ngộ tập kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17 – Tao ngộ tập kích

Trở về phòng, nghĩ nghĩ một lúc, tâm tình Tần Thiên liền trầm trọng. Kiểm lại chính mình năng lực, Tần Thiên quyết định tăng cường tu luyện. Võ công cũng tốt, ma pháp cũng tốt, giải độc cũng tốt, những gì hắn nghĩ làm cho mình mạnh hơn, hắn sẽ tận dụng thời gian ở nơi này mà tu luyện. Lúc này đối phó với độc dược không biết tên, có lẽ hắn cần đi tìm Mịch Vô Tà, cùng người kia nghiên cứu độc dược, sau đó đem thân thể của hắn luyện thành bách độc bất xâm.

Mịch Vô Tà thấy Tần Thiên gõ cửa, có chút ngạc nhiên nhưng vẫn mời vào.

- Ngươi tìm ta?

Tần Thiên gật đầu:

- Ta phát hiện có người muốn hạ độc ta.

- Vậy giết kẻ đó. Đừng nói cho ta ngươi đổi tính.

Tần Thiên tiện tay rót một chén trà, tinh tế phẩm hương:

- Kẻ đó ta có hảo cảm, nên ta chưa muốn ra tay. Còn kẻ nói cho ta biết kẻ đó có khả năng hạ độc ta, người này năng lực dự báo có lẽ chuẩn, cho nên ta do dự.

Mịch Vô Tà đôi mắt chăm chú nhìn Tần Thiên:

- Kẻ đó là Đường Phi Yến?

Hắn nhớ, Tần Thiên trước đó nói Tần Thiên có ý mời chào Đường Phi Yến. Hắn không biết nữ nhân kia có tài năng gì, nhưng Tần Thiên đã lưu ý, hắn cũng không động người nọ. Tần Thiên lắc đầu, không nói đến chuyện này.

- Ta muốn luyện bách độc bất xâm.

Mịch Vô Tà nghe vậy có chút kinh ngạc:

- Ngươi có thể phát hiện ra được độc, còn lo lắng?

Tần Thiên gật đầu:

- Không có ngàn ngày phòng cướp. Với lại, bách độc bất xâm là một mục tiêu của ta.

- Ngươi muốn ta trợ giúp thế nào?

Mịch Vô Tà thấy Tần Thiên nói đến đây, hắn tự nhiên hiểu Tần Thiên muốn mình trợ giúp.

- Ngươi vẫn chưa biết vì sao ta phát hiện được độc là đi?

Mịch Vô Tà gật đầu:

- Ta không biết. Nhưng ta biết ngươi về mặt độc dược rất giỏi.

Tần Thiên nghe xong, sững sờ một lát, sau đó mới toát ra một cái nhận chân tươi cười. Mịch Vô Tà bị nụ cười này làm cho hoa cả mắt.

- Ngươi nói thật sao? – Tần Thiên mong chờ hỏi.

- Thật.

Tần Thiên cười, trên mặt hiện lên một cái thiển thiển lúm đồng tiền, mi mắt cong cong, ôn hòa khí tức tràn ngập quanh thân.

- Đã rất lâu rồi, không có ai nói với ta như vậy. Những người khác cũng đã nói, nhưng bọn họ đối với ta quan hệ không thân cận, ta cũng chỉ cho rằng là câu cửa miệng. Ta phấn đấu chỉ là vì ta muốn phấn đấu, ta chưa từng nghĩ ta giỏi, ta cũng không cho rằng ta tài năng.

Mịch Vô Tà nhìn Tần Thiên, nét mặt không có một chút thay đổi, nhưng có vẻ nhu hòa xuống một chút.

- Nhưng mà nghe một cái bằng hữu đối với ta chân thật khen ngợi, ta vẫn rất vui vẻ.

Mịch Vô Tà cũng tự nhiên trên nét mặt thể hiện ra tia nhu hòa khó thấy được:

- Ngươi đúng là thiếu yêu, kỳ quái.

- Ta biết.

Tần Thiên nhún vai, lại nói về chuyện hắn muốn nói:

- Ta tu luyện nội lực, còn tu luyện tinh thần lực. Thứ gọi là tinh thần lực này giống như trực giác, lại giống như khí tràng, ta không biết mô tả thế nào. Nhưng ta có thể điều khiển nó, từ đó mượn dùng nội lực, thăm dò bên trong thức ăn nước uống cùng thân thể kẻ khác, "nhìn" xem có độc tố hay không. Cái này giống như ăn uống hít thở sờ soạng, rất khó mô tả, có lẽ chỉ khi đạt được nó, liền làm được.

Mịch Vô Tà gật đầu. Bằng hữu có bí mật, hắn biết. Tần Thiên làm như thế nào, này giống như khả năng đặc thù của chính hắn, Mịch Vô Tà không học được.

- Ta có thể dùng nội lực, nương theo khả năng đó của ta, đem độc tố đánh tan, với điều kiện ta hiểu được thành phần độc. Bách độc bất xâm, chẳng qua là ta tiếp xúc với nhiều loại độc hơn trước, ghi nhớ từng cái độc tố, sau đó vận nội lực đem độc cắn nuốt sạch. Muốn luyện thứ này, ta cần nhiều dạng độc dược.

Mịch Vô Tà gật đầu, hắn hiểu Tần Thiên muốn nói gì.

- Giao cho ta.

- Đa tạ.

Mịch Vô Tà nhìn Tần Thiên một lúc, sau đó mới hỏi:

- Có việc này ta muốn hỏi.

- Cứ nói.

- Ngươi điều chế ra giải dược của loại độc kia rồi phải không?

Mịch Vô Tà hỏi về giải dược của độc ở biệt viện Nhạc Kiếm sơn trang, Tần Thiên quả thật đã điều chế ra. Hắn gật đầu. Mịch Vô Tà hít một hơi, trầm giọng nói:

- Tần Thiên, một ngày nào đó ta sẽ đuổi kịp ngươi.

- Cách ta thăm dò độc dược cùng điều chế giải dược, là do thứ ta tu luyện đặc thù. Ngươi không có công pháp giống ta lại đạt được cấp độ như hiện tại, ngươi cũng rất xuất sắc. Ta không có nửa lời dối trá.

Mịch Vô Tà không biết Tần Thiên khuyên nhủ mình hay là gì, nhưng hắn biết, Tần Thiên không muốn hắn uể oải.

- Đa tạ.

- Nhân tiện, nếu ngươi thích, có thể gọi ta thân mật.

- A Thiên? Thiên Thiên? Tiểu Thiên?

- Haha, sao cũng được.

- Ngươi có thể gọi ta Vô Tà.

- Vô Tà, đa tạ ngươi trợ giúp. Sau này có gì rắc rối, có thể tìm ta. Bằng hữu hứa hẹn.

- Tốt.

********************************

Đường đi lên Vạn Độc giáo có một đoạn phải băng qua rừng.

Vạn Độc giáo là một môn phái ẩn sâu trong rừng. Người theo môn phái này hầu hết đều là dân tộc thiểu số, dân bản địa, tập tục cùng thói quen so với người Trung Nguyên khác xa. Có một vài tập tục của người nơi đây, người Trung Nguyên cho rằng là bất nhã, là thất lễ, là không được giáo hóa, man di, dần dà định kiến hun đúc xuống, nhóm người này trở thành ma giáo trong miệng võ lâm nhân sĩ.

Tần Thiên đối với tập tục của những người này cũng không thể thích ứng, nhưng bọn họ không đụng chạm đến hắn, hắn cũng không quản bọn họ ưa thích đi làm cái gì. Lúc này đây đến nơi này, hắn cũng tồn một phần tâm tư đi xem Vạn Độc giáo lãnh thổ cũng như nhìn một chút độc dược vật nơi đây. Từ lúc đến thế giới này, vì nhiều vấn đề quấn thân, hắn cũng đi xem được một chút, nhưng vẫn còn nhiều thứ hắn muốn xem.

Vì một lời tiên đoán kia của Đường Phi Yến, tâm tư của Tần Thiên trầm trọng không ít. Hắn vốn cho rằng ở nơi này chính mình đã là vô địch tồn tại, nhưng thế giới này lại bị xuyên việt giả chạy tới đảo loạn, mà xuyên việt giả cũng đem theo đặc thù năng lực, so với hắn không yếu kém đi nơi nào. Kế hoạch ở thế giới này nghỉ ngơi thoải mái, liền cứ như vậy phá sản. Này là vật cạnh thiên trạch a, nếu như bản thân không tiến tới, như vậy một ngày nào đó nhất định sẽ bị đánh bại. Hắn muốn có lực lượng để đạt được tự do. Tuy nhiên một khi đã bước lên con đường này, vậy thì không có cơ hội dừng lại.

Cả đoàn đều rời khỏi nhà trọ từ sớm, thuê một chiếc xe ngựa, sau đó hướng về phía Vạn Độc giáo ngọn núi đi tới. Nơi này rừng thiêng nước độc, nghe nói có không ít độc vật cũng như trùng độc, nếu không cẩn thận liền có thể nhiễm bệnh. Diệp Vũ chuẩn bị không ít dược vật đuổi xà cũng như côn trùng, lúc này liền đem ra dùng.

Một đường đi không có vấn đề, cho đến khi bọn họ đi sâu vào trong rừng. Trong rùng yên lặng, chỉ có tiếng côn trùng kêu, tiếng chim cùng với tiếng sột soạt do loài động vật nào đó tạo ra. Đi một lúc, đường càng lúc càng nhỏ, xe ngựa đi không được, năm người liền nhảy xuống, đem theo tay nải, bắt đầu xuyên rừng.

Tần Thiên bất tri bất giác đi gần với Mịch Vô Tà một chút, Diệp Vũ không thích Tần Thiên càng không thích Mịch Vô Tà, cho nên lựa chọn đi gần Cảnh Kỳ. Đường Phi Yến đương nhiên phải bám sát Cảnh Kỳ. Trong nhóm bọn họ, Đường Phi Yến là người yếu nhất, không có võ công, lại là trường kỳ không luyện tập, cho nên mới đi được vài bước liền hụt hơi. Tần Thiên chỉ liếc nhìn Đường Phi Yến hụt hơi thở hồng hộc, sắc mặt không có nửa điểm động dung. Đường Phi Yến bị vẻ mặt khinh bỉ của Tần Thiên làm cho giật mình, lại ủy khuất lại phẫn hận, cố gắng đứng dậy đuổi theo nhóm người Cảnh Kỳ. Nhưng nàng một thân nữ lưu, làm sao có thể đi kịp.

Thấy đoàn người vì Đường Phi Yến mà tốc độ giảm không ít, Tần Thiên thở dài, nhìn Đường Phi Yến có phần châm chọc. Cảnh Kỳ thấy vậy, có phần không nhẫn tâm, nhưng phụ thân có lệnh phải nhanh chóng đi tìm giải dược, hắn không có thời gian để tiêu phí.

Đường Phi Yến thấy hai người mình quen biết nhất nhìn mình không kiên nhẫn, nàng cắn răng, cường chống tiếp tục đi tới. Diệp Vũ cũng không nhẫn tâm, liền thân thủ đỡ lấy Đường Phi Yến.

Đoàn người xuyên rừng được gần một canh giờ, xung quanh gió thổi cỏ lay, bọn họ đều tĩnh thần quan sát. Là một cao thủ, xung quanh có cái gì, bọn họ đều cảnh giác.

Bất chợt, Mịch Vô Tà, Diệp Vũ, Cảnh Kỳ đồng loạt phát hiện được điều gì. Chỉ thấy Cảnh Kỳ sắc mặt khó coi, Mịch Vô Tà lập tức làm ra trạng thái đề phòng, trong tay áo giấu sẵn ám khí, Diệp Vũ cũng thủ sẵn ngân châm, tùy thời có thể công kích ra bên ngoài. Tay của Tần Thiên đã đặt sẵn trên chuôi kiếm.

Cả bốn người bọn họ đều đề cao cảnh giác, khiến cho Đường Phi Yến lúc này cũng không hiểu sao căng thẳng lên. Nàng biết cao thủ có thể cảm nhận nguy cơ ngoài mười thước, nên nàng biết điều im miệng. Chờ một lúc không thấy ai, Cảnh Kỳ liền lên tiếng:

- Không biết là kẻ nào? Lén la lén lút theo dõi chúng ta?

- Hahaha.

Từ trong không gian vang lên tiếng cười nhưng thật sự không hề ôn nhu, mà đánh thẳng vào trong màng nhĩ, khiến cho lục phủ ngũ tạng run lên. Cả bốn người Tần Thiên lập tức vận khí bảo vệ phế phủ, chỉ có Đường Phi Yến không có khí lực, lập tức bị đánh ngã xuống, phun ra một ngụm máu.

- Nga? Có một kẻ không biết võ công sao?

Giọng nói của người kia thể hiện ra rằng đấy là một trung niên nam nhân. Diệp Vũ vì là y sư cho nên nhanh tay đỡ lấy Đường Phi Yến. Cảnh Kỳ, Mịch Vô Tà cùng Tần Thiên đều ngưng thần thăm dò xung quanh. Âm thanh vọng đến từ bốn phương tám hướng, nội lực người kia không phải bình thường.

- Giao ra ma đầu Tần Thiên, ta tha các ngươi một mạng.

Nghe đứng lên đủ kiêu ngạo. Cảnh Kỳ cùng Mịch Vô Tà tất nhiên không thích người tới, Tần Thiên thấy có người đến tìm tra, khóe miệng hơi nhếch. Hắn không nói một lời, vận khinh công phóng về phía trước. Mịch Vô Tà chỉ cảm thấy một cơn gió, sau đó là một luồng tàn ảnh lóe lên, tiếp theo một cái chớp mắt, một nhánh cây lớn liền bị Tần Thiên chém rớt xuống.

Trên nhánh cây nhảy xuống một bóng người trung niên nam tử, đứng cách xa Tần Thiên nhóm người hơn hai mươi thước. Vốn dĩ đó là khoảng cách an toàn, nhưng với cường giả, khoảng cách đó bọn họ không xem vào đâu. Cảnh Kỳ cùng Mịch Vô Tà thấy người đã xuất hiện, Mịch Vô Tà nắm chặt ám khí, còn Cảnh Kỳ vì lễ tiết, liền lên tiếng:

- Tiền bối nửa đường ngăn chặn chúng ta là có ý gì?

Trung niên nam tử lại cười to, sau đó ánh mắt trong nháy mắt lộ ra sát khí:

- Hắn giết đồ tôn của ta, ta muốn một mạng đền một mạng.

Cảnh Kỳ còn định nói gì, đã thấy Tần Thiên phóng người lên, Thánh Linh Hỏa Kiếm xuất ra khỏi vỏ, một kiếm chém thẳng vào người kia. Trung niên nam tử nghiêng người, một quyền đánh tới, Tần Thiên thân thể nháy mắt xoay chuyển, tay trái đề lực vươn ra. Một chưởng một quyền chạm nhau, thân thể của Tần Thiên bị đánh lùi về phía sau, chân đạp trên lá khô để lại một vệt lùi sâu dưới đất. Trung niên nam tử cũng khó có được bị đánh lùi lại vài bước. Vẻ mặt của trung niên nam tử lộ ra kinh ngạc:

- Tiểu nhi, ngươi cũng có một chút cân lượng.

Vừa nói xong, trung niên nam tử từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn tiên, hướng về phía Tần Thiên vung tới:

- Đáng tiếc ngươi liền muốn chết ở chỗ này!

Ngọn roi hướng về phía Tần Thiên phóng tới, Tần Thiên lập tức xoay người lộn nhào một cái né tránh. Ngọn roi đập thẳng xuống đất, đem lá cây cùng với cành cây trên mặt đất chém đứt làm đôi, đem mặt đất chém ra một đường sâu. Có thể tưởng tượng được nếu ngọn roi vừa rồi đập trúng người là hung hiểm cỡ nào. Tần Thiên né tránh, xoay người vung kiếm chém ngang một đường. Từ lưỡi kiếm, một đường kiếm khí phóng ra. Trung niên nam tử hiểm hiểm tránh được. Kiếm khí kia chém vào thân cây tạc ra một vết rách sâu. Trung niên nam tử xoay ngọn roi đánh ngược về phía Tần Thiên, Tần Thiên lại nhảy lên, thân thể làm ra một động tác với độ khó cực cao, né tránh ngọn roi đem theo cuồn cuộn tiếng gió quất tới. Lại một kiếm đâm tới, trung niên nam tử nhảy sang một bên. Tần Thiên ở trên không xoay người, hai tay nắm kiếm, hướng đỉnh đầu trung niên nam tử bổ xuống. Trung niên nam tử nhún chân nhảy lên một thân cây, vận khinh công treo lên ngọn cây. Thanh kiếm của Tần Thiên đập xuống đất, khiến nền đất rung lên. Lá cây cành cây bị sanh sanh chặt đôi, trên mặt đất cũng lưu lại một đường kiếm.

Cảnh Kỳ với Tần Thiên không quen, hắn không có lý do giúp Tần Thiên. Mịch Vô Tà muốn giúp, nhưng hắn vừa nhìn liền biết chính mình xen vào hai người bọn họ chỉ làm rộn mà thôi, nên hắn lựa chọn chờ thời cơ đánh lén. Diệp Vũ đỡ Đường Phi Yến ngồi thẳng dậy. Đường Phi Yến lúc này nhìn về phía trước hai người đang đánh nhau, trong lòng rung động. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy đánh nhau chân thật a! Từng luồng cuồng phong từ hai người kia phóng tới thổi quét vào mặt, chứng tỏ cho nàng biết nàng không làm một cái mộng.

Rất nhanh, vài bụi cây vốn dĩ ngăn cản đường đi của Cảnh Kỳ nhóm người, lúc này đã bị dư ba của từng chiêu thức đánh cho thất linh bát lạc, thành từng mảnh nhỏ rơi dưới đất. Thân cây cứng rắn cũng đã tràn đầy vết chém. Dưới mặt đất lớp lá dày đặc đều đã bị cào lên lộ ra nền đất. Trung niên nam tử không nghĩ tới Tần Thiên lại có thể triền đấu, tay trái vừa lật, từ trong ống tay áo phóng ra vài thứ. Mịch Vô Tà mắt sắc nhìn thấy, lập tức vung tay. Tần Thiên đồng thời cũng vung tay. Chỉ thấy thứ kia bị vài cái đoản đao cùng với vài mảnh cương thiết gạt ra cắm chặt trên thân cây, hóa ra là vài đoạn thiết châm.

Trung niên nam tử thấy Tần Thiên triền đấu, lại vận thêm lực lượng, tay trái tung chưởng, tay phải huy khởi tiên, đem Tần Thiên ép sát. Tần Thiên vận nội lực chống lại chưởng pháp, tay phải đưa lên kiếm, đem ngọn roi đẩy sang một bên.

Tiên pháp không coi trọng cường lực mà là khống chế lực. Nếu hiểu khống chế ngọn roi, liền đem ngọn roi trở thành một kiện vũ khí rất khó đối phó, không thể nào dự đoán được lúc nào ngọn roi chuyển hướng. Tần Thiên cũng vài lần bị ngọn roi đột ngột chuyển hướng đả thương. Trên cánh tay, trên lưng, trước ngực của hắn, ngoại bào đã bị cắt đứt, họa xuất vài đường máu tươi.

Nhìn thấy chủ tử bị thương, ám vệ bốn người đã đứng ngồi không yên, nhưng bọn họ càng biết rõ, nếu như bọn họ lỗ mãng xông ra, kết quả không chỉ bọn họ tử, còn làm cho chủ tử phân tâm. Bọn họ gắt gao quan sát tình huống, nếu như đối với chủ tử bất lợi, bọn họ liền lập tức xông lên.

Kiếm đối roi, roi có ưu thế. Roi dài hơn kiếm, độ linh động cao hơn, lại có thể quấn lấy kiếm. Trừ khi Tần Thiên tiếp cận gần người, nhưng nam tử kia rõ ràng là không để Tần Thiên tiếp cận. Hắn luôn duy trì một khoảng cách, không ngừng dùng roi khống chế tiết tấu trận đấu. So lực lượng, so kinh nghiệm, Tần Thiên không bằng. Tần Thiên xác định, mình hiện tại nội lực hay kinh nghiệm so với đối phương đều không bằng. Hắn đang ở hạ phong.

Lại hiểm hiểm tránh thoát một phát roi, Tần Thiên xông tới, một kiếm hướng chỗ yếu hại đánh tới. Hắn cũng có thể phân tích được phương pháp phá giải, nhưng chỉ dùng kiếm phá giải, xem chừng thật sự khó khăn. Trong nhiều năm như vậy, Tần Thiên lúc này gặp phải nan đề.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net