Chương 31-38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31 – Thôi Tuấn

- Mịch Vô Tà, ta muốn hỏi một việc.

Đột nhiên đang ở phía đầu xe, Tần Thiên thấp giọng, gần như là dùng truyền âm nhập mật, trò chuyện với Mịch Vô Tà. Mịch Vô Tà thấy bằng hữu đột nhiên nghiêm túc, hắn cũng nghiêm túc thì thầm hỏi:

- Việc gì?

- Ngươi với Giang Tuyết Hồng có phải là hảo sư huynh muội?

Mịch Vô Tà cảm thấy Tần Thiên hỏi câu này có phần mạc danh kỳ diệu, hắn không trả lời ngay mà hỏi lại:

- A Thiên, có việc?

- Ánh mắt của nàng xem ta giống như ánh mắt của thợ săn nhìn con mồi. Ta cực kỳ bài xích cái nhìn đó. Nếu nàng với ngươi không thực quen, ta liền giết nàng.

Mịch Vô Tà nghe vậy liền ngồi thẳng người, nghiêm túc nói:

- Nàng là sư muội của ta.

Tần Thiên biết Mịch Vô Tà sẽ nói như vậy. Thời gian qua hắn nhìn hai người hỗ động đã biết được Giang Tuyết Hồng trong lòng Mịch Vô Tà cũng không phải là người có cũng được không có cũng không sao.

- Được rồi.

Mịch Vô Tà bảo hộ, Tần Thiên sẽ không giết, như vậy thì chỉ có thể tránh đi. Hắn lại tính toán xem tiếp theo hắn cần làm gì. Tám tháng dốc lòng tu luyện, hắn nhìn ra được một chút manh mối của xuyên việt nguyên lý, nhưng để có thể từ manh mối tái lập lại phương thức xuyên việt, hắn có cảm giác lực bất tòng tâm. Có lẽ hắn cần phải tu luyện lên tầng bậc cao hơn nữa mới có thể cảm nhận được cũng như không chế được thứ pháp tắc này. Sổ sổ ngón tay, Tần Thiên nghĩ, lần này tới kinh thành một chuyến, sẵn tiện kéo Lý Nghi cùng Đường Phi Yến về Linh Thần giáo một phen. Lý Nghi tính tình được, mục tiêu không phải hắn, quan hệ của hắn với Lý Nghi hảo, hắn cũng muốn đem người này kéo về. Đường Phi Yến như thế nào Tần Thiên không biết, nhưng cách Đường Phi Yến phân tích nhân vật mà nàng kể ở trong truyện cho Tần Thiên cảm giác Đường Phi Yến không phải là nữ nhân não tàn chạy theo trào lưu, Tần Thiên muốn xem thử Đường Phi Yến có năng lực ở việc gì, sau đó thử xem có thể kéo về hay không. Còn những người khác, xem hắn là con mồi, hắn chưa thể giết, như vậy liền tránh né đi.

Nghĩ tới kinh thành gần đây phát sinh nhiều việc, Tần Thiên liền có cảm giác ngứa tay. Có quyền lực, lại có nhân lực, Tần Thiên liền suy nghĩ đến việc đem Linh Thần giáo cải tổ, áp dụng những phương pháp hắn ngẫu nhiên nhìn được trong thư tịch ra bên ngoài. Hồi còn nhỏ hắn đã nếm thử một chút, bây giờ cũng có thể tăng mạnh quá trình này.

Lý do sao, Tần Thiên nghẹn hoảng, muốn tìm cái cho mình tiêu khiển.

Ngày đi đêm nghỉ, sau vài ngày, Tần Thiên đến một thị trấn kia. Hắn nghỉ tại nhà trọ một đêm, hôm sau ra phố định mua một chút đồ vật, chợt hắn nhìn thấy một quầy hàng làm hắn ngơ ngẩn cả người.

Trên quầy hàng kia bày bán nhiều sản phẩm làm từ gỗ, là mô hình nhà cửa cùng với mô hình gỗ một số hình tượng nhân vật trong truyền thuyết. Mô hình nhà cửa lại không phải là kiến trúc của thời này, mà là kiến trúc của thời đại nơi Tần Thiên sinh ra. Hắn nhận ra những mô hình đó ngay lập tức, bởi vì hắn vì luyện luyện trận pháp xây dựng tại dị thế giới, cho nên hắn cần phải đi xem cấu tạo kiến trúc tại dị thế giới cũng như tại thế giới của hắn. Nhìn thấy vật phẩm của thế giới hiện đại được bày bán ở nơi này, Tần Thiên có cảm giác mình lại vượt qua thời gian, đến một nơi nào đó có hương vị của quê nhà.

Tần Thiên lại gần, cầm lên một mô hình tòa nhà thu nhỏ, ánh mắt không che giấu vẻ yêu thích, xoay đi xoay lại nhìn không chớp mắt. Tỉ mỉ xinh đẹp như vậy, người làm ra được thứ này hẳn là biết nhiều về kiến trúc xây dựng đi? Hắn vừa hay đang phải cày cục nghiên cứu nhà cửa muốn đau cả đầu, lúc này gặp được một người hiểu được thứ hắn không hiểu, có thể thỉnh giáo một hai đi? Kiềm chế trong lòng hưng phấn, Tần Thiên đề nghị gặp người tạo ra những thứ này. Rất nhanh, hắn liền nhìn thấy bản nhân. Tần Thiên đoán người này cũng là xuyên và thời đại của người này giống như thời đại của mình khi đó.

Người này trông khá trẻ, chỉ khoảng 25-26, là một thành niên nam nhân, trên mặt hiện lên vẻ thành thục. Điểm đặc biệt là người này không quan tâm người khác nghĩ gì, liền đem tóc cắt ngắn đi, trông thật lập dị. Chính vì như vậy, khi chưởng quầy giới thiệu người này cho Tần Thiên, hắn cũng dặn dò Tần Thiên, người này có phần lập dị quái gở, không thích cùng người khác giao tiếp.

Sau khi hai bên đã an tọa, Tần Thiên nhìn người kia, bắt đầu tự giới thiệu:

- Tại hạ Tần Thiên, thấy những mô hình huynh đài làm ra quả thật là xảo đoạt thiên công, thực sự rất hâm mộ.

Người kia vừa nghe cái tên, khóe mắt giật nhẹ một cái rồi rất nhanh trở về bình thường.

- Hạnh ngộ, tại hạ tên Thôi Tuấn.

- Thôi các hạ, tại hạ đối với kỹ thuật của huynh đệ rất có hứng thú, chẳng hay ý tứ của các hạ thế nào?

Ngụ ý, Thôi Tuấn có muốn bán mô hình đó hay không? Thôi Tuấn nhìn Tần Thiên một lúc, tựa như đang cân nhắc cái gì.

- Tần các hạ, thứ lỗi tại hạ không bán. Chỉ là tại hạ muốn biết Tần các hạ xem trọng những mô hình đó ở điểm nào?

Vậy là muốn thử xem mình có biết nhìn người hay không sao? Tần Thiên hơi suy nghĩ một chút liền nói:

- Có thể tạo ra mô hình tinh xảo, không chỉ tay nghề cao, còn đối với kiến trúc có sở học. Tại hạ vừa hay đang cần một người am hiểu kiến trúc, nhìn thấy tác phẩm của các hạ, lập tức không thể rời mắt.

Thôi Tuấn trong ánh mắt có một chút thăm dò, lại hỏi:

- Tần các hạ, chẳng hay các hạ muốn tại hạ xây cái gì?

Nơi này kiến trúc sư của thời hiện đại xem ra không có nhiều lắm đất dụng võ, vì ở nơi này kiến trúc đều là biệt viện rộng rãi có cây có vườn nhưng lại không có hệ thống điện nước, còn nhà ở kiểu hiện đại đều ưu tiên xây cao, ở bên trong càng gọn gàng ngăn nắp càng tốt, mà chất liệu xây nhà cũng khác nhau, dẫn đến rất nhiều chi tiết chỉ có thể nghĩ, không có nguyên liệu xây dựng.

Tần Thiên trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt:

- Hai mươi tầng tháp trấn phái, cái này khả hảo?

Tần Thiên chợt nghĩ xây một cái tháp trấn phái có vẻ không tồi. Hồi nhỏ hắn trèo ma giáo tháp đã cảm thấy bảy tầng xem ra cũng chưa hẳn là cao, bây giờ xây hẳn một cái hai mươi tầng rồi hắn liền đem trận pháp thiết lập ở nơi đó bảo vệ Linh Thần giáo tổng đàn, như vậy thì càng mỹ diệu. Danh khí dần dần tăng, cũng cần một hình tượng để thiên hạ nhớ đến Linh Thần giáo.

- Trấn phái? Các hạ là người giang hồ sao?

Nhìn thấy Thôi Tuấn không có gì là ngạc nhiên, Tần Thiên khóe miệng khẽ nhếch:

- Tại hạ đúng là giang hồ nhân sĩ.

- Không biết các hạ là môn phái nào?

- Việc này thực sự có liên quan sao?

Thôi Tuấn bàn tay hơi nắm chặt, hắn bị khí tràng của Tần Thiên chèn ép cho suýt không thở được, nhưng hắn vẫn kiên trì:

- Tại hạ cũng chỉ muốn biết chính mình đang được người phương nào mời chào mà thôi.

Trước đó có không ít người ở các phe phái khác nhau mời chào hắn, hắn đều cự tuyệt. Hắn làm ra mô hình, đổi lấy tiền, từ nơi xa xôi đi được tới tận đây, hắn muốn đi nhìn người kia, cho nên đối với kẻ mời chào mình đều ôm tâm tư đề phòng.

Tần Thiên cảm giác được Thôi Tuấn cự tuyệt. Không ngay mặt đáp ứng ngay mà còn hỏi vòng vo, đây là có ý từ chối.

- Thôi các hạ, tại hạ nghĩ nếu gặp mặt liền hỏi ra gốc gác của tại hạ mà không tự giới thiệu, các hạ cũng thật thất lễ.

Ôm tâm tư thử thử, Tần Thiên liền nói ra một câu. Hắn cảm giác Thôi Tuấn sẽ không cự tuyệt mình, cho nên trong lời nói liền có một chút hăm dọa. Thôi Tuấn suy nghĩ một lúc, quả nhiên liền trả lời:

- Tại hạ nhất giới bố y, không cha không mẹ, lưu lạc ở bên ngoài, chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua đây muốn tìm chút tiền lộ phí.

- Như vậy tại hạ mời các hạ về nơi của tại hạ giúp một tay, đổi lại là vàng bạc châu báu kim ngân mỹ nữ đều có, các hạ vì sao lại từ chối đâu?

- Thứ lỗi, tại hạ có một tâm nguyện, không thể không thực hiện.

- Ngay cả khi các hạ có thể bị sát hại?

Thôi Tuấn con ngươi hơi mở to một chút, sau đó rất nhanh trở về bình thường. Hắn nhìn Tần Thiên, bàn tay đã có chút run rẩy, nhưng vẫn kiên trì nói:

- Tại hạ chỉ có một tâm nguyện này, các hạ vì sao vẫn phải cưỡng ép tại hạ?

- Bởi vì trong mắt tại hạ, các hạ là nhân tài, không thể không bỏ qua.

- Đây là tư thế mời chào nhân tài của các hạ sao?

Tần Thiên cười khẽ. Hắn tự biết cách mời nhân tài của hắn rất giống cưỡng bức người hơn là mời chào người. Nhưng khi gặp Thôi Tuấn, hắn thực muốn trêu chọc người này một phen. Theo cách nói của Thôi Tuấn, Tần Thiên đã biết người này đã có ý định lựa chọn trận doanh, nếu không đã không khăng khăng muốn hỏi chính mình thuộc phe phái nào. Nếu không phải là trận doanh người này muốn, người này sẽ không gia nhập. Tinh thần khá vững, cũng thật cứng đầu. Đương xuyên việt giả lại có ý tưởng về chọn trận doanh, vậy là tránh hung tìm cát sao? Người này cũng là xuyên thư?

- Tần Thiên, Linh Thần giáo thiếu chủ. Ta muốn mời ngươi đến Linh Thần giáo đương kiến trúc sư.

Thôi Tuấn nghe thấy cái tên nọ, còn thấy người trước mặt tự giới thiệu, tim của hắn chợt nhảy một nhịp. Giữ vẻ bình thản, Thôi Tuấn nói:

- Hợp tác khoái trá.

Tần Thiên nghe vậy bật cười. Hợp tác khoái trá là cách nói của người hiện đại. Thôi Tuấn tại nơi này thân mang danh nghĩa người lập dị, nói ra câu này, một người cổ đại nghe thấy cũng chỉ cảm thấy thú vị rồi thôi, nhưng Tần Thiên nghe ra được hương vị tân thời. Người này hoặc là vừa mới xuyên qua, hoặc là không quan tâm xung quanh làm gì, quyết định theo ý của mình mà làm. Có ý tứ. Còn có, người này muốn tìm là Linh Thần giáo sao? Hay là lại muốn tìm chính mình rồi đó? Là xem mình là mục tiêu? Dù sao thì mình cũng đang cần người này, để xem xem thế nào.

- Hợp tác khoái trá, Thôi tiên sinh.

Tìm được một người biết thứ mình không biết, lại không phải giở thủ đoạn cưỡng bức lợi dụ kéo về, Tần Thiên tất nhiên vui vẻ. Hắn còn nghĩ đem người đuổi về Linh Thần giáo tổng đàn ngốc ở nơi đó, nhưng Thôi Tuấn từ chối. Thôi Tuấn nói, hắn chỉ có một mình, trở về Linh Thần giáo tổng đàn cũng chỉ có một mình không quen ai, hại nhiều hơn lợi. Tần Thiên thấy Thôi Tuấn nói có lý, hắn cũng cần trên đường đi có người nói chuyện, cho nên rất nhanh đem Thôi Tuấn cứng rắn kéo đi theo.

Cho nên lúc này đoàn người từ một xe ngựa trở thành hai xe. Tần Thiên thổ hào, một chút tiền xe cộ hắn có thể trả được. Hắn đem Mịch Vô Tà cùng Giang Tuyết Hồng ném ở một bên, bản thân mình túm lấy Thôi Tuấn ở trong xe bắt đầu hướng Thôi Tuấn thỉnh giáo nghiệp lớn. Hắn cũng không sợ Thôi Tuấn phát hiện ra mình dị thường. Hắn ở cổ đại đủ lâu, trừ việc hắn có thông tin cập nhật từ nguyên thế giới ra, còn lại hắn chân chân chính chính là người cổ đại, cho nên cách nói việc làm đều sẽ không bị lộ ra dấu vết.

Thôi Tuấn thấy Tần Thiên lôi kéo mình ngồi cùng một xe, lại từ trong hành trang của Tần Thiên lôi ra vài quyển sổ cùng với một cây bút, vẻ mặt tràn đầy hồ hởi, trong mắt của hắn lại xuất hiện nhu hòa.

Hắn tạo ngộ thiên tai, xuyên qua đến nơi này, hỏi thăm quốc gia, vương triều niên hiệu, rồi từ từ thăm dò luật pháp cùng với thăm dò xung quanh, hắn liền biết ở nơi này giang hồ hoành hành không mấy sợ luật pháp. Rồi một lần hắn ra trà lâu uống trà, liền nghe thấy thuyết thư tiên sinh đem chuyện giang hồ ra kể. Nghe chuyện giang hồ, hắn mới lờ mờ đoán rằng nơi mình tới là nơi nào.

Ở nơi này có một Tần Thiên, có một giáo chủ, có một võ lâm minh, có một Linh Thần giáo.

Hắn nguyên bản là sinh viên trường kiến trúc. Kiến trúc là một môn khoa học, cũng như các môn khoa học khác hay là ngành kỹ sư, người theo học đều là hướng nội, đam mê nghiên cứu sách vở. Hắn ít khi nói chuyện với người khác, giao tiếp đều qua mạng, không thích xem tivi cùng đi quán bar, thích đọc sách và xem tiểu thuyết. Có thể nói hắn tương đối trạch, nhưng không phải là cái dạng trạch cho nên không biết gì. Hắn chỉ là không thích gặp nhiều người mà thôi.

Hắn xem nhiều tiểu thuyết, trong đó có tiểu thuyết cho hắn ấn tượng, có tiểu thuyết thì không. Một lần xem một bộ võ hiệp hệ thống huyền huyễn văn, hắn bắt gặp một nhân vật cho hắn nhiều suy nghĩ.

Truyện đó kể rằng, Âu Dương Nhẫm đệ tử Thường Vân phái, ban đầu chỉ là tiểu đệ tử tiểu trong suốt, sau liền bị một linh hồn từ hiện đại cùng tên xuyên qua, đem theo một hệ thống là võ hiệp hệ thống. Dựa vào hệ thống này, thân thể tố chất của Âu Dương Nhẫm tăng, lại có công pháp thượng thừa, thêm vào chính bản thân hắn cũng biết hắn rơi vào hoàn cảnh bị đồng môn khi dễ, lại thêm giết người không bị pháp luật chế tài, cho nên dốc lòng tu luyện, rồi trở thành nội môn đệ tử. Sau khi đã thành nội môn đệ tử, Âu Dương Nhẫm ra ngoài lịch lãm, thu muội tử, rồi đánh ra danh tiếng của chính mình. Võ công hắn có là các bộ tuyệt thế võ công từ Kim Dung truyện, Cổ Long truyện. Độc Cô Cửu Kiếm đệ nhất võ công của Kim Dung truyện, Âu Dương Nhẫm tư chất không tốt không luyện được, nhưng thay vào đó hắn luyện được Lục Mạch Thần Kiếm. Âu Dương Nhẫm khi tới nơi này ban đầu không có mục đích, nhưng rồi vì sinh tồn, vì tu luyện lên cao liền nhìn thấy được nhiều thứ thú vị cùng nhìn ra được đam mê của chính mình, nên hắn bước lên tu luyện lữ đồ. Cuối cùng hắn trở thành võ học tông sư, dùng võ hợp đạo, xé rách hư không phi thăng, trở thành một đời huyền thoại.

Năm Âu Dương Nhẫm 22, hai năm sau khi lịch lãm, hắn phát hiện ma giáo giáo chủ tẩu hỏa nhập ma, xung quanh tàn sát vô số, liền dẫn theo chính đạo môn phái đánh thượng ma giáo, sát hại ma giáo giáo chủ. Cũng lúc này, hắn tìm thấy một người bị quan vào trong ám phòng. Người đó là Tần Thiên, 20 tuổi. Khi Âu Dương Nhẫm tìm thấy Tần Thiên, Tần Thiên đã là một phế nhân, tay chân gân cốt bị cắt đứt, võ công cũng phế, chỉ còn một chút hơi tàn. Âu Dương Nhẫm cứu được Tần Thiên, lại từ hệ thống dùng tích phân đổi lấy thuốc trị thương trị cho Tần Thiên, cùng Tần Thiên kết xuống thiện duyên. Tần Thiên trong giáo danh khí rất cao, cho nên rất nhanh ma giáo liền quy tâm, không xảy ra loạn lạc. Tần Thiên được chọn làm kế nhiệm giáo chủ, chỉ là hắn không có nửa điểm hưng phấn, liền đem giáo chủ vị giao cho Âu Dương Nhẫm, còn chính hắn thì rời đi, đem thi thể của ma giáo giáo chủ chôn cất rồi thủ mộ ba năm. Lý do đó là, ma giáo giáo chủ dù sao cũng là phụ thân của hắn, người chết đi rồi, trên dưới toàn giáo không ai lo hậu sự cho người kia, cho nên hắn cần làm những việc này.

Ba năm sau, Âu Dương Nhẫm rời đi, Tần Thiên trở lại, đương phó giáo chủ vị. Lúc này Tần Thiên trở thành một thế lực đắc lực của Âu Dương Nhẫm, có thể nói Âu Dương Nhẫm mỗi khi chọc phiền toái đánh không lại người khác bị truy sát, Tần Thiên sẽ xuất hiện cùng Âu Dương Nhẫm đại sát tứ phương. Cho đến cuối cùng, khi Âu Dương Nhẫm đột phá quan đạo cuối cùng bị người phản bội vây công, Tần Thiên là người dẫn theo ma giáo giáo chúng đến bảo hộ Âu Dương Nhẫm đột phá. Lần cuối cùng Âu Dương Nhẫm thấy Tần Thiên, đó là khi Tần Thiên nói với hắn, đây là ta làm vì ngươi đã cứu ta. Ân tình đã trả đủ, ta cũng sẽ không tái xuất hiện.

Toàn văn kết thúc, Tần Thiên không biết đi đâu, tác giả ở mục trao đổi thảo luận chỉ nói rằng tác giả thực thích nhân vật này nhưng không thể để hắn ôm mỹ nữ vui vẻ trong vòng tay người khác, cho nên an bài cho Tần Thiên một kết cục ẩn cư. Là OE nhưng cũng có thể là HE, tùy theo cái nhìn của độc giả.

Thôi Tuấn mỗi khi nhớ lại chi tiết hắn đã xem, càng nghĩ, trong lòng càng có một điểm khó chịu bị đè nén khi nhớ đến kết cục. Tần Thiên tính cách không tệ, thứ nhất có ân báo ân, cùng Âu Dương Nhẫm rất tốt, Âu Dương Nhẫm giết phụ thân thì không giết hắn trả thù vì hiểu được người kia làm vậy là vì cái gì, nhưng cũng không nhìn Âu Dương Nhẫm, xem như đã thực nhân nghĩa. Thứ hai có hiếu, ma giáo giáo chủ nghi ngờ Tần Thiên là vì Tần Thiên không phải thân tử mà là nghĩa tử, mà Tần Thiên khi đó lại cầm theo lệnh bài quyền giáo chủ, lại điều động rất nhiều giáo chúng, cho nên bị người vu oan tội danh phản loạn. Ma giáo giáo chủ tin tưởng kẻ kia cho nên mới phong bế giam cầm Tần Thiên, nhưng Tần Thiên không hận, chỉ nói người kia có ân nuôi dưỡng, cho nên khi người kia chết rồi, hắn liền đi thủ mộ. Thứ ba có nghĩa, vì thủ hạ không ít người theo phe của hắn, ngay cả khi hắn đã bị giam tái xuất, cũng có không ít người nguyện trung thành. Nói về ma giáo, sau đó ma giáo sau đó đổi tên, dưới tay của Âu Dương Nhẫm cùng Tần Thiên liền trở thành đệ nhất giáo, nhưng Tần Thiên sau khi cứu Âu Dương Nhẫm lần cuối cùng kia liền đem chức vị truyền cho thân tín, bản thân rời đi, không rõ kết cục như thế nào, cho tới cuối truyện hay tới phiên ngoại đều không có nói.

Thôi Tuấn cảm thấy kết thúc không rõ là HE hay OE như vậy có chút buồn, có chút không biết nói gì, cũng có chút không cam. Người như Tần Thiên, hắn nghĩ tốt nhất phải có kết cục tốt. Tài năng có, tính cách hảo, võ công so với Âu Dương Nhẫm cũng thực không kém đi nơi nào, chỉ là gặp lần đó bị phụ thân hại cho nên mới thất vọng đến như vậy. Thôi Tuấn muốn là thay đổi nhân sinh của Tần Thiên, chỉ đơn giản là vì hắn thực thích thực thích nhân vật này. Chính phái nhưng sát nhân không ghê tay, tà phái nhưng trong lòng rất chính, cho nên hắn thực thích.

Này có lẽ là đồng bệnh tương liên đi? Hắn bản thân không thích cùng người ngoài nói chuyện, cho nên khi thấy nhân vật có điểm ít nói bên trong nội tâm phong phú, lại là cường thế loại hình, hắn liền ưa thích. Âu Dương Nhẫm tính tình được, nhưng không đủ làm Thôi Tuấn rung động. Xem xong toàn văn, Thôi Tuấn có cảm giác trong lòng có điểm trống rỗng, hắn liền đi tìm đồng nhân văn nhìn xem. Hắn nhìn xem không ít, số lượng đồng nhân văn bị hố cũng rất nhiều, nhưng ít nhất liền cho hắn cảm giác, nhân vật mình thích, cuối cùng cũng có HE.

Thẳng cho tới khi xuyên tới đây, hắn phát hiện ra có nhân vật mình thường nghĩ tới, hắn liền nghĩ đi xem một chút. Không rõ ràng bây giờ là năm nào, trong nguyên văn cũng không ghi rõ năm, vì giang hồ truyện thường không có năm tháng, nhưng nếu sự tích vẫn còn truyền lưu, như vậy vẫn là chưa có việc gì đi? Hắn hy vọng là không có việc gì, vì theo một chương tác giả viết về Tần Thiên hồi ức kia, hắn nhìn ra được, quãng thời gian trước khi bị giam lỏng là thời gian tươi đẹp nhất của Tần Thiên. Hắn muốn nhìn Tần Thiên tại thời điểm tươi đẹp nhất, rồi ngăn cản thảm họa kia xảy ra.

Lúc này gặp chân nhân, mỗi khi nhìn đến Tần Thiên, hắn lại nhìn thấy quả nhiên là giống như truyện nguyên bản, giai đoạn này Tần Thiên tràn đầy sức sống, không mất đi vẻ trẻ con, nhưng lại phủ lên một khí chất thực cường. Khi mới gặp mặt, hắn chỉ ngồi đối diện người này liền bị ép thở không nổi, hắn liền biết người này giống nguyên văn, là kẻ mạnh nhất nhì toàn bộ truyện.

Vài ngày trên đường đi đến kinh thành, Thôi Tuấn lý giải được thêm một mặt khác của Tần Thiên, đó là thật sự thích tri thức. Hắn nhớ lại trong nguyên văn, Tần Thiên khi cùng Âu Dương Nhẫm xông bẫy rập, đều là Tần Thiên lý giải bẫy rập sau đó phá giải, là Tần Thiên lý giải độc dược sau đó phá giải. Vì Tần Thiên là ma giáo thiếu chủ, là người thừa kế, cho nên những thứ đó Tần Thiên đều đã học qua. Điểm này làm Thôi Tuấn ưa thích. Hắn vẫn thích dạng người nhiệt tình yêu thương tri thức hơn là dạng người quen biết nhiều rồi dựa vào quan hệ, có cả quan hệ với nữ nhân, mà trèo lên vị trí cao nhất, giống như nam chủ của những bộ truyện hắn đã xem.

Cũng vì như vậy, Thôi Tuấn khi giảng cho Tần Thiên phá lệ tỉ mỉ, mà Tần Thiên đối với việc Thôi Tuấn nói cụ thể cặn kẽ rất ưa thích. Hắn lại hỏi thêm một vài chi tiết, khi nào thỏa mãn rồi thì lại cười một cái, làm Thôi Tuấn ngẩn người.

Trong lòng đem theo thương tiếc, tới đây gặp chân nhân lại tăng thêm thương cảm tài hoa, Thôi Tuấn liền nghĩ, hắn thực muốn đứng bên cạnh người này, ít nhất trong thời gian người này có nguy cơ tao ngộ nguy hiểm, hắn hội nghĩ cách khiến tương lai kia thay đổi.

-----------------oOo-----------------

Chương 32 – Thần bí thiếu niên

Kinh thành.

Bước qua cổng thành kinh thành, Tần Thiên ngước mặt nhìn dòng người qua lại,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net