Chương 42-43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42 – Cực Lạc phái ngộ họa

Tháng 5, trời đã bắt đầu nóng, cũng đã vào mùa mưa.

Chiến sự vẫn không dừng lại, nhưng ít nhất cũng không xảy ra trong khu vực gần Linh Thần giáo. Tần Thiên cũng đã quen với vị trí mới, đã vô tình hữu ý đem ý tưởng của mình ném ra, ép buộc xuyên việt giả cùng nhóm thuộc hạ hạch tâm của mình cho ra ý tưởng mới, ép buộc những giáo chúng ở chi nhánh xa tổng đàn thay đổi cách kiếm tiền, vừa là để tăng nguồn thu cho Linh Thần giáo, cũng là để chống lại hậu quả của chiến hỏa. Cuộc sống khó khăn, nhưng cũng không phải là không thể sống được.

Tất nhiên ép buộc quy ép buộc, Tần Thiên cũng cho người ta thời gian thở, như là cách ba tháng liền cho nghỉ một tuần. Nếu ép buộc quá, ngay cả hắn cũng căng thẳng, nói gì người khác. Cũng vì cách làm của Tần Thiên hẳn là có tác dụng gì đấy, cho nên số lượng người tin tưởng Linh Thần giáo tăng lên. Nếu như có giang hồ nhân sĩ nào ở chỗ này hô đánh hô giết Linh Thần giáo chi nhân, dân chúng trước hết sẽ đánh kẻ đó. Âu cũng là một điều tốt.

Chỉ là cuộc sống luôn luôn có những chuyện bất ngờ.

Kia một ngày, Tần Thiên nhận được tin tức từ Cực Lạc phái gửi tới.

Tin tức nói rằng, quân của triều đình trên đường tiễu trừ ngoại tộc liền đi ngang qua khu vực của Cực Lạc phái. Quân đội đột nhiên bủa vây lấy Cực Lạc phái, gặp người giết người gặp nhà đốt nhà, tấn công thẳng vào tổng đàn. Lý do bọn họ nói rằng Cực Lạc phái cấu kết với ngoại tộc, cần phải tiêu diệt.

Cực Lạc phái môn chủ há nào ngồi yên? Vì môn phái đứng trước nguy cơ sống còn, cho nên môn chủ hạ lệnh cho môn chúng dùng độc môn ám kỹ chống lại quân đội, đồng thời yêu cầu trợ giúp từ các môn phái bằng hữu khác. Không cần nhất thiết phải chống lại quân đội trợ bọn hắn, nhưng ít nhất cũng cần phải cưu mang đệ tử hạch tâm, giữ lại truyền thừa. Giang hồ nhân sĩ đối diện với cả một đội quân, rõ ràng ở thế hạ phong, nhưng cho dù như vậy, bọn họ vì truyền thừa và vì kiêu ngạo của chính mình, vẫn phải kháng cự lại quân đội. Cực Lạc phái môn chủ xuất kỳ bất ý, đem một nhóm tướng lãnh trong quân đội hạ dược, đồng thời du kích tiềm hành, bắt đi Triệu Quân cùng Phương tướng quân.

Tần Thiên xem xong tin tức thì kinh ngạc. Tần Thiên vốn dĩ cho rằng quân đội phòng thủ tốt, giang hồ nhân sĩ muốn xông vào bên trong đều phải phí không ít công phu, nhưng vị môn chủ kia không biết làm thế nào lại làm được, làm Tần Thiên mở rộng tầm mắt. Độc môn bí kỹ của Cực Lạc phái là cái gì, Tần Thiên không biết, nhưng có thể bắt được hai người đứng đầu quân đội, người kia cũng thật sự có thủ đoạn. Tướng quân võ công thiên về lực lượng, càng mạnh càng tốt, vì trên chiến trường so đấu không cần kỹ thuật, chỉ cần có thể chém đứt vũ khí hoặc chém trúng đối phương là thắng, chém càng nhiều người càng nhiều quân công. Giang hồ nhân sĩ võ công thiên về kỹ thuật, vì hầu hết chiến đấu đều là đấu một đối một, hoặc một người đấu với vài người, vũ khí đều làm nhỏ nhẹ để tiện đem theo bên mình, cho nên lực lượng mà vũ khí có thể tải được không nhiều, thành ra tập trung vào kỹ thuật. Quân đội so bì là vũ dũng, giang hồ so đấu là vũ kỹ. Quân đội chủ lực là nhân số, giang hồ chủ lực là các loại độc dược, ám khí, độc môn bí kỹ, làm chiến lực của kẻ khác rơi xuống, từ đó giành lấy thắng lợi. Đem ra so sánh, một đấu một giữa tướng quân cùng giang hồ nhân sĩ, không dùng bí kỹ, tướng quân sẽ thắng vì lực lượng mạnh, trụ được lâu, lại có khôi giáp bảo vệ. Nếu dùng bí kỹ thì có khả năng tướng quân sẽ bị hạ thuốc mà không biết cho nên bị khống chế, nhưng nếu quần ẩu, quân đội khả năng thắng cao hơn, vì bọn họ có tổ chức tốt hơn.

Với điều kiện như vậy mà vị môn chủ kia vẫn có thể bắt cóc được hai người, còn là hai người đứng đầu quân đội, một là hoàng tử, một là tướng quân, vị môn chủ kia thực cao tay, cũng thực liều mạng. Làm như vậy mặt mũi hai người kia mất hết, bọn họ cho dù là sống hay đã chết, quân đội của triều đình cũng sẽ đẩy mạnh càn quét Cực Lạc phái, xét ra hại nhiều hơn lợi.

Môn chủ Cực Lạc phái có quan hệ tốt với phụ thân hắn, cũng đã từng đến gặp hắn. Năm hắn 16 tuổi, lúc còn đang ở trong giáo tu luyện cùng né tránh sự truy sát của võ lâm chính đạo môn phái, người kia gặp mặt hắn lần đầu tiên liền cho hắn xuân dược cầm dự phòng rồi giảng cho hắn nghe về nhu cầu sinh lý của thiếu niên, làm hắn đỏ bừng cả mặt, đỏ lên tận lỗ tai, hận không có cái lỗ nào để chui xuống. Người kia gặp lần thứ hai cho hắn một phương thuốc ngừa thai cho cả nam lẫn nữ rồi bảo hắn đi tìm người nào khai trai đi, nếu không hắn thực ngây thơ, sẽ bị người lừa dối. Tìm không thấy, người kia sẽ miễn phí cấp cho hắn vài người cả nam lẫn nữ đủ mọi khẩu vị, làm hắn không thể không lên tiếng phản đối rồi tránh mặt. Hắn không thích người kia cứ mở miệng là nói về những thứ như vậy, cho dù là Cực Lạc phái chuyên tu, nhưng hắn không thích nghe. Tới lần thứ ba người kia không tái nói những điều đó nữa, mà bắt đầu nói về những chuyện khác làm hắn cảm thấy thú vị, thành ra ấn tượng xấu về người kia trong mắt Tần Thiên cũng đã giảm đi ít nhiều.

Đương người quen của phụ thân, Tần Thiên không nghĩ mặc kệ. Tuy rằng hắn không mấy ưa thích, nhưng Cực Lạc phái trên danh nghĩa cũng như trên ích lợi đều có quan hệ với Linh Thần giáo, cho nên Tần Thiên không thể làm ngơ. Diệt môn đối với người giang hồ là thảm họa. Hắn đương minh hữu lại bỏ mặc người ta diệt môn của minh hữu của mình, trong khi chính mình có thực lực có thể giúp đỡ người kia, một khi chuyện vỡ lở, như vậy những giáo phái nhỏ khác sẽ chống lại Linh Thần giáo, đẩy Linh Thần giáo vào cảnh thân cô thế cô. Tần Thiên nhớ, võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên đối với hắn vẫn còn mối thù diệt cả Võ Lâm Minh, diệt một đám tinh anh trong môn phái. Nếu hắn không tự cường mà lại khiến cho chính mình bị cô lập, tình huống sẽ trở nên càng tệ hại.

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Tần Thiên dẫn theo một vài người, đi tới khu vực nơi có tổng đàn của Cực Lạc phái. Tổng đàn đã bị vây quét, người chắc không còn ở nơi đó, nhưng nếu tìm kiếm theo phương thức của giang hồ nhân sĩ, hẳn hắn sẽ tìm ra được Cực Lạc phái môn chủ, cũng như Triệu Quân và cả vị tướng quân kia đang ở nơi nào.

Ba ngày trôi qua.

Thật vất vả tìm kiếm một hồi, né tránh sự truy lùng của quân đội cũng như những cái bẫy của Cực Lạc phái chi nhân, Tần Thiên cuối cùng cũng gặp được Cực Lạc phái môn chủ, Khang Lưu, lúc này đang ở một mật thất bí mật cách tổng đàn cũ một khoảng cách tương đối xa, xung quanh có bẫy rập cùng môn chúng bảo vệ.

- Khang thúc. – Vừa gặp người, Tần Thiên đã lên tiếng trước.

- Tần tiểu chất, ngươi đã tới thì tốt quá. Quan binh vô cớ bao vây chúng ta, vu khống chúng ta cấu kết ngoại tộc. Ha ha, vu khống đặt điều, ti bỉ vô sỉ, y hệt như đám người võ lâm nhân sĩ. Ta liền đem hai người bọn chúng bắt, xem bọn chúng còn dám coi khinh chúng ta.

- Khang thúc, đầu đuôi là như thế nào?

Tần Thiên nghe Khang Lưu kể lại mọi chuyện xảy ra trong những ngày này. Theo cái nhìn của Khang Lưu, hắn không làm gì quan binh, trước đó còn do Tần Thiên đàm phán nên môn chúng Cực Lạc phái không cản trở quan binh tiến công, còn có vài người đứng ra trợ giúp quan binh theo dõi ngoại tộc. Thế nhưng ngay khi quan binh bước vào khu vực gần tổng đàn, đột nhiên bọn họ trở mặt, quay mũi giáo lại tấn công Cực Lạc phái, khiến cho môn chúng không thể không chạy đi. Tổng đàn có bao nhiêu thứ quý giá đều đã được đưa đi, nhưng còn lại nhưng vật phẩm không quan trọng nhưng có ý nghĩa, ít nhiều gì cũng đều bị phá hoại. Bị người tấn công như vậy, Khang Lưu nào để yên? Cho nên hắn ra tay, đem người bắt trói đem về.

- Khang thúc, người định làm gì bọn họ?

- Làm gì sao? Haha, một kẻ là kẻ trực tiếp hạ lệnh binh lính càn quét chúng ta, một kẻ có lẽ là chủ mưu, cả hai kẻ ta đều sẽ không buông tha!

Tần Thiên nghe vậy, trầm ngâm một lúc rồi hỏi nhỏ:

- Khang thúc, nếu như bọn họ chết rồi, quan binh ở bên ngoài có tìm đến Cực Lạc phái không? Phải biết hai người kia một kẻ là đại tướng quân, một kẻ là hoàng tử.

- Không làm gì bọn chúng, bọn chúng cũng muốn diệt môn chúng ta. Ta há dễ dàng bỏ qua như vậy?

Khang Lưu nghiến răng nói, nhưng khi thấy Tần Thiên vẫn có vẻ đăm chiêu, hắn mới xuống giọng:

- Tiểu chất, ngươi đang nghĩ ta làm vậy là đang ngồi trên lưng cọp, không thể xuống được là đi?

- Vâng.

- Ta há không biết điều đó? Nhưng nếu như không làm gì, kết quả cũng chỉ có một. Ngươi nói xem, nếu ngươi là ta, ngươi hội làm thế nào?

Tần Thiên nghĩ một hồi, bất chợt bật cười:

- Tiểu chất hội cùng bọn họ sống mái.

- Haha, ngươi quả nhiên giống phụ thân ngươi!

- Đưa đầu ra một dao, rút đầu lại cũng là một dao, vậy vì sao lại phải co đầu rụt cổ đâu? – Tần Thiên nhún vai.

- Tốt! Tốt! Có chí khí!

Khang Lưu cười ha hả một lúc, sau đó mới nói:

- Tiểu chất, nếu như tình huống xấu nhất xảy ra, ta nhờ ngươi, đưa Khang Liên cùng với Tạ Nhân đi đến nơi an toàn.

- Tiểu chất đã rõ.

- Hừ, quan binh dám động đến Cực Lạc phái, vậy để ta cho bọn chúng biết, chúng ta không phải là dễ trêu chọc như vậy!

- Khang thúc, ngươi đã hỏi ra được bọn chúng vì cái gì lại tấn công Cực Lạc phái?

- Ta đã cho ngươi tra hỏi, chưa thấy có kết quả gì. – Nhìn Tần Thiên, Khang Lưu trong lòng chợt động – Ngươi hẳn cũng có kinh nghiệm tra khảo đi? Đi xem một chút xem thế nào?

Khang Lưu nói xong, không để Tần Thiên kịp trả lời, hắn đã túm lấy Tần Thiên kéo đi. Tần Thiên nghe vậy trong bụng cười khổ. Kinh nghiệm tra khảo thì hắn chỉ có một lần, kinh nghiệm bị tra khảo thì hắn có nhiều lắm. Gọi hắn đi theo để làm gì chứ? Tuy nhiên Tần Thiên cũng có chút tò mò, tra khảo kiểu Cực Lạc phái là làm cái gì, cũng có chút cảm giác thú vị, muốn thử trên người vị hoàng tử mạc danh kỳ diệu ghét hắn kia, huy động một chút hình cụ nhìn xem thế nào.

Tần Thiên đi theo Khang Lưu qua một đoạn hành lang hẹp, đẩy ra cánh cửa nặng nề, bước vào mật thất. Đi qua khu vực Phương Triều tướng quân đang bị giam, mở ra một cánh cửa nữa, liền tới nơi của Triệu Quân. Nhìn mật thất này, Tần Thiên có chút chột dạ.

- Khang thúc, chẳng lẽ ngươi biết tổng đàn có chuyện cho nên cho người xây nơi này? Tiểu chất nhìn kiểu gì cũng ra nơi này thực kiên cố, không phải là vừa mới xây.

- Hahaha, nơi này sao? Nó là nơi để cho môn chúng tu luyện.

Tần Thiên thè lưỡi, không nói gì. Môn chúng của Cực Lạc phái tu luyện là làm cái gì, Tần Thiên liền nghĩ đến ngay. Nhưng tu luyện thứ công pháp đó lại cần mật thất sao? Xem ra Cực Lạc phái cũng có những kẻ chuyên tu thực trọng khẩu vị.

Tần Thiên nhìn một vòng quanh mật thất, rồi nhìn người ở trước mặt. Hắn nhận ra Triệu Quân, tuy nhiên người lúc này không còn cái cảm giác tự tin kiêu ngạo pha lẫn một chút chán ghét như những lần hắn gặp, mà lúc này toàn thân không còn khí thế, đầy cảm giác hoảng hốt. Từ vị trí càng cao té xuống thì càng đau, cảm giác Triệu Quân cho Tần Thiên lúc này chính là như vậy.

Tần Thiên nhìn một lúc, thở dài. Địa vị cao thì thế nào, bị bắt làm tù nhân thì người nào cũng là như nhau. Tần Thiên không rõ vì cớ gì Triệu Quân ôm hận với mình, cũng không rõ vì cái gì người kia ba lần bốn lượt tìm mình phiền toái. Hắn chưa động Triệu Quân chính vì còn ngại thế lực sau lưng Triệu Quân, nhưng lúc này Khang Lưu làm như vậy, Tần Thiên cũng không có cảm giác Khang Lưu làm quá đáng.

Thấy Tần Thiên đứng im không nói, Khang Lưu cho rằng Tần Thiên đang chờ xem mình làm thế nào lấy ra được thông tin, cho nên hắn liền phất tay, ra hiệu cho môn chúng, bắt đầu trên người Triệu Quân động hình.

Tần Thiên đứng nhìn từng loại hình cụ lần lượt được lấy ra, thuyết minh công dụng, rồi hướng trên người Triệu Quân dùng. Theo nguyên tắc, tra khảo ban đầu chỉ là da thịt thương, đổ máu rách da mất miếng thịt hoặc là bị phỏng gì thì đều được tính là nhẹ nhàng, vì không tàn phế, chỉ để lại sẹo cả đời mà thôi. Nếu như tù nhân còn không chịu khai thì sẽ đến những dạng tra khảo có thể để lại thương tật vĩnh viễn, tỷ như búa nghiền ngón tay, hoặc ghế hùm bẻ trật khớp chân. Nếu như đã đến giai đoạn đó thì tám chín phần là không thể ra khỏi mật thất được, và nếu có ra khỏi, cả đời cũng sẽ không thể nào sống cuộc sống bình thường.

Đã trải qua ba lần, ấn tượng đối với mỗi loại hình cụ trong lòng Tần Thiên vẫn còn tươi mới, cho nên hắn có chút rùng mình. Nhìn Triệu Quân thân thể nguyên vẹn dần dần xuất hiện vết bầm tím, vết đổ huyết, vết phỏng, nghe thấy tiếng của Triệu Quân gào thét, Tần Thiên thùy hạ mắt, lui về phía sau. Trong lòng hắn lúc này đã xác định, Khang Lưu muốn làm là ngược sát người này, hẳn là để trả thù cho những người đã chết.

Dụng hình một lúc, Khang Lưu liền cho người ngừng lại, rồi bắt đầu hỏi. Khang Lưu muốn biết Triệu Quân có phải là kẻ hạ lệnh vây quét Cực Lạc phái hay không, cũng như hắn muốn biết vì cái gì binh lính của triều đình lại làm như vậy. Triệu Quân không trả lời được, hắn đau quá mà khóc, nước mắt giàn giụa, cả người yếu ớt run rẩy. Chưa bao giờ ăn qua khổ, nếu có cũng chỉ thực nhẹ nhàng, lúc này bị tra tấn nặng như vậy, Triệu Quân chịu nổi sao? Khang Lưu hỏi không được, lại cầm lên ngọn roi, bắt đầu một roi một roi quất tới.

Triệu Quân hoảng loạn, hắn nói năng lộn xộn, đến cuối cùng lời nói đứt quãng, chỉ có thể cầu xin tha thứ. Khang Lưu lắc đầu, ra hiệu cho người bưng đến kẹp tay, chuẩn bị lại dụng hình.

- Khang thúc, khoan đã.

- Tiểu chất, có việc gì?

- Nếu như hắn không biết, vậy tại sao không đi hỏi người kia? – Tần Thiên hỏi, ám chỉ Phương Triều.

- Hắn đã có kẻ khác lo liệu. Còn kẻ này sao? Hừ, lúc hắn bị bắt còn dám nguyền rủa ta, ta không tha cho hắn!

- Tiểu chất xem ra hắn thần kinh không vững, đã bắt đầu nói năng lộn xộn. Nếu lại dụng hình cũng không thể hỏi ra được cái gì, hay là tạm ngưng, dùng cách khác?

- Dùng cách khác sao? – Khang Lưu vuốt cằm, nhìn Triệu Quân co người lại rên rỉ vì đau, tâm tư chợt động – Ta xem ra hắn trắng nõn nuột nà, có lẽ hương vị không tồi. Một đám đệ tử của ta từ lúc nhìn thấy hắn đã muốn thử hương vị của hắn, ta còn chưa cho phép. Lúc này có lẽ nên thử một lần đi.

Tần Thiên nghe vậy liền hiểu Khang Lưu định làm cái gì. Hắn thực không thích lối tra tấn này, cũng sẽ không dùng lên người khác, nhưng nếu như một kẻ nào đó hắn không quen gặp phải cảnh này, hắn cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Chẳng qua vẫn là có chút không nỡ mà thôi.

-----------------oOo-----------------

Chương 43 – Mê thuật

Khang Lưu nói xong liền gọi lại một đám trai tráng, rồi chỉ vào Triệu Quân:

- Hắn là một công tử thế gia, ta cảm thấy hắn trắng nõn nuột nà, hẳn hương vị rất tốt. Các ngươi có thể nếm thử. Yên tâm, người nào cũng có phần.

Khang Lưu nói xong, liếc mắt thấy Tần Thiên xoay người, liền lên tiếng hô:

- Tiểu chất! Ngươi cũng đừng viện cớ bỏ chạy. Lần nào ta muốn chỉ dạy ngươi vài ngón nghề ngươi đều chạy, lần này thì không được!

- Khang thúc, tiểu chất thực không thích mà.

- Ngươi đã bao nhiêu? Cũng đã 18, còn đối với những việc này không quen sao? Ngươi thực ngây thơ, sẽ bị người nắm mũi dắt đi đi. Đến! Ngươi có thể trước hưởng dụng hắn.

- Không. Tiểu chất không thích!

- Không thích? Trước nhìn xem rồi học hỏi, rồi ta hội chậm rãi dạy ngươi.

- Khang thúc, tiểu chất thực không thích, đừng ép ta. Ta nói nghiêm túc.

Khang Lưu thấy Tần Thiên đổi giọng, hắn liền biết Tần Thiên không nói chơi. Có chút mất hứng, Khang Lưu nói:

- Không thích thì thôi vậy. Đúng là ngươi không hợp với môn phái của ta mà. Ta còn định gả nữ nhi cho ngươi, vậy mà ngươi lại... Ai...

Tần Thiên nhún vai. Nhìn kẻ khác diễn đông cung đồ trước mặt mình, hắn thực không có thói quen. Hắn vẫn đứng ở đó nhưng không nhìn. Tần Thiên không nhìn, nhưng hắn cảm nhận được, Triệu Quân hơi thở gấp gáp, cực độ sợ hãi. Xoay đầu lại, Tần Thiên nhìn thấy Triệu Quân khóc, lần này không phải đau quá mà khóc, mà là hắn khóc thật, là tuyệt vọng mà khóc. Khi thấy một đám nam tử hán tiến lại gần mình, Triệu Quân co người lại, hoảng hốt nói năng lộn xộn:

- Đừng mà... đừng cưỡng gian ta... đừng... Liêu Tiểu Thanh, con tiện nhân này, ngươi dám...

Liêu Tiểu Thanh? Liêu Tiểu Thanh làm gì Triệu Quân sao? Tần Thiên khó hiểu, chăm chú quan sát xem có gì khác thường.

- Tần Thiên ngươi buông tha ta đi, ta không làm gì ngươi, vì sao ngươi lại... Đừng mà... hức...

- Ngươi không làm gì ta? – Tần Thiên nhíu mày. Hắn nhớ hắn chẳng làm gì Triệu Quân, người kia mới là kẻ tự dưng hận thù hắn.

Triệu Quân rên rỉ, rồi lại gầm thét:

- Triệu Hiên, ta có chết cũng không tha cho các ngươi!

Tần Thiên nghe vậy liền có cảm giác kỳ lạ. Triệu Hiên là nhị hoàng tử, hắn gặp qua một lần. Vậy ra nhị hoàng tử cùng Triệu Quân có xích mích?

- Xem ra thần trí của hắn không tỉnh táo. – Tần Thiên thấy một đám hán tử đang kéo Triệu Quân ra, chợt lên tiếng – Khang thúc, chờ một chút đi. Có lẽ Triệu Hiên kia là manh mối.

Và cả Liêu Tiểu Thanh nữa. Tần Thiên có cảm giác sự việc có chút không bình thường. Liêu Tiểu Thanh nói cái gì nên Triệu Quân mới tìm mình phiền toái sao? Nhưng sát ý lúc Triệu Quân gặp mình không phải là giả, thực sự rất đậm, nếu chỉ nghe nói mà thôi thì không thể nào như vậy được, trừ khi người đó đích thân trải nghiệm qua. Đích thân trải nghiệm qua, có thể là do trong ảo cảnh gặp được và tin rằng đó là sự thật.

Khang Lưu nghe Tần Thiên nói như vậy, nhìn Tần Thiên:

- Ngươi thật sự rất mềm lòng.

Tần Thiên nghe vậy đã ngạc nhiên, bật cười:

- Tiểu chất mà mềm lòng?

- Ngươi trừ sát nghiệt quá nặng, có máu sát nhân cuồng, khi nổi điên thì thực liều mạng ra, có cái gì giống một người giang hồ đâu? Ngươi rượu không uống, đi kỹ viện không làm, bước chân vào đổ phường cũng chỉ là quản lý sinh ý không phải là đi đánh cược. Cha ngươi không nói ngươi là thiếu chủ, ta còn tưởng ngươi là quý công tử nhà nào.

Tần Thiên nghe vậy có chút xấu hổ:

- Tiểu chất không thích.

- Ngươi đấy, thực ngây thơ. Đến, để thúc thúc giáo ngươi một khóa, làm thế nào chơi hắn.

- Khang thúc, cái chúng ta cần không phải là thân thể hắn, mà là thứ trong đầu hắn đi? Cách này không ổn, Khang thúc gọi bọn họ dừng tay đi.

Khang Lưu có chút không vui, nhưng cũng gọi thuộc hạ dừng tay lại. Triệu Quân không còn bị người sờ mó, co ro lại, vùi đầu vào trong bóng tối, khóc đến sưng mắt.

- Khang thúc, dùng cách khác thế nào?

- Cách này mà ngươi nói không ổn sao? Ta đã dùng với rất nhiều người, kẻ nào cũng phải quỳ dưới chân ta van xin ta tha mạng, rồi ngoan ngoãn khai thật mọi chuyện.

- Khang thúc, ngươi xem, hắn hoảng loạn rồi, có thể nói gì được nữa? Tiểu chất xem ra có lẽ ai đó trước đó đã cưỡng gian hắn, cho nên hắn hoảng loạn. Tiểu chất cho rằng kẻ đó hẳn đã mạo nhận Cực Lạc phái, cho nên hắn mới đi trả thù.

Khang Lưu nhìn Triệu Quân cười khẩy:

- Ta còn tưởng hắn đương hoàng tử còn là một cái sồ, hóa ra đã bị người nếm qua.

- Chỉ là Khang thúc, có phương pháp nào trong cơn hoảng loạn khiến cho người ta nghĩ sai không? Tiểu chất chỉ là có cảm giác có lẽ hắn bị người thi ảo cảnh hay gì đấy, tin tưởng một sự việc là thật, cho nên mới thành như vậy.

- Ảo cảnh? – Khang Lưu nhíu mày – Ngươi nói ta mới nghĩ tới, có lẽ có.

- Thực sự là có sao?

Tần Thiên nghe vậy cũng ngạc nhiên. Nhầm lẫn ảo cảnh với sự thật, hắn đã trải qua, là do hắn sau khi trải qua một quãng thời gian đùa chơi trong hệ thống liền gặp phải. Hắn nhớ lần đầu tiên bị giết, hắn đã hoảng sợ phòng tối, cũng đã từng vì phải ở phòng tối mà khóc vì hoảng, sau đó do có thị vệ an ủi, lại cùng với hắn ở trong phòng một thời gian dài, hắn mới bớt sợ. Lần thứ hai gặp phải, hắn cũng hoảng hốt, phải phí không ít công phu mới bình tĩnh lại. Đối với những kẻ khác thì như thế nào, Tần Thiên không rõ, nhưng triệu chứng khi nãy, không hiểu sao Tần Thiên lại có cảm giác là như vậy.

- Giết ta đi! Giết ta đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net