Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41 –

Hai tuần sau, tại một nhã gian tửu lâu.

Triệu Lẫm ngồi ở nhã gian, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn đang nghĩ đến ngày hôm đó gặp Tần Thiên ở ngoài rừng. Cái cảm giác gặp một người bạn cũ, cảm giác vui vẻ rạo rực của tuổi trẻ ấy, làm cho hắn bắt đầu đối với cuộc sống mới có chút chờ mong.

Vốn dĩ còn không rõ vì cái gì mình lại trọng sinh trở về thời tuổi trẻ, vốn dĩ đối với tương lai có chút mơ màng và chán ghét, vốn dĩ không biết bây giờ mình nên làm gì, lúc này Triệu Lẫm liền có cảm giác, có lẽ trọng sinh một lần, cùng người kia gặp mặt sớm hơn gần hai mươi năm, hẳn là nhân sinh sẽ thú vị hơn một chút.

Đối với người kia có quen biết, lần gặp mặt đầu tiên không tồi, Triệu Lẫm vốn dĩ đã trải qua cả đời người, tính tình cũng bình tĩnh tự tin hơn không ít, chỉ là thân thể thiếu niên, lây nhiễm một chút nóng nảy bốc đồng mà thôi. Cho nên hắn đã nghĩ muốn gặp Tần Thiên, liền gửi thư gặp mặt, cũng không cần cân nhắc Tần Thiên nghĩ thế nào. Dù sao thì trước đó khi cùng Tần Thiên chia tay, hắn đã hỏi thử xem lần sau muốn gặp mặt thì có thể viết thư hay không, Tần Thiên đã đồng ý, có nghĩa hắn gửi thư, Tần Thiên sẽ đọc.

Theo thói quen viết một lá thư giọng điệu có điểm thân mật, gửi đi rồi, Triệu Lẫm mới nhớ mình với người kia chưa quen. Có chút hồi hộp, Triệu Lẫm chờ hồi âm. Rất nhanh Triệu Lẫm liền nhận được hồi âm, làm cho hắn có cảm giác hoài niệm. Người kia sau này mở Tụ Hiền sơn trang, cũng thường có cách riêng để gửi thư cùng nhận thư liên lạc với giang hồ hảo hữu, hắn cũng thường thấy người kia xem thư. Bây giờ người kia với hắn vừa mới gặp mặt, trò chuyện cũng chỉ mới vài câu trước khi rời đi, người kia lại như vậy cả tin hay sao? Có điểm thú vị, hắn nghĩ gặp mặt hảo bằng hữu thuở thiếu thời, nhìn xem người như thế nào.

Còn Tần Thiên sao, nhận được thư xem xong, hắn bật cười. Người này thú vị, Giọng điệu đối với chính mình thân mật như vậy, mới gặp đã quen sao? Việc này làm Tần Thiên nhớ tới một vài bằng hữu hắn có được từ các thế giới khác. Có những người cần thời gian lâu mới quen được, có những người lại vừa gặp trò chuyện một buổi liền cảm thấy hợp, thế là viết thư nhắn tin. Ở thế giới này, trước khi thông quan, hắn tuổi nhỏ, giao tiếp ít người, lại cũng ít khi ra ngoài quen người đồng trang lứa, người hắn quen hầu hết là trưởng bối hơn mình mười mấy tuổi, bạn bè đếm được trên đầu ngón tay. Lúc này đã bắt đầu đủ tuổi, có cơ hội, lại đi nhiều nơi, số lượng người hắn quen biết lại tăng thêm không ít. Trần Lẫm mời mình đi vào Trúc Điền thành gặp hắn, kia liền đi thôi. Thêm một người là thêm một cơ hội, hơn nữa mình đang cần đi thông khí, đi nhìn xem thế nào. Ở dị thế giới thời gian này hắn đang ở đảo, không gặp một người nào, nhàm chán đến muốn đi phá phách, ở nơi này nhiều người tìm đến hắn như vậy, cũng xem như là phúc lợi. Không có người đến gặp mới chứng tỏ là mình có vấn đề đâu. Nhiều người muốn gặp mình như vậy, mình cũng không phải là quá bất thường đi. Tần Thiên tự nhủ.

Triệu Lẫm chờ một thời gian, liền thấy có người lên nói với hắn có một vị công tử muốn gặp mình. Gật đầu để người đi vào, Triệu Lẫm liền thấy Tần Thiên đi tới, rất tự nhiên ngồi xuống ghế rồi gọi vài món ăn lót dạ. Thấy Tần Thiên không thèm nói cái gì liền gọi đồ ăn, Triệu Lẫm có chút buồn cười.

- Ngươi thực rảnh rỗi. Ta còn nghĩ ngươi hội từ chối.

- Ngươi đương quản sự của Bình Vương lại chạy ra đây, ngươi mới là thực rảnh rỗi.

Trước khi chia tay hai tuần trước, Triệu Lẫm nói với Tần Thiên, hắn tên Trần Lẫm, là quản sự của Bình Vương phủ. Tần Thiên chỉ gật đầu, Triệu Lẫm khi đó còn cho rằng Tần Thiên không thèm nhớ một người như mình đây này.

Gọi xong món, Tần Thiên dựa lưng vào ghế, nhìn người trước mặt:

- Mời ta đến có việc gì?

- Vô sự muốn mời người một bữa cơm xem như đa tạ cũng không được sao?

Tần Thiên nghe vậy liền tiếp lời:

- Vậy có nghĩa là ngươi trả tiền đi? Khi nãy lỡ tay gọi quá nhiều món, lúc này ta mới nhớ ta không đem ngân lượng.

Triệu Lẫm tròn mắt nhìn Tần Thiên, sau đó là bật cười. Không khí căng thẳng ban đầu rất nhanh liền trở nên thoải mái. Mới gặp mặt, Triệu Lẫm không nói gì nhiều, chỉ nói chuyện trên trời dưới đất, không hề hé răng nửa lời về thân thế hay gia sự của đối phương. Vừa mới gặp mặt nói quá nhiều thứ riêng tư, rất dễ làm đối phương phật ý.

Triệu Lẫm thành công khiến Tần Thiên chú ý. Nói thẳng một canh giờ, Tần Thiên liền rời đi. Sau đó vài ngày, Triệu Lẫm lại một lần nữa mời Tần Thiên tới tửu quán nọ dùng bữa.

Nửa tháng sau, Triệu Lẫm mới bắt đầu tìm hiểu một chút chuyện của Tần Thiên. Hắn muốn hỏi thử khi nào sự kiện kia xảy ra, cũng như muốn biết được có cách nào ngăn chặn hay không. Trọng sinh một đời, hắn không muốn cứ mỗi lần nghĩ đến việc đấy là lại thấy hối tiếc.

- Tần Thiên, ngươi cũng biết chiến hỏa xảy ra, lương thực thiếu thốn. Ta e ngại sẽ xảy ra nạn đói.

- Đó là chuyện tất nhiên, tránh né không được.

- Vương gia đang nghĩ cách giảm đi nguy cơ xảy ra nạn đói, chỉ là vẫn có điểm lực bất tòng tâm.

Triệu Lẫm nghe vậy liền tiếp lời. Hắn nhận mình làm quản sự, rồi giải thích là quản lý sổ sách chi tiêu của Bình Vương phủ, phụ tá của tổng quản Vương phủ, cho nên việc hắn biết lương thực thiếu thốn cũng xem như có thể giải thích được. Hắn biết, cho nên vương gia biết, chuyện này cũng không phải là cái gì kỳ lạ.

- Là vì thương lái không xuất lực đi? Có thiếu thốn, bọn họ có cơ hội tăng mạnh giá gạo.

Triệu Lẫm thở dài. Hắn vừa mới trọng sinh về chỉ được một thời gian ngắn, hơn một tháng là cùng, mà chiến hỏa kéo dài đã vài tháng, trong đất phong của hắn đã có vài nơi nạn đói xảy ra, hắn đã cho người đi cứu đói, nhưng vẫn là không ổn.

Tần Thiên lại nói tiếp:

- Lương thực luôn là nguy cơ, cả thời chiến, cả thời bình. Thời bình không nghĩ tăng mạnh năng suất, thời chiến sẽ phải chịu tao ương. Kiền Tây tỉnh vốn dĩ là đất cằn cỗi, giang hồ nhân sĩ hoành hành bá đạo, triều đình thế lực không mạnh mẽ, cho nên canh nông không phát triển. Lúc này lại sinh chiến tranh, rất dễ xảy ra đại loạn.

Triệu Lẫm nghe vậy im lặng. Năm 16 tuổi hắn được đưa đến nơi này, quan lại địa phương có vài người không xem hắn là hoàng tử mà khó dễ hắn là thật, nhưng cũng có một hai người trung thành với phụ hoàng của hắn trợ hắn nắm vững đất phong của mình. Từ đó đến nay đã là ba năm. Phụ hoàng đối xử với hắn không tệ, cho hắn tiền của cùng với nhân tài, đưa hắn tới nơi này cũng là hy vọng hắn tránh khỏi sóng gió trong cung đồng thời dùng khả năng của hắn phát triển đất phong này phồn vinh hơn. Hắn nhớ có một khoảng thời gian hắn quản lý rất mệt mỏi, là do chiến hỏa mà thành, cũng nhờ có thuộc cấp mà hắn mới đứng vững gót chân, nếu không hắn đã bị nạn đói đánh suy sụp, tuy nhiên hắn không nhớ rõ đó là năm nào. Lúc này trọng sinh một đời, vội vàng nhặt lại những gì mình đã làm qua, hắn liền phát hiện ra thời gian này rất có khả năng xảy ra nạn đói.

- Song quyền nan địch tứ thủ. Lương thực không đủ sinh ra bạo loạn. Cái này làm ta lo lắng.

Tần Thiên gật đầu, không nói gì thêm. Triệu Lẫm thấy Tần Thiên có vẻ như không muốn nói, hắn lại thử nghĩ cách cạy mở miệng Tần Thiên:

- Tần Thiên, vấn đề này làm sao giải quyết?

- Thoạt nghĩ thì cách giải sẽ là mua lương thực từ khắp nơi khác đổ về, đồng thời ra sắc lệnh cấm thương lái tăng giá gạo.

- Thoạt nghĩ? Còn có cách khác sao?

- Ta không biết. Đối với việc này ta không rành.

Triệu Lẫm thở dài một hơi, chuyển đề tài:

- Ta nghe người khác gọi ngươi là thiếu chủ?

Tần Thiên gật đầu:

- Đó là vị trí của ta.

- Như vậy trên ngươi còn có giáo chủ đi? Người đó là phụ thân ngươi?

Tần Thiên lại gật đầu:

- Việc này cũng không phải là bí mật gì.

- Như vậy ông ấy là quyền lực nhất sao?

- Đúng vậy. Giống như Bình Vương là hoàng tử, cha hắn là người quyền lực nhất thôi.

Triệu Lẫm nghe vậy ngẩn ra, sau đó là bật cười ha hả:

- Haha, ngươi đem giang hồ môn phái so sánh với triều đình, nếu như kẻ khác nghe được nhất định ghép ngươi tội mạo phạm, đánh ngươi một trận, lưu đày ngàn dặm.

- Ta nghĩ ngươi sẽ không làm như vậy.

- Ngươi nói như vậy tức là ngươi cũng thừa hưởng rất nhiều thứ từ ông ấy.

- Đúng vậy.

- Kia ta hỏi thử, nếu như cha ngươi không vừa ý ngươi, ngươi hội làm cái gì.

Tần Thiên nghe vậy sắc mặt có chút cổ quái:

- Vì sao ngươi lại hỏi thứ này?

Triệu Lẫm nhún vai làm ra vẻ vô tội:

- Ta tò mò. Nghe người ta nói giang hồ môn phái bí ẩn vô cùng, tường cao hào sâu, ở bên trong kẻ nào cũng là thiên hạ đệ nhất cao thủ, ta thực tò mò, không biết thực hư ra sao. Nếu như ta muốn gia nhập giang hồ thì làm thế nào.

- Cũng là người cả thôi. Cũng có hỉ nộ ái ố, cũng có yêu ghét giận thương, cũng cần ăn cần ngủ. Còn ngươi muốn gia nhập giang hồ sao? Chỗ ta có một vị trí trống, ngươi ở chỗ Bình Vương gây ra đại họa bỏ chạy, ta sẽ xem xét mời ngươi đến chỗ ta làm việc.

- Ta không có võ công, cũng gọi là người giang hồ sao?

- Hoặc biết võ công, khai tông lập phái, hoặc thuộc một môn phái nào đó trong giang hồ, hành xử theo luật của chúng ta, liền xem như người giang hồ.

- Thế nếu cha ngươi không vừa ý ngươi, ngươi hội làm gì. – Triệu Lẫm lại trở lại chủ đề ban đầu.

- Nghĩ cách làm hòa thôi. – Tần Thiên nói xong, rất nhanh đổi khách thành chủ – Nhà ngươi thì thế nào?

- Nhà ta?

Triệu Lẫm nghe đến hai chữ "nhà ta", trong lòng có một chút rung động không hiểu. Hắn từ lúc nào không nhớ rõ, đã không xem hoàng cung là nhà, cũng không xem phụ hoàng của hắn, mấy vị quý phi hắn phải hành lễ, là người nhà. Cảm giác của hắn đối với huynh đệ trong nhà cũng chỉ có một người cho hắn ấn tượng, là nhị ca, nhưng việc người kia đem cả nhà hắn bắt giam làm hắn mất niềm tin, cũng đã không còn xem là người nhà.

- Nhà... ta, có mấy vị di nương ta không thích, phụ... thân thì lo việc của ông ấy, ít khi tới nhìn ta. Chân ta có tật cũng là do hồi nhỏ một người mà ta phải gọi là di nương hại ta, để ta ngã từ trên cao xuống nên chân thành tật.

- Xem ra cũng không phải là vui vẻ gì.

- Ta không có mấy ấn tượng gì với những người đó.

- Không chán ghét đã là rất tốt rồi. – Tần Thiên nhún vai – Thôi vậy, mỗi nhà mỗi cảnh, ta cũng không biết nói thế nào. Ngươi nếu như đã có thể ra ở riêng, không còn liên quan tới nhà ngươi nữa, cũng xem như là một kiện việc tốt.

- Ở riêng sao? Tuy nói là ở riêng, nhưng nếu phụ thân ta gọi ta về, ta vẫn phải trở về. Làm sao lại có thể không liên quan được. Chỗ ta có được hiện tại cũng là ông ấy cấp cho.

Vương gia là tước vị do hắn là hoàng tử mà được cấp. Nếu hắn không còn liên quan đến hoàng tộc, hắn hẳn là đã bị đuổi ra khỏi hoàng cung, không thể nào phong quang như hiện tại.

- Ta hiểu.

Nhìn Tần Thiên, Triệu Lẫm lại hỏi:

- Tần Thiên, giả sử như, phụ thân ngươi muốn giết ngươi, ngươi làm cái gì.

- Phụ thân ngươi muốn giết ngươi sao, sao lại hỏi như vậy? – Tần Thiên nghe vậy liền hỏi lại, giọng nói lộ vẻ quan tâm – Kia liền đi báo quan đi.

Triệu Lẫm nghe vậy bật cười:

- Ngươi báo quan được sao?

- Báo quan không được thì tức là phụ thân ngươi có địa vị. Vậy thì ngươi có thể thử nhờ Bình Vương can thiệp đi. Hắn dù sao cũng có cái danh, không lý nào mặc kệ quản sự của hắn bị đuổi giết. Trừ khi ngươi làm ra việc táng tận lương tâm, còn không thì sẽ không đến nỗi nào.

- Ta hỏi ngươi, với thân thế của ngươi, gặp việc như vậy, ngươi báo quan, quan phủ quản sao. Ngươi thì có thể tìm được ai mà nhờ vả?

- Ta? – Tần Thiên nghe vậy, nhăn mày – Phụ thân ta sẽ không vô cớ muốn giết ta.

Triệu Lẫm nghe vậy, hắn trầm mặc một lúc, vốn còn định nói gì, nhưng rồi hắn đem lời muốn nói nuốt vào bụng. Thở dài một hơi, Triệu Lẫm liền lên tiếng:

- Như vậy thì tốt. Ta chỉ là có điểm lo lắng, ta nghe nói giang hồ hiểm ác, lòng người thay đổi, ta thực không muốn việc xấu xảy ra cho ngươi.

Tần Thiên nghe xong, trong lòng có một chút cảm động. Hắn không rõ vì cái gì người trước mặt lại quản chuyện của hắn, nhưng nếu thật lòng lo hắn gặp chuyện, dù sao hắn cũng là thực cảm động đấy.

- Ta đã từng cân nhắc chuyện này.

Triệu Lẫm nghe vậy, sắc mặt lộ vẻ tò mò.

- Ta đã từng suy nghĩ, nếu như chuyện thực sự tồi tệ, ta sẽ làm cái gì. Ta hỏi ngươi, cha ngươi muốn giết ngươi, ngươi để ông ấy giết ngươi sao?

Triệu Lẫm nghe vậy trầm mặc một lúc. Hắn biết rõ câu trả lời.

- Sẽ không.

Chỉ là biết như vậy, bây giờ hắn làm cái gì tiếp theo. Hắn muốn chống lại, nhưng người kia là hoàng đế, hoàng đế muốn hắn chết, hắn chống lại như thế nào? Hắn không đủ lực lượng, chống lại chỉ kéo theo nhiều người chết, còn như không chống lại? Cuối cùng vẫn là chết. Cái cảm giác sinh tử của mình trong tay người khác, phút chốc làm hắn nghẹt thở. Có lẽ hắn quên mất vì sao thời điểm này hắn lại giúp nhị ca, chẳng qua là muốn sinh tử của mình trong tay mình, chẳng qua là muốn cảm giác an toàn, chẳng qua là vì hắn biết nếu hắn không tham gia, hắn sẽ hoặc chết, hoặc làm người tầm thường cả đời.

- Ngươi sẽ muốn chống lại ông ấy đi?

Triệu Lẫm nghe Tần Thiên nói vậy, hắn nhìn Tần Thiên, sau đó thùy hạ đôi mắt.

- Ta không muốn chết. – Triệu Lẫm mở miệng.

- Ta cũng vậy. – Tần Thiên tiếp lời.

Nghe vậy, Triệu Lẫm nhìn Tần Thiên:

- Cho nên nếu như ông ấy làm gì ngươi, ngươi sẽ chống lại sao?

Nhớ lại kinh lịch của mình, Tần Thiên lên tiếng:

- Ta không biết. Có những lúc khi gặp chuyện mới biết được ta lựa chọn thế nào. Lúc đó ta đã nghĩ, ta muốn sống sót.

Đó là lúc năm hắn mười tuổi, bị giam lại, bị tra tấn, chỉ vì người kia hiểu lầm hắn. Lúc đó hắn đã cảm thấy may mắn khi mình có một cơ hội được rời khỏi thế giới này, đi thẳng không quay trở lại nữa. Sau đó khi hắn ngất đi, linh hồn tạm rời khỏi thân xác đến một nơi khác, hắn đã nghĩ, nếu như có một ngày hắn rơi vào tình trạng linh hồn bị giam cầm trong thân thể, bị níu kéo trong một thế giới, không có một con đường khác, không có một lựa chọn khác, hắn hội làm gì. Cái cảm giác đó làm hắn sợ hãi và hoảng hốt, làm hắn càng chán ghét bị ràng buộc, càng khát cầu tự do, làm hắn càng điên cuồng. Năm hắn 15 tuổi giết toàn bộ Võ Lâm Minh chính là một bằng chứng. Không có bất kỳ một cách nào để sống sót an toàn mà rời khỏi, hắn liền lựa chọn toàn bộ cùng chết. Trở về thời gian xa hơn, tại thời điểm hắn vừa mới làm một chuyến hành trình đến vùng đất xa lạ và nguy hiểm, hắn đã vài lần nghĩ mình đã chết rồi, và hắn tìm mọi cách giãy giụa để thoát khỏi tình trạng đó, cũng đã từng nghĩ mặc kệ hậu quả, chơi lớn một lần đi, dù sao cũng không còn sống, không còn biết đau đớn lo lắng, cũng không cần phải quan tâm gì nữa.

Cắt bỏ ràng buộc với phụ thân tại nơi này, đối với hắn là một lựa chọn đau đớn. Có người bảo cầm lên được thì bỏ xuống được, nhưng đối với tình cảm, không chỉ là hắn, mà tất cả những kẻ nào còn là con người, đều sẽ không thể nào bỏ xuống được một đoạn cảm tình đã bồi đắp lâu như vậy. Nếu nhu vì bất kỳ lý do gì người kia đột nhiên lại muốn giết hắn, hắn chắc chắn sẽ chống lại, nhưng rồi sau đó như thế nào, hắn không biết.

- Ta không phải sắt đá. Đối với người có ơn sinh thành thì ta tuyệt đối sẽ không làm hại. Nếu thực sự có chuyện xấu xảy ra, quá lắm ta liền chạy.

Tần Thiên lại nhớ đến vài lần hắn chạy đi, rồi lại trở về. Chính hắn khát cầu tự do, lại muốn được ràng buộc bởi tình cảm. Hắn chẳng qua chỉ là bị chèn ép quá lâu, cũng là vì cô đơn cho nên mới phát bệnh mà thôi. Mười một năm sống ở thế giới này, có vài thứ vẫn không như ý nguyện, nhưng hắn cảm giác được mình được cần, chỉ thế là đủ. Đương một xuyên việt giả, có thể vượt qua thời không, không còn bị bó buộc ở một thế giới nào, ở một "căn nhà" nào, cảm giác cô đơn hội trở thành thứ cực kỳ nguy hiểm.

Vẫn là mình chưa lớn sao? Tần Thiên có chút ảo não. Theo thời gian, con cái liền lớn, cha mẹ liền già, bệnh rồi vong, hầu như tất cả mọi người đều trải qua giai đoạn như vậy. Thứ hắn hiện tại có được, chỉ là giai đoạn chứng kiến song thân rời đi bị kéo dài ra mà thôi, trước sau gì nó cũng tới. Hắn nghĩ mình có thể xử lý được, nhưng mỗi khi nghĩ về nó, hắn đều có cảm giác không nỡ. Có lẽ trước khi thời điểm đó tới, vẫn là nên tận hưởng hảo.

Tính toán thời gian, bây giờ cũng đã là tháng 3. Có lẽ mình cũng nên đến thăm lão nhân gia một thoáng. Gọi là bế quan tu luyện cũng không hẳn là không ăn không ngủ ngồi thiền một chỗ đi? Nhất định lão nhân gia có thời gian rảnh để mình gặp mặt một lần.

Thấy Tần Thiên đột nhiên trầm mặc, Triệu Lẫm nghĩ hay là mình hỏi quá rồi. Lại nghĩ đến kinh lịch của Tần Thiên, Triệu Lẫm liền có cảm giác hiểu ra. Tần Thiên muốn sống sót, và hắn đã sống sót. Gặp chuyện liên quan đến phụ thân hắn, hắn liền né tránh không đối đầu. Chuyện đó Triệu Lẫm ban đầu không biết, nhưng việc của Linh Thần giáo năm đó lớn như vậy, giang hồ nhân sĩ biết được không ít, cho nên sau khi nghe Tần Thiên nói, hắn liền cho người tìm hiểu liền nghe được, cũng từ đó đoán biết ra được Tần Thiên trong lòng thực sự nghĩ cái gì. Hành động của Tần Thiên đối với kẻ khác có lẽ khó hiểu, nhưng lúc hắn nhìn thấy một mặt khác của Tần Thiên tại Bình Vương phủ khi trời tối hoặc khi gặp vấn đề nào đó nhắc lại quá khứ, hắn liền biết được, trong lòng Tần Thiên thật sự cũng không giống như người ta đồn thổi sắt đá máu lạnh, mà chỉ là mặt mềm mại của hắn không được lộ ra mà thôi.

Thấy được mặt mềm mại của người kia, mình cũng thực may mắn.

- Không nói chuyện không vui. – Tần Thiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng – Tiếp theo ngươi định làm gì?

- Ta? Lương thực khan hiếm, ta phải nghĩ cách xử lý đến đau cả đầu. Thương lái tăng giá quá cao, ta không mua được. Ta hỏi ngươi, ngươi lại nói không biết.

- Tại ngươi hỏi thứ ta không biết. – Tần Thiên nhún vai.

- Thế ngươi biết cái gì?

- Độc dược, giải dược, võ công, luyện khí, cổ độc, trùng độc, khinh công, kiếm pháp...

- Ngừng! Ngươi đương thiếu chủ, cả ngày chỉ là luyện võ sao? – Triệu Lẫm nhìn Tần Thiên với ánh mắt nghi ngờ.

- Không phải, ta có quản sản nghiệp của Linh Thần giáo.

- Ngươi quản lý những thứ đó, hẳn cũng biết lương thực tăng giá rồi đi. Ngươi làm cái gì? Ta không tin ngươi mặc kệ.

Tần Thiên nhìn Triệu Lẫm một lúc, sau đó mới thấp giọng:

- Ta có cho người trữ lương. Linh Thần giáo cũng có nguồn lương thực riêng. Về thương lái thì chúng ta có quen biết vài mối, có thể hỏi thử. Còn những thứ khác, nhìn xem đi.

- Ngươi biết chiến hỏa sẽ xảy ra sao?

- Chỗ này là đất của Linh Thần giáo, ta đương nhiên cần phải xem xét xung quanh. Núi cao hoàng đế xa, thẳng cho tới mấy tháng trước bọn họ mới biết được ngoại tộc đánh thẳng qua biên cương xâm chiếm đất đai. Trước đó ngoại tộc bao lần cướp phá, chẳng một ai đả động cái gì. Từ khi biết chuyện, ta đã bắt đầu nghĩ cách, cho dù là ngoại tộc thắng hay là triều đình thắng, Linh Thần giáo nhất định phải đứng vững. Chỉ là lúc đó ta còn nhỏ, không làm được cái gì, nhắm mắt làm bừa, muốn thì nhiều nhưng làm được không nhiều lắm, may mà có người giúp đỡ, ta mới đứng vững được.

Nghĩ lại những ngày đầu tiên mình bỏ nhà chạy đi, Tần Thiên cũng có chút hoài niệm. Hắn thật sự không hề thích bỏ nhà ra ngoài đường ăn bờ ngủ bụi một chút nào, nhưng nếu như tình huống đến hoàn cảnh hắn còn ở lại, thiệt thòi cũng chỉ là hắn, hắn liền lựa chọn rời đi.

Liền lúc này, Tần Thiên nghe được ở ngoài phố bỗng có tiếng người hô lớn:

- Ngươi có biết ta là ai không? Ta là Linh Thần giáo chi nhân, ngươi còn dám không nể mặt ta?

Nghe câu này, Tần Thiên bật cười. Người mượn danh môn phái của hắn đi gây sự thì có không ít, nhưng đi gây sự còn hô hoán như vậy, hắn mới thấy lần đầu. Triệu Lẫm thấy Tần Thiên bật cười, có chút thú vị:

- Người của ngươi cũng rất ngang ngược.

Cầm lên một cây đũa, Tần Thiên xoay tròn giữa các

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net