Chương 19 - Chiến đấu kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19 – Chiến đấu kết thúc

Từ lúc nãy, Tần Thiên đã vẽ sẵn trận pháp, lúc này chỉ cần phát động. Tay trái hiển hóa ra một cái lưỡi hái, tay phải hiển hóa ra lưỡi kiếm, Tần Thiên xông lên, lập tức phát động trận pháp, hỗ trợ cho chiêu thức của hắn.

Phụng Hoàng Vũ - Phụng Hoàng Xuất Thế.

Không chỉ muốn giết người, hắn còn muốn chấn nhiếp kẻ khác. Phụng Hoàng Xuất Thế vừa ra, năng lượng từ xung quanh bị hút đến, cuốn hút theo tất cả vật chất ở xung quanh. Từ nơi Tần Thiên đứng, Phong Nhận rào rạt tạo thành lốc xoáy, đem toàn bộ lá cây, cành cây cùng những thân cây yếu ớt xung quanh cuốn vào, đồng thời giảo thành mảnh nhỏ. Cảnh Kỳ nhóm người đứng ở đằng xa, vì lúc nãy chiến đấu kịch liệt dễ ngộ thương, bọn họ đã rời khỏi.

Nhìn thấy ở đằng xa liền hiện lên gió cuốn, rất nhanh thành cuồng phong tàn sát xung quanh, tất cả mọi người câm lặng. Đây là một người làm ra sao? Thân cây lớn như vậy, liền bị Tần Thiên một chiêu chém nát sao? Này cần bao nhiêu lực lượng? Khi nãy Tần Thiên thể hiện ra chiêu chiêu kiếm khí xé ngang trời, bọn họ đã cảm thấy có phần khó chống đỡ, lúc này lại có thể khiến cho một vùng không gian xuất hiện gió cuốn, này là cỡ nào cường đại a?

Lốc xoáy giảo loạn một hồi liền tản ra, đem những thứ bị cuốn lên trên không trút xuống. Xung quanh người Tần Thiên lúc này bọc trong một lớp cương khí hộ thể, làm cho bụi bẩn không nhiễm lên quần áo. Một đống bụi rơi lả tả xung quanh. Cảnh Kỳ nhóm người tìm kiếm trung niên nam tử, chỉ thấy trung niên nam tử đứng ở nơi đó, thân thể đầy vết thương. Tần Thiên không buông tha, lại bồi thêm một chiêu nữa.

Phụng Hoàng Vũ – Phụng Dực Bạt Phong.

Tàn ảnh của Tần Thiên hoa lên, tạo thành một vòng màu đỏ xinh đẹp. Xung quanh trăm ngàn lưỡi kiếm khí hình thành, cuốn hút năng lượng, đồng loạt phóng thẳng đến trung niên nam tử. Trung niên nam tử bị bàng bạc nội lực cùng khí thế của chiêu trước chèn ép khiến cho thất thần liền bị thương, lúc này lại đến một lần nữa. Hắn dùng nội lực chắn lấy thương tổn, vung lên Thánh Kiếm chống đỡ. Tần Thiên xông đến, tay phải hóa thành kiếm, hướng về chỗ hiểm đánh tới. Trung niên nam tử né tránh, liền bị Tần Thiên một chưởng đánh ra lực lượng phóng thẳng về phía người. Lực lượng hóa thành lốc xoáy, xoáy thẳng vào giữa ngực, hung hăng giảo nát lớp bảo vệ. Trung niên nam tử chật vật bỏ chạy, Tần Thiên đuổi theo, tay phải cố ý làm cho lưỡi dao kiếm khí dài ra, lực lượng đem theo một tia thôn phệ lực, muốn phá tan lồng ngực của trung niên nam tử.

Tình hình lúc này liền đảo ngược. Tần Thiên trước đó thuần túy sử dụng kiếm pháp cùng nội lực, lúc này hắn đã phá bình phá suất, đem tất cả những gì hắn từ trong thực chiến học ra được, lấy ra dùng. Tinh thần lực tốt, có thể thay đổi hình thái của lực lượng, có thể từ chưởng lực thông thường hóa thành lốc xoáy. Tần Thiên ban đầu không nghĩ dùng những thứ này, vì đối với hắn, thế giới này là võ hiệp thế giới, hắn dùng những năng lực khác vào chiến đấu là chơi ăn gian, sẽ cản lại sự tiến bộ của hắn về võ công. Thời gian đầu hắn đến nơi này bị đặt giới hạn chính là không để hắn dùng phương pháp khác, buộc hắn tập trung luyện kiếm pháp. Sau khi giới hạn cởi bỏ, hắn vẫn như trước, chỉ dùng võ công cùng kiếm pháp, nhưng khi nãy hắn đứng trước nguy cơ bị giết cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Trung niên nam tử bỏ chạy, Tần Thiên nhấc tay, chém ra một luồng kiếm khí. Tay trái huơ lên, ba thanh phi đao lơ lửng, sau đó bằng tốc độ cực nhanh cực mạnh hướng về phía trung niên nam tử phóng tới. Trung niên nam tử không tránh kịp, vì tốc độ của phi đao quá nhanh, trước ngực sinh sinh bị ghim ba thanh phi đao. Tần Thiên vận lực lượng phóng lên, tay trái vươn ra, xoay người. Lưỡi hái nhanh gọn chém bay đầu trung niên nam tử. Tần Thiên không dừng lại, hắn xông tới, tay phải xuyên thủng ngực người kia, sinh sinh bóp nát trái tim, sau đó mới rút tay ra. Trước ngực trung niên nam tử thủng một lỗ, máu tươi ồ ồ chảy xuống.

Chiến đấu đã xong, Tần Thiên đứng cúi đầu nhìn trước mặt thi thể không đầu, bình tĩnh xoay người trở lại cầm lấy Thánh Linh Hỏa Kiếm, từ trong người rút ra một cái khăn tay, cẩn thận chà lau. Áo bào của hắn ban sơ màu đỏ chói mắt, lúc này rách tả tơi, rất nhiều rất nhiều vết máu vương vãi khắp nơi. Khuôn mặt Tần Thiên phủ một lớp mồ hôi tinh mịn, đôi môi có chút thiếu huyết sắc, nhưng đôi mắt so với trước thâm thúy hơn rất nhiều.

Tần Thiên trở lại gần chỗ của Cảnh Kỳ, nhìn Mịch Vô Tà gật đầu chứng tỏ mình không sao, sau đó liền tìm một chỗ ngồi xuống nhắm mắt đả tọa tu luyện. Mọi người biết đây là Tần Thiên cảm ngộ trận đánh khi nãy, nhất định không làm phiền.

Tần Thiên tinh tế nhớ lại cảm giác khi nãy hưng phấn tột cùng, sử xuất chiêu thức cũng rất thuận tay. Hắn ban sơ tu luyện phân chia hai phần, một là lực lượng của thân thể, gọi là nội lực, hai là lực lượng của tinh thần, gọi là tinh thần lực. Tinh thần lực liên quan đến điều khiển năng lượng, gồm nội lực và ngoại lực, cùng phóng ra ma pháp, cũng trợ hắn vẽ trận pháp, còn nội lực liên quan đến việc lực lượng cao nhất hắn có thể phóng ra là bao nhiêu. Vì phân chia như vậy, hắn cảm giác được nội lực cùng tinh thần lực dường như có một ranh giới. Khi hắn dùng tinh thần lực, nội lực của hắn liền hóa thành ma pháp lực. Khi hắn chỉ dùng nội lực, nội lực liền trở thành võ công. Tại dị thế giới, luyện tinh thần lực dễ dàng, luyện nội lực khó khăn, nên hắn thường xuyên dùng tinh thần lực. Tại nơi này, vì bị giới hạn mười năm không thể dùng tinh thần lực ngoại phóng, hắn mới chăm chỉ luyện nội lực. Cho tới hiện tại, có thể xem như cả hai phần, hắn đều có thành tựu, chỉ có điều giữa chúng vẫn có một ranh giới. Trận chiến khi nãy, hắn nghĩ dùng nội lực vận võ công đánh kiếm chiêu, kết quả không được, sau đó hắn vận là tinh thần lực dẫn động năng lượng của hắn cũng như của ngoại giới, cho nên sức tàn phá mới tăng mạnh như vậy. Trong lúc đó, đột nhiên hắn cảm nhận được một tia liên hệ giữa cả tinh thần lẫn thân thể lực lượng mà mình có.

Tung ra Phụng Hoàng Vũ, trong lòng chỉ nghĩ đến lực lượng thuần túy, đột nhiên sử xuất ra được. Cảm giác rất kỳ diệu, cảm thấy rõ ràng nội lực của mình là một phần của chính mình, không giống như khi dùng tinh thần lực điều khiển, cần cảm nhận cùng dẫn động, nói cách khác, là mượn dùng lực lượng bên ngoài. Năng lượng bên ngoài là vô hạn, cho nên khi dùng tinh thần lực, trừ khi tinh thần lực cạn kiệt, hoặc vì hắn không biết làm cách nào, còn như chiêu thức phức tạp cỡ nào, chỉ cần có thời gian thu hút năng lượng đủ mức, liền có thể xuất ra chiêu thức. Chỉ là khi làm như vậy là cảm ngộ rồi điều khiển cái có sẵn, cho nên cảm giác vẫn giống như cầm nắm công cụ, vẫn là "ngoại vật". Dùng nội lực hóa thành võ công, hóa thành các hình thái, đây là điều khiển từ bên trong, tựa như cảm thấy tim đập, cảm thấy hơi thở, cảm thấy suy nghĩ lưu động, chân chính là của mình.

Tần Thiên chợt nghĩ, nếu như sau khi cảm ngộ ra các dạng năng lượng xung quanh, lại đem nó điều khiển giống như của mình, như vậy trong khu vực tinh thần lực của hắn cảm nhận được, tất cả đều là "của hắn", năng lực của hắn khi đó hẳn là tiến thêm một bậc đi? Có phải đó là "lĩnh vực", nơi mà hắn là chúa tể của mọi thứ hay không? Tinh tế suy nghĩ, lại đem nội lực ở trong người đùa giỡn một lần, sau đó thử cảm nhận lực lượng bên ngoài và thử xem nó là của mình, dùng cái nhìn bất đồng đối xử với sự kiện khác nhau, có lẽ sẽ có điểm đột phá.

Tần Thiên không ngừng thử nghiệm, cảm ngộ lấy khí tức xung quanh, sau đó liền đem nó làm thành của mình. Quá trình rất khó khăn, hắn thất bại nhiều lần, nhưng cảm ngộ năng lượng lại khiến cho hắn thoải mái, nên hắn không ngại thử lại thêm một lần lại một lần.

Tần Thiên không nhìn nên không thấy được năng lượng xung quanh đều cọ cọ hướng về phía người của hắn bao bọc lấy. Võ giả đối với thiên địa lực lượng có cảm ứng, cho nên người xung quanh rất nhanh cảm nhận được Tần Thiên khác thường. Mịch Vô Tà nhìn về phía Tần Thiên, chỉ thấy năng lượng bọc lấy người hắn, trở thành một lớp bảo hộ lấy hắn.

Tần Thiên thật sự rất cường, Mịch Vô Tà trong lòng tự nhủ. Hắn vẫn biết Tần Thiên mạnh hơn mình, nhưng mạnh đến mức giống như hôm nay Tần Thiên biểu hiện ra bên ngoài thật sự rất khó tin. Lúc này hắn mới rõ ràng Tần Thiên bình thường đánh với mình là đã hạ thủ lưu tình. Trung niên nam tử kia võ công so với người mạnh nhất mà Mịch Vô Tà gặp là tương đương, mà Tần Thiên lại có thể đem người kia cấp giết, Tần Thiên cường đại có thể nghĩ.

Thời gian trôi qua không biết bao lâu. Khi Tần Thiên mở mắt ra, hắn cúi xuống nhìn tay của mình, sau đó nhỏ giọng lên tiếng:

- Vẫn là không đủ cường a...

Vì cái gì hắn lại quên mất võ giả chân chính có thể chỉ dùng thuần túy nội lực đem xung quanh vật chất chấn nát, có thể cách không đả vật, có thể đem chỉnh chỉnh một phiến đất đạp lún xuống đây này. Khi nãy nếu không bị ép buộc suýt chết, hắn cũng sẽ vô pháp hiểu ra được hắn thiếu cái gì, vô pháp đột phá được cực hạn. Hắn đã quen sử dụng cách dùng tinh thần lực để điều khiển chiêu thức, hắn cho rằng cách điều khiển như vậy không phải thuần võ học, hắn không muốn sử dụng. Muốn tìm hiểu thuần võ học, phải quên hết các thứ khác, chỉ dùng phương pháp của thuần võ học mà nghiên cứu. Nhưng hắn lại quên mất một điều, đó là vạn pháp quy tông. Tất cả các phương pháp, võ học chiến đấu, ma thuật chiến đấu, hay là trận pháp chiến đấu, đến một tầng thứ nào đó liền có liên hệ với nhau. Giai đoạn cần quên hết để tu luyện riêng rẽ từng cái, hắn đã hoàn thành, giai đoạn này hẳn là hắn cần phải tìm hiểu xem vạn pháp quy tông là thứ gì đi? Hắn như còn nghĩ muốn tự giới hạn mình, chỉ thuần túy tìm hiểu võ học mà thôi, hắn sẽ không đột phá được cực hạn. Chỉ khi nào nội lực thuần túy được hắn rèn luyện đến một mức độ, sau đó kết hợp với các lĩnh vực khác mà hắn biết, hắn mới có thể tìm được một cách đơn giản hơn để phá vỡ bình cảnh. Hắn đã nhận ra, chỉ có những thứ gì "thuộc về mình" mới hoàn toàn nằm trong khống chế. Hắn cũng nhận ra, hắn biết nhiều, hắn bỏ ra thật nhiều thời gian, thậm chí cũng bị kéo đi vài thế giới, là để hắn đánh nền tảng thật tốt, cũng là để tầm nhìn của hắn không bị giới hạn chỉ ở một phương thế giới, để hắn có mục tiêu, tiếp tục hướng về phía xa hơn đi đến.

Một trận chiến này, Tần Thiên thu hoạch không nhỏ.

Tần Thiên lại nhớ đến Phụng Khiếu Trường Thiên. Phụng Hoàng Vũ bảy chiêu thức, chiêu thứ nhất là lực lượng kết hợp hỏa diễm, chiêu thứ hai kết hợp hỏa và phong, chiêu thứ ba kết hợp hỏa, phong và lôi điện, có thể sẽ có từ lực, vì chiêu thứ ba xuất hiện lôi điện, có thể thu hút vật chất từ bên ngoài vào bên trong. Chiêu thứ tư hắn không rõ, chiêu thứ năm không rõ, chiêu thứ sáu có liên quan đến Không Gian pháp tắc. Chiêu thứ bảy... có lẽ là Vận Mệnh pháp tắc. Nếu xếp như vậy, những gì hắn học, khi đến tận cùng, sẽ thành pháp tắc, mà pháp tắc này sẽ dung nhập vào Phụng Hoàng Vũ, tăng cường lực sát thương của những chiêu thức này của hắn. Khi đó, có lẽ hắn cũng phải đem pháp tắc hóa thành "của mình" mới có thể thuận lợi sử xuất ra được.

Không Gian pháp tắc, cỡ nào huyền diệu a. Hắn chỉ hiểu lõm bõm, có rất nhiều thứ chưa biết, cũng như không thể ứng dụng nó như thế nào.

Hắn đi đến bước này, lại nhìn thấy trước mặt mình rất nhiều rất nhiều mảnh đất, rất nhiều thứ mà hắn muốn biết, muốn tận dụng, muốn truy cầu. Con đường còn rất dài a.

Tần Thiên thở dài, đứng lên nhìn xung quanh. Mịch Vô Tà nhóm người vẫn còn ở, trời đã tối mịt nên bọn họ cắm trại dã ngoại. Lúc này Mịch Vô Tà canh gác, thấy Tần Thiên tỉnh lại, hắn chỉ nhìn Tần Thiên, thấy bằng hữu gật đầu, hắn không hỏi nữa.

Tần Thiên không biết mình ngồi bao lâu, nhưng rõ ràng bọn họ chờ hắn, xem như đủ tình nghĩa. Hắn nhìn đến nơi xa xa bãi chiến trường, lúc này mới giật mình. Cả một vùng đất rộng hơn bốn mươi thước đều bị đánh lõm xuống, cây cối bị đánh nát vụn, không còn một ngọn cỏ. Trên những thân cây xa xa đầy dấu chém. Tần Thiên bước đến khu vực chiến trường kia cảm khái. Vốn dĩ cho rằng dùng nội lực thuần túy sẽ không thể tạo ra được tàn phá như vậy, trừ khi tu luyện lên cao hơn nữa, lại không nghĩ đến, nếu biết dùng đúng cách, nội lực có thể có độ tàn phá không khác gì ở các cấp độ cao hơn. Hắn có nghĩ đến, mình đã từng xem vài bộ tiểu thuyết về các thế giới khác, nơi đó võ giả cấp độ cao có thể một cước đạp lún mặt đất, nhưng ở nơi này, cấp độ như phụ thân của hắn, hắn không thấy phụ thân làm như vậy, cho nên tự nhiên không nghĩ đến mảng này. Bây giờ hắn mới nhận ra, hắn rơi vào lối mòn tư duy. Nội lực ở nơi này có thể phách đá, có thể chém cây, có thể tạo ra kiếm khí phóng ra bên ngoài, nhưng không thể tạo ra lốc xoáy, cũng không thể tạo ra hình thái cố định, chưa nói đến thao khống tự nhiên. Không thể tạo ra được, là vì võ giả không biết cách khống chế nội lực, chứ không phải vì không có phương pháp, hoàn toàn không thể làm được.

Tần Thiên cố tình đứng lên, đi ra xa nhóm người Mịch Vô Tà, lẩn vào trong cây, sau đó mới hô hoán:

- Ra đây đi.

Tần Thiên vừa hô, bốn danh ám vệ lập tức xuất hiện, quỳ một gối chờ lệnh.

- Khi nãy có ngộ thương?

Bốn người bọn họ không nghĩ tới Tần Thiên câu đầu tiên là hỏi cái này, liền thành thật đáp:

- Hồi chủ tử, không có.

Húc to gan nói thêm một câu:

- Chủ tử, thương thế của ngươi?

Tần Thiên nhìn vết máu đã đông lại trên cổ tay phải, nhẹ giọng nói:

- Sẽ sớm lành lại.

Tần Thiên nhìn sắc trời tối khuya, Mịch Vô Tà nhóm người cắm trại thay phiên nhau trực, thức ăn không còn nhiều, hắn quyết định đi săn một ít thú rừng. Cất bước khinh công vào rừng, dùng tinh thần lực quét một lượt, đem phi đao bắn ra một con nai, sau đó đem nai về xẻ ra làm thịt ướp muối nướng lên, xong liền khẳng khái chia cho ám vệ.

- Chủ tử, thuộc hạ đã dùng qua.

Ám vệ nhóm thấy Tần Thiên chưa ăn đã đưa cho mình dùng trước, bọn họ vội nói.

- Vậy cầm lấy sáng mai dùng. Dù sao ta ăn không hết.

Ám vệ nhóm thỉnh Tần Thiên dùng trước, sau đó mới phần mình đem thịt nướng lưu trữ xuống. Bọn họ khi nãy cũng nhìn thấy Tần Thiên chiến đấu, trong nội tâm rung động khỏi phải nói. So với khi ở trên ma giáo tổng đàn, lần này chủ tử của bọn họ rõ ràng có sự thay đổi rất lớn, tựa như thoát thai hoán cốt bình thường. Đối với địch nhân không nương tay, hỏi cũng không hỏi nửa câu, lập tức xông đến đánh một trận. Một khi xuất chiêu liền dốc hết sức. Bọn họ cảm nhận được xung quanh không trung năng lượng bàng bạc bị thu hút đến nơi chủ tử bọn họ chiến đấu, ngạc nhiên xen lẫn tự hào. Thân phận của bọn họ lúc này là ám vệ, nhưng cũng đã bắt đầu cầm một số vị trí quan trọng trong chuỗi nhân mạch của Tần Thiên. Có cơ hội này, tất nhiên là vì Tần Thiên ban tặng. Cao thủ nhìn thấy kẻ khác chiến đấu, lĩnh ngộ không thiếu. Tần Thiên đánh xong, bọn họ cũng phần mình chia ra lĩnh ngộ linh cảm cùng với bảo hộ Tần Thiên. Bọn họ lĩnh ngộ xong tỉnh lại, thấy chủ tử chưa tỉnh, trên người chủ tử vẫn còn bàng bạc một lớp nội lực, bọn họ lặng lẽ lại gần hộ vệ lấy người này.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net