Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 69 – Trên tổng đàn

Đuổi đi xong người của triều đình, Tần Thiên không dừng lại, một đường đi lên tổng đàn trên đỉnh núi. Những người còn khỏe mạnh thì đi theo hắn, còn như kẻ nào yếu đuối, hắn liền cho người đưa đến nơi an toàn chờ lệnh.

Mịch Vô Tà đi theo Tần Thiên. Hắn nhìn cách Tần Thiên hành xử liền có cảm giác không yên lòng. Thấy Tần Thiên lên đỉnh núi, hắn đoán, Tần Thiên lại muốn giết người.

Tần Thiên đúng là đi giết người.

Trên đường lên tổng đàn, Tần Thiên tập trung tinh thần, nhìn xem nơi nào có dấu vết người sống, hắn liền đi tới nơi đó. Gặp người lạ, trang phục giống như của người Trung Nguyên, Tần Thiên không nói nửa lời, liền dùng cách của hắn, là võ lực, là tinh thần lực, bất kỳ cách nào có thể, đem kẻ trước mặt đâm thành cái sàng. Một kẻ ngã xuống, Tần Thiên lại đi tìm người tiếp theo.

Tổng đàn lớn như vậy, có không ít phòng ốc công trình, Tần Thiên lựa chọn đường lớn mà đi, vì hắn đoán, nếu như đám người kia muốn công lên Linh Thần giáo, hiện tại Linh Thần giáo chi nhân không có, bọn họ không việc gì phải trốn chui trốn nhủi, cho nên nhất định sẽ ở đường lớn.

Hắn đoán đúng.

Hắn nhìn thấy một toán hơn bốn mươi người ở khu vực quảng trường gần trung tâm tổng đàn, có người lạ, có cả người quen trong Linh Thần giáo, sắc mặt đăm chiêu, đang bàn bạc cái gì đó. Nhớ lại Triệu Lẫm cho quân vây ở dưới núi không cho giang hồ nhân sĩ rời đi, ai rời đi đều bắt lại, sau đó để hắn định đoạt, Tần Thiên bất chợt cảm thấy, Triệu Lẫm đã làm cho mình thêm một kiện hảo sự.

Vây chặt giang hồ nhân sĩ ở trên núi, chờ mình đến, để chính mình đi xử lý, một kẻ cũng không thoát.

Không nói gì, Tần Thiên phóng người lên. Xung quanh người hắn, trận pháp cùng hỏa diễm đã ẩn ẩn muốn bùng lên, chỉ chờ một hiệu lệnh.

Tần Thiên xông đến, một toán người kia giật mình, lập tức tuốt gươm đâm về phía Tần Thiên. Tần Thiên đưa đoản đao ra ngăn lại, nghiêng người né tránh, sau đó lại giống như vài ngày trước, tuần tự từng chiêu thức của Phụng Hoàng Vũ tung ra, tìm kiếm cảm ngộ của chiêu cuối cùng.

Từng đợt hỏa diễm bùng lên, gió xoáy cuốn tung bụi mù, hòa lẫn với hỏa diễm, tạo thành tràng cảnh thực xinh đẹp, cũng thực rực rỡ. Nếu như không nhìn đến một đám người đứng ở phạm vi công kích bị cuốn lên rồi đại tá bát khối, sẽ không ai cho rằng chùm ánh sáng đó, lửa rực rỡ đó, lại là chiêu thức nguy hiểm chết người.

Vẫn như những lần Tần Thiên tung ra Phụng Hoàng Vũ, kết quả sau cùng luôn là chỉ còn mình Tần Thiên còn đứng, còn những thứ xung quanh, tất cả đều bị đánh ngã.

Vẫn còn những kẻ may mắn, né tránh thoát ra khỏi một chiêu thức diễm lệ sát nhân khi nãy mà sống sót, nhưng bọn họ không đủ may mắn để có thể đứng dậy, thi triển khinh công và chạy thoát khỏi Tần Thiên.

Tần Thiên thấy còn người sống, hắn rút ra phi đao, một phát lưu loát, cắm xuyên qua sọ. Cả những kẻ chỉ còn một nửa thân người, Tần Thiên cũng lưu loát một đao xuyên qua sọ.

Biết được nếu não bộ còn hoạt động thì còn có thể sống, hắn đương nhiên không muốn sơ sẩy, để cho đối phương tuy thân thể nát hết nhưng lại vì một điều kỳ diệu nào đó mà sống sót.

Tần Thiên đứng ở giữa vùng đất trống, ngước mặt lên trời, xung quanh ánh lửa bập bùng cùng với rất nhiều thi thể không còn nguyên vẹn, huyết hoa văng khắp nơi, mùi máu tanh bốc lên, vừa quen thuộc, vừa thơm ngọt, lại lạnh lẽo đến tận xương.

Chỉ là, Tần Thiên tìm kiếm không được cảm ngộ của chiêu cuối cùng. Vẫn khuyết thiếu một thứ.

Phụng Hoàng Vũ bao gồm kiếm pháp. Kiếm là để dẫn động lực lượng, là để hướng lực lượng theo một quỹ tích, phát ra thành uy lực. Hắn không có kiếm, không thể nào phát huy hết được toàn bộ uy lực của Phụng Hoàng Vũ, và vì thế, cũng không dễ dàng hiểu được chiêu thức cuối cùng. Lần vài ngày trước là hắn chuẩn bị kỹ càng, phân tích hoàn cảnh xung quanh thấu đáo, cũng có thêm yếu tố may mắn, nhưng lần này thì không.

Nếu không có kiếm, Phụng Hoàng Vũ liền phế sao?

Tần Thiên không nghĩ như vậy.

Không có kiếm thì dùng đao, không có đao thì dùng đoản đao, nhất định sẽ có một cách để giải quyết vấn đề. Những chiêu thức đầu của Phụng Hoàng Vũ, hắn đã không dùng kiếm nhưng vẫn thi triển ra được uy lực của nó. Vì sao lúc này lại không được?

Có lẽ hắn nên tìm lấy Thánh Linh Hỏa Kiếm của hắn, vốn đã bị lấy đi khi hắn đang ở mật thất an dưỡng, đem về luyện tập thêm một thời gian nữa.

Kiếm của hắn được đặt ở thượng điện. Tần Thiên nghĩ, mình phải đi lấy nó.

Mịch Vô Tà đi theo Tần Thiên lên tổng đàn, cũng đã nhìn thấy khi nãy Tần Thiên làm cái gì. Tần Thiên ra tay thảm sát, tràng cảnh như tu la địa ngục, nhưng căn bản công pháp của Tần Thiên là sáng, cho nên lại càng diễm lệ quỷ dị. Thật sự rất đẹp, nhưng cũng rất kinh khủng. Hắn nhìn thấy Tần Thiên một bộ dạng đăm chiêu, gấu quần vương máu, chân còn đang đạp lên sọ của một ai đó, liền lên tiếng:

- Ngươi quả thật từ địa ngục đi lên.

- Trong tâm ta, địa ngục không tồn tại. Cho nên ta không từ địa ngục đi lên, và khi ta chết đi, cũng sẽ không xuống địa ngục.

Mịch Vô Tà nhìn xung quanh, hỏa diễm bập bùng cháy, nhìn ra đường nét, dường như là một chữ "Tử"?

- Đây là... điếu văn?

- Người đã chết, còn nghe thấy điếu văn sao? – Tần Thiên nhỏ giọng – Điếu văn là để xoa dịu tâm người sống.

Đáng ghét, khi nãy hắn tìm không thấy người của Ẩn Sát môn. Tần Thiên nhíu mày. Đám người này chỉ là một bọn ăn hôi, lợi dụng lúc Linh Thần giáo đang yếu thế liền chạy lên cướp của mà thôi. Ẩn Sát môn môn nhân còn bao nhiêu, người ở nơi nào, Tần Thiên không biết.

Tần Thiên hướng về phía thượng điện đi đến. Trên đường đi, Tần Thiên nhìn xung quanh, phát hiện ra có không ít tòa nhà đã bị động qua. Tần Thiên lo lắng, cước bộ nhanh hơn tiến tới thượng điện. Tại nơi này, hắn nhìn thấy một người mà hắn tối không muốn gặp mặt lúc này.

Tần Thiên thấy Âu Dương Nhẫm.

Hơn nữa, hăn còn thấy Âu Dương Nhẫm nhặt được thanh kiếm của hắn, giắt ở bên mình, xem như là chiến lợi phẩm của người kia.

Tần Thiên nổi giận. Đồ vật của hắn tân tân khổ khổ ở dị thế giới làm ra, đem được đến nơi này, cũng vì nó mà trả giá không ít, lại để kẻ khác nhặt như vậy sao?

Gặp người mình không thích, vậy thì giết hắn đi.

Tần Thiên tiến tới, không nói nửa lời, tung ra một chưởng, đánh về phía Âu Dương Nhẫm.

Âu Dương Nhẫm thấy có người xông tới, bản năng cũng như hệ thống cảnh báo làm cho hắn lập tức né tránh. Hắn nghe thấy một tiếng nổ ầm ở nơi hắn vừa đứng, tim đập thình thịch.

"Cảnh báo, cảnh báo! Phía trước xuất hiện đại BOSS, phía trước xuất hiện đại BOSS."

Quả nhiên là khi đi nhặt bảo vật liền sẽ gặp quái bảo vệ sao? Kinh nghiệm đánh game nhiều năm của Âu Dương Nhẫm nói rằng phải đánh được quái thì mới nhặt được bảo vật, nhưng nơi này có khác, hắn đã nhặt được bảo vật trong tay, vậy thì có thể chạy.

Chuẩn bị sẵn một vật phẩm hồi thành, Âu Dương Nhẫm còn chưa kịp kích hoạt, hắn đã nhìn thấy một luồng xoáy lửa cuốn tới. Hơi nóng tạt vào mặt hắn, bụi mù cuốn lên che kín tầm mắt, lại thêm trong đầu hệ thống cảnh báo liên tục, làm Âu Dương Nhẫm chóng mặt. Hắn lùi lại, nắm lấy Thánh Kiếm, nhắm mắt lại, trong chớp mắt lật xem hệ thống trong đầu, nhấn vào một nút mà trước đó còn có màu xám, lúc này đã trở thành "Có thể kích hoạt".

Âu Dương Nhẫm nhìn thấy, những đường số liệu từ hệ thống xuất ra, quấn lấy thanh kiếm trong tay của hắn, rồi sau đó, thanh kiếm kia sáng lên, tạo ra một lớp chắn, chắn lại đợt bão lửa quét tới kia. Âu Dương Nhẫm vẫn có thể cảm nhận được tiếng gió rít gào qua tai, cảm thấy từng đợt từng đợt nhiệt nóng thổi qua da, nhưng hắn vẫn an toàn.

Bão lửa quét qua xong, nút "Có thể kích hoạt" khi nãy cũng hóa thành ảm đạm không ánh sáng, hiện ra nút cooldown tới bảy ngày, cột năng lượng mà Âu Dương Nhẫm sưu tập tích lũy được để thi triển chiêu thức, lúc này bị trừ gần sạch. Âu Dương Nhẫm nhìn thấy như vậy thì ủ rũ. Công sức của hắn a, chỉ vì một chiêu thức của đại BOSS mà mất nhiều như vậy? Chiêu thức khi nãy, đến tột cùng là cái gì đó?

Âu Dương Nhẫm hí mắt nhìn xung quanh, vừa thấy, miệng hắn liền há ra không ngậm lại được. Những cái cây, những hòn đá ở gần hắn, lúc này đều bị hoặc chém nát, hoặc biến dạng, mà cỏ cây đều đã cháy sạch tới tận gốc. Tim đập thình thịch, hắn phải may mắn mình nhanh tay lẹ mắt, nếu không trúng một chiêu hồi nãy, có lẽ mình đã thành tro tro rồi.

Tần Thiên thấy Âu Dương Nhẫm có thể khống chế thanh kiếm của chính mình, hắn đã kinh ngạc. Hắn không thấy được hệ thống của Âu Dương Nhẫm làm cái gì, nhưng hắn có thể mơ hồ cảm nhận được có một cỗ lực lượng can thiệp vào trận pháp hắn vẽ trong Thánh Linh Hỏa Kiếm, bức nó xuất ra lực lượng, chống lại chiêu thức của hắn.

Thánh Linh Hỏa Kiếm, có thể khống Hỏa, có thể khống Phong, có thể khống Lôi. Thanh kiếm đó hắn bỏ ra bốn năm thời gian suy nghĩ, thiết kế, trui rèn, lại tái luyện, tái rèn, bao nhiêu tâm huyết của hắn đều đổ vào trong đó, đương nhiên là thứ hắn rất yêu thích, cũng là thứ thích hợp nhất với công pháp của hắn. Tần Thiên dùng nó thi triển Phụng Hoàng Vũ, thì nó cũng có thể dùng để ngăn lại Phụng Hoàng Vũ. Vấn đề chính là muốn ngăn lại Phụng Hoàng Vũ, người thi triển nó phải biết được Phụng Hoàng Vũ lực lượng thế nào, cũng như phải khống chế được trận pháp trong Thánh Linh Hỏa Kiếm. Trận pháp đó vốn dĩ chỉ có mình hắn có thể khống chế được, lúc này lại có kẻ khác khống chế được, việc này làm Tần Thiên chán ghét.

Tần Thiên nhíu mày, chuyển sang phương pháp khác. Tay phải đưa lên, một trận pháp hình thành, sau đó là một chùm tia sáng cực mạnh bắn thẳng tới Âu Dương Nhẫm, đi kèm với tiếng nổ và một luồng sấm sét đánh thẳng tới.

Lần này thì Âu Dương Nhẫm không thể giống như lần trước toàn thân trở ra. Hắn còn đang thở phào, liền thấy một luồng sáng đánh tới. Hắn không né tránh kịp, thầm nghĩ lần này có lẽ mình đã xong đời rồi.

Nhưng rồi, Âu Dương Nhẫm lại nghe được tiếng vỡ nát ở trước ngực.

Hắn nhìn thấy được, một kiện vật phẩm hắn nhặt được ở trong thượng điện, lúc này lại cứu mạng hắn.

Này là đúng theo thuyết minh khi hắn nhặt được thứ đó, là sẽ "cứu hắn một mạng" sao?

Kiện vật phẩm kia ghi là "Hạo Liên ngọc", công dụng có hai, thứ nhất là cứu hắn một mạng, thứ hai là có thể dùng như một chìa khóa mở ra nhiệm vụ phụ. Âu Dương Nhẫm không biết nhiệm vụ phụ là cái gì, nhưng lúc này nó đã vỡ rồi, hắn cũng không quan tâm nhiều như vậy.

Âu Dương Nhẫm chỉ kịp nhìn thấy mặt đại BOSS một cái, sau đó hắn liền chạy. Hắn mở ra kiện vật phẩm hồi thành, kích hoạt nó.

Tuy nhiên trong lúc hắn kích hoạt, lại có một thứ gì đó lấy tốc độ như lưu tinh bắn tới, xuyên thủng cổ họng của hắn.

Âu Dương Nhẫm trong một sát na, cảm nhận được cái chết đến với mình rất nhanh. Hắn muốn chửi thề, nhưng hắn chửi thề không được.

Trong vòng những giây quý giá đó, hắn liền kích hoạt một thứ, là Tục Mệnh đan, hắn nhặt được trong một nhiệm vụ, sau đó là kích hoạt vật phẩm hồi thành, chạy.

Vật phẩm hồi thành này chỉ có thể truyền tống ra một nơi ngẫu nhiên, Âu Dương Nhẫm cầu khấn, chính mình không bị ném vào miệng cá sấu đi. Có lẽ vận khí của hắn tốt, cho nên hắn bị truyền tống thẳng vào rừng, mà Tục Mệnh đan lúc này cũng bắt đầu làm cho vết thương trí mạng trên cổ họng của hắn từ từ khép lại. Khi cảm thấy chính mình sống sót rồi, Âu Dương Nhẫm mới thở một hơi. Nhìn thanh kiếm trong tay, Âu Dương Nhẫm thầm đánh giá.

Kiếm tốt, là Thánh Kiếm, còn là của đại môn phái, khi nãy dường như còn có thể bảo hộ hắn một mạng, có thứ này, hắn có thể tiến thêm một bước, tiếu ngạo giang hồ rồi.

Tần Thiên ở tổng đàn, nhìn thấy Âu Dương Nhẫm ba lần thoát khỏi sát chiêu của mình, hắn ngẩn ngơ.

Chiêu cuối cùng kia, rõ ràng hắn đã đánh xuyên qua cổ họng, muốn sống cũng không nổi, nhưng Âu Dương Nhẫm có thể chạy thoát, đừng nói với hắn, là kẻ kia có thể sống sót đi?

Hắn nhớ, Âu Dương Nhẫm còn có một loại đan dược gì đó, có thể cứu được "chính mình" trong truyện mà Thôi Tuấn kể, như vậy thứ đó hẳn cũng có khả năng cứu được Âu Dương Nhẫm khỏi đòn trí mạng kia đi?

Một cái hệ thống viết trên nền tảng game nhập vai, chiêu thức toàn do hệ thống cấp ra, mà trong game nhập vai, nhân vật một khi chết, còn có thể hồi sinh.

Tần Thiên không biết thể loại hệ thống mà Âu Dương Nhẫm có được có bao nhiêu công dụng. Hắn chỉ biết, hắn ghét cay ghét đắng cái hệ thống kia.

Tần Thiên tiến lại gần, đến nơi Âu Dương Nhẫm vừa mới biến mất, nhìn những mảnh vỡ ở dưới chân, thùy hạ mắt. Hắn ngồi xổm xuống, bắt đầu cẩn thận nhặt lại từng mảnh.

Khi nãy Quang Điện pháo của hắn đánh trúng Âu Dương Nhẫm, nhưng thứ này cứu Âu Dương Nhẫm một mạng.

Thứ đó là Hạo Liên ngọc, được xem là bảo vật của Linh Thần giáo, cũng là kỷ vật của hắn. Nó là khối ngọc thô, được dùng để khắc giáo chủ lệnh.

Giáo chủ lệnh, mỗi một đời sẽ khắc một cái, trên đó có tên của đương nhiệm giáo chủ, cũng có ký hiệu của đương nhiệm giáo chủ. Mà ngọc để khắc giáo chủ lệnh là ngọc chất cực tốt, chỉ xuất hiện ở một vùng khai thác ngọc mà Linh Thần giáo sở hữu mà thôi. Sử dụng ngọc ở nơi đó mới là Linh Thần giáo chi nhân. Này đã là một truyền thống.

Thiếu chủ lệnh cùng giáo chủ lệnh cùng một đời là từ một khối khắc ra. Cả phó giáo chủ lệnh, tả hữu hộ pháp lệnh đều từ một khối đó khắc ra. Ngọc chất kỳ lạ, kỹ thuật lưu trữ cùng khắc lệnh đặc thù, cho nên một khi đã khắc được lệnh bài, những mảnh ngọc của cùng một khối khi ở gần nhau thì có thể hô ứng cho nhau. Đây là chứng cứ chứng minh ngọc bội không phải là giả mạo. Một đời giáo chủ cùng với tùy tùng và thiếu chủ ứng viên luôn sẽ có những ngọc bội hô ứng với nhau, và một mảnh khối ngọc xác định giáo chủ lệnh đời ấy sẽ được lưu trữ trong Ma Giáo tháp. Đến đời sau sẽ có một khối ngọc mới, đại diện cho một thế hệ người mới.

Năm Ma Giáo tháp không còn, những vật ấy đều chuyển về Thượng Điện. Hạo Liên ngọc của các đời giáo chủ trước cũng được lưu trữ ở đấy, cả khối ngọc của đời phụ thân hắn cũng ở đấy.

Năm hắn 4 tuổi, Tần Việt giao cho hắn một mảnh ngọc bội, là thiếu chủ lệnh từ khối ngọc khắc lệnh bài giáo chủ Tần Việt đang cầm, ý bảo, hắn là một trong những ứng viên của thiếu chủ vị, có tư cách tranh giành quyền thừa kế, cũng có ý bảo, hắn lúc này là đối tượng để kẻ khác tấn công, cướp đoạt ngọc bội, tranh đoạt vị trí. Cho nên năm đó hắn mới bị hai tỷ muội kia giết chết, sau đó phải khởi động lại, rồi vượt qua được ám hại, một đường cẩn thận, sống sót rồi lớn lên.

Năm hắn 16 tuổi, võ công không có, đang âm thầm tái tu luyện, bỗng dưng phụ thân tới, giao cho hắn một mảnh ngọc bội thứ hai, là ngọc bội khắc từ khối ngọc mới, ý bảo, hắn đã thông qua vòng khảo nghiệm, đã có thể chọn tùy tùng. Nếu như hắn sống sót, khối ngọc khắc ra thiếu chủ lệnh mới của hắn kia sẽ được dùng để khắc giáo chủ lệnh cho hắn sau này, và khối ngọc thiếu chủ lệnh của hắn khi đó sẽ được giao cho ứng viên kế vị hắn.

Hắn nhớ rõ năm đó nhìn khối ngọc trong tay, không biết cảm xúc thế nào.

Hắn hoan hỉ vì chính mình đạt được một cái gì đó, vui vẻ vì được công nhận sau chừng ấy năm dài đằng đẵng. Hắn cũng có điểm không rõ lắm, phụ thân vì cái gì biết mình đã khôi phục? Cũng chỉ mới năm tháng sau khi hắn thông quan khai mở giới hạn, thân thể vẫn còn rất yếu, võ công không có hiển lộ ra, hoàn toàn là không đủ tư cách kế thừa.

Sau đó vài ngày hắn chợt nhận ra, muốn từ một khối ngọc thô, xử lý, điêu khắc ra được một mảnh ngọc giao cho hắn và ra các mảnh ngọc khác để giao cho tùy tùng tương lai của hắn, ít nhất cũng cần năm tháng. Có nghĩa, năm tháng trước, vào ngày hắn nghe thông báo thông quan, cũng là ngày Tần Việt thừa nhận hắn là không thể thay thế được, thừa nhận hắn cho dù có khỏe mạnh hay tàn tật, đều là nhi tử của người kia.

Lai lịch khối ngọc ấy là như vậy, cũng là thứ mà Tần Thiên muốn giữ lấy, vì đó là một kỷ niệm rất lớn. Vừa liên quan đến tiền đồ của hắn, cũng liên quan đến ký ức của hắn.

Vì là quan trọng, cho nên Tần Thiên đã đặt trận pháp phòng hộ trong thượng điện, bảo hộ lấy các khối Hạo Liên ngọc của các đời, tránh cho kẻ khác cướp đoạt.

Tại sao Âu Dương Nhẫm có thể xông qua trận pháp của hắn?

Là hệ thống gì đó sắp xếp sao?

Âu Dương Nhẫm giết không chết. Muốn giết chết Âu Dương Nhẫm, phải vô hiệu hóa cái hệ thống kia. Hoặc giả, giết Âu Dương Nhẫm một trăm lần, hệ thống còn có thể đủ năng lượng để hồi sinh Âu Dương Nhẫm một trăm lần sao? Hệ thống, chẳng qua cũng chỉ là một cái máy. Quá lắm thì là máy móc có trí năng mà thôi, cũng phải có vật chất năng lượng, cũng phải hoạt động dựa theo nguyên lý của thế giới.

Muốn cùng hắn đấu nguyên lý, đấu kỹ thuật sao?

Hắn có thời gian, hắn có tư liệu, hắn có năng lực, hắn có thể cùng đám hệ thống này đấu.

Chỉ là cần nhiều thời gian một chút mà thôi.

Tần Thiên cầm ra một mảnh vải, rồi lôi ra ngọc bội mới của mình, đặt vào giữa. Hắn đặt từng mảnh vỡ của Hạo Liên ngọc vào bên trong. Nhưng mảnh ngọc ở gần nhau, liền hiện lên những đường vân ngọc, lấp lánh, mờ ảo, cũng thực xinh đẹp.

Đáng tiếc, vật đã vỡ rồi, cũng không còn ý nghĩa nữa. Ngọc bội này bắt buộc phải làm cái mới.

Tần Thiên đem tất cả gói lại, buộc chặt, bỏ vào trong người. Khi nào còn thấy nó, hắn sẽ nhớ, ngày hôm nay có bao nhiêu kẻ cùng hắn kết thù, có bao nhiều người hắn cần phải giết.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net