Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 68 – Tại lưng chừng núi

- Vậy là ngươi nói, đây là do công pháp của ngươi gây nên? Còn vết thương kia, là do Ẩn Sát môn môn nhân gây ra?

Tần Thiên nghe nói, mãnh liệt gật đầu. Mịch Vô Tà nghe Tần Thiên nói xong đầu đuôi, trong lòng nghi hoặc càng mạnh. Vậy là không phải do người kia làm sao?

- "Đừng nói với ta, vì lòng nghi ngờ đó, ngươi lại muốn ta đi giết phụ thân."

- Ta chỉ là cho rằng vết thương của ngươi là do người đó làm ra, cho nên nổi giận.

Không rõ lắm thực hư thế nào, Mịch Vô Tà tạm thời đem nghi vấn đặt qua một bên, chờ nhìn thấy đúng người rồi hẵng tính. Điều hắn cảm thấy bất khả tư nghị lúc này đó là, Tần Thiên nói, thân thể của hắn có khả năng lành lại vết thương rất nhanh. Này tuyệt đối không bình thường. Ý nghĩ này vừa lóe lên, Mịch Vô Tà lập tức nghĩ tới một khả năng khác. Nếu như bằng một cách nào đó, có thể khiến thân thể giống như côn trùng bò sát như vậy, tái sinh liên tục, thế thì thế nào?

Dụng độc gia, cũng biết qua y học, cũng biết được sinh mệnh có đôi khi rất mỏng manh, cũng có đôi khi rất ương ngạnh. Nếu như công pháp kia có thể khiến sinh mệnh càng thêm ương ngạnh, nói như vậy, nó thật sự là bá đạo.

- Thân thể của ngươi, từ khi nào lại thành như vậy?

- "Bốn năm trước."

- Cũng là công pháp giúp ngươi có thể khống hỏa sao?

- "Ân."

Mịch Vô Tà trầm mặc một chút, hắn liền lên tiếng:

- Ngươi đánh đổi thứ gì?

Tần Thiên nghe vậy, không hiểu vì sao xẹt qua một mạt cảm động. Cách Mịch Vô Tà hỏi, làm hắn có cảm giác được quan tâm hơn là một kẻ thuần túy vì tò mò muốn hỏi hắn để cướp đi công pháp của hắn. Tần Thiên trầm mặc một lúc rất lâu mới nói:

- "Thứ nhất có lẽ là nguy cơ tứ phía, là khả năng bị chém giết mỗi khi đột phá. Thứ hai là sức khỏe, mỗi lần đột phá đều không muốn sống nữa. Thứ ba..."

Tần Thiên chợt nhận ra, có rất nhiều thứ, hắn đã đánh đổi, nhưng thứ hắn nhận lại được, không rõ tốt là xấu, nhưng hắn hài lòng.

- "Không có gì. Ta chợt nhận ra, ta nhận được đủ nhiều rồi. Biết đủ thì sẽ hạnh phúc."

Lại một khoảng thời gian im lặng.

- Ngươi biết không, nếu ta là Ẩn Sát môn môn nhân, ta cũng sẽ muốn cướp lấy công pháp đó của ngươi. Đánh đổi nghe ra cũng không nhiều lắm, lợi ích lớn như vậy, đao kiếm không sợ, bị thương cũng có thể lành lại, này gần như là bất tử chi thân rồi.

Tần Thiên nét mặt giãn ra, không nói gì hơn.

- Ngươi thân thể như vậy, hội lành lại hoàn toàn, hay còn cần ta kê đơn?

- "Ta không rõ lắm. Có lẽ cần bồi bổ, tốt nhất là thịt cá."

Mịch Vô Tà không nói nửa lời, đứng dậy gọi người chuẩn bị một bữa thịt cá thịnh soạn cho Tần Thiên. Tần Thiên hiện tại không có tiền nhiều, hắn vừa hay có một khoản, để hắn trả cũng không có việc gì. Cảnh sau đó liền bị Mịch Vô Tà kiếm cớ đuổi đi, lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người.

- Nhiều khi ta thực ghen tỵ với ngươi, có được những thứ ta không có được.

Tần Thiên im lặng, Mịch Vô Tà lại nói tiếp:

- Nhưng rồi ta nghĩ, đường ta đi và đường ngươi đi, căn bản là khác nhau. Ta lại nghĩ, ngươi dù sao cũng là người hiếm hoi ta coi trọng, nếu ngươi làm ra được đại sự, ta nên mừng cho ngươi.

Lấy ghen tỵ chuyển thành lời chúc phúc, là để tránh cho lòng ghen tỵ phá hủy một mối quan hệ, chứng tỏ mối quan hệ này là thực sự cần thiết. Tần Thiên nghe ra được Mịch Vô Tà trong lời nói cùng với khí tức quanh thân lộ ra vẻ không cam lòng, nhưng Mịch Vô Tà che giấu việc đó không nói ra, Tần Thiên cũng giả vờ như không biết. Có nhiều thứ, chỉ cần để trong lòng liền hảo.

- "Ngươi... với Giang cô nương sao rồi?"

Bất chợt Tần Thiên hỏi một câu. Hắn có điểm kinh ngạc, Mịch Vô Tà không giống như trước cùng nàng kia niêm hồ hồ, mà chạy tới chỗ của mình. Hắn hỏi xong, mãi mới nghe Mịch Vô Tà trả lời:

- Ta cùng nàng chia tay.

Không thấy Mịch Vô Tà lại nói gì nữa, Tần Thiên cũng không tái hỏi dò.

Không khí lại rơi vào im lặng.

- Đó là chuyện vài ngày trước.

Tần Thiên gật đầu, chứng tỏ hắn có nghe. Nhưng Mịch Vô Tà không nói chuyện này nữa, hắn lại nói sang chuyện khác.

- Nghe tin Linh Thần giáo có chuyện, ta liền đi tới đây. Thật may mắn, ta lại gặp ngươi, cũng biết được, ngươi ổn cả.

Nghe đến mình ổn cả, Tần Thiên lại nghĩ tới những người đã chết đi, để giữ lại cho mình một con đường sống. Hắn trầm mặc, cũng không nhúc nhích.

- Cổ độc của ngươi, ta đã nghĩ qua. Có thể ức chế được, còn trị dứt thì ta chưa có phương hướng.

Tần Thiên nghe vậy, trong lòng thầm mặc niệm xin lỗi. Hắn thật sự không muốn làm Mịch Vô Tà đau lòng, nhưng hắn cũng đành phải nói:

- "Ta đã xử lý gần xong rồi."

Mịch Vô Tà thấy vậy, hắn lặng lẽ thở ra. Có lẽ là thở phào, cũng có lẽ là thở dài. Chính mình vẫn là chậm hơn một bước, lại để người khác đi trước hắn, tìm ra được giải dược.

- Như công pháp của ngươi có thể phục hồi vết thương nhanh như vậy, dược vật có thể không?

Bị người vượt trước không phải là cái cớ để Mịch Vô Tà dừng lại. Không thể tiếp tục đi về hướng này, hắn liền nghĩ đi về hướng khác.

- "Có thể. Chỉ là kỹ thuật ta biết rất phức tạp, sức ta không thể làm được".

Vu thuật môn phái, có người tự nhận có thể tạo ra dược khiến vết thương phục hồi rất nhanh, thậm chí còn có thể nối lại cánh tay cái chân, hay dùng bộ phận thân thể kẻ khác mà thay thế cho chính mình. Những thứ này, Mịch Vô Tà trước kia xem như là tà đạo, nhưng những năm gần đây, đọc nhiều, đi nhiều, xem nhiều, hắn cũng đã dần dần nghĩ lại. Hắn dĩ nhiên vẫn nhiệt tình yêu thương độc dược, nhưng thỉnh thoảng nhìn xem một chút cứu người ra sao cũng không là việc đại sự gì. Dù sao thì, dược dùng đúng sẽ cứu người, dùng sai thì giết người. Hắn học dược, cũng đã có khả năng cứu người, chẳng qua hắn chỉ là chán ghét cứu người một điểm mà thôi.

Ba ngày trôi qua. Này ba ngày, Mịch Vô Tà đã phải thừa nhận, bằng hữu của hắn không phải người nữa rồi. Không biết từ nơi nào tu ra được một thân công lực kỳ quái, cho tới lúc này, vết thương nặng nhẹ gì cũng đều lành lại, ngay cả vết thương trên mặt cũng đã lành lại được bảy tám phần. Tần Thiên đã nhìn thấy được nhưng không rõ ràng, cũng đã nói được nhưng không tròn chữ. Cho dù như vậy, việc này đã là quá sức tưởng tượng.

Để tránh ngoại nhân phát hiện, tất cả những vết thương này, Mịch Vô Tà cùng Cảnh đều thay phiên nhau chăm sóc, không để kẻ khác nhìn ra được Tần Thiên bất thường. Lắm người nhiều ý, bọn hắn không nghi ngại, không có nghĩa ngoại nhân không nghi ngại.

Lại qua hai ngày.

Vết thương trên người Tần Thiên đã hoàn toàn lành lặn. Đã khỏe mạnh, Tần Thiên liền tính đến chuyện tìm hiểu xem bên ngoài tình huống như thế nào, cũng muốn xác định được bước tiếp theo mình cần làm gì.

Mịch Vô Tà ra bên ngoài hỏi thăm một lúc, khi trở về đem theo tin tức cho Tần Thiên.

- Linh Thần giáo tổng đàn đã bị người xông lên.

Tần Thiên nghe thấy, hắn xoay đầu lại, chứng tỏ mình lắng nghe.

- Sau đó không hiểu thế nào, liền có một toán quân ước chừng tám ngàn người đi tới, vây chặt Hoàng Vân sơn, một con ruồi cũng không bay lọt, rồi tiến công lên núi. Ta nghe mọi người đồn đãi, là người của triều đình.

Tần Thiên nghe xong, không nói không rằng, nắm lấy đoản đao, đi ra bên ngoài. Mịch Vô Tà thấy vậy, đoán Tần Thiên lại muốn đi giết người.

- Không biết được động cơ của bọn họ, ngươi định đi đâu?

Tần Thiên không nói gì, chỉ nhìn Mịch Vô Tà.

- Ngươi định xông doanh trại sao?

- Doanh trại, có gì đáng sợ sao?

Tần Thiên nói xong, thân ảnh rất nhanh biến mất ngoài cửa. Đi xông doanh trại, đáng sợ sao? Nơi đó nhiều người một chút, có khả năng chính mình sẽ bị vây công mà bị xiên chả, nhưng trước hết bọn họ phải vượt qua được chiêu thức của chính mình. Huống hồ, hắn chỉ xông doanh trại, không loạn giết người. Trừ khi trước tiên bị chọc giận.

Hắn còn đang hy vọng có kẻ nào đó ngu ngốc xông lên, tốt nhất lên một đám, để hắn có cớ tàn sát toàn doanh. Lần trước một chiêu thức, hắn còn chưa có hiểu rõ, lần này sử dụng trên quy mô lớn hẳn là sẽ hiểu được.

Tần Thiên xông vào doanh trại, quả nhiên khiến doanh trại ồn ào náo nhiệt. Có người phát hiện ra hắn, liền gióng chiêng cảnh báo, ngay lập tức một toán quân chạy tới, cung tiễn sẵn sàng, hướng về phía hắn. Tần Thiên còn nhận ra được những toán quân khác đang chạy tới đây rất nhanh. Nhanh như vậy, kỷ luật rất nghiêm minh.

Nhưng quá ồn đi.

Hắn trong lúc này, chán ghét nhất ồn ào.

Lẳng lặng, Tần Thiên lẩn trốn đi đến gần nơi đặt lương, một cái ngoắc tay, liền châm một mồi lửa. Hắn còn thổi thêm gió, chỉ trong chớp mắt, khói đen đã bốc lên nghi ngút.

- Bắt lấy gian tế!

Tần Thiên nhìn đám cháy một thoáng rồi rất nhanh lại lẩn trốn. Hắn ở xung quanh bắt đầu đốt thêm vài chỗ, rồi lẻn vào đại doanh, là doanh trại của chủ tướng. Ở nơi này, hắn thấy được một người quen. Người này vì hỏa hoạn mà ra khỏi đại doanh, có lẽ như sắp được bảo hộ rời khỏi doanh trại. Tần Thiên không cần nghĩ ngợi, liền xông tới.

Triệu Lẫm nghe hỏa hoạn, hắn vội đi ra bên ngoài. Khi hắn vừa mới lộ diện, liền thấy được một bóng người xông tới. Có người tập kích, lập tức thân vệ cùng ảnh vệ đi theo hắn liền ra tay. Triệu Lẫm lúc này định thần lại, liền nhìn thấy được người kia là người nào.

Hắn nhìn thấy Tần Thiên cùng thân vệ của chính mình đối chiến qua vài chục hiệp, liền thân vệ của mình bị đánh ngã, còn ảnh vệ thì vẫn còn đứng vững. Hắn chợt nhớ ra, một trong số các vị ảnh vệ này dường như là người hắn gặp được lúc gặp qua hoàng đế. Vậy ra phụ hoàng vẫn phái người đi theo mình sao?

Triệu Lẫm còn ngẩn người, liền có người giục hắn rời đi. Chỉ là khi Triệu Lẫm vừa định rời đi, đã thấy một cơn gió nhẹ thổi tới, sau đó là trên cổ có cái gì đó lành lạnh.

- Ngươi đi đâu?

Triệu Lẫm nghe được giọng nói không lộ hỉ nộ từ sau lưng mình phát ra. Cứng ngắc xoay đầu lại, hắn thấy được những người bảo vệ mình đều bị Tần Thiên đánh ngã tất cả. Thứ lành lạnh trên cổ hắn, là một thanh đoản đao.

- Còn nhúc nhích, tiếp theo sẽ là tim ngươi.

Ở cửa doanh, Mịch Vô Tà cũng đã đuổi đến nơi. Hắn nhìn xung quanh binh lính, nhíu mày:

- Tên ngốc kia đã đến đây chưa?

Tên ngốc kia không thấy, vậy thì vào bên trong nhìn xem thế nào. Binh lính xông tới sao? Hắn cũng không phải là quả hồng mềm mặc người ta nắn bóp đấy.

Dụng độc gia, độc vô sắc vô vị, nhưng có thể đánh ngã được địch nhân. Mịch Vô Tà hạ độc lúc nào không ai biết, nhưng kết quả chính là những người chắn đường hắn, những người đứng gần hắn bốn thước, tất cả đều ngứa ngáy khó chịu đến rơi vũ khí, sau đó là chân nhũn ra, ngã xuống đất.

Được một lúc, Mịch Vô Tà ngước nhìn thấy ở một nơi trong doanh, khói đen bốc lên nghi ngút. Hắn bật cười:

- Vậy là tên ngốc đó đã đến đây rồi.

Theo hướng phát hỏa chạy tới, Mịch Vô Tà đi một lúc thì thấy Tần Thiên đánh ngã vài tên thân vệ võ công không nhược, sau đó là một dao kề cổ một người, mà theo trang phục của kẻ đó, hắn có địa vị không thấp.

- Lui binh.

Tần Thiên lạnh nhạt phun ra hai chữ. Triệu Lẫm nghe xong, vẫn còn chưa kịp phản ứng, Tần Thiên lại lặp lại.

- Lui binh!

Triệu Lẫm thấy Tần Thiên lên tiếng, trong tâm đang căng thẳng liền chùng xuống. Tần Thiên nói chuyện, hắn vẫn còn có thể đàm phán. Đáng sợ nhất là Tần Thiên không nói chuyện, lại cho hắn một dao lưu loát, khi đó hắn cũng không còn có thể bào chữa cái gì cho chính mình nữa rồi. Hắc hóa Tần Thiên, hắn trêu không nổi.

- Hảo. Ta sẽ lui binh.

Không cần nói nhiều, Triệu Lẫm lập tức đáp ứng yêu cầu của Tần Thiên. Với tư thế một dao kề cổ, Triệu Lẫm hít sâu, làm cho tim mình bình tĩnh xuống, bắt đầu ra lệnh cho thuộc hạ, chuẩn bị lui binh.

Này một động tác, Tần Thiên hài lòng, cánh tay cũng lơi lỏng một chút. Triệu Lẫm thấy vậy, lại hạ lệnh cho thuộc hạ, mời bọn họ ra.

Tần Thiên nhìn thấy những người kia, hắn ngẩn người một lúc, cánh tay cầm đoản đao cũng từ lúc nào đã hạ xuống.

Hắn nhìn thấy là những người ở trên tổng đàn. Có những gương mặt quen thuộc, có những gương mặt khá lạ, nhưng hắn nhận ra bọn họ đã từng ở trên tổng đàn đảm nhận một chức vụ gì đó.

Tần Thiên nhìn bọn họ, chớp mắt, một lúc sau mới khô khốc nói:

- Ta đã nghĩ, các ngươi đã chết.

Khi tỉnh dậy phát hiện xung quanh không còn ai, chính mình bị giam, cuối cùng thoát được nhưng chỉ còn một mình một người, cho dù đã phát ra tín hiệu liên lạc nhưng vẫn không thấy người, hắn đã thật nghĩ, có lẽ tất cả mọi người ở tổng đàn đều chết sạch rồi.

Hắn nghĩ như thế, cũng đã từng hối hận qua, cũng đã từng oán trời trách đất, đã từng cho rằng vì mình yếu kém nên để chuyện bất hạnh xảy ra, cũng đã từng cho rằng, có lẽ lần này, chính mình lại đi một mình.

Lại không nghĩ tới, vì một lý do nào đó, Triệu Lẫm lại dẫn người lên Hoàng Vân sơn, lại âm kém dương sai cứu được không ít người.

Còn người sống, điều này cho hắn hy vọng rằng, những người hắn chưa nghe được tin tức, bọn họ hẳn cũng có thể vì một lý do nào đó, vẫn còn sống.

Ngẩn người trong giây lát, Tần Thiên xoay người nhìn Triệu Lẫm:

- Ngươi... vì sao lại làm như vậy?

Tần Thiên không thể nghĩ ra được Triệu Lẫm vì lý do gì lại bốc lên phong hiểm như vậy. Đụng phải giang hồ nhân sĩ sẽ có nguy cơ bị giết, bất kể sau lưng thế lực thế nào. Hắn không giết hoàng tử, đó là vì hắn còn có điểm cân nhắc, cũng không nghĩ thành triều đình cộng địch, nhưng còn Ẩn Sát môn thì haha. Đám người điên đó cái gì cũng dám làm, không làm gì bọn họ, bọn họ cũng tìm tới tận cửa chém giết. Đừng nói là hoàng tử, ngay cả hoàng đế, nếu như không có hộ vệ nghiêm ngặt, cũng có nguy cơ bị giết.

Triệu Lẫm làm vậy, là có âm mưu gì sao?

Là vì biết chính mình nhược điểm, cho nên muốn lợi dụng?

Ở tình huống này, Tần Thiên không thể nghĩ cái gì khác, trừ âm mưu.

Trong một sát na, hắn đã nghĩ Triệu Lẫm là xuyên.

Nhưng cho dù là xuyên hay không, Triệu Lẫm đã giúp hắn, đây là sự thật. Giết Triệu Lẫm, lấy oán báo ân, đương một ma giáo thiếu chủ có thể làm được, nhưng một chút lý trí trong lòng hắn nói, làm việc đó, sau này sẽ khiến hắn bị hối hận dày vò. Hắn tuy rằng giết người không ghê tay, nhưng có một số nguyên tắc, hắn sẽ không vi phạm. Đối với người thật lòng tốt với mình, hắn sẽ không chủ tâm phương hại người đó.

Triệu Lẫm bị Tần Thiên gắt gao nhìn, hắn có chút không được tự nhiên. Ánh mắt nhìn vô định vào một điểm trước mắt, tránh cái nhìn của Tần Thiên, Triệu Lẫm nói:

- Ta chẳng qua chỉ là... cảm thấy ngươi là một hảo nhân, cho nên...

- Ngươi nói dối.

Lý do này không đủ mạnh mẽ để Triệu Lẫm bốc lên phong hiểm lớn như vậy. Bình thủy tương phùng, sau đó lại một thời gian dài không gặp mặt, lấy cái gì để mà động đao binh vất vả từ vương phủ chạy tới nơi hẻo lánh này?

- Ngươi muốn cái gì ở ta? Ta chẳng có gì cả.

Trong mắt người khác, hắn không có gì cả. Triệu Lẫm nhìn thấy cái gì, dựa vào đâu, mà muốn đem binh lực, đầu tư vào hắn?

Triệu Lẫm hiểu được, hắn rất khó man qua Tần Thiên, nhưng việc hắn là trọng sinh, hắn tuyệt đối không thể nói.

- Người làm vô ý, người nhận hữu tình. Vì ngươi, ta ngộ được một chuyện. Ngươi xem việc đó là rất bình thường, nhưng đối với ta, nó thay đổi cả đời ta.

Tần Thiên kiếp trước giúp hắn sống sót, cũng nhận ra được nhị ca hắn từ lúc nào đã không còn là người mà hắn biết được trước kia, cũng nhận ra được cho tới cuối đời, thứ hắn nhớ nhất, không phải là dã tâm, không phải là tham vọng, mà là những con người đã đi qua đời hắn. Trọng sinh một lần, con đường trước mắt vẫn còn mờ mịt, nhưng hắn nhận ra được, ở hoàng cung ngoài nhị ca, có một người thật tâm thương hắn.

Nửa thật nửa giả, Triệu Lẫm đã trả lời như vậy. Vì có thật tâm, nên Tần Thiên không có cảm giác Triệu Lẫm là nói dối.

- Chỉ vì như vậy, ngươi muốn đem tính mệnh của ngươi ném ở đây sao?

- Ta chỉ là cảm thấy, nhìn trước ngó sau không bằng buông tay một lần, ít nhất, ta sẽ không hối hận.

Một lần nữa sống sót, Triệu Lẫm không nói, nhưng trong lòng đã nghĩ, đã có cơ hội trọng sinh, có lẽ là để mình không hối hận. Nếu như hắn bất cẩn lại chết, xem như ân huệ của ông trời ban cho hắn, hắn không có phúc được hưởng.

Tần Thiên chỉ nhìn Triệu Lẫm một cái, sau đó liền xoay người đi, thẳng ra bên ngoài doanh trại. Hắn ra hiệu cho Linh Thần giáo chi nhân đi theo hắn, cũng ra hiệu cho Mịch Vô Tà cùng hắn ra khỏi doanh.

Tần Thiên thái độ như vậy, đã có không ít thuộc tướng của Triệu Lẫm nổi giận muốn rút kiếm. Chỉ là bọn họ vừa muốn rút kiếm, Triệu Lẫm đã hô lên:

- Nhường đường!

Triệu Lẫm danh tiếng không tồi, chỉ cần một lời, thuộc tướng của hắn còn đang nóng đầu muốn cùng Tần Thiên phân cao thấp, lúc này cũng kiềm chế lại.

Chờ cho Tần Thiên đi rồi, mưu sĩ của Triệu Lẫm mới lại gần, chắp tay:

- Vương gia, người đang định làm gì, lại muốn quan hệ với Linh Thần giáo? Chẳng lẽ lục điện hạ hoành hành làm người lo lắng rồi sao?

Nghe đến tên Triệu Quân, Triệu Lẫm trầm mặc một lúc. Lục đệ cũng giống hắn trọng sinh, nhưng có lẽ vì chết trẻ, cho nên lục đệ có vẻ còn luyến tiếc sinh mệnh hơn cả hắn. Kẻ nào lục đệ ghét liền nghĩ cách giết, kẻ nào lục đệ thích liền nghĩ cách thu lấy, cùng nhị ca đấu đá tưng bừng, hắn ở ngoài xem cũng cảm thấy kinh tâm động phách.

- Ta chỉ là muốn một cái bảo đảm.

Tần Thiên trong ký ức của hắn là đã hơn 35, Tần Thiên lúc này chỉ mới gần 20, mười lăm năm kinh nghiệm sai khác, khiến cho Tần Thiên hiện tại với Tần Thiên hắn biết, khác nhau không ít. Nếu hắn chấp nhất quá khứ, hắn rất có khả năng đã bị Tần Thiên giết, cũng rất có khả năng như lục đệ như vậy, mù quáng tìm cách trả thù, để rồi chính mình gặp họa, cũng khiến cho người khác gặp họa.

Biết trước tương lai là tốt, nhưng chấp nhất tương lai lại là ngu muội.

Về tình, là vì hắn cảm thấy nếu hắn biết mà không làm, mặc kệ Tần Thiên như kiếp trước như vậy rơi vào vết xe đổ, hắn sẽ không yên lòng. Về lý, Tần Thiên mạnh mẽ, về sau là cộng sự đắc lực của hắn, lúc này nếu Tần Thiên là minh hữu, trăm lợi không hại. Như thế nào, hắn cũng muốn ra tay lần này.

Quá khứ đã thay đổi, tương lai, hội cũng sẽ thay đổi.

Hắn kiếp này, vẫn là lựa chọn theo nhị ca sao?

Tự hỏi vài lần, hắn cũng đã nghĩ, lần này, hắn chỉ là muốn theo ý chính mình, không để mình tiếc hận mà thôi. Ngai vàng đối với hắn vô duyên, nhưng hắn vẫn là một hoàng tử, hiện tại vẫn chưa có thê nhi, cho nên hắn vẫn buộc phải nghĩ cách bảo đảm chính mình không bị huynh đệ giết chết mất.

Năm nay xảy ra nạn đói, hắn cùng Triệu Quân đều nhìn ra được như vậy. Lần này là một cơ hội để nhị ca chiếm công, Triệu Quân nhất định sẽ không chịu thua, còn hắn, hắn cũng không muốn thua cuộc.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net