Chương 21 - Giải dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21 – Giải dược

Vạn Độc giáo giáo chủ nghe Tần Thiên nói, cau mày, sau đó liền gọi người hầu ở một bên ghé tai hạ xuống một vài mệnh lệnh. Người nọ nghe xong lập tức rời đi. Giáo chủ nghĩ, lần này điều tra muốn có kết quả phải chờ vài ngày, cho nên dứt khoát mời Cảnh Kỳ nhóm người tá túc.

Cảnh Kỳ còn nhớ ở sơn trang còn có người trúng độc, vội vàng hỏi:

- Giáo chủ tiền bối, không biết độc này có thuốc giải?

Vạn Độc giáo giáo chủ im lặng trong chốc lát, sau đó mới lắc đầu:

- Không giấu gì Cảnh công tử, thuốc này chỉ có thể ức chế, không thể giải hoàn toàn.

Cảnh Kỳ sắc mặt có chút thất vọng, nhưng hắn lập tức hỏi:

- Không biết phương thuốc ức chế...

- Là bổn giáo bí phương, không thể ngoại truyền.

Nhìn Cảnh Kỳ sắc mặt thất vọng, giáo chủ lên tiếng:

- Nhưng ta có thể cung cấp ức chế dược cho Nhạc Kiếm sơn trang, chỉ là hiện tại, lượng dược có trong giáo chỉ có thể ức chế đến hai tháng sau. Sau đó cần phải bào chế lại.

Cảnh Kỳ nhận lời. Vạn Độc giáo giáo chủ liền cho người cầm ra ức chế dược. Cảnh Kỳ cầm trong tay ức chế dược, hướng Vạn Độc giáo giáo chủ cam kết Nhạc Kiếm sơn trang sẽ hồi đáp lại Vạn Độc giáo kim ngân châu báu cùng vũ khí đổi lại giải dược. Cái này giáo chủ mới hài lòng. Dược do chính mình tân tân khổ khổ bào chế, dĩ nhiên không thể cấp không cho người khác.

Mịch Vô Tà nghe thấy giáo chủ nói như vậy, lại nhớ đến Tần Thiên nói hắn đã bào chế ra giải dược, trong lòng không biết tư vị gì. Cầm trong tay một loạt độc thảo độc vật mà Tần Thiên đưa cho, hắn đả khởi tinh thần, bắt đầu nghiên cứu bào chế độc dược. Hiểu được độc dược, liền hiểu được giải dược. Vạn Độc giáo không có giải dược, có thể là thật, cũng có thể chỉ là bọn họ chưa tin Cảnh Kỳ nên không giao ra giải dược. Cho dù thế nào, giải dược của thứ độc này, Mịch Vô Tà cũng muốn chế ra.

Cảnh Kỳ nhận được thuốc, lập tức cáo từ trở về. Ở trong trang còn có người chờ hắn đưa thuốc đến, không thể lại chậm trễ. Cảnh Kỳ xuất phát ngay sau đó, đem theo Diệp Vũ cùng Đường Phi Yến. Mịch Vô Tà cùng Tần Thiên cũng rời khỏi, nhưng phương hướng lại không phải Nhạc Kiếm sơn trang.

Qua hai ngày, kết quả điều tra của Vạn Độc giáo liền đi ra.

Thánh dược trấn giáo quả nhiên đã bị người động tay chân. Về việc làm sao hắn có thể trộm được, chuyện này không ai biết. Bị mất lúc nào cũng không ai biết. Giáo chủ nổi giận, hạ lệnh trên dưới toàn giáo lập tức truy ra kẻ thủ ác. Bị người trà trộn vào cướp đoạt đồ vật, đây là xích xích lõa lõa đánh mặt của bọn hắn.

Lại nói đến Mịch Vô Tà cùng Tần Thiên. Mịch Vô Tà muốn đi thu thập độc vật, Tần Thiên lại muốn đi khiêu chiến các lộ anh hùng, cho nên Mịch Vô Tà liền lưu ở một thị trấn gần Vạn Độc giáo, còn Tần Thiên lúc này đã trở về Phụng Thành. Hắn xin phép rời giáo xuống Phụng Thành là để dàn xếp công vụ, lúc này cũng nên trở lại nhìn xem sự việc đi tới đâu, nhìn Lý Nghi thời gian này có lười biếng hay không, nếu tất cả đều ổn, hắn liền muốn đi tìm ẩn sĩ khiêu chiến. Một trận đánh nọ với trung niên nam tử kia khiến cho Tần Thiên nhận ra rõ ràng, hắn có lực lượng nhưng vẫn chưa dung hợp hoàn toàn để trở thành năng lực chân chính của hắn. Thêm vào đó, hắn không có lý do gì để che giấu lực lượng của chính mình. Khóe miệng nhếch lên rất nhẹ, Tần Thiên vận dụng khinh công, một đường phi thẳng đến Phụng Thành.

****************************************

Lý Nghi ở Phụng Thành cũng đã được một thời gian. Từ lúc bị Tần Thiên phát hiện tóm đến Phụng Thành, cuộc sống của hắn có thể mô tả bằng hai chữ, thống khoái. Vừa vui vẻ lại vừa mệt muốn chết. Không ít lần Lý Nghi trong bụng nguyền rủa Tần Thiên, sau lại cắm mặt đi làm việc. Hắn còn nhớ ở bên cạnh hắn có vài cái ám vệ giám thị đây này.

Một tháng ở dưới trướng của Mục Tôn, sau đó lại bị ném tới một phương làm chưởng quầy, kinh tế ở thời cổ đại như thế nào, Lý Nghi đã biết. Hắn cũng biết sản nghiệp của Linh Thần giáo tổng đàn quy mô như thế nào. Này rõ ràng là một cái mô hình công ty lớn a! Có không ít nguồn sinh ý đến từ tửu quán, lữ quán, thanh lâu cùng sòng bạc, lại có cả nguồn phí dịch vụ mà ở đây mọi người gọi là phí bảo kê. Tất nhiên vì thời cổ đại không có nhiều phương tiện máy móc trợ giúp hay internet liên thông, cho nên việc quản lý toàn bộ đều phải thông qua giấy tờ và truyền tin bằng bồ câu đưa thư hoặc trạm dịch. Đối với việc thông tin không linh thông, Lý Nghi chỉ có thể thở dài. Hắn ước gì có điện thoại thì tốt rồi. Nếu không có điện thoại, điện tín cũng được a. Chờ hai ba ngày mới có thông tin, muốn kiểm tra lại phải phái người đến tận nơi kiểm tra, này toàn là công việc sống! Hắn là xuyên việt giả không sai, chuyên ngành của hắn học về tài chính kế toán không sai, nhưng đó là với điều kiện có máy móc, có thiết bị, còn ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi cổ đại này, hắn lực bất tòng tâm a!

Chợt nhớ đến ám vệ hệ thống, chẳng phải trong tiểu thuyết đều thần thánh hóa ám vệ đều có kênh liên lạc riêng, đều có thể ở bất kỳ nơi nào bất cứ ở đâu theo dõi sát mục tiêu không mất dấu, lại có thể truyền tin tức khắc sao? Lý Nghi bắt đầu đánh chủ ý lên ám vệ, khiến cho người nào đó đang ngồi trên nóc nhà hắt xì vài cái.

Lý Nghi thử câu thông với ám vệ, đáng tiếc, ám vệ nhiệm vụ là giám thị hắn, không phải nghe lời hắn. Hết cách, Lý Nghi nóng đầu lên, viết thư gửi cho Tần Thiên than thở thổ tào. Cả cái thế giới này chỉ có mỗi một mình Tần Thiên tin hắn là xuyên việt giả, cũng biết thực học của hắn, cho nên hắn cũng không cần phải che giấu rất nhiều từ vựng tân thời, cũng không cần phải hao tốn tế bào não suy nghĩ cách diễn giải sao cho người cổ đại hiểu. Lý Nghi không nhận ra từ khi nào mình đã tin tưởng Tần Thiên. Này phải nói sống ở thế giới hiện đại được gia đình che chở lên trường cũng không gặp vấn đề nên tư duy đơn giản sao?

Rất nhanh, Tần Thiên hồi âm. Lý Nghi đọc thấy hồi âm, thổ tào vài câu, chán nản một chút, sau lại có một chút hưng phấn. Tần Thiên nói, ám vệ không phải thần thông, chỉ là việc liên hệ lẫn nhau là thông qua hệ thống riêng nên so với trạm dịch nhanh hơn mà thôi, chứ không thể nào thư truyền đi nhanh hơn tốc độ của khoái mã. Hơn nữa, ám vệ nhiệm vụ không phải là truyền thư cùng cai quản sản nghiệp của ma giáo. Nhưng nếu như Lý Nghi muốn làm cái gì đó, viết ra đề nghị, Tần Thiên sẽ xem xét.

Lý Nghi thấy Tần Thiên có điểm tin tưởng bản sự của mình, hắn tự nhiên hưng phấn. Cẩn thận suy nghĩ đề nghị, sau đó sửa lại một số chi tiết có vẻ như người cổ đại vô pháp làm được, lại viết lại sửa. Buổi sáng quản lý sản nghiệp bù đầu, buổi tối chong đèn viết một chút rồi ngủ sớm, vì ánh nến thật sự rất thương mắt. Ở nơi này mà bị hỏng mắt xem như không thể cứu. Lý Nghi không muốn mình gặp bệnh không thể cứu. Hắn không biết vì cái gì có người có thể ở dưới ánh nến đọc sách mà không thương mắt, nhưng hắn không dám liều.

Một tháng thời gian không ngắn, nhưng với người có công việc bù đầu, chỉ có thể dành ra một chút thời gian viết kế hoạch như Lý Nghi, một tháng này hắn mới viết xong kế hoạch của mình, đồng thời còn có không ít những tri thức thường thức mà hắn học từ nhỏ vẫn còn nhớ. Gương muốn sáng là phải tráng bạc, thủy tinh được làm từ cát, sắt hòa trộn carbon ra gang, giảm tỷ lệ carbon ra thép, dùng điện có thể tạo ra nhiệt, thông tin có thể truyền dưới dạng sóng cái gì, những thứ này hắn đều nhớ, nhưng nếu hỏi chi tiết từng bước chế tạo, hắn lập tức trở thành đà điểu. Lúc Lý Nghi viết xuống những thông tin vụn vặt này, hắn thật muốn rơi lệ đầy mặt. Trừ học bá hoặc là nhân viên chuyên ngành ra, dân chúng bình thường ai biết được những thứ này? Hắn chợt nhớ chính mình đọc qua không ít tiểu thuyết đều có chi tiết trở về cổ đại làm phú thương cái gì, thật là con mẹ nó hại người a. Hắn nửa điểm đều không nhớ rõ mấy thứ đó làm như thế nào!

Lý Nghi muốn khoe ra kết quả của mình cho Tần Thiên xem, cho nên hắn trở nên nôn nóng, chờ Tần Thiên trở về. Chờ được vài ngày, hắn mới vỗ trán phát hiện mình ngốc. Tần Thiên bận rộn thật sự, mình chờ cho đến khi nào? Ôm một bầu tâm sự, Lý Nghi lại não trừu viết một bức thư, cố gắng uyển chuyển đến mức có thể, hỏi xem Tần Thiên khi nào đến Phụng Thành. Hắn gửi đi rồi, chưa tới nửa canh giờ sau hắn liền hối hận.

Đại BOSS vẫn là đại BOSS a, hắn não trừu cái gì, lại cùng đại BOSS đùa giỡn? Lý Nghi định chạy đi lấy lại phong thư, xui xẻo thế nào thư lại gửi đi rồi, hắn hết cách, thấp thỏm lo âu, công việc cũng làm không vui vẻ.

Ngày hôm sau, Lý Nghi lại bị hồi âm của Tần Thiên làm cho lo âu. Một tuần nửa tháng nữa đại BOSS trở về, hắn sợ đại BOSS thấy hắn chán ghét lại cho hắn xuyên về nhà cái gì. Nếu xuyên được thì tốt, thảm hơn là xuyên không được, còn bị đại BOSS đại tá bát khối. Lý Nghi nhớ lại cảnh Tần Thiên đem người tươi sống cắt vụn, hắn không nhịn được muốn nôn.

- Đại BOSS, ngươi nhưng đừng giết ta a. Ta thật sự sợ hãi.

Lý Nghi mỗi ngày lẩm bẩm cầu các loại thần linh mà hắn biết, hy vọng đại BOSS giá lâm đừng làm ra cái gì kích thích trái tim nhỏ bé của hắn, nếu không hắn nghĩ mình chịu không nổi.

Xem qua thư từ của Lý Nghi, Tần Thiên không nhịn được nở nụ cười. Quả nhiên là xuyên việt giả sao, lối viết văn thật ngây thơ, tính tình cũng lộ ra trên giấy. May mắn chỉ là miệng thổ tào một điểm, làm việc rất chuyên tâm, nếu miệng ngon ngọt mà có âm mưu, hắn mới không lưu lại người. Người không có âm mưu, trò chuyện cũng không cần cân nhắc quá nhiều.

Từng ngày trôi qua, Tần Thiên cũng đến Phụng Thành.

Tần Thiên trở về Phụng Thành, cùng Mục Tôn thăm dò tiến độ tại Phụng Thành, kiểm tra một chút sổ sách, cảm thấy không có gì cần hắn nhúng tay nữa, hắn liền đi đến chỗ của Lý Nghi. Lý Nghi ở Phụng Thành một thời gian đã quen thuộc, như vậy hắn hẳn là có thể chuyển công tác đi? Không phải người giang hồ, đặt hắn ở chỗ xã hội có pháp chế tốt lắm.

Lý Nghi đang vùi đầu xem xét sổ sách, chợt thấy ánh sáng ngoài cửa bị người che chắn mất, liền biết có người đến. Hắn cho rằng là thư đồng đến giúp hắn mài mực châm trà, cho nên cũng không ngước đầu lên. Đến nơi này cũng có một thời gian, hắn đã bắt đầu quen với việc có người hầu hạ. Quả nhiên là học xấu sao?

Tay trái gảy bàn tính, tay phải viết xuống vài con số, nghiên mực đã gần hết, Lý Nghi liền thấy một đôi tay châm nước vào, sau đó cầm lên thỏi mực bắt đầu mài. Vừa liếc mắt thấy đôi tay kia, Lý Nghi đã bị hấp dẫn lấy. Hắn tiếp xúc qua không ít người, cũng thấy nhiều đôi tay, nhưng đôi tay này lại rất đặc biệt khiến hắn chú ý. Da tay mịn màng lại trắng nõn, các khớp xương rõ ràng hữu lực, nói lên chủ nhân của nó thân phận không thấp, lại có chủ kiến, là một người mạnh mẽ. Tay của thư đồng không phải cái dạng này, tay bọn họ nếu không thô ráp thì nước da cũng không thể đến mức trắng nõn. Tay của người tập võ trường kỳ cũng không giống, vì trên lưng bàn tay hiện lên vài dấu chai do trường kỳ luyện quyền. Lý Nghi nhìn một lúc say mê, liền ngước mặt lên nhìn xem người tới là ai. Khi vừa nhìn thấy người kia, hắn giật mình, cây bút cũng rơi xuống. Người kia nhanh tay nắm lấy cây bút, không để mực làm bẩn hết giấy tờ.

- Tần... Tần... Tần thiếu chủ đại nhân?

Tần Thiên nghe thấy Lý Nghi lắp bắp, hắn bật cười.

- Nhìn đủ?

Lý Nghi nghe Tần Thiên hỏi, biết khi nãy mình ngắm tay của hắn bị phát hiện, sắc mặt hiện lên một mạt đỏ hồng, đây là làm sai bị phát hiện xấu hổ, sau đó hắn liền lúng túng, vội vã đứng lên, đạp trúng vạt áo quá dài của chính mình liền ngã sấp xuống bàn. Tần Thiên vui vẻ nhìn thấy Lý Nghi kinh hách chật vật, khóe miệng không giấu đi vẻ tươi cười.

Mũi của Lý Nghi bị đập đau điếng, hai mắt cũng ướt ướt, đây là vì đau quá thân thể tự động phản ứng. Hắn nhìn Tần Thiên có chút ủy khuất:

- Thiếu chủ đại nhân, ngươi đến lúc nào?

- Vừa đến.

Ngươi vừa đến cũng đừng hù chết ta được không? Lý Nghi xoa xoa mũi, nghĩ đến chính mình phải nói cái gì với vị đại BOSS này đây.

- Ngươi... ngài đã đem Dương Nghiệp giết sao?

- Ân.

Lý Nghi nghe được câu trả lời, thần kỳ sao hắn cũng không kích động như lần đọc được lá thư kia, mà chỉ nhìn Tần Thiên có vẻ nghi ngờ.

- Ta đã cho người xác nhận thân phận của hắn. Đúng là võ lâm minh chủ nhi tử.

- ...Nga.

Nhân vật chính thật sự chết rồi, thế giới này không phải thế giới mà hắn biết nữa, vậy hắn làm gì bây giờ? Lý Nghi có điểm mê mang. Kế hoạch hắn viết ra đang để ở trong hộc tủ, khi đó cũng là vì nghĩ đến mình còn ở thủ hạ của Tần Thiên một thời gian, nếu không làm đại BOSS vui vẻ, chính mình sẽ chết, nên mới nviết ra, chứ thật sự hắn không muốn bị dây dưa vào chuyện này. Quá lắm thì sau này năn nỉ nhân vật chính tha hắn một mạng, hoặc sửa đầu nhập nhân vật chính cái gì cũng được. Nhưng bây giờ nhân vật chính đã chết, tương lai sẽ như thế nào? Hắn thật sự muốn làm gì? Hắn nửa điểm đều không biết.

- Mê mang không biết tương lai làm gì sao?

Lý Nghi đang từ trong mê mang giật mình tỉnh lại, thấy đại BOSS lại một câu nói trúng tâm lý của mình, hắn đã vô lực thổ tào, toàn thân ủ rũ:

- ...Ân.

- Tri thức ngươi biết có rất nhiều thứ có thể dùng được.

- ...?

Lý Nghi nghi hoặc, vì cái gì Tần Thiên lại nói đến chuyện này? Không phải đang đàm đạo nhân sinh sao? Tại sao lại quẹo sang công việc rồi? Nhân sinh không có mục tiêu, nói đến công việc làm cái gì chứ?

- Ngươi không nghĩ đến chính mình đã thoát ly khỏi một khuôn mẫu, từ giờ trở đi ngươi có thể làm những gì ngươi thích sao?

Lý Nghi há hốc mồm, không biết phải phản bác cái gì. Đúng là hắn không cần phải đi theo một khuôn mẫu, nhưng hắn hiện tại lại đang bị đại BOSS ép đi theo một khuôn mẫu khác, cái này thật sự tốt sao? Hắn không muốn làm việc dưới trướng ma giáo một chút nào. Làm những gì mình thích? Hắn hiện tại tuy rằng làm thứ đúng chuyên môn của hắn, nhưng thích hay không, hắn thật sự không rõ. Hắn chỉ biết từ lúc mình đến đây liền bị người phát hiện rồi ném ở chỗ này, hắn không có lựa chọn hảo sao?

- Cho ta một phần báo cáo của Phụng Thành.

Vâng vâng, Lý Nghi rầu rĩ nhưng không nghĩ phản kháng đại BOSS, liền vác nhất trương mặt khổ qua đi viết báo cáo tình hình. Tần Thiên trở về phòng, lại đả tọa tu luyện đi.

Ngày hôm sau, Lý Nghi giao ra báo cáo của Phụng Thành, lại bị Tần Thiên ép buộc lấy ra bản kế hoạch hắn viết kia. Tần Thiên xem xong một lượt, cầm ra giấy bút viết một phong thư gửi đến Linh Thần giáo tổng đàn cho phụ thân của hắn, sau đó nhìn Lý Nghi, nghiêm túc nói:

- Lý Nghi, theo ta đến kinh thành.

Nga? Đến kinh thành làm gì? Lý Nghi không hiểu.

- Không phải oán ta không cho ngươi lựa chọn sao? Đi ra ngoài kiến thức một chút.

Đại BOSS, ngươi không phải là biến thái BOSS, ngươi là con giun trong bụng của ta đi.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net