Chương 20 - Cảm ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20 – Cảm ngộ

Tần Thiên không ngủ, hắn thay đổi y phục, tìm một góc nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện cùng cảm nhận pháp tắc. Tinh Thần quyết khi tu luyện có thể giữ vững tinh thần, không cần nghỉ ngơi. Xung quanh, Mịch Vô Tà, Cảnh Kỳ cùng Diệp Vũ đều ở trạng thái tu luyện, chỉ có Đường Phi Yến là ngủ thẳng mà thôi. Quãng thời gian qua có phần mê mải, với lại cũng đã lâu không gặp cường giả, hắn cũng có điểm lơ là, quên mất còn rất nhiều khía cạnh khác còn chờ chính mình đi tìm hiểu.

Về việc xảy ra tình huống kẻ khác biết hắn có đặc thù năng lực, ban đầu hắn còn e ngại, nhưng về sau hắn nhận ra, chính hắn muốn là tự do, không bị kẻ khác quản thúc, vì sao lại e ngại kẻ khác biết được hắn có đặc thù năng lực? Ước nguyện ban đầu của hắn vốn dĩ rất đơn giản, đó là bồi bồi phụ thân, nhìn nhìn thế giới, sau đó vì trách nhiệm thì sẽ tiếp nhận xử lý giáo vụ. Hắn dùng năng lực của mình đi học, nhưng ít khi lấy năng lực của mình ra đi thay đổi cái gì quá lớn lao, phần vì hắn cảm thấy không cần, phần có lẽ là vì, hắn có thói quen che giấu một chút cái gì đó.

Vì sao muốn che giấu bản thân? Vì hắn trường kỳ làm như vậy, vì hắn tại dị thế giới là một người đặc thù. Là một xuyên việt giả, hắn phải che giấu, đem theo một hệ thống kỳ lạ lại cho phép hắn làm được cực nhiều thứ, gióng như một món bảo vật khiến kẻ khác phát thèm như vậy, hắn phải che giấu. Không che giấu bản thân liền có thể chết. Đến thế giới này cũng tương tự như vậy, hắn thói quen che giấu mình nghĩ cái gì, thói quen đem lý trí áp chế tình cảm, không để mình đi nhầm một bước liền có thể chết. Trừ đối với phụ thân hắn không che giấu quá nhiều, còn như với người ngoài hắn đều giữ lại một tay. Sau này cùng phụ thân hòa hảo rồi, hắn giải khai giới hạn, tự biết chính mình đặc thù, lại không nghĩ mình đã đủ mạnh để tự bảo vệ chính mình, lại sợ hãi những người hắn biết sẽ nhìn hắn như một ác quỷ, cho nên theo thói quen lại che giấu.

Võ công như mạnh nhất, lại giết nhiều người một chút, nếu có thu hút cũng chỉ là một số nhóm người trong giang hồ, nhưng nếu buộc thêm rất nhiều khả năng đặc thù khác, như bại lộ, cả thiên hạ sẽ chán ghét hắn, lại dẫn dụ ra một nhóm ẩn cư đạo sĩ gì đó hắn không rõ, đến tìm hắn phiền toái. Thế giới là rất rộng lớn, hắn không chắc chắn nơi này có đạo sĩ pháp sư hay là gì, cho nên vẫn cần cẩn thận. Hơn nữa nếu như hắn không che giấu chính mình, hắn cũng không rõ, những người trước kia xem hắn là nhi tử, là đệ tử, là chủ tử, sẽ còn nhìn hắn như là hắn, hay là một thứ gì đó khác, hay là vẫn nhìn hắn như là hắn nhưng trong lòng liền dâng lên một tầng đề phòng đây. Có thể buông lỏng toàn bộ mà tin tưởng người khác, thật sự rất khó khăn, càng cần rất nhiều tín nhiệm cùng thời gian ở bên cạnh nhau mới được như vậy.

Hắn thói quen che giấu một phần bản thân, cho tới hiện tại, qua vài thế giới, qua hơn mười năm, vẫn là như vậy.

Hắn nghĩ, có lẽ hắn nên học cách thể hiện bản thân.

Hắn nghĩ hắn mong ước có lực lượng, là vì trước đó cả mười mấy năm dài thời gian sống che giấu tính cách kỳ lạ của mình cũng như che giấu nhiều thứ khác, mà hắn cảm thấy mệt mỏi, muốn phá vỡ những thứ gì khiến hắn chán ghét. Lúc này có khả năng rồi, vì cái gì vẫn e ngại, vì cái gì lại không tận dụng lực lượng mà mình có đâu? Là vì đã quen che giấu bản thân nên không muốn dùng sao?

Hắn nhận ra chính mình lại đi vào lối mòn, lại vì thói quen xấu mà dẫn đến đi nhầm. Hắn cần phải cẩn thận suy nghĩ lại, sau đó làm thứ mà hắn thật sự muốn làm, đồng thời cường hóa bản thân. Theo thời gian, theo từng kinh nghiệm hắn nhặt được, theo sự cường hóa bản thân, hắn cũng thay đổi.

Truy cầu tự do, không muốn bị ràng buộc, chính là vì muốn giải phóng chính bản thân, như vậy, liền thử đi những bước đầu tiên, yêu quý chính mình đi.

Thử học buông ra đi, thử học tùy tâm một chút đi, thử từng bước từng bước, đem bản sắc của mình bày ra đi. Thử học yêu quý chính mình, yêu đến tận xương những gì mình có, thử trân trọng chính bản thân có cái gì đó, cả tốt, cả xấu, rồi bảo vệ nó, đừng để kẻ khác chỉ trích, e ngại, chán ghét, hận thù gì đi.

Hắn có khả năng, hắn có thể làm được.

Hắn chợt nhận ra, những người bên cạnh hắn nếu thật để ý hắn có lẽ cũng sẽ không quan tâm lắm hắn là ai. Hắn có thành cái gì, bọn họ vẫn như cũ để ý hắn. Thứ khiến hắn một lần lại một lần lại bỏ qua sự quan tâm của bọn họ, cố tình tự mình xử lý việc của chính mình, vài lần vì chính mình ích kỷ mà thẳng thừng rời đi không thương tiếc, có lẽ là vì ngay từ đầu, hắn đã không yêu quý chính mình. Hắn đã từng cho rằng mình được yêu thương hay không cũng không quan trọng. Đối đãi người khác, ban đầu thuần túy là vì lịch sự, sau này là do hắn cảm thấy làm vậy không phiền phức lắm nên làm. Chỉ có lần kia, khi lý trí hắn nói rằng phần tình cảm này có mất cũng không sao, hắn vẫn sống, vẫn đi con đường của hắn, nhưng khi sự việc xảy ra rồi, tim hắn đau đớn, hắn không thể ngăn mình khóc ra, hắn mới nhận ra, mình không phải là như chính mình nghĩ, là xem cảm tình rất nhẹ, là không cần phần cảm tình đó.

Hắn chẳng qua là trong thời gian dài như vậy, theo thói quen xem nhẹ chính mình mà thôi.

Buông bỏ một vấn đề khúc mắc, tâm kết mở ra, Tần Thiên cảm thấy thoải mái, đối với cảm ngộ lại tăng thêm một bậc.

Một đêm trôi qua.

Khi Tần Thiên tỉnh lại, Mịch Vô Tà nhóm người đã lục tục dập tắt lửa, chuẩn bị lên đường. Hắn đứng dậy, dọn dẹp, xử lý xong bản thân liền quải tay nải tiếp tục đi. Thế giới này không có người giống hắn, cho nên tận sâu trong lòng, hắn vẫn cố kỵ cái nhìn của người khác, lúc giải khai giới hạn, hắn vẫn không dám minh mục trường đảm đi thể hiện bản lãnh ra bên ngoài, là vì thói quen kia của hắn. Hôm qua suy nghĩ một lần, Tần Thiên cảm thấy mình thật ngốc. Nếu như là kẻ địch, bọn họ biết hắn cường đại thì đã sao? Nếu như là bằng hữu, biết mình có bằng hữu cường đại thì đã sao? Quan hệ chân thật cần trải qua thử thách. Hắn sẽ không che giấu sự khác thường nhưng lại là ưu điểm tuyệt đối của chính mình nữa.

Qua nhiều năm, hắn vẫn ngốc, nhưng làm sao được. Thói quen cùng tính cách không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi. Hắn cần tôi luyện. Các bối cảnh đều là nơi để hắn tôi luyện. Hắn là lữ hành giả, xuất hiện ở các thế giới, từ mỗi thế giới khiến chính mình biến cường, đạt được thứ mình muốn, cũng từ mỗi thế giới, tìm kiếm và tận hưởng nhân sinh.

Hắn rõ ràng, hắn thật hạnh phúc.

Nhìn thấy Tần Thiên trên mặt treo lên nhàn nhạt tươi cười, quanh thân khí tràng lại nhu hòa không ít, Mịch Vô Tà lên tiếng:

- Ngộ?

Tần Thiên gật đầu:

- Nhiều thứ trước kia ta bỏ qua, nhiều thứ trước kia ta cố kỵ, nay chợt thấy chính mình thật khờ.

- Ngươi hiểu được, ta vui vẻ.

Tần Thiên nhận ra Mịch Vô Tà khích lệ chính mình, hắn tươi cười to hơn trước:

- Ngươi là bằng hữu của ta, ta cao hứng.

Mịch Vô Tà khuôn mặt cứng đờ một chút, nhìn hảo bằng hữu tươi cười ôn hòa không có nửa điểm che giấu sát ý, bất chợt cũng cảm thấy vui vui.

Hảo bằng hữu cường đại đến bất khả tư nghị, khả vẫn ở bên hắn nhường nhịn hắn giúp hắn theo đuổi nguyện vọng của chính mình. Hảo bằng hữu tính cách kỳ quái bất định, khả đối với hắn hoàn toàn không lộ ra nửa điểm sát ý, còn theo hắn đùa giỡn.

Hắn từ nhỏ vốn dĩ trải qua tịch mịch, vì nguyện vọng của mình mà chống đối phụ mẫu, trong nhà cũng không có nhiều người thích hắn, ở Độc Vương cốc vì hắn tài năng nên có không ít người ghen ghét, cũng vì hắn chuyên tâm nên đối với ngoại sự không rõ ràng.

Hắn sống hơn hai mươi năm, nhưng người quen chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Thế rồi một ngày nọ, có một thiếu niên đến cùng hắn khiêu chiến, sau đó muốn giết hắn. Hắn trong lúc vô tình để lộ ra chính mình với độc dược yêu thích, thiếu niên liền đem hắn buộc lên, cứng rắn đem bên mình, chạy vào rừng chạy ra phố, cùng mình tìm độc dược. Khi đó hắn đã cảm thấy thiếu niên rất phiền, sau lại nghi hoặc vì cái gì thiếu niên lại giúp mình, rồi nghĩ cách trêu chọc thiếu niên vì thiếu niên làm hắn cảm thấy có ý tứ, tái sau đó, hắn không còn tự hỏi.

Thiếu niên khi đó cho hắn cảm giác áp bách, nhưng theo thời gian, hắn phát hiện ra, thiếu niên bên ngoài lạnh lùng tùy hứng, hỉ nộ vô thường, nhưng trong tâm vẫn có giới hạn. Nếu như có thể khiến thiếu niên không đối với mình địch ý, thiếu niên là một bằng hữu rất tốt.

Nhiều năm như vậy có một người mình xem là bằng hữu, Mịch Vô Tà cảm thấy mình cũng thật may mắn.

Ba tháng trở về Độc Vương cốc, kỳ thật cũng là vì Mịch Vô Tà muốn có thời gian tự hỏi. Hắn đã xác định Tần Thiên là bằng hữu, nhưng bằng hữu này so với những gì hắn nghe người khác nói về bằng hữu, là một trời một vực. Quả nhiên khi trở về nhìn thấy nhóm người Độc Vương cốc, gặp sư huynh đệ tỷ muội, gặp những người mà hắn biết giữa bọn họ có tình hữu nghị, hắn phát hiện quãng thời gian cùng với Tần Thiên chu du thiên hạ trong hắn rất rực rỡ. Cuộc đời của hắn bình bình đạm đạm, lúc này liền xuất hiện một nhóm sắc màu. Cho nên, lần này Mịch Vô Tà liền gọi Tần Thiên đến cùng mình đi chu du một chuyến. Hắn muốn khẳng định lại suy nghĩ của chính mình, cũng có thể là vì muốn một lần nữa cảm giác được bằng hữu của hắn là độc nhất vô nhị.

Mịch Vô Tà ít khi gặp người, hắn không biết phải làm như thế nào mới không dọa người khác bỏ chạy. Hắn cũng đang học tập làm thế nào cùng người khác giao tiếp, cùng với làm bằng hữu.

Trên đường đi, Đường Phi Yến không ngừng nhìn Tần Thiên lại nhìn Mịch Vô Tà. Nàng không hiểu sao phương thức ở chung giữa hai người có điểm kỳ lạ. Chẳng lẽ Tần Thiên cùng Mịch Vô Tà đây là giảo cơ?

Thiếu nữ, ngươi đọc tiểu thuyết nhiều lắm!

Tần Thiên chợt hướng về một phương hướng chạy đến. Hắn rút ra chủy thủ, thoăn thoắt đào lấy một gốc cây, phủi sạch đất cát, sau đó liền lấy bọc bọc lại, ném cho Mịch Vô Tà. Mịch Vô Tà nhìn trong tay thân cây có mấy củ nhỏ, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tần Thiên.

- Một thành phần của thứ độc ở biệt viện.

Mịch Vô Tà nhìn gốc cây trong tay, hiểu ý Tần Thiên. Tần Thiên nhớ hắn thích độc dược. Độc dược ở biệt viện rất phức tạp, ngay cả hắn cũng không có cách giải, cho nên Tần Thiên mới giúp hắn thuận tiện sưu tầm độc vật, nếu từ đó điều chế ra được độc dược ở biệt viện, đối với kỹ thuật của hắn tăng thêm một bước. Mịch Vô Tà định lên tiếng nói đa tạ, nhưng rồi cảm thấy nói lời này thật khách sáo, cho nên hắn im lặng.

Đi từ sáng đến trưa, bọn họ liền đi đến một khu vực trống trải, tựa hồ như có người đã dọn dẹp qua. Trên đường đi, Tần Thiên đào được một vài loại dược vật ném cho Mịch Vô Tà, mà Mịch Vô Tà cũng không chịu thua kém, tự mình đi đào dược vật. Hai người ưu tai du tai vừa đi vừa thu hoạch độc dược, tựa như trước kia ba tháng hai người ở chung như vậy, hoàn toàn không vì thân phận bại lộ mà thay đổi, dẫn đến nhiều người ghé mắt nhìn.

Đi một hồi, cũng đến địa phận của Vạn Độc giáo.

Lần này bọn họ đi đến đây, từ đằng xa đã có người thông báo. Vạn Độc giáo rất ít cùng với Trung Nguyên nhân sĩ qua lại, nếu có cũng chỉ là tìm phiền toái, cho nên vừa nhìn thấy có người ăn mặc giống Trung Nguyên nhân sĩ, người ở phía dưới lập tức thượng tấu.

Cảnh Kỳ nhóm người vừa bước vào, lập tức có một nhóm người từ đâu toát ra chặn đường đi. Cảnh Kỳ muốn hỏi giải dược, nhưng nghĩ đến có lẽ chính là người của Vạn Độc giáo hạ độc, trực tiếp hỏi giải dược chưa chắc có được, cho nên hắn trước tiên lấy lễ tướng đáp, thay mặt Nhạc Kiếm sơn trang muốn cầu kiến Vạn Độc giáo giáo chủ. Nhạc Kiếm sơn trang danh khí không thấp, cho nên Vạn Độc Giáo giáo chủ cũng đồng ý nhìn Cảnh Kỳ một mặt.

Tần Thiên cùng Mịch Vô Tà đi ở phía sau. Mục đích của hai người bọn họ không phải là lấy giải dược. Mịch Vô Tà muốn tìm độc dược, mà Tần Thiên rất vui vẻ dùng khả năng phân tích của mình quét tứ phương, sẵn tiện đào độc vật độc thảo. Dù sao đây cũng là cơ hội cho hắn thử nghiệm khả năng của chính mình, vì cái gì không làm đâu? Sau một đêm suy nghĩ thông suốt, hắn liền thả lỏng mình một chút đi.

Đến Vạn Độc giáo, người nói chuyện vẫn chỉ có Cảnh Kỳ. Hắn là thiếu trang chủ Nhạc Kiếm sơn trang, lúc này dựa vào thân thế cùng lợi thế của chính mình, cùng Vạn Độc giáo giáo chủ đàm phán. Vạn Độc giáo giáo chủ biết, Vạn Độc giáo là một giáo phái tương đối nhỏ, danh khí nếu có cũng dựa vào Linh Thần giáo, tài nguyên cũng là từ các giáo phái xung quanh trao đổi tới. Vạn Độc giáo thế mạnh là hạ độc, không phải võ công, đối với kẻ dùng võ công mà chiến đấu, bọn họ khó có phần thắng. Trừ khi liên quan đến bí mật trong giáo cùng tồn vong của giáo, Vạn Độc giáo không nguyện cùng nơi nào kết hạ tử địch. Bọn họ có chỗ dựa, nhưng cũng tự biết dựa vào người không bằng tự chính mình cường đại. Nhạc Kiếm sơn trang có danh khí, cũng không phải đến tìm phiền toái, giáo chủ đương nhiên muốn tiếp kiến bọn họ.

Nghe thấy Cảnh Kỳ mô tả hiện tượng độc dược, Vạn Độc Giáo giáo chủ cau mày, lại nghe thấy bọn họ nghi ngờ Vạn Độc giáo chi nhân làm ra sự tình, hắn lộ vẻ khó chịu:

- Cảnh công tử, không biết là kẻ nào lại giá họa Vạn Độc giáo làm ra chuyện như vậy?

Cảnh Kỳ nghe vậy, ánh mắt phiêu đến Tần Thiên đang ở một bên ngồi im lặng. Tần Thiên nhìn Vạn Độc giáo giáo chủ, mỉm cười, từ trong người cầm ra một miếng ngọc bội đặt lên bàn. Giáo chủ nhìn thấy, lập tức nhận ra Tần Thiên thân phận. Hắn đứng lên hướng Tần Thiên thi một cái lễ:

- Ra là Linh Thần giáo thiếu chủ đại giá quang lâm, chậm trễ đón tiếp, thất kính.

Tần Thiên cũng đứng lên hoàn lễ:

- Vạn Độc giáo giáo chủ ngài quá khách khí, vãn bối chỉ là nhân tiện đến thăm mà thôi, không cần nhọc lòng tiền bối.

Chào hỏi xong, Tần Thiên liền đưa ra nghi vấn của mình:

- Tiền bối, thứ độc kia vãn bối xác định thành phần là từ khu vực xung quanh đây, mà phương pháp điều chế, dường như là dùng cầm thú mà chế thành. Phương pháp này trừ Vạn Độc giáo còn có Bái Nguyệt giáo, nhưng vãn bối cho rằng khả năng xuất phát từ trong giáo khá cao. Vãn bối chỉ muốn đến hỏi thử, còn có, Vạn Độc giáo với Nhạc Kiếm sơn trang không có thù oán, nên vãn bối không rõ quý giáo thánh dược có hay không bị người động tay chân?

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net