Chương 39-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39 – Triệu Lẫm

Hắn là tứ hoàng tử, tên là Triệu Lẫm.

Sau hai ngày tỉnh lại sau bạo bệnh, hắn đi hỏi những việc xung quanh mình, lúc này hắn mới biết, mình quay lại thời điểm hơn bốn mươi năm trước. Thời điểm đó rất xa xôi, hắn cũng không nhớ rõ được khi đó mình đã làm gì, cũng đã có gì. Thứ hắn nhớ đó là cả nửa đời người của hắn, hắn sống ở một sơn trang, cuộc sống cũng thực mãn nguyện.

Trọng sinh lại một đời, là để làm gì chứ?

Hắn chết vì bệnh tật do tuổi già, cũng không có gì hối tiếc. À, có lẽ thứ hắn hối tiếc nhất đó là, hắn sinh ra chân đã có tật.

Nghe nói, có một vị quý phi ám hại hắn khi hắn vừa sinh ra, khiến hắn té từ trên cao xuống, chân thành tật, cho nên mất tư cách đăng vị. Hắn thuở nhỏ đã thực không cam lòng, cho nên học tứ thư ngũ kinh, xem thiên văn địa lý, muốn đem trí tuệ của mình để chứng minh cho phụ hoàng nhìn thấy được hắn đủ tư cách. Chỉ là hắn cố gắng cho tới tận năm 16 tuổi, kết quả vẫn là vô vọng. Giấc mơ thuở bé của hắn, vĩnh viễn không thể đạt được.

Năm hắn 16 tuổi, phụ hoàng phong hắn làm Bình Vương, đưa hắn ra khỏi cung, đưa đến một đất phong, cho hắn sống an nhàn quãng đời còn lại.

Rồi sau đó có những thứ gì xảy ra, hắn đã quên gần hết. Nhưng có một vài tình huống thì hắn nhớ rõ như in.

Như lúc hắn khoảng 25 tuổi, vẫn còn đang ở đất phong, liền đột nhiên ngày hôm đó có một hắc y nhân nửa đêm đột nhập vào trong phủ của hắn, kề dao vào cổ hắn, yêu cầu hắn xuất binh cứu một người. Tên người cần cứu là kẻ nào thì hắn không nhớ, nhưng tên của người kề dao vào cổ hắn thì hắn nhớ.

Người đó gọi là Tần Thiên.

Khi hắn 16, anh em trong nhà đã biết được hắn có đầu óc nhưng không có quyền lợi, cho nên có không ít người mời chào hắn. Hắn bên ngoài một bộ dạng tiêu dao vương gia, nhưng thực chất hắn là quân sư của nhị ca, nhị hoàng tử Triệu Hiên. Hắn nắm thương nghiệp, hắn nắm nguồn tiền, hắn đề nghị cấp cho nhị ca vài đường đi nước bước, cũng vì vậy tham gia không ít những hoạt động ngầm. Hắn biết nhị ca, cũng biết được nhị ca đã nhúng tay vào việc gì.

Nhưng việc mà hắn làm không liên quan gì đến hắc y nhân, vì sao hắc y nhân lại tìm mình? Hơn nữa, vì hắn khống chế nhiều người như vậy, bản thân hắn cũng là đối tượng cần được bảo hộ chặt chẽ, bên cạnh hắn lúc nào cũng có hộ vệ, hắc y nhân vào bằng cách nào?

Hắn không biết, nhưng hắn biết được một điều, đó là nếu thích khách không giết mình ngay, bọn họ nhất định có thỉnh cầu. Nghe thỉnh cầu rồi đáp ứng, sẽ cứu được mình một mạng.

Hắn làm như vậy, và hắc y nhân nói cho hắn biết, cần binh lính của hắn đi cứu người. Tự tiện xuất binh cần phải có chiếu chỉ, cho nên hắn do dự.

Tần Thiên thì không do dự. Không cần chờ hắn nói cái gì, Tần Thiên đã nói, xuất binh thực ra là cần người trợ hắn cứu người, không cần mặc phục trang binh lính, chỉ cần mặc trang phục bình thường là được. Hơn nữa đối tượng như thế nào, bố trí phòng thủ ra sao, Tần Thiên biết được một chút, nên hắn cần là người, không cần thiết phải là binh lính chính quy, nhưng nhất thiết phải biết đánh nhau.

Triệu Lẫm hơi do dự một lúc, rồi rất nhanh hắn đáp ứng.

Tính mạng trong tay người ta, hắn có thể không đáp ứng sao?

Tần Thiên nói đa tạ, rồi sau đó nói với hắn, nếu xong việc, Tần Thiên sẽ làm hộ vệ cho hắn ba năm xem như trả ơn. Hắn khi đó đã cứng ngắc cổ vì sợ, nhưng cũng cố gật đầu, rồi bắt đầu hỏi Tần Thiên về chi tiết, rồi điều binh.

Khi làm như vậy, hắn cũng thực hồi hộp, cho rằng mình bị người gài bẫy, đem mình lừa điều binh để khép tội mưu phản. Nhưng rồi hắn suy nghĩ các chứng cứ khép tội mình đều không đầy đủ, hắn liền yên tâm.

Tần Thiên biến mất một thời gian, vài tháng sau liền quay lại, nói với hắn rằng, Tần Thiên đến đây là thực hiện ước hẹn ba năm.

Lúc đó hắn mới có cơ hội cùng người kia trao đổi một vài việc.

Lúc đó Triệu Lẫm liền biết được, người kia trước đó là thiếu chủ ma giáo, sau thân phụ của hắn tẩu hỏa nhập ma, đánh người kia phế võ công, rồi có người cứu, đánh lên ma giáo. Người kia trợ ngoại nhân đánh lên ma giáo, nhưng bảo vệ lấy ma giáo chi nhân, rồi sau đó liền đi thủ mộ ba năm. Lúc đến gặp mình, đó là lúc nghe ân nhân cũ có việc, cho nên hắn xuất hiện, mượn binh của mình, trả xong nợ cũ. Vì nợ cũ đã xong, hắn cũng không trở về tìm bọn họ nữa, mà ở với mình ba năm theo ước hẹn.

Ngoại trừ những việc không vui đó ra, Triệu Lẫm thỉnh thoảng lại nói về tứ thư ngũ kinh thiên văn địa lý, về những thứ mà hắn biết được. Tần Thiên nghe thấy, đối với thứ nào cũng có tri thức, cũng có thể bồi chuyện với hắn, cho nên rất nhanh, hắn liền đem người kia đương thân bằng hữu, không phải là một thuộc hạ hay là một hộ vệ dưới trướng. Người kia tuổi cũng suýt soát hắn, lại không vì hắn là hoàng tử là vương gia mà kiêng dè, cho nên nói chuyện cũng dễ dàng hơn.

Ba năm kỳ hạn chấm dứt, người kia để lại một phong thư, sau đó liền rời đi. Hắn cho người đi tìm, nhưng hoàn toàn không tìm ra được.

Thẳng mười năm sau, tới năm hắn 38 tuổi.

Năm đó, tân hoàng đã đăng cơ, là nhị ca hắn. Hắn ban đầu đương quân sư, sau khi tân hoàng đăng cơ, hắn lui về vui thú điền viên, chỉ nắm giữ mạng lưới thương nghiệp trước kia, chăm chú kiếm tiền, đi làm phúc lợi mà thôi, không tranh giành quyền lực gì. Nhưng rồi việc xảy ra. Hắn không rõ vì sao nhị ca lại không tin hắn, rồi nhân một vụ việc mà hắn biết chắc có người giá họa cho mình, tân hoàng hạ lệnh tước bỏ tước vị của hắn, giam hắn cả nhà, toàn bộ tài sản sung công.

Lúc đó hắn đã nhận ra, mình thông minh cả một đời, gặp ai cũng nghĩ cách thăm dò đối phương khống chế đối phương, nhưng chỉ là đối với ngoại nhân. Một khi chính mình đã tin tưởng người nào, thì sẽ không nghi ngờ kẻ đó. Nhị ca là một trong số rất ít người hắn tin tưởng, vì cả suốt thời thơ ấu, nhị ca đối với hắn thực tốt, không vì hắn chân có tật mà xa lánh. Nhị ca cũng thực thông minh, cho nên trong thời thơ ấu của hắn, nhị ca rất mạnh mẽ, không gì làm không được. Có không ít huynh đệ mời hắn trợ lực, nhưng hắn chỉ chọn nhị ca, vì hắn tin tưởng người ấy.

Năm năm vừa qua không có việc gì, nhưng rồi nhị ca lại thay lòng đổi dạ sao? Hắn thực muốn tin tưởng thay lòng đổi dạ chỉ là nhất thời, nhưng hắn nhìn người vô số, cũng hiểu ra được, có những việc không phải là đột nhiên xảy ra, mà là kết quả của cả một thời gian dài thay đổi. Đăng vị quả thực mệt mỏi, nhưng vì vậy mà đem mình tước bỏ quyền lực, tước bỏ vây cánh, tước không được thì đem mình gạt bỏ... Hắn đã thực thất vọng.

Hắn không thích đăng vị, nhiều năm như vậy, giấc mơ đó của hắn đã thay đổi. Thứ hắn muốn không phải là đăng vị, mà là khi còn nhỏ, hắn muốn phụ hoàng thừa nhận hắn, hắn muốn ngoại nhân thừa nhận hắn. Lúc lớn lên, hắn muốn đó là có thể dùng trí đem thiên hạ thay đổi, hắn muốn chứng minh chính mình không tàn phế. Hắn đi đến bước này, so với giấc mơ thuở nhỏ có khác, nhưng hắn mãn nguyện. Hắn đã thấy đủ, kẻ khác lại nghi ngờ hắn, cho rằng hắn tâm hoài bất quỹ mà triệt hắn sao? Hắn chợt cảm thấy thực bi ai.

Liền lúc hắn đang bị bỏ vào xe tù áp giải vào kinh thành, có người đến cướp xe tù, cứu hắn ra.

Hắn lúc đó đã kinh hoảng. Hắn không biết mình vào tay người cướp xe tù kia thì sẽ như thế nào. Hắn lúc này không còn tiền chuộc, không thể chuộc thân. Lại có hắn bị cướp đi, nhất định bị truy nã. Trở về kinh thành, nhìn người kia, người kia có lẽ còn nể tình hắn là đồng bào huynh đệ mà giam hắn lại nhưng không giết hắn. Lúc này hắn bị cướp đi, khi bị bắt được, tội tăng một bậc.

Hắn khi được cứu ra, đã đối mặt với kẻ cầm đầu nhóm người cướp xe tù của hắn mà đối chất. Khi nhìn người kia, những gì hắn muốn nói liền nghẹn lại trong họng.

Hắn nhận ra, người kia là Tần Thiên. Mười năm không gặp, khuôn mặt đã thay đổi ít nhiều, nhưng nhìn kỹ thì vẫn thấy quen thuộc.

- Tần Thiên?

- Vương gia.

- Ta không còn là vương gia, ngươi gọi ta Triệu Lẫm là được.

Tần Thiên nhìn hắn một chút, liền sửa miệng:

- Triệu Lẫm.

- Ngươi cứu ta là vì lo lắng ta sẽ bị giết sao? – Đối với Tần Thiên, chất vấn không phải là cách. Lúc Tần Thiên làm hộ vệ cho mình, hắn đã biết điều này.

- Đúng vậy. Ngươi đến kinh thành nhất định sẽ chết.

- Nhưng ngươi cứu ta như vậy, ta thành tội phạm truy nã, ta bị bắt nhất định sẽ bị xử nặng. Nếu ta về kinh thành, vẫn có khả năng sống sót.

- Người trong cuộc luôn tin tưởng vào một thứ hư vô nào đó mà ném đi sinh mệnh của chính mình. – Tần Thiên nhìn hắn, nói từng chữ – Ngươi có thể tin tưởng vào hoàng đế sẽ tha cho ngươi, nhưng ta không tin. Theo cái nhìn của ta, khả năng ta có thể cứu ngươi sống sót cao hơn nhiều khả năng ngươi về kinh thành mà vẫn còn sống sót thoát ra bên ngoài, cho nên ta liền cướp xe tù.

- Ngươi có thể cứu ta một lần, lại có thể cứu ta cả đời sao? Ta cả đời là tội phạm truy nã, ta có thể đi nơi nào?

- Triều đình có một nơi vẫn không dám đụng. Ngươi biết nơi đó.

Nhớ lại câu chuyện của người trước mặt, Triệu Lẫm nghĩ một lúc, chần chừ hỏi:

- Giang hồ?

- Tân hoàng cũng rất táo bạo, muốn thu giang hồ vào cho mình dùng. Ý tưởng không tồi, nhưng cách làm thì sai rồi.

- Triều đình thế lực rộng lớn, ngươi chỉ là người giang hồ, có thể chống lại triều đình sao?

- Trước mắt thì không thể.

- Đã biết là không thể, ngươi định làm gì?

- Cho nên ta cần ngươi giúp ta.

Nghe vậy, Triệu Lẫm bật cười:

- Ngươi cứu ta là vì nhìn trúng khả năng của ta?

- Không hẳn. Là vì cho tới hiện tại, trừ mười tám năm ta sống ở Linh Thần giáo là khoảng thời gian rực rỡ nhất đời ta, chỉ có ba năm ta ở Bình Vương phủ là ta nhớ rõ nhất.

Triệu Lẫm chợt im lặng. Đối với hắn, ba năm Tần Thiên ở Bình Vương phủ cũng là ba năm hắn nhớ rõ nhất. Người này mười năm đi đâu không rõ, lúc này đã hiển lộ một phong thái khác hẳn, đã bắt đầu lộ ra dã tâm, cũng lộ ra nanh vuốt. Cũng chỉ có hắn mới dám mời một hoàng tử, một vương gia, đi giúp hắn với thái độ thẳng thắn như vậy.

Triệu Lẫm bật cười. Hắn bị nhị ca bắt giam, hắn đã cảm thấy tuyệt vọng, cũng đã từng nghĩ có lẽ mình sẽ không thể tái tin tưởng thêm được người nào, nhưng khi gặp Tần Thiên, suy nghĩ đó của hắn bị lung lay. Hắn biết nếu vì việc với nhị ca hắn mà hắn không dám tin tưởng ai nữa, kẻ chịu thiệt thòi vẫn là hắn.

Cho nên hắn lựa chọn tin tưởng.

Rồi hắn biết được, Tần Thiên không trở về Linh Thần giáo, cũng không đả động gì đến người ân nhân cũ kia nữa, mà đi đến một nơi khác, thành lập một tổ chức mới, tạo nên sự nghiệp của riêng mình. Tổ chức mới ban đầu cũng hỏng lên hỏng xuống, Tần Thiên cũng bị người đuổi giết vài lần, cuối cùng cũng thành hình, cũng trụ vững được.

Quãng thời gian sau đó, là hắn cũng Tần Thiên xây dựng thế lực của chính mình, gọi là Tụ Hiền sơn trang. Đó là nơi hắn sống lâu nhất, cũng hơn 20 năm, có thể vui cảnh điền viên, cũng có thể thoải mái dùng khả năng của mình đi làm thứ mình muốn. Tuy có đôi lúc hắn vẫn nghĩ mình cùng Tần Thiên gặp nhau hơi trễ, trải qua nhiều việc như vậy mới có thể đi đến bước này, có điểm hối tiếc, nhưng cuộc sống như vậy làm hắn thực mãn nguyện.

Hắn là do già mà chết. Cảm giác đó không đau đớn, chỉ là nhắm mắt lại, rồi thân thể nhẹ bỗng, trôi nổi vô định, nhớ đến rất nhiều việc khác nhau, cũng nhớ đến rất nhiều hình ảnh vô lý, cho đến lúc hắn thôi không còn ý thức được gì nữa. Lại không nghĩ mình lại tỉnh lại, trở lại thời gian rất nhiều năm trước, khi chính mình vẫn còn là một thiếu niên.

Chiến hỏa vẫn như đời trước, xảy ra ở gần đất phong của hắn.

Chỉ là lần này có điểm khác, chiến hỏa không lan tới Linh Thần giáo.

Sự kiện này hắn vốn dĩ không biết, nhưng đối với người kia lại là một việc ảnh hưởng rất lớn, nên người kia khi kể chuyện, thường đề cập tới, cho nên hắn nhớ. Hắn cũng nhớ vì sự kiện này mà hàng loạt việc xảy ra, đem người kia từ vị trí thiếu chủ, trở thành không nhà để về, không nơi để đi, lại nợ ân tình của không ít người.

Vì sao lần này chiến hỏa chưa lan đến Linh Thần giáo? Là vì thời gian có xuất nhập, vì mình đến sớm cho nên sự kiện đó chưa xảy ra hay sao? Có điểm kỳ lạ, hắn liền đi hỏi. Đi hỏi xong liền biết được người kia khi còn trẻ võ công đã thực kinh khủng. Thuyết thư tiên sinh còn nói người kia ba đầu sáu tay thét một cái ra lửa khiến cho quân địch lui về tám trăm dặm, hắn nghe cũng phải trợn mắt.

Hắn trợn mắt vì thuyết thư tiên sinh nói quá, hắn cũng là cảm thấy đáng tiếc, vì theo những gì hắn biết, công lực của Tần Thiên rồi cũng sẽ phế đi. Đây là người kia nói cho hắn, cũng nói cho hắn biết, lúc người kia hộ vệ hắn ba năm, công lực khi đó so với thời đỉnh phong không bằng. Hắn đã nhìn qua công lực của người kia một lần, cũng thực kinh hãi, nhưng không đủ để đánh lùi cả một đạo quân.

Hắn nhặt lên công việc của Bình Vương, thăm dò tình hình xung quanh rồi bắt đầu kế hoạch kiếm tiền. Đã biết nhị ca sẽ không tin huynh đệ, hắn lần này không nghĩ sẽ lại giúp nhị ca đoạt vị nữa. Nhưng hắn không hận nhị ca. Thời gian lâu như vậy, hận thù hay chán ghét đều đã bị xóa nhòa, hắn cũng không còn nhớ. Thứ hắn muốn bây giờ đó là sống an nhàn, cùng thê nhi qua một đời khoái hoạt là đủ rồi. Còn như có người nhờ hắn trợ giúp, hắn nghĩ, có lẽ hắn cần phải tìm một đường thoát thân.

Lại nghĩ tới người kia lúc này hẳn là không biết mình, Triệu Lẫm cũng không nghĩ đi gặp người kia. Gặp mặt rồi thì nói cái gì? Hắn không biết. Người kia tồn tại trong ký ức của hắn, và chỉ có cớ gặp hắn khi ân nhân cũ có việc, nếu không, người kia vẫn là thiếu chủ giang hồ, hắn vẫn là một vương gia, thuộc hai thế lực hoàn toàn khác nhau, cũng không có cơ hội gì gặp mặt.

Được vài ngày, hắn chợt tự hỏi, nếu người kia và hắn không có cơ hội gặp mặt, mình chủ động đi gặp không được sao? Nếu thực sự không hợp, phải chờ hơn mười lăm năm mới phù hợp để gặp nhau, âu cũng là số trời. Hắn cũng có điểm tò mò, muốn biết người kia khi còn trẻ làm cái gì đó.

Thăm dò một lúc, Triệu Lẫm liền biết Linh Thần giáo trừ việc là một môn phái giang hồ, người người biết võ công, danh tiếng có thơm có thối ra, cũng có sản nghiệp, lại là sản nghiệp không nhỏ, nhưng sản nghiệp có người nào, quy mô bao nhiêu thì không biết được. Người hắn đưa đi thăm dò, được một lúc liền bị phát hiện, bắt giam lại vài ngày rồi thả ra. Triệu Lẫm đã nghĩ, hay là chờ thêm một thời gian, chờ xem có cơ hội gì, hắn thử bắt liên lạc, nhìn xem người kia thế nào.

-----------------oOo-----------------

Chương 40 – Nạn dân

Cơ hội rất nhanh liền tới, nhưng không như Triệu Lẫm nghĩ.

Vì gần khu vực chiến hỏa, cho nên tình hình rối loạn, đặc biệt là ở những khu thôn xóm tại nơi hoang vắng, xa khu thành thị. Triệu Lẫm đã phải đứng ra cho người trị an, chuyển lương thực cứu nạn dân, rồi điều động binh lính thủ vững lãnh địa. Chỉ là có lần hắn ra khỏi phủ, đến chỗ thôn dân đi cứu người, liền bị cuốn vào một vụ đánh cướp đại quy mô. Lương thực hắn cho người đem theo để cứu tế liền bị cướp sạch.

Lúc này hắn nghe được, nhóm đánh cướp kia tự xưng là người của Linh Thần giáo.

Lúc đó hắn đã nghi hoặc, vì cái gì môn phái của người kia lại làm ra việc thương thiên hại lý như vậy?

Hắn bị bắt về, cùng với một đám nạn dân, lớn bé già trẻ đều bị trói lại kéo về trại. Người già trẻ em thì bị bỏ đói, phụ nữ có tư sắc thì bị cưỡng hiếp, còn nam nhân, nếu thân thể kiều kiều nhược nhược thì sẽ bị xem như nữ nhân mà cưỡng hiếp, còn khỏe mạnh thì sẽ bị lôi ra làm công việc tay chân, làm không được hoặc là kháng cự thì hoặc là giết, hoặc là bị quất roi cho đến khi toàn thân đầy máu.

Hắn phải cảm thấy may mắn khi chân của mình có tật nhưng không lộ, mà mình tuy rằng cũng là hoàng tử, nhưng từ nhỏ luyện tập võ đạo, có chút cơ bắp, cũng đi phơi nắng, nhìn không có vẻ trắng nõn kiều nhược, cho nên hắn bị đưa đi làm công việc tay chân, chỉ là vì chân có tật cho nên hắn bị đánh nhiều hơn người khác, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị làm công cụ phát tiết dục vọng.

Nhưng hắn vẫn nghi hoặc, từ lúc nào ở đất phong của mình liền có sự hoành hành của đám ác bá này?

Nghi hoặc tựu nghi hoặc, hắn quá yếu, người đi theo giúp hắn lúc này đều bị hoặc giết, hoặc bị thương, hoặc bị bắt, tình cảnh cũng không khác là bao. Một thuộc hạ trung thành với hắn đã rỉ tai hắn, bọn họ lên kế hoạch đánh lạc hướng bọn cướp, rồi nghĩ cách cởi trói cho hắn, bảo hắn trước chạy đi, vì hắn là vương gia, tính mệnh của hắn quan trọng hơn.

Ngày hôm đó, thuộc hạ của hắn quả nhiên gây ra một cuộc bạo loạn nho nhỏ, rồi có hai người đến cởi trói cho hắn, đưa hắn đi ra bên ngoài.

Hắn chạy chưa được bao lâu đã vấp ngã. Chân yếu, đi được một lúc lại phải được người đỡ, điều này làm hắn chán nản, nhưng vẫn phải đi. Được một đoạn đường, hắn chợt gặp một nhóm người rất đông, tay cầm đao kiếm, đi về hướng này. Thấy động, cả ba người vội vàng trốn vào sau một gốc cây, cố gắng tránh để bị phát hiện, cả hơi thở cũng trở nên thực khẽ.

Đoàn người kia tốc độ rất nhanh, đi một lúc đã tới gần chỗ của hắn. Hắn nín thở chờ đợi, chỉ cần không bị phát hiện liền an toàn rồi. Lại không nghĩ tới, đoàn người kia vừa tới gần chỗ của hắn liền có một giọng nam cất lên:

- Khoan đã, có người.

Vừa nghe thấy lời này, hai người thuộc hạ của hắn liền nắm lấy thanh đao, một bộ dạng tử thủ. Hắn lo lắng, hắn không biết nhóm người kia là địch hay là bạn, mà hiện tại bên mình chỉ có ba người, đối phương có cả một đoàn người, khả năng chạy trốn là không có thể nào. Nếu kháng cự, hội có thể bị giết nhanh hơn, nhưng nếu bị bắt về, vậy thì sẽ sống không bằng chết.

Tim đập thình thịch, cả ba người nín thở chờ đợi từng tiếng bước chân tiến lại gần. Khi tiếng bước chân rất gần rồi, chợt giọng nam kia lại lên tiếng:

- Lùi xuống đi, bọn họ đang sợ.

Nghe thấy câu nói này, cả ba người đều hít một hơi lạnh. Làm thế nào người kia biết mình đang sợ? Còn đang dỏng tai lắng nghe động tĩnh thì bọn họ phát hiện có tiếng bước chân lại gần.

- Thiếu chủ, cẩn thận.

- Ta biết, đa tạ.

Lại thêm vài câu đối thoại, lúc này liền chỉ còn tiếng bước chân của một người, nhưng không phải là lại gần, mà là đi vòng qua, để lại khoảng trống cho bọn hắn. Khi hình ảnh của người kia vừa ló ra, Triệu Lẫm vừa nhìn thấy mặt người kia, còn chưa kịp nói gì thì hai thuộc hạ của hắn đã xông lên muốn mở một đường máu. Triệu Lẫm còn chưa kịp phản ứng, hai thuộc hạ của hắn đã bị đánh rơi vũ khí, đẩy về chỗ của hắn. Triệu Lẫm nhìn thấy người kia, hắn nhận ra, đó là Tần Thiên.

Tần Thiên nhìn ba người bọn hắn một lúc, sau đó liền hướng về phía hắn hỏi:

- Ba người các ngươi có phải vừa từ nơi đó chạy ra không? – Tần Thiên chỉ về một hướng.

- Không phải, chúng ta chỉ là đi ngang qua. – Một thuộc hạ của hắn trả lời.

- Thế sao? – Tần Thiên nở nụ cười rất nhẹ. – Bắt lấy đi.

- Các ngươi muốn làm gì!?

Hai thuộc hạ của hắn còn định chống chọi, rất nhanh liền bị khống chế rồi trói lại một chỗ. Hắn cũng chịu chung số phận, bị trói lại, đẩy ngã xuống đất.

- Chúng ta đã nói, chúng ta chỉ là đi ngang qua. Chúng ta không biết gì cả.

- Thứ nhất, các ngươi có lẽ là từ nơi đó trốn ra, có nghĩa các ngươi biết bên trong có gì. Chúng ta cần các ngươi. Thứ hai, các ngươi có thể là người của nơi đó, ta không muốn các ngươi đánh động bọn chúng, cho nên phải bắt các ngươi. Thứ ba, các ngươi là người đi ngang qua, nhưng vì hai lý do trên, ta không thể không bắt các ngươi. Còn có – Tần Thiên cười, cúi người xuống nhìn một trong hai kẻ khi nãy cầm dao tấn công mình – Nếu ta cùng phe với bọn chúng, ta tất nhiên muốn bắt các ngươi, bất kể lý do gì.

- Có nghĩa với bất kỳ lý do gì, ngươi cũng bắt chúng ta phải không? – Triệu Lẫm lúc này mới lên tiếng.

- Đúng vậy.

- Chúng ta có thể rời đi sao?

- Không có.

- Vậy ngươi còn hỏi chúng ta làm gì?

- Người ta nói tiên lễ hậu binh nha. – Tần Thiên một bộ dạng không sao cả trả lời.

Triệu Lẫm bị bộ dạng của Tần Thiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net