Chương 3 - Hung tàn mỹ thiếu niên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3 – Hung tàn mỹ thiếu niên

Lý Nghi nhắm mắt lại, chờ đợi một dao răng rắc, chợt hắn nghe thấy một tiếng "Keng" nho nhỏ. Hắn vội vã mở mắt ra, đã thấy kẻ địch trước mặt ngã xuống dưới đất, trên cổ họng lưu lại một thanh tiểu phi đao tinh xảo. Hắn nhìn thấy phi đao, chợt liếc nhìn người duy nhất ở trong phòng không động đậy. Khi ánh mắt của hắn hướng lên khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo kia, hắn nhìn thấy người kia khóe miệng nhếch lên rất nhẹ.

Hắn đang cười đi đang cười đi đang cười đi? Lý Nghi trong lòng thét gào, ngoài mặt đã là trương cứng đờ. Hắn thấy mình so với những gì Mục đà chủ nói thật sự kỳ lạ, có khi nào người kia lại cho rằng Mục đà chủ đang nói dối không? Không tốt, bản thân bị phát hiện đã là rất tệ hại, còn kéo theo người khác cùng chết lại càng tệ hại.

- Sững người nhưng là sẽ chết a.

Từng từ rõ ràng phát ra từ đôi môi nhỏ nhắn kia, Lý Nghi nghe thấy bên tai có tiếng gió, sau lưng có một tiếng hự rất nhỏ, sau đó là tiếng thân thể người ngã xuống. Lý Nghi biết, hắn vừa mới được đại BOSS cứu thêm một lần. Nếu đại BOSS không ném ám khí, hắn lúc này là một người chết. Lý Nghi nhìn Tần Thiên, trong mắt lộ vẻ cảm kích, rồi rất nhanh đầu nhập chiến đấu. Hắn không cầu giết người, chỉ cầu sống sót. Né tránh lưỡi đao bổ đến, hắn lách thanh kiếm, thân thể theo phản xạ hướng mũi kiếm theo một góc, vạch ra một đạo vết máu. Thấy máu, Lý Nghi ý thức hồi lại, tay hơi giật, khiến cho đối phương thủ lại một mạng.

Tần Thiên quan sát Lý Nghi rất kỹ. Thấy Lý Nghi bất thường, nụ cười trên mặt Tần Thiên biến mất, sắc mặt của hắn trầm xuống dưới. Ý nghĩ đầu tiên nảy ra đó là Lý Nghi là nội gian. Chỉ có nội gian mới cố gắng không làm bị thương đối phương, mới kiềm chế phản ứng của bản thân, ra tay tuy thật nặng nhưng đều không chết người. Phân tích lực của hắn thật cường, khi giới hạn tại thế giới này được cởi bỏ, hắn nhặt lên Tinh Thần quyết tu luyện, tinh thần lực cùng phân tích lực cũng thường sử dụng, dần dà tích lũy xuống thành một thân bản lĩnh. Người tập võ lâu năm đã luyện thành phản xạ tự nhiên, lúc này cố tình ngăn lại phản xạ của thân thể, hắn nhìn một chút liền nhìn ra.

Lý Nghi ở nơi đó vất vả né tránh được vài đường đao, đưa kiếm lên đỡ lấy một đao, không ngờ thanh kiếm của hắn quá tốt, thanh đao của đối phương bị ngạnh sanh sanh chém rớt thành hai nửa. Tần Thiên ánh mắt ám chìm. Kiếm này có vấn đề? Hắn quan sát thanh kiếm kia, cũng dùng tinh thần lực nghĩ cách thăm dò. Năng lực chủ đạo mà hắn phải luyện, là luyện kim thuật, sử dụng trận pháp khống chế năng lượng. Luyện kim thuật có một chi nhánh là luyện khí, cho nên có thể nói, khả năng luyện khí của Tần Thiên rất thuần thục. Thân tại thế giới này, giới hạn được cởi bỏ, Tần Thiên khi rảnh rỗi đều đem những gì mình học được ở dị thế giới đến nơi này luyện tập đồng thời áp dụng vào xử lý công việc cùng với gia tăng ưu thế cho Linh Thần giáo. Trong tất cả những thanh kiếm hắn đã nhìn thấy qua, chỉ có Thánh Linh Hỏa Kiếm mà hắn rèn mới có thể cắt được đao kiếm khác, trừ những thanh kiếm tuyệt phẩm nổi danh. Ngoài Thánh Linh Hỏa Kiếm, hắn chưa thấy được một kiện vũ khí nào có thể đơn giản gọt đi đao kiếm như chém bùn. Thanh kiếm Lý Nghi cầm trong tay, nhất định là một thanh kiếm có danh tiếng. Một thanh kiếm có danh tiếng, nằm trong tay phó đường chủ ma giáo, mà người này biểu hiện ra bên ngoài tựa như đối với nhóm người vây công có quen biết, kết luận thật rõ ràng, Lý Nghi có vấn đề.

Tần Thiên thật muốn mượn thanh kiếm kia từ chỗ Lý Nghi nghiên cứu một chút. Bất kể là vì lý do gì, một thanh kiếm bình thường có thể chém sắt như chém bùn cũng đều có kỹ thuật đặc thù, mà hắn vốn dĩ yêu thích nghiên cứu luyện kim trận, trận pháp cùng pháp tắc, rất tò mò đối với những vật phẩm như vậy. Nhưng là muốn mượn nhân gia kiếm mà không khiến nhân gia chột dạ, làm như thế nào? Tước đoạt? Cũng là một ý kiến không tồi.

- Lưu lại đầu lĩnh.

Tần Thiên nghĩ đến một chủ ý, liền lên tiếng. Mục Tôn nhóm người nghe lệnh, đối với đầu lĩnh không xuống tay. Tần Thiên đem đến bốn danh ám vệ, lúc này toàn bộ đều phát huy ra năng lực của bọn họ. Bốn danh ám vệ này không phải bốn người ban đầu mà hắn được Tần Việt tặng cho. Bốn người kia theo hắn lâu năm, tiếp xúc với giáo vụ nhiều, cho nên đã được chuyển công tác, trở thành Tần Thiên thủ hạ đắc lực. Bốn ám vệ này là những người khác mới được Tần Thiên từ ám vệ doanh tuyển chọn đi ra. Mục Tôn khi nãy thấy xuất hiện bốn người trang phục giống nhau, đều che mặt, hắn đã đoán ra đây là ám vệ nhóm, lại thấy ám vệ nhóm tác phong lưu loát sạch sẽ, một dao giết người, thân thủ so với hắn giỏi hơn nhiều, hắn lúc này đã tin tưởng, tổng đàn ma giáo thực lực thật sự rất mạnh. Bốn danh ám vệ vây lấy đầu lĩnh, rất nhanh chế trụ lấy hắn, sau đó thao tác lưu loát, bóp miệng nhổ răng nanh không cho tự sát rồi trói chặt lại.

Chiến đấu rất nhanh kết thúc. Nhìn dưới chân thi thể đầy đất, Tần Thiên nhíu mày. Phụng Thành gần kinh thành, lại xảy ra giang hồ chiến đấu, rất nhanh sẽ thu hút quan binh. Tuy rằng quan binh không dám đem hắn làm thế nào, bởi vì hắn là Linh Thần giáo thiếu chủ, địa vị cao, nếu quan binh đắc tội hắn, bọn họ cả nhà đều không có hảo trái cây ăn, nhưng Linh Thần giáo giáo chúng thì không được hưởng đãi ngộ như vậy. Quan binh không đắc tội hắn, bọn họ có thể đem oán khí đổ lên Linh Thần giáo giáo chúng.

Thế giới này thế lực của triều đình thật yếu, có lẽ là do nguyên nhân lịch sử. Triều đình cũng là một tổ chức, ở bên trong cấu trúc so với chính phái môn phái hay ma giáo môn phái có khác. Trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ bình dân dân chúng, vận tác phân phối tài nguyên cùng cứu trợ nhân dân, do đó được dân chúng thừa nhận. Trong cái nhìn của Tần Thiên, triều đình, ma giáo, chính phái, có thể tạo thành ba đảng phái đánh nhau không chết không ngừng, nhưng muốn đem một phái tiêu diệt hẳn, thật sự rất khó. Nơi này giang hồ khoái ý ân cừu được phát huy rất tốt, thậm chí Tần Thiên còn biết đã có không ít quan viên triều đình có người muốn mượn lực của giang hồ, vì bọn họ tự thân không thể trấn áp nhóm người này.

Lật đổ triều đình sao? Có khả năng, không phải là không thể, chỉ là thời gian dài cùng phản lực chống lại rất mạnh, nếu làm không tốt có thể bị diệt. Hơn nữa, lật đổ xong, truyền thừa của tân triều lại trở về cha truyền con nối, như vậy cũng không khác gì hiện tại. Linh Thần giáo truyền thừa chính ra lại hợp ý của hắn, tổ chức của Linh Thần giáo làm cho hắn vui vẻ, cho nên Tần Thiên lựa chọn lợi dụng triều đình nhưng không lật đổ. Triều đình dù gì cũng là bảo hộ dân chúng không phải sao? Linh Thần giáo giáo chúng tầng thấp nhất so với dân chúng không khác, hòa hảo với triều đình, để bọn họ được bảo hộ càng tốt. Trong phạm vi luật pháp cho phép làm ra hành động thống nhất giang hồ, không phải là không tưởng. Lần trước võ lâm minh cùng Linh Thần giáo chi tranh chết nhiều như vậy, triều đình làm ngơ, bởi vì bọn họ biết hai cái đại đảng phái võ công cao hơn chính bọn họ khi phát sinh tranh đấu, bọn họ không thể sáp một cước, hơn nữa sự kiện cũng xảy ra ở Linh Thần giáo tổng đàn, núi cao hoàng đế xa, bọn họ quản làm gì. Lần này chuyện xảy ra gần với triều đình như vậy, nếu còn vô pháp vô thiên, rất có khả năng triều đình sẽ động.

- Mục tổng đà chủ, xử lý hậu tục liền giao cho ngươi.

- Rõ, thiếu chủ.

Mục Tôn biết Tần Thiên đề cập là về việc gì. Khi nãy hai người bàn bạc với nhau, hắn đã nói cho Tần Thiên biết Phụng Thành vấn đề. Phụng Thành vừa mới có một vị quan viên còn trẻ đến nơi này, nhiệt huyết thật sự, muốn chấn chỉnh lại Phụng Thành tình huống, gạt bỏ giang hồ ảnh hưởng, đem quyền lực thu lại vào tay triều đình. Hắn là quan viên, cho nên cách suy nghĩ như vậy không sai, nhưng khi bắt tay vào làm liền va chạm ích lợi của nhiều nhóm người. Nghe nói, gia đình của hắn đã bị hăm dọa giết vài lần nhưng vẫn không bỏ cuộc. Lần này nhã gian xảy ra chiến đấu lớn như vậy, vị tuổi trẻ quan viên kia không xông tới mới là lạ.

Tần Thiên lại cân nhắc đến ý đồ của triều đình. Tự nhiên phái một tuổi trẻ quan viên đến nơi này, cố tình ban cho chức cao, lại để hắn đấu với địa đầu xà, đây là thử điểm mấu chốt của giang hồ nhân sĩ hay sao? Tần Thiên nhu nhu trán. Hắn ban đầu vốn dĩ ở nơi này chỉ mong đánh nhau thống khoái thuận tiện phát triển thế lực, đem mọi ý tưởng kỳ lạ nhất của mình đưa ra làm thử xem thế nào mà thôi, vì cái gì lại vướng vào một cái âm mưu thế lực chính trị đánh cờ như thế này? Phiền phức, hắn không thích.

Tổng đà tại Phụng Thành.

Lúc này ở trước sân, thủ lĩnh của đám người đến vây bắt Mục Tôn đã bị trói lại đè xuống dưới đất. Theo lẽ thường sẽ là tra khảo tại địa lao, nhưng Tần Thiên cảm thấy, tra khảo cái gì, không cần thiết. Mục Tôn cùng Lý Nghi đều được Tần Thiên đặc biệt gọi đến, còn những người khác, không có can hệ liền không cần đến. Tần Thiên đem người kéo ra giữa sân, là bởi vì tính thị huyết của hắn lại bị kích thích rồi.

Nhìn dưới mặt đất kẻ đầu lĩnh kia, Tần Thiên khóe miệng nhấc lên, nhẹ nhàng hỏi:

- Là ai sai khiến?

Người kia đương nhiên không nói, ngậm miệng một bộ dạng mặc người định đoạt. Tần Thiên dư biết kết quả là như thế này, hắn cũng không cần phải hỏi thêm nhiều nữa, từ trong người rút ra một thanh chủy thủ, sau đó tầm mắt đánh giá kẻ thủ lĩnh trước mặt. Hắn bị trói thật chặt, trên người y phục còn nguyên, khả năng tự sát không cao, có thể xuống tay.

Tần Thiên lôi ra một viên thuốc, bóp miệng kẻ thủ lĩnh kia nhét thuốc vào, sau đó chủy thủ hoa lên, y phục trên người thủ lĩnh đều bị cắt sạch, lộ ra lõa lồ thân thể, ngay cả bộ vị kín cũng không được che giấu. Tên kia xấu hổ, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn ngậm miệng. Hắn nếu như mắng chửi, xem như về tinh thần hắn chịu thua.

Lý Nghi thấy cảnh này, sắc mặt biến ảo không ngừng. Đương trường đem người lột sạch, đại BOSS ngươi đây là có thị dâm ham hay sao? Thân thể của hắn bất giác hơi rụt lại, chứng tỏ hắn bất an.

Chủy thủ trên tay Tần Thiên bắt đầu hoa lên. Hắn đem gân tay cắt sạch, sau đó tháo ra dây trói, một chân đạp lên tay phải không cho giãy giụa, sau đó chủy thủ bắt đầu đâm vào da thịt, rạch thành một đường. Tần Thiên làm rất khéo, từ đường rạch, hắn tỉ mỉ bóc tách lớp da trên cánh tay ra, từ lớp da dày phần mặt ngoài cánh tay đến lớp da non mịn ở phía mặt trong cánh tay, hắn đều cẩn thận bóc tách. Máu huyết theo vết thương chảy trào ra ngoài, thủ lĩnh đau đến sắc mặt tái nhợt, trên miệng rên khẽ. Tần Thiên nhíu mày, cầm lấy đống vải rách nát, nhét vào miệng thủ lĩnh không cho hắn nói chuyện.

- Cơ hội để nói chỉ có một lần.

Tần Thiên nhàn nhạt nói một câu, chủy thủ chậm rãi cắt dọc cánh tay, bóc ra một mảng da, rồi hắn lấy mảnh da ra, trải rộng lên trên mặt đất. Huyết vương trên đất, mùi máu huyết bắt đầu tỏa ra, vài người có vẻ chịu không nổi.

Lý Nghi trợn trắng mắt, bịt chặt miệng. Hắn muốn nôn. Biến thái, tàn bạo thị huyết biến thái. Hắn trước đó còn nghĩ ma giáo thiếu chủ so với trong sách khác nhau, ôn hòa như nước, lại từng cứu hắn, ít nhất cũng không phải cái dạng điên cuồng thị huyết, nhưng lần này hắn phải khẳng định, trong sách viết trăm phần trăm chính xác. Biến thái tàn nhẫn, thông minh lạnh lùng, cao ngạo tự tin, một người như vậy rõ ràng đang đứng trước mặt hắn, đang đem một người sống, ngạnh sanh sanh bóc da.

Tần Thiên không dừng lại, bóc xong một lớp da, hắn đem chủy thủ tách từng khối cơ nhục. Vì thân thể chịu đau nên cơ nhục co rút, vốn dĩ rất khó tách, nhưng Tần Thiên thích, chính là đem người sống tra tấn đau đớn chết đi, một chút khó khăn, với hắn là cái gì chứ. Đem cơ thịt từng khối nguyên vẹn cắt ra đặt ở một bên, lại đem xương tay từng đốt cắt ra đặt xuống. Máu huyết đã chảy đầy thềm, nhưng người vẫn còn rất tỉnh táo mà sống. Nhìn cảnh này, Mục Tôn sắc mặt cũng tái nhợt. Hắn tuy không nói, cũng không vựng huyết, nhưng nhìn tràng cảnh như thế này, so với tra tấn lấy khẩu cung còn ác hơn, hắn cũng chịu không nổi.

Tần Thiên tước xong tay trái, hắn chuyển đến tay phải. Mỗi một tay, hắn dùng ước chừng một khắc chung. Khi hắn đang tước tay phải của đối phương, chợt nghe thấy có tiếng ói mửa.

Tần Thiên liếc mắt nhìn, phát hiện Lý Nghi chịu không nổi đã xoay mặt lại nôn ra. Ánh mắt của Tần Thiên đầy vẻ nghiền ngẫm.

- Định lực kém như vậy?

Lý Nghi nôn ra bữa cơm, trong ruột một trận khó chịu, trong miệng đầy vị chua của dịch dạ dày, lại nghe thấy giọng nói của Tần Thiên, hắn không nhịn được nôn thêm một lần nữa. Sắc mặt tái xanh, trong mũi đầy mùi huyết tinh, bên tai nghe thấy tiếng rên ư ử của kẻ xấu số kia, nhiêu đây chuyện thật sự rất kích thích hắn.

- Định lực thật kém, như vậy càng phải hảo hảo nhìn. Húc, Đán, hai ngươi phù hắn giúp hắn đứng vững.

Húc, Đán, Cảnh, Diệu là tên của bốn ám vệ của Tần Thiên. Hắn gọi hai người bọn họ giữ lại Lý Nghi, chính là để làm cho Lý Nghi tinh thần tan rã, sau này mới có thể dễ dàng hỏi chuyện. Húc, Đán nghe gọi, lập tức từ nơi nào đó xuất hiện, giữ chặt lấy Lý Nghi, không cho Lý Nghi chạy trốn, cũng không cho hắn xoay đầu đi chỗ khác. Lý Nghi giãy giụa một lúc, liền cảm thấy trên người có cái gì chạm vào, sau đó hắn liền cứng đờ.

Đây là trong truyền thuyết điểm huyệt sao? Ta không cần, ta không muốn nhìn, ai đó cứu ta với! Lý Nghi kêu gào, nhưng không một ai đáp lại hắn. Hắn muốn nhắm mắt lại, liền bị Húc một tay điểm chỗ nào đó, máu cả người chạy ngược, đau đến hắn oa oa kêu. Hắn mở mắt ra trừng trừng nhìn Húc, chỉ thấy Húc nhìn hắn, lạnh giọng một câu:

- Nhìn.

Lý Nghi lắc đầu, Húc bắt đầu dùng các loại thủ đoạn khiến cho hắn không thể nào giãy giụa, chỉ có thể trơ mắt ra. Mục Tôn thấy Lý Nghi bị đối xử như vậy, thật không biết vì cái gì, vội vàng nói đỡ:

- Thiếu chủ, Lý Nghi trẻ người non dạ, có lẽ không quen. Không biết người có thể...

- Ta biết ngươi lo lắng hắn, Mục đà chủ. – Tần Thiên hướng về phía Mục Tôn nói – Ngươi nói hắn tốt, nên ta muốn thử nghiệm.

- Chuyện này...

- Yên tâm, hảo?

Tần Thiên không nhiều lời, chỉ nói vài chữ, nhưng cũng đủ khiến cho Mục Tôn bình tâm lại. Thứ nhất, đó là vũ lực cùng địa vị của hắn so với Tần Thiên không bằng. Thứ hai, qua cuộc trò chuyện của hắn với Tần Thiên lúc ở nhã gian, trong lòng hắn đã xác định, Tần Thiên thật sự có tài. Tuổi trẻ tài cao, hắn cũng có ghen tỵ, nhưng bên cạnh đó là hâm mộ cùng tôn kính. Chỉ là, Tần Thiên đối với địch nhân như vậy, hắn thật sự không nỡ nhìn.

Tần Thiên không dừng lại, tước xong cánh tay, hắn lại nhét một viên thuốc vào miệng thủ lĩnh, sau đó đi xuống đến chân. Một mảng da bị lột ra, từng khối cơ bị tách ra, mạch máu giữ nguyên, xương chân bị tháo ra từng khúc. Từng đốt ngón chân được đặt ngay ngắn trên mặt đất, mỗi một đốt xương đều phiếm hồng, máu huyết đã đổ ra đầy sàn.

Xử lý xong một bên chân, Tần Thiên đã thấy đủ. Hắn phất tay, gọi người đến dọn dẹp. Người trên mặt đất lúc này đã không còn hình người, tay chân khẳng khiu chỉ còn một khúc xương, nước mắt sinh lý giàn giụa. Hắn chỉ cầu một nhát thống khoái, không muốn tái chịu thêm giày vò một lần nào nữa. Nhưng mà Tần Thiên bảo muốn hắn sống, lần sau lại tiếp tục xử lý nốt một chân, khiến cho thủ lĩnh đương trường ngất xỉu.

- Định lực vẫn kém một điểm. Chờ cho người đến cho ngươi ăn cho ngươi uống, cho ngươi kéo dài hơi tàn, khi đó tìm cách đập đầu vào vách tường tự sát nhưng vẫn còn kịp nha.

Tần Thiên nhìn dưới đất máu huyết mênh mông, liếc nhìn Lý Nghi, nở nụ cười:

- Húc, Đán, đem Lý Nghi trói lại.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net