Chương 31-38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
có chút cảm khái. Mấy hôm trước hắn đã gửi thư hẹn Lý Nghi cùng Đường Phi Yến ra ngoài gặp mặt một lần. Liêu Tiểu Thanh thế lực mạnh, hắn không vọng động, còn Mặc Thu Nhã sao, thân phụ hệ thống công lược, hắn muốn nhìn xem nếu thật sự công lược thất bại, Mặc Thu Nhã hội sẽ như thế nào.

Đã đến kinh thành, Mịch Vô Tà liền dẫn Giang Tuyết Hồng cùng Tần Thiên đến gặp mặt nhân vật thần bí nọ. Vốn dĩ Tần Thiên không liên quan với việc của Mịch Vô Tà, nhưng ai bảo Mịch Vô Tà nhàn phát hoảng muốn rủ Tần Thiên đi đâu? Thôi Tuấn không có liên quan, đã bị Tần Thiên ném ở nhà trọ.

Thần bí nhân dường như rất thích chơi trò vòng vo trốn tìm, nhóm người Tần Thiên được người dẫn đường dẫn đi qua một con hẻm, lên một chuyến xe ngựa, thẳng đến một biệt viện, sau đó là đi vào mật thất. Khi bước vào mật thất, Tần Thiên tinh tế nghe được tiếng cửa đóng lại, còn có tiếng chốt cửa.

Tần Thiên không nhịn được nở một nụ cười. Cố tình khóa cửa, là muốn thử tài sao? Nhìn trên bàn ba ly trà kia, là bọn họ biết được người tới có ba cho nên mới chuẩn bị đi? Biết được bọn hắn có ba người mà chuẩn bị ba tách trà, vậy là trên đường đi có người từ chỗ bọn hắn truyền tin?

Tần Thiên đi tới gần một ly trà, cầm lấy, bắt đầu vận khởi lực lượng thăm dò bên trong trà có cái gì. Mịch Vô Tà cũng bước lên cầm lấy tách trà, quan sát màu sắc, nếm thử hương vị, rồi nhìn Tần Thiên nói:

- Là mông hãn dược loại mạnh, còn có thuốc xổ, còn có nhuyễn cân tán.

Tần Thiên gật đầu:

- Không phải là muốn chúng ta tử, chỉ là muốn thử xem chúng ta có phân biệt được thứ độc ở trong này hay không.

Tần Thiên nói xong, liền có tiếng người vỗ tay. Hắn ngước mặt lên thì thấy một trung niên nam tử bước ra, ánh mắt tán thưởng nhìn hắn:

- Quả nhiên là người của Độc Vương cốc, có thể phân biệt được độc vật.

Tần Thiên vừa nghe liền biết người này tìm là Độc Vương cốc chi nhân. Hắn không nói, nghiêng người nhìn về phía Mịch Vô Tà. Trung niên nam tử liền sai người đổi tách trà mới, rồi hướng về phía bọn họ chắp tay nói:

- Nhị vị công tử cùng vị cô nương này, chủ nhân hiện tại có chút việc gấp, vọng ba vị thứ lỗi. Đây là một chút lòng thành, mong ba vị không chê tệ xá tiếp đãi không chu đáo.

Nói xong, trước mặt ba người Tần Thiên lúc này là rất nhiều đạo đồ ăn được đưa lên, mà một bức tường của mật thất lúc này được mở ra, đằng sau đó là vàng bạc châu báu, thư tịch vũ khí, còn có cả mỹ nữ. Thấy mỹ nữ, Giang Tuyết Hồng xấu hổ che giấu phẫn nộ trừng trung niên nam nhân, trung niên nam nhân lại xem như không thấy. Tần Thiên thấy những thứ này liền lộ ra vẻ nghiền ngẫm. Nếu chỉ là mua Giải Độc đan, những thứ này quả nhiên là quá dư thừa. Như vậy người tới hôm nay không chỉ là vì một viên Giải Độc đan, mà còn là muốn đàm chuyện lâu dài đi?

Tần Thiên lẳng lặng ngồi ở đó, nhìn xem nhóm người mời bọn hắn tới lúc này là muốn làm cái gì.

Sau một thời gian, Tần Thiên chợt cảm giác được ở phía sau cánh cửa có hơi thở của cường giả. Có cường giả, Tần Thiên liền rục rịch. Hắn nhìn thấy người tới là một trung niên nam nhân, mặt trắng không râu. Vị kia nhìn thấy hắn thì kinh ngạc nhìn chằm chằm, mà hắn cũng quan sát vị kia. Vị kia khá mạnh, không bằng phụ thân hắn nhưng vẫn được xem là cao thủ giang hồ rồi. Theo thói quen, Tần Thiên liền lẳng lặng dùng thần thức đi thăm dò. Thế giới này võ giả nhạy cảm với thần thức không nhiều, hắn có thể âm thầm thăm dò kẻ khác mà không bị phát hiện. Thăm dò một lúc, ánh mắt của Tần Thiên khẽ động.

Trung niên nam nhân là thái giám. Khắp thiên hạ có thể dùng thái giám, chỉ có hoàng tộc.

Trung niên nam nhân nhìn Tần Thiên, Tần Thiên không nhìn người kia, lẳng lặng phẩm trà. Bất chợt bầu không khí trở nên căng thẳng, khiến cho Giang Tuyết Hồng ở một bên sắc mặt từ từ tái nhợt. Nàng cảm thấy khó thở. Mịch Vô Tà lặng lẽ lại gần một chút, một tay đặt lên tay Giang Tuyết Hồng, giúp nàng bình tĩnh lại. Mịch Vô Tà biết, khi nãy là trung niên nam nhân cùng Tần Thiên đang đọ khí thế. Hắn cảm giác được áp lực đến từ cả hai phía, nhưng hắn thân phụ võ công, cũng không phải là người trực diện chống lại khí thế kia, cho nên hắn chịu được. Giang Tuyết Hồng võ công không mạnh, nàng liền bị ảnh hưởng.

- Hậu sinh khả úy.

Trung niên nam nhân sau một hồi tỏa ra khí thế uy áp, lúc này liền thu liễm lại, nhìn Tần Thiên nói. Tần Thiên ngước mặt nhìn trung niên nam nhân, hơi nở nụ cười:

- Tiền bối võ công cũng không thực kém.

Trung niên nam nhân nghe vậy sắc mặt có chút biến hoá. Hắn biết thân phận Tần Thiên, cũng biết Tần Thiên võ công có bao nhiêu cường. Tần Thiên nói hắn võ công không thực kém là nói thật, nhưng cũng làm trung niên nam nhân, vốn luôn tự ngạo về võ công của chính mình, nổi giận. Sắc mặt vi diệu biến hóa, trung niên nam nhân âm thầm tụ khí, muốn thử thử võ công của Tần Thiên. Chủ từ mời tới là Độc Vương cốc đệ tử, Tần Thiên không phải, cho nên trung niên nam nhân không cố kỵ gì.

Trung niên nam nhân cánh tay vừa động, phóng ra một luồng chân khí, Tần Thiên cũng động thủ phóng ra một luồng chân khí khác. Hai luồng chân khí chạm vào nhau gây nên một tiếng nổ nhỏ. Trung niên nam nhân không chần chừ, ống tay áo phất lên, một chưởng tung ra hướng về phía Tần Thiên. Tần Thiên cũng nhấc lên tay phải, vận dụng toàn bộ lực lượng không hề có nửa điểm giữ lại, tung ra một chưởng. Chưởng phong bình thường đều là hướng thẳng, nhưng chưởng phong của Tần Thiên là hình mũi khoan xoáy, so với chưởng phong bình thường khí lực tương đương nhưng lực phá hoại thì mạnh hơn nhiều.

Chỉ một chiêu chạm nhau, trung niên nam nhân liền biết Tần Thiên sâu cạn thế nào. Chưởng phong cuốn xoáy khi nãy đánh thẳng vào chưởng phong của hắn, đem chưởng phong của hắn đánh tan, thôn phệ, sau đó là quay ngược trở lại cắn nuốt cánh tay hắn. Hắn cảm giác được cánh tay bị xoắn đau đớn đến phát run, trong nhất thời vô pháp vận lực lượng. Cường giả so chiêu, thắng bại chỉ trong một sát na. Đương võ giả nếu như khi chiến đấu bị đánh thành không thể vận lực lượng, cho dù chỉ là tạm thời, cũng đã xem như là mặc người đánh giết, chính là thất bại.

Thấy trung niên nam nhân ánh mắt kinh dị nhìn mình, Tần Thiên trong mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm. Khi nãy một chiêu của hắn chính là không lưu đường sống, như người bình thường có lẽ đã bị xoắn nát rồi. Trung niên nam nhân trông thì có vẻ không thế nào, nhưng có lẽ khi trở về, cánh tay kia sẽ bị phế đi.

Liền lúc này, Tần Thiên cảm nhận được có sát khí. Hắn nhìn về người đứng ở đằng sau cánh cửa, vừa động sát ý, sát khí của người phía sau cửa liền biến mất. Cánh cửa hé mở, trung niên nam nhân thấy người kia thì chắp tay cúi đầu hành lễ, gọi người kia là chủ tử, rồi mời người kia ngồi xuống. Tần Thiên nhìn phong thái của người kia liền biết người kia thân phận không tầm thường. Kết hợp với việc trung niên nam nhân võ công cao cường lại là thái giám, lại gọi người này là chủ tử, Tần Thiên đã đoán được người tới thân phận như thế nào.

Im lặng quan sát người tới cùng Mịch Vô Tà đàm đạo, Tần Thiên trong lòng thầm tính toán. Người tới thân phận chắc chắn là hoàng tộc, còn trẻ như vậy, có khả năng là một hoàng tử. Hoàng tử cần Giải Độc đan, là để tránh người trong cung ám toán sao? Còn bày ra nhiều thứ dụ hoặc như khi nãy, là muốn cùng giang hồ môn phái kết minh? Giang hồ trước kia là thế chân vạc, bao gồm ma giáo, võ lâm minh, cùng với bên thứ ba, đại diện là Độc Vương Cốc cùng Y Thánh cốc. Võ Lâm Minh sụp đổ, cho đến nay vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nếu muốn kết minh, chọn Độc Vương cốc cũng là khả dĩ. Linh Thần giáo ở xa trung nguyên, sức ảnh hưởng không nhiều. Xá cận cầu viễn, một người thông minh sẽ không làm như vậy.

Vị thiếu niên vừa bước vào kia tuy rằng nói chuyện với Mịch Vô Tà, nhưng trong lòng vẫn âm thầm để ý Tần Thiên. Khóe mắt của hắn nhìn Tần Thiên, bắt gặp được Tần Thiên đang nhìn mình nghiền ngẫm cười. Trong lòng của hắn có chút giật mình nhưng bên ngoài vẫn bất động thanh sắc, đề nghị Mịch Vô Tà điều chế cho mình một loại giải độc đan, đổi lại là một ngàn lượng bạc. Một ngàn lượng bạc là một con số rất lớn, Độc Vương cốc nếu như có người muốn thuê, một lần cũng chỉ năm trăm lượng là cùng. Vị thiếu niên kia viện cớ tính mệnh quan trọng, lần này giao dịch cho Độc Vương Cốc hưởng một món lời, hẳn là để chuẩn bị ở sau.

Khi Mịch Vô Tà lấy ra một viên Giải Độc đan hắn đã điều chế sẵn, vị thiếu niên kia nhìn viên thuốc đó, liền sai người đem tới một con chó, định lấy động vật thử độc. Dùng động vật nghiệm thu cũng không phải là chuyện hiếm lạ, tại Độc Vương cốc cũng có vài món độc dùng động vật thử độc tính, nên vị thiếu niên kia hay Mịch Vô Tà đều lộ ra vẻ thản nhiên, chờ đợi thuộc hạ đem độc dược ra thử nghiệm. Lúc này Tần Thiên lại lên tiếng:

- Muốn thử hiệu quả của Giải Độc đan? Lấy thân thử nghiệm không phải rất tốt?

Vị thiếu niên kia nghe Tần Thiên nói xong trong mắt hiện lên kinh ngạc, vừa định phản ứng gì liền cảm giác nói không ra lời, cổ họng nóng bỏng đau. Hắn gập người xuống, tay nắm lại, muốn hô lên nhưng không hô được. Trung niên nam nhân lập tức chạy lại đỡ lấy vị thiếu niên kia, cầm lấy Giải Độc đan mà Mịch Vô Tà cấp cho, cho vị thiếu niên kia uống rồi liên tục thuận khí, người kia ho sặc sụa vài tiếng mới không còn cảm giác khó chịu. Hắn ngước mặt lên nhìn Tần Thiên, trong ánh mắt ẩn chứa oán độc mãnh liệt, sát khí cuồn cuộn tỏa ra.

Sát khí mạnh như vậy, Tần Thiên tất nhiên cảm nhận được, ánh mắt trầm xuống. Nếu như chỉ là người khác, bị trúng độc sẽ không hận hắn đến như vậy. Người này trước đó đối với mình có cừu oán. Hoàng tộc chi nhân, đối với mình có cừu oán, vậy thì phải làm thế nào? Nếu Tần Thiên chỉ xem đây là bối cảnh, khi mà hắn có thể ở thế giới này chơi một thời gian lúc nào chán thì đi, hắn nhất định sẽ đem người trước mặt giết, sau đó liền chạy. Nhưng hắn không chỉ có một mình, còn có cả một thế lực ở sau lưng trợ giúp hắn, hắn làm như vậy, Linh Thần giáo hội rơi vào tình huống khó xử.

Như vậy, chỉ cần hắn mượn tay kẻ khác giết chết người trước mặt, mọi việc sẽ êm đẹp.

Mịch Vô Tà thấy tình hình trở nên không ổn, vị thiếu niên kia đối với bằng hữu của mình lộ ra sát khí, mà bằng hữu của mình nhìn vị thiếu niên kia với ánh mắt nhìn một kẻ đã chết, hắn đoán nếu hắn không can thiệp, Tần Thiên hội tại chỗ giết người. Hắn cũng đoán ra thân phận của người trước mặt, cũng không nghĩ chính mình bị truy nã.

- A Thiên, ngươi đùa cũng thật là...

- Không phải như vậy mới là cách chứng minh tốt nhất Giải Độc đan của ngươi hữu hiệu sao?

Mịch Vô Tà lắc đầu, lại lấy ra một viên khác đặt lên bàn, hướng vị thiếu niên kia nói:

- Vị công tử này, viên Giải Độc đan này xem như là để tạ tội cho việc khi nãy, mong vị công tử này bỏ qua cho.

Thiếu niên nhìn Tần Thiên một cái rồi rất nhanh hướng Mịch Vô Tà lộ ra hữu hảo cùng nói rõ hắn bỏ qua việc khi nãy. Hành động này làm cho Tần Thiên xác nhận thêm một điều, người này co được giãn được. Tần Thiên đang nghĩ, nên tại nơi này vạch trần thiếu niên âm mưu đây này, hay là để từ từ giết hắn đây này?

Ngẫm nghĩ một lúc, Tần Thiên bỏ qua việc tại chỗ vạch trần thiếu niên. Tần Thiên không biết thiếu niên sâu cạn thế nào, thế lực ra sao, có lẽ nên để cho thiếu niên nghĩ chính hắn không bại lộ ra sát ý đối với mình rồi để hắn từ từ tìm đường chết tốt lắm.

********************************

- Vô Tà, ngươi đồng ý giúp hắn giải độc? – Sau khi rời khỏi gian mật thất đó, Tần Thiên hướng Mịch Vô Tà hỏi.

- Có lợi ích, vì sao không làm đâu? – Mịch Vô Tà nhìn Tần Thiên – Ngươi đang suy nghĩ vì cái gì hắn đối với ngươi lộ sát ý sao?

- Đúng vậy. Trung niên nam nhân đối chiến với ta là một thái giám. Có thể được thái giám gọi là chủ tử, ngươi hiểu.

Mịch Vô Tà ánh mắt hơi giật. Hắn hiểu Tần Thiên ý tứ. Cước bộ chợt dừng lại, Mịch Vô Tà nhìn Tần Thiên hỏi:

- Ngươi dự định làm gì?

- Ta không thể giết hắn. Giết hắn sẽ đem đến nhiều tai hại hơn là có lợi, nhưng ta cũng sẽ không để hắn sống yên ổn. Giang hồ thế lực so với triều đình thế lực không mạnh bằng, nhưng không có nghĩa là muốn khi dễ thì khi dễ. Không thể trực tiếp giết, có thể mượn dao giết người.

- Cần ta trợ giúp?

Nghe vậy, chân mày Tần Thiên liền giãn ra. Hắn nở nụ cười:

- Ngươi không ngại phiền toái sao?

- Quen ngươi đã là đại phiền toái rồi, ta còn ngại quá nhiều sao?

Cười khẽ, Tần Thiên nói:

- Hắn là kim chủ của ngươi, ta chỉ ngại ta xử lý hắn rồi, ngươi hội làm gì ta.

- Hắn là kim chủ, kẻ khác thì không phải sao? Độc Vương cốc hướng tới không theo phe phái nào, hắn muốn mượn sức Độc Vương cốc, người khác cũng có thể. Linh Thần giáo thiếu chủ cũng có thể.

Ý tứ của Mịch Vô Tà rõ ràng, đó là nếu Tần Thiên muốn nhờ, Mịch Vô Tà sẽ đáp ứng, và việc này hoàn toàn hợp lý, cũng không vi phạm cốc quy. Tần Thiên nhìn Mịch Vô Tà, ánh mắt lộ ra tín nhiệm. Một năm không gặp mặt, Mịch Vô Tà vẫn đáng tín nhiệm. Bằng hữu này, đáng giá.

******************************************

Ở trong mật thất, Triệu Quân nắm chặt tay. Hắn phải cố gắng lắm mới ức chế được trong lòng giận dữ khi gặp mặt Tần Thiên. Hắn còn nhớ rõ cách đây một năm việc gì xảy ra. Những chuyện đó, cả đời này hắn không thể nào quên được.

Hắn là người đã chết qua một lần, âm kém dương sai lại trở lại năm hắn 16 tuổi. Hắn ban đầu hốt hoảng, cho rằng mình là mơ, cho rằng đây là Diêm Vương gia muốn thử nghiệm chính mình, nhưng rồi khi hắn nhìn thấy vị hoạn quan trung thành hướng mình hô điện hạ, hắn mới biết chính mình trọng sinh. Trọng sinh một lần, liền có thể thay đổi nhân sinh, có thể bù đắp lại sai lầm, cũng có thể không một lần nữa bị đám người kia cấp giết.

Đương thất hoàng tử, mẫu phi địa vị thấp, hắn từ nhỏ bị khí không nhìn, danh tiếng trong cung không cao, nhưng may mắn hắn gặp được lão sư tốt, gặp được cận thần tốt, thị vệ tốt, lại thêm hắn từ nhỏ học được ẩn nhẫn mưu lược, dần dà trong cung thế lực cũng tăng lên. Năm hắn 19 tuổi, hắn đã lộ ra diện mục, cùng với nhị hoàng tử Triệu Hiên tranh giành trữ vị. Những hoàng tử khác đều đã gặp nạn, bị thương, bị giết, hoặc trúng độc thân mình yếu đuối, không thể kế thừa, cho nên lúc này chỉ còn hắn và nhị hoàng tử.

Hắn có lẽ sẽ có thể là kẻ chiến thắng cuối cùng, nếu như hắn không gặp nữ nhân kia, thứ nữ của Liêu thừa tướng, Liêu Tiểu Thanh. Nữ nhân kia không rõ dùng bùa mê thuốc lú gì, đem nhị hoàng tử mê đảo, còn đem tướng quân nhi tử mê đảo, đem cả mấy kẻ giang hồ mê đảo. Triệu Quân không hiểu vì sao một đám nam nhân không có mắt, cứ phải ba ba chạy đến tìm một nữ nhân, mà nữ nhân này lại không phải là tài hoa hay xinh đẹp gì. Nàng kiều kiều nhược nhược, trước mặt hắn lộ ra bộ dạng vô hại cầu che chở, làm hắn chỉ muốn phun ra. Tận cho đến lúc chết, hắn mới phải thừa nhận, hắn thua, thua bởi một nữ nhân. Liêu Tiểu Thanh muốn cái ghế hoàng hậu cho nên trợ giúp Triệu Hiên, đồng thời còn sai sử mớ nam nhân còn lại trong hậu cung của nàng giúp nhị hoàng tử chèn ép thế lực của hắn. Kết minh với giang hồ, hắn có làm qua, nhưng khi đó Liêu Tiểu Thanh đã quen biết độc y công tử cùng thần y công tử, hai thế lực này bảo trợ nàng sống sót, đồng thời cũng giúp nàng thuốc chết không ít thuộc hạ của hắn. Đáng hận nhất là ma giáo thiếu chủ. Kẻ đại biến thái kia không biết nghĩ cái gì lại đi thích Liêu Tiểu Thanh, sau đó nghe lời nữ nhân kia nói, đem hắn bắt đến Cực Lạc cung của Cực Lạc phái cho người thải dương bổ dương. Triệu Quân nhớ rõ hắn thấy Tần Thiên đứng nhìn chính mình bị nam tử đè xuống không ngừng luân gian, trên miệng còn treo mỉm cười, còn cùng Liêu Tiểu Thanh ôm ôm, hôn hôn, trước mặt hắn tú ân ái.

Triệu Quân bị một đám hán tử cưỡng gian ba ngày, đến lúc thân thể hắn đã bị ép buộc tàn tạ, liền bị đem đến một mật thất, gặp mặt Triệu Hiên. Triệu Hiên chà đạp hắn, hành hạ hắn, cuối cùng là bỏ mặc hắn đói chết trong mật thất.

Trọng sinh một lần, cho dù không rơi vào tình huống như khi đó, Triệu Quân cũng không thể ngăn cản vài đêm khi hắn ngủ mơ thấy cảnh đó, hoặc khi tỉnh dậy nửa đêm phát hiện có bóng nam tử đến gần, hắn đều hoảng hốt kêu rên, cực độ sợ hãi. Hắn đã phải che giấu tình trạng hoảng hốt đó, nếu không bị hữu tâm nhân trong cung bảo hắn hoạn thất tâm chứng, hắn vô pháp đăng vị, cũng vô pháp báo thù.

Những ngày cuối cùng của kiếp trước, mỗi khi nghĩ lại, Triệu Quân đêu có cảm giác hận thấu xương. Hắn hận Liêu Tiểu Thanh, hắn hận nhị hoàng tử, hắn hận Tần Thiên đem hắn ném vào địa ngục. Hắn muốn đem Liêu Tiểu Thanh lăng trì, đem nhị hoàng tử ném cho nam tử cưỡng gian rồi bỏ đói, y như những gì kẻ kia đối với hắn, đem giang hồ bắt vào trong tay, đem Tần Thiên biến thành khuyển nô của hắn. Dùng cổ cũng được, dùng độc cũng được, hắn muốn kẻ kia một đời trung thành với hắn, còn mặc cho hắn chà đạp.

Khi nãy Triệu Quân cùng Mịch Vô Tà đàm đạo, hắn để ý Tần Thiên nhất cử nhất động. Cừu hận lấn át, Triệu Quân không phát hiện ra Mịch Vô Tà cùng Tần Thiên quan hệ đã không giống như đời trước là tình địch. Nếu không, hắn cũng sẽ không lỗ mãng nghĩ cách báo thù, mà cần cho người đi tìm hiểu kỹ càng hơn một chút.

Triệu Quân đề nghị Mịch Vô Tà điều chế Giải Độc đan, cũng nhờ Mịch Vô Tà điều tra độc dược trên người của mình. Hắn biết trên người mình có độc mãn tính, vì kiếp trước hắn vì thứ độc này mà biết được Giải Độc đan là Độc Vương cốc điều chế, cũng nhờ đó thoát được một kiếp. Kiếp này cho tới hiện tại độc tính chưa phát, hắn còn có thời gian.

Đến đây một năm, Triệu Quân thành lập thế lực thuộc về mình, cũng như đi tìm xem những người kiếp trước hắn thuận nhãn, nhanh tay thu vào trong tay. Hắn đã quen được Nhạc Khải Kỳ, Nhạc gia tam nhi tử, cũng dò hỏi được người này biết Liêu Tiểu Thanh. Hắn đã đánh dự phòng châm, cho tới hiện tại người này vẫn chưa giống kiếp trước mê đắm nữ nhân kia, hắn còn có thể xen ngang một cước. Nữ nhân kia đã cùng Triệu Hiên cùng một khối, đã vậy cả hai cùng giết đi.

Cho người thăm dò tin tức của những kẻ hắn muốn giết, Triệu Quân liền phát hiện, từ lúc hắn trọng sinh cho tới nay, vì sao nửa điểm tin tức của Tần Thiên không có? Triệu Quân cố gắng nhớ lại kiếp trước là như thế nào. Kiếp trước trong khoảng thời gian này hắn vẫn đang ẩn nhẫn trong cung, đối với tin tức ngoại giới không rõ ràng, cho nên hắn hoàn toàn không biết Tần Thiên lúc đó đang làm cái gì đó. Trọng sinh một lần, để ý tin tức của kẻ kia, Triệu Quân mới biết, kẻ kia đã đem võ lâm minh đánh sụp, đem võ lâm cường giả đánh chết, tên tuổi gần như trở thành một cấm kỵ đối với giang hồ nhân sĩ. Kiếp trước, trong một đám giang hồ nhân sĩ cùng mình dây dưa, Tần Thiên là khó đối phó nhất, hạ độc hắn không trúng, vây công hắn chạy thoát, hoàng tử phủ canh phòng nghiêm ngặt hắn chạy tới như chỗ không người, Triệu Quân không biết phải làm thế nào bây giờ. Duy có một điều Triệu Quân biết, đó là Tần Thiên cho dù mê đắm Liêu Tiểu Thanh, trong lòng của hắn vẫn có ma giáo. Có nhược điểm thì sẽ có chỗ xuống tay.

Ngày hôm nay đột nhiên gặp mặt Tần Thiên, Triệu Quân không kìm chế được lộ ra hận ý. Hắn rất nhanh tự nhủ với lòng rằng không được manh động, cố tình quên đi hận thù, đừng để lộ ra điểm gì bất thường, nhưng trong lòng cũng đã có chút ảo não. Đối với cường giả lộ ra sát khí chính là tự tìm tử lộ. Kiếp trước vài lần tao ngộ ám sát đã cho hắn kinh nghiệm đẫm máu này, kiếp này một năm thuận lợi, chính mình lại quên đi việc này sao? Quả nhiên sau đó Tần Thiên liền hạ độc hắn, mà phương pháp hạ độc như thế nào hắn hoàn toàn không biết. Bị hạ độc, trong đầu Triệu Quân lại nhớ đến kiếp trước chính mình chật vật, nhớ đến những người đã thực tin tưởng mình, sau đó lại vì mình mà từng người bị xử tử, hận ý lại dâng lên không kiềm chế được. Triệu Quân có lẽ nên thở phào vì Tần Thiên không giết hắn ngay, nhưng hắn không chắc chắn đến khi nào chính mình lại bị Tần Thiên bắt cóc. Hắn nghĩ hắn cần tiên hạ thủ vi cường.

-----------------oOo-----------------

Chương 33 – Một bữa cơm

Trên đường trở về, Tần Thiên nghĩ về việc của ngày hôm nay. Có thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net