Chương 76 - 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 76 – Xông doanh

Xích Vũ trở về Huyết Sát lâu, hắn đem một phần thân thể của Âu Dương Nhẫm giao ra, đồng thời mở miệng yêu cầu một khoản tiền, gọi là phí tổn để hắn trị thương.

Thanh niên kim bài sát thủ lần trước đem tin tức cho Xích Vũ thấy hắn phản ứng như vậy chỉ thầm lắc đầu. Hẳn là Xích Vũ ở chỗ Âu Dương Nhẫm ăn thiệt thòi cho nên hắn mới phát điên như vậy. Không thể đánh hộ khách thì muốn từ trên người bọn họ hút sạch tiền đi.

- Ngươi du củ.

Thanh niên lên tiếng nhắc nhở. Sát thủ thu người tiền tài vì người tiêu tai, nay giết người không chết còn muốn thu người tiền tài? Đây là vi phạm nguyên tắc nghề nghiệp.

Xích Vũ nghe xong nhíu mày:

- Không muốn giao tiền? Cũng tốt. Đem bàn tay này đóng gói giao cho hộ khách, bảo với hắn đây là một phần thân thể của Âu Dương Nhẫm. Hắn nếu không nhả ra tiền, ta sẽ gửi đến một cái tay khác.

- Ngươi muốn hù dọa hộ khách?!

- Thuê ta giết người, lại là giết một gã khó chơi như vậy mà chỉ có năm mươi vạn lượng, cái giá này ta không chấp nhận.

- Ngươi giết người không được liền đòi tăng giá? Xích Vũ, ngươi thật sự muốn chống lại Huyết Sát lâu sao?

- Trong giang hồ chỉ có vài người có thể giết Âu Dương Nhẫm, vì hắn năng lực giống như ta. Lần này hắn ăn thiệt thòi lớn, tất nhiên ghi hận. Như người kia không muốn thuê ta, cũng tốt, ta không làm nữa. Ta muốn chờ xem người kia xem mệnh của mình lớn, hay là năm trăm vạn lượng lớn.

Thanh niên nghe xong sắc mặt biến ảo. Có năng lực ngang với Xích Vũ, Âu Dương Nhẫm năng lực là Đại Tông Sư cấp sao? Hắn thật sự mạnh như vậy? Thanh niên ánh mắt hồ nghi nhìn Xích Vũ, không vội quyết định ngay. Xích Vũ uống một ngụm nước, ngồi ở đó chờ đợi câu trả lời.

- Việc này ta phải bẩm báo lâu chủ, ta không thể tự quyết định.

- Nếu có lời nói của thiếu lâu chủ ngươi, ta tin tưởng mọi việc sẽ tốt đấy.

- Hừ.

Thanh niên không nói nữa, xoay người rời đi. Hắn còn phải báo cáo lại kết quả của đơn đặt hàng này cho lâu chủ cũng như liên lạc với hộ khách.

Sát thủ hành sự thất bại không phải là chưa bao giờ xuất hiện, và việc thiện hậu thật sự rất đau đầu. Âu Dương Nhẫm thoát được không ít sát thủ, lần này lại ăn thiệt thòi, hắn nhất định ghi hận. Xích Vũ có trong tay tin tức Huyết Sát lâu nhận đơn đặt hàng mà giết Âu Dương Nhẫm, hắn có thể tiết lộ cho Âu Dương Nhẫm bất cứ lúc nào. Năm trăm vạn lượng Xích Vũ yêu cầu kia hẳn là đã bao gồm luôn tiền bịt miệng.

Hừ, sát thủ vãng lai thì tốt lắm sao? Thanh niên có chút nghi ngờ quyết định của lâu chủ. Hắn cũng hiểu được nếu Huyết Sát lâu chỉ dựa vào sát thủ tự mình huấn luyện, Huyết Sát lâu rất nhanh sẽ không đủ nhân lực, rồi sẽ bị giang hồ ân oán cũng như bị những sát lâu khác bóp chết. Nhưng chấp nhận sát thủ vãng lai nhận đơn hàng giết người, rất dễ dàng gặp trường hợp như Xích Vũ, có một chút năng lực liền được voi đòi tiên.

Vài ngày sau, Xích Vũ liền nhận được câu trả lời từ vị hộ khách thần bí kia.

- Hắn nói năm mươi vạn lượng ngươi yêu cầu để trị thương, hắn sẽ cho người đưa đến, nhưng bốn trăm năm mươi vạn lượng còn lại chỉ trả cho một mình tính mạng của Âu Dương Nhẫm thì quá đắt. Hắn yêu cầu ngươi giết thêm vài người, nếu không, năm mươi vạn lượng đã đưa ngươi, hắn sẽ có cách lấy lại.

Thanh niên vừa nói, vừa đem danh sách những kẻ cần giết mà vị hộ khách kia đưa tới, giao cho Xích Vũ.

- Danh sách này...

Xích Vũ nhìn một lượt tên tuổi và thân phận của những người trong tờ giấy, có thời gian yêu cầu hắn hoàn thành, còn yêu cầu hắn giữ bí mật, ánh mắt lộ ra một chút nghi hoặc, sau đó là bừng tỉnh đại ngộ. Dựa vào danh sách này, hắn đã có thể khoanh vùng được những kẻ nào là hộ khách thần bí này của hắn.

Nhờ sát thủ đi giết tướng lãnh của địch? Dân thường, phú hào quan tâm những chuyện này sao? Nếu là quan phủ lại có thể bỏ ra số tiền lớn đến như vậy để thuê hắn? Tướng lãnh có thể biết được tên tướng địch, nhưng hắn không thể nào giàu đến như vậy. Khả năng cao nhất là người của triều đình, lại phải là kẻ có thể sở hữu nhiều của cải mà không bị khép tội tham quan. Quan lại chẳng qua cũng chỉ là người làm thuê cho triều đình, cho nên số tiền họ có được bị giới hạn. Kẻ có thể có tiền không giới hạn, là người ở cương vị làm chủ. Tại vùng đất này, không có mấy người.

Khóe miệng của hắn nhếch lên rất nhẹ. Biết được hộ khách thân phận thì thế nào? Hắn cũng sẽ chẳng làm gì hộ khách. Có thể từ nơi đó kiếm được thật nhiều tiền mới là mối bận tâm của hắn, còn những thứ khác, hắn cần để tâm sao?

- Tốt, ta nhận đơn hàng này.

*********************************

Bảy ngày trôi qua.

Doanh trại những ngày này đều không yên tĩnh.

Phục Ba Ngạc nhíu mày, hắn vừa nghe một thuộc tướng báo cáo, lại xảy ra một vụ binh lính dưới trướng mất tích một cách bí ẩn.

Trong vòng hai ngày, số binh lính mất tích đã lên đến gần năm mươi người. Đó là một con số không lớn so với đại binh vài vạn người của hắn, nhưng sự mất tích bí ẩn kia khiến cho sĩ khí rát nhanh giảm xuống, tin đồn nổi lên khắp nơi. Có kẻ còn dám to gan nhỏ giọng nghị luận, bảo rằng bọn hắn ở nơi này rừng thiêng nước độc, là thần rừng đang làm ra động tĩnh.

Thần rừng gì chứ? Trên đời chỉ có ba vị chính thần là thần, còn lại tất cả những kẻ gọi là thần thánh khác đều là tà ma ngoại đạo, đều là từ quốc gia phía Nam kia truyền bá tà giáo.

Có kẻ còn nghị luận ở phía Nam kia có một ngọn núi, trên đó có một giáo phái, bọn họ thờ vài vị thần, có lẽ việc thần quỷ này là do bọn họ tác quái. Nghe nói năm ngoái một trận tiến công, gã tướng quân kia công lên ngọn núi nọ, còn chưa kịp leo được bao nhiêu cao liền bị một gã nào đó trên núi đánh xuống. Chiêu thức rất lạ, hỏa diễm đầy trời, hù dọa cho binh sĩ sợ mất mật. Sau trận đó, ngọn núi kia liền trở thành cấm khu, gã tướng quân kia liền cáo lão hồi hương, tuyệt không quay trở lại vùng đất này khai cương khuếch thổ một lần nào nữa. Ngay cả quân chủ cũng bán tín bán nghi, cũng dặn dò hắn tốt nhất nên tránh xa ngọn núi kia một chút.

Chưa kịp tiến công đã dao động lòng quân, đây là đại kỵ. Phục Ba Ngạc trong lòng nổi giận, hạ lệnh quân lính tăng cường tìm kiếm những kẻ mất tích. Nếu như bị bắt cóc, xung quanh nhất định có dấu chân. Hơn nữa bắt cóc nhiều người như vậy, đối phương nhất định có nhiều người, sẽ có dấu vết sinh hoạt để lại.

Tuy nhiên hắn còn chưa tìm được thủ phạm, vừa qua thêm một ngày, một toán binh lính nhỏ được phân ra tìm kiếm dấu vết đáng ngờ lại biến mất.

Một tiểu đội mười người cứ như vậy lặng thinh biến mất, khiến cho ai cũng lạnh cả sống lưng, sợ hãi nửa đêm đang ngủ, chính mình cũng sẽ biến mất rồi.

Phục Ba Ngạc nổi giận. Hắn đã phạt vài tiểu binh hồ ngôn loạn ngữ nhưng vẫn chưa dẹp được tin đồn. Nghe thuộc hạ báo cáo lại tình hình, hắn nhịn không được đập bàn quát:

- Sợ bóng sợ gió cái gì? Một lũ vô dụng, có một chút việc cũng không xong!

Thuộc hạ không dám nói gì, cúi đầu nghe mắng chửi.

- Chuẩn bị nhổ trại, tiến về phía Đông Nam 50 dặm.

- Vâng.

Đoàn quân dỡ bỏ lều trại, sắp xếp đội ngũ, hướng về phía Đông Nam hành quân. Cả một đoàn quân vài vạn người hành quân, động tĩnh là không nhỏ.

Xích Vũ ngồi ở trên một chạc cây, phóng mắt nhìn về phía đoàn quân nối đuôi nhau như một con rắn kia, âm thầm tính toán.

Ba ngày vừa qua, hắn giả thần giả quỷ đem từng toán binh lính nhỏ giết dần giết dần, dùng thủ pháp của chính hắn, đem bọn họ nghiền thành bột mịn, nửa điểm cũng không lưu lại. Không thấy thi thể càng khiến người hoảng hốt hơn là nhìn thấy thi thể, cho nên chỉ trong ba ngày, toàn doanh liền sinh nóng nảy bất an.

Tại doanh trại, trong quân tướng lĩnh đều ở trung doanh, hắn khó lòng đột nhập vào bên trong xuống tay. Muốn có thể tiếp cận được nhiệm vụ mục tiêu, chỉ có thể vào lúc doanh trại đang di chuyển, hoặc là vào lúc trên chiến trường, khi tướng lĩnh là những kẻ xung phong đi đầu.

Lúc này doanh trại đang di chuyển, Xích Vũ giương mắt tìm kiếm kẻ đứng ở gần tướng kỳ, nhìn xem hình dáng của nhiệm vụ mục tiêu là như thế nào.

Hình dáng nhiệm vụ mục tiêu là như thế nào, rất ít khi hộ khách cung cấp. Nếu có cung cấp cũng chỉ là tranh vẽ, mà Xích Vũ không mấy tin tưởng tranh vẽ là chính xác. Lúc này đây, theo mô tả hắn nhận được từ hộ khách cũng như từ Huyết Sát lâu, hắn phải nhận ra nhiệm vụ mục tiêu là kẻ nào, việc này cũng có phần khiêu chiến khả năng của hắn. May mắn lúc này ở bên cạnh tướng kỳ không có bao nhiêu người, cho nên hắn từ giữa biển người, nhìn thấy một vài kẻ có tư thế tựa như là thượng vị giả, hẳn là thống soái tướng lĩnh của đoàn quân này.

Xích Vũ xác định được nhiệm vụ mục tiêu, hắn thân hình thoăn thoắt, di chuyển đến một nơi cao ráo, ẩn mình trong chạc cây, trong tay đã cầm ra một thanh phi đao, phía sau còn buộc một quả cầu trong suốt xinh đẹp. Hắn đưa thanh phi đao lên ngang tầm mắt, nhắm thẳng lấy cổ họng của kẻ đang đứng dưới tướng kỳ kia.

Xích Vũ bất động thanh sắc làm một động tác, thanh phi đao từ nơi ẩn nấp của hắn phóng ra. Thuật phóng đao của hắn đặc thù, nếu đối tượng ở gần, hắn có thể bất động thanh sắc giết người, nhưng nếu đối tượng ở xa vài dặm, hắn phải thay đổi kỹ thuật, khi đó thanh đao đi rất nhanh, đổi lại là nó cũng gây động tĩnh không nhỏ. Lúc này hắn muốn nhất kích tất sát, lại thêm mục tiêu ở xa, cho nên hắn quyết định sử dụng kỹ thuật thứ hai. Cho dù vì vậy mà bại lộ vị trí, hắn cũng không ngại.

Thanh đao phóng đi mang theo một tiếng rít, cắm thẳng vào cổ họng của kẻ đứng dưới tướng kỳ kia. Sau đó một cái chớp mắt, cả một vùng xung quanh tướng kỳ phát nổ.

Đội ngũ lập tức rối loạn. Xích Vũ phóng người, liên tục thuấn di đến gần tướng kỳ. Hắn tiếp cận được vùng đất cát vung vãi đó, trong tay đoản đao vung lên, mỗi một nhát chém ra là một mạng người.

"Choang"

Bỗng nhiên một nhát chém của Xích vũ bị một thanh đao chặn lại. Âm thanh vang lên, phản chấn chấn vào cổ tay Xích Vũ khiến hắn nhíu mày. Hắn lập tức lui lại phía sau, ánh mắt nhìn về phía người trước mặt.

Người này một thân khải giáp, tay cầm một thanh trường đao, cưỡi trên một con ngựa, hai mắt đem theo sát ý nhìn hắn. Xích Vũ ngước mặt lên nhìn, thầm tự hỏi vì cái gì gã này ngồi trên ngựa cao như vậy, một bộ dạng cao cao tại thượng, làm hắn chán ghét nhất.

Đối phương không nói nửa lời, huơ trường đao hướng về phía eo Xích Vũ chém tới. Trường đao là vũ khí dùng rất tốt trên lưng ngựa, dùng rất tốt trên chiến trường. Với tốc độ múa đao của hắn, Xích Vũ không thể nào tiếp cận được.

Xích Vũ lùi lại, nhìn người trước mặt, mở miệng:

- Ngõa Diêm?

Hắn ngưng một lúc, lại hỏi:

- Bối Phàn? Phạn Chí Hạc? Phục Ba Ngạc? Liên Phí Chiêu?

- Là tên những kẻ ngươi muốn giết sao? – Người trên ngựa ngạo nghễ - Chỉ bằng ngươi muốn giết bọn hắn?

Trường đao lại chém thẳng xuống. Xích Vũ nhanh chóng lách qua một bên, ánh mắt thẳng tắp nhìn người trên lưng ngựa:

- Bối Phàn.

Không còn ngữ điệu hỏi dò, mà là khẳng định. Người kia hơi ngạc nhiên, sau đó là cười lớn:

- Trước khi chết có thể biết tên của ta, ngươi chết cũng không uổng.

Xích Vũ nghiêng người tránh né một đao đâm tới, sau đó hắn xoay người, lập tức lẩn trốn vào đám hỗn loạn. Bối Phàn nhanh chóng cầm lấy cung tiễn, giương lên, hướng về phía cái bóng mờ ảo của Xích Vũ, buông dây. Mũi tên xé gió lao đến, cắm xuyên qua hình bóng kia, nhưng không bắn trúng người.

- Ồ?

Bối Phàn có chút kinh ngạc, hắn lại đề tên, kéo cung, bắn về một phía. Mũi tên lại một lần nữa bắn hụt.

- Né tránh thật giỏi.

Bối Phàn ánh mắt nghiêm túc, giục ngựa, đuổi theo cái bóng kia. Trong quân, hắn là người có tinh thần lực mạnh, khả năng cảm ứng nguy hiểm của hắn so với kẻ khác cao không ít, cho nên khi hắn giương cung, rất ít kẻ có thể thoát khỏi tay hắn. Nay lại có một kẻ khiêu khích kỹ thuật của hắn, hắn đương nhiên muốn cùng kẻ kia so tài cao thấp.

Đám hỗn loạn kia rất nhanh bị bình ổn, nhưng Bối Phàn cũng không thấy trong quân.

- Bối Phàn đâu? – Phục Ba Ngạc nhìn xung quanh không thấy người nào, lên tiếng hỏi.

- Thưa, Bối tướng quân đã đuổi theo thích khách.

- Hừ, hắn lại nổi thói ganh đua. – Phục Ba Ngạc hừ lạnh, nhưng không có vẻ gì là nổi giận – Đề cao cảnh giác, thích khách có thể không chỉ có một người. Phái một đội quân đi theo tiếp ứng Bối tướng quân.

- Rõ!

Bối Phàn truy đuổi theo Xích Vũ, tốc độ của ngựa nhanh hơn tốc độ của hai bắp đùi, cho nên rất nhanh hắn liền đuổi kịp. Hắn ghìm cương ngựa, ngước mặt nhìn Xích Vũ, lúc này đã trèo lên một ngọn cây, ở vị trí cao hơn hắn.

Bối Phàn không nói nửa lời, hắn lại giương cung, nhắm thân ảnh kia bắn tới. Xích Vũ nhìn thấy, hắn từ trong người rút ra ba thanh tiểu đao, hai tay huơ lên, ba thanh đao lấy tốc độ như lưu tinh bắn về phía Bối Phàn.

Bối Phàn theo bản năng né tránh. Hắn nghe được một tiếng lanh lảnh, sau đó là eo của hắn bị một thanh đao đâm xuyên qua, còn bên tai nghe được một tiếng động nho nhỏ, tựa như có cái gì vừa bay ngang qua. Hắn ánh mắt thâm trầm, trong lòng liền biết, đối phương là thực khó xơi. Bất chợt thân thể của hắn lại theo bản năng né tránh, đến khi nhìn lại, hắn thấy một đuôi phi đao lộ ra trên mặt đất. Hắn ngước mặt lên, nâng lên trường đao, hướng về một phía chém tới.

Keng!

Một âm thanh kim loại va lên lanh lảnh, sau đó là chấn động truyền xuống cổ tay. Bối Phàn nhìn lại, đã thấy Xích Vũ từ lúc nào cầm ra một thanh kiếm màu đen tuyền, khi nãy hướng về phía hắn đánh tới, may mà hắn chắn lại kịp. Xích Vũ nghiêng người, chân đạp xuống đất làm đà, vận lực eo xoay lên, cánh tay vung ra, lưỡi kiếm hướng về phía Bối Phàn đánh tới, trên thân kiếm cũng đem theo kiếm khí ngất trời, vô hình vô ảnh, nhưng sắc bén vô cùng. Bối Phàn ánh mắt co rụt lại, trường đao hoa lên, lấy đao khí cản lại kiếm khí, cũng muốn bức lui Xích Vũ.

Xích Vũ vừa bị bức lui lại, Bối Phàn đã giục ngựa chạy đến. Trên lưng ngựa, hắn là vô địch. Con ngựa hí lên, xông về phía trước, Bối Phàn cũng như vậy lướt tới, một nhát chém quét về phía Xích Vũ. Thấy Xích Vũ còn có ý đồ muốn né tránh, Bối Phàn tay trái rút ra đoản kiếm, ném về phía Xích Vũ.

Xích Vũ lần này không tránh, hắn giơ lên thanh kiếm, làm một động tác, sau đó quanh thân của hắn bỗng nhiên hiện lên ánh sáng mờ ảo, cản lại đoản kiếm kia, cũng đem đoản kiếm kia đánh rơi xuống đất. Xích Vũ nhân lúc Bối Phàn còn chưa kịp phòng thủ, hắn phóng người lên, tay trái họa một hình vẽ, tay phải họa một hình vẽ, sau đó từ tay của hắn, hai quả cầu vô hình phóng ra, bay về phía Bối Phàn. Hai quả cầu kia vừa chạm vào hai bên người Bối Phàn, một luồng điện cực mạnh phóng xuyên qua người hắn.

Khi Xích Vũ phóng ra chiêu thức kia, Bối Phàn chỉ cảm thấy có chút rờn rợn. Hắn không biết cái gì xảy ra, nhưng trực giác báo cho hắn nguy hiểm. Theo bản năng, hắn liền nghiêng người, đem toàn bộ những điểm hiểm yếu đẩy lệch một góc độ vài ly. Chiêu thức này đã cứu hắn rất nhiều lần, nhưng lần này hắn không may mắn như vậy.

Một cỗ điện lưu xuyên qua người, giáp trụ lúc này lại trở thành thứ giết chết chính hắn. Bối Phàn trong chớp mắt không biết được cái gì đang xảy ra. Ý thức của hắn theo một cỗ điện lưu kia xuyên qua mà chấm dứt, thứ còn lại là một thân thể cháy xém, ngã xuống đất.

Xích Vũ nhìn thấy Bối Phàn ngã xuống, hắn cẩn thận cầm ra một miếng phi tiêu, một phát xuyên thủng cổ họng. Hắn không lại gần, vì hắn biết được chiêu thức kia của mình vẫn còn tác dụng. Nếu hắn lại gần, chính hắn cũng sẽ gặp chuyện không may.

Chợt Xích Vũ nghe được có tiếng chân ngựa chạy đến. Hắn liền ẩn nấp trên nhánh cây, lẳng lặng quan sát nhóm người kia.

Hắn nhìn thấy được toán người tới ước chừng ba mươi người, trông có vẻ là tinh binh, đến nơi này hẳn là để tìm kiếm Bối Phàn.

Xích Vũ khóe miệng nhếch lên rất nhẹ. Hắn khẽ động các ngón tay, sau đó liền cầm lấy Thánh Kiếm. Chờ đến lúc toán người kia chạy đến nhìn thi thể Bối Phàn ngẩn người, Xích Vũ liền từ trên cây phóng xuống, thanh kiếm trong tay hoa lên. Xung quanh Xích Vũ phạm vi năm mươi thước, không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt. Từng cái lốc xoáy vô hình hiện ra, đem một toán ba mươi người nhốt chặt vào bên trong. Xích Vũ ở giữa, thân hình của hắn dường như không bị ảnh hưởng của lốc xoáy, lướt giữa rừng kẻ địch như chốn không người. Nơi hắn đi qua, huyết hoa tung lên, hòa với thịt vụn cùng với những tiếng thét thất thanh, rất nhanh chóng tạo ra một màn mưa màu máu. Mùi huyết tinh dâng lên, thơm ngọt.

Mấy chục cái nhân hình rất nhanh chóng bị cắt gọt bằng sạch, chỉ còn trơ lại khung xương. Xích Vũ toàn thân lúc này cũng đã dính huyết, trên bàn tay cũng lấm tấm đỏ. Hắn đưa tay lên, thè lưỡi liếm một chút, sau đó là nở nụ cười.

Mục tiêu nhiệm vụ khó hạ gục nhất, địch doanh đệ nhất dũng sĩ đã bị hạ gục. Bốn người còn lại cũng không phải khó khăn gì.

-----------------oOo-----------------

Chương 77 – Đơn hàng kỳ lạ

Thời gian đã qua gần một tháng kể từ lúc Xích Vũ nhận đơn hàng, quải gánh vượt qua biên giới, tiến vào trong đất địch.

Vào một buổi tối nọ, Xích Vũ trở về Huyết Sát lâu, xách theo năm cái đầu người. Hắn đem năm cái đầu đặt lên trên bàn rồi gọi thanh niên đến, nhờ chuyển cho hộ khách.

- Đem thứ này đưa cho hắn, rồi bảo hắn đem tiền cho ta.

Xích Vũ nói, lộ vẻ mệt mỏi. Hắn nói xong, không chờ thanh niên nói cái gì, đã cởi ra áo khoác, cởi ra giày, cứ như vậy ngả lưng vào nhuyễn tháp mà ngủ.

Thanh niên nhìn thấy Xích Vũ lộ ra vẻ không đề phòng như vậy, hắn nhướn mày. Tuy vậy, hắn hiểu được cho dù Xích Vũ có lộ ra sơ hở, muốn giết Xích Vũ cũng thực khó khăn. Thanh niên nhìn trên bàn năm cái đầu người đủ mọi màu sắc, có cái đen thui có cái trợn tròn mắt, có cái môi thâm tím, hắn thầm đoán, Xích Vũ đã dùng thủ đoạn nào đem đám người này giết đi.

Một tháng qua trong doanh trại địch có cái gì truyền ra, hắn đều cho người đi điều tra một hai. Hắn nghe được ở nơi đó hỗn loạn như thế nào, trong doanh có người nào đã chết, nhưng tin tức cũng là tuyệt mật. Địch nhân vì mất tướng cho nên vô thanh vô tức lui quân, biên cương cứ như vậy yên ổn lại, việc này có ý nghĩa như thế nào, thanh niên lúc này liền biết được. Hộ khách thần bí kia quả nhiên cao tay, đem năm trăm vạn lượng mua lấy biên cương yên bình, đây là một cái giá rất rẻ, mà Xích Vũ cũng thực có thực lực, nếu không với doanh trại như hắn nghe báo cáo lại kia, muốn đột nhập không dễ dàng.

Chẳng trách khi hắn báo cáo lại lâu chủ rằng Xích Vũ nhận nhiệm vụ, lâu chủ rất hiếm khi dạy dỗ hắn cái gì, lúc này liền nói với hắn, hộ khách kia hắn không nên đắc tội, cho dù có người khác mua chuộc cũng nên bàng quan, vì hộ khách kia tuy còn trẻ nhưng có thủ đoạn, lại có bối cảnh rất cứng, trước khi tình huống ngã ngũ, tuyệt không thể trở mặt thành thù. Lâu chủ cũng dặn dò hắn, nếu Xích Vũ sống sót trở về, thực lực của Xích Vũ cũng không thể khinh thường, tốt nhất làm bằng hữu, đừng làm địch nhân.

Thanh niên gọi người đem năm cái đầu gói lại cẩn thận, sau đó liền liên lạc với hộ khách, dùng bằng chứng nhiệm vụ đã hoàn thành, yêu cầu hộ khách giao tiền. Hộ khách cũng thực hào phóng, đem đủ ngân phiếu giao cho hắn chuyển cho Xích Vũ.

Qua một ngày, Xích Vũ tỉnh dậy, thanh niên liền đem đầy đủ tiền bạc đưa cho hắn, không thiếu một xu.

Xích Vũ dùng nhiều tiền như vậy để làm gì? Thanh niên không biết được. Hắn thấy Xích Vũ cầm tiền, ánh mắt lộ ra vui vẻ, hắn đoán, hàng này không những hận thù sâu đậm, còn có thói ham tiền nữa hay sao?

- Có một nhiệm vụ, yêu cầu đích thân ngươi đi làm. – Thanh niên thấy Xích Vũ đã đem tiền cất hảo, hắn liền lên tiếng.

- Giết ai, bao nhiêu?

- Linh Thần giáo giáo chủ Tần Việt, năm trăm vạn lượng.

Xích Vũ nghe vậy, cánh tay hơi dừng một chút, chợt cười lạnh:

- Có người chào giá cao như vậy? So với nhiệm vụ vừa rồi còn cao hơn. Đừng nói với ta là Ẩn Sát môn muốn thuê ta.

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net