Chương 79 - Truy sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 79 – Truy sát

Tần Thiên trở về rồi, nhặt lên giáo vụ rồi, hắn mới nhận ra một trận hạo kiếp kia gây thiệt hại như thế nào đến Linh Thần giáo. Người trong giáo chết chết, thương thương, mất tích mất tích, vị trí trống xuất hiện không ít, cần tân huyết đến bổ khuyết, cũng cần thời gian để trên dưới toàn giáo ổn định lại.

Thời điểm khó khăn như thế này là lúc khảo nghiệm năng lực của người lãnh đạo. Nếu Tần Thiên có thể chống đỡ được toàn giáo, không còn một bộ dạng ỷ thế hiếp người ỷ lực lượng cao thì có thể làm càn, vậy thì có thể ngưng tụ lại giáo tâm vốn dĩ đã thất linh bát lạc sau những đợt công kích của môn phái đối địch. Ngay cả những lời đồn buộc tội Tần Thiên gây ra hậu hoạn cũng có thể dẹp yên xuống.

Tại thời điểm này Tần Thiên còn dám chạy sao?

Hắn không dám chạy.

Tại lúc khó khăn lại bỏ gánh chạy đi, để phụ thân ở lại một mình, hắn là kẻ khốn nạn.

Thỉnh phạt đã xong, đã được phụ thân tha thứ, Tần Thiên đả khởi tinh thần, cẩn thận làm việc. Linh Thần giáo trước kia sản nghiệp trải rộng, lúc này tổng đàn bị phá, tổng đà chủ người chết, người phản, cơ ngơi của Linh Thần giáo cũng bị dao động không ít. Tần Thiên thẳng tay bỏ đi những nơi sản nghiệp hại nhiều lợi ít, thu hẹp lại quy mô, chăm chút cho những khu vực sinh lời nhiều nhất và những vị trí quan trọng nhất.

Này một hành động bị rất nhiều người lên án, vì khi thu nhỏ lại địa bàn, nhân lực bị giảm đi, nhiều người trước nay lấy danh nghĩa Linh Thần giáo để mưu cầu tài của mà đóng góp không nhiều đều bị đuổi. Người trên tổng đàn thì còn im lặng làm việc, có nghi ngờ cũng nhét ở trong bụng không nói ra ngoài, nhưng những thuộc hạ ở xa tổng đàn đã có người dao động. Liên tục những tin tức có người định đầu quân nơi khác truyền về, Tần Thiên chỉ xem, nghiêm trọng thì gõ gõ vài cái, chứ không lại thẳng tay tàn sát.

Thiếu chủ từ lúc nào tính tình dễ chịu như vậy? Chẳng lẽ thiếu chủ bị giáo chủ phạt ngoan, cho nên thu liễm lại? Rất nhiều người nghi hoặc nhưng đều không dám hỏi ra miệng.

Tần Việt đương danh nghĩa giáo chủ, vẫn là nắm đại quyền, nhưng người đứng ra chạy tới chạy lui thi hành mệnh lệnh, liền là Tần Thiên. Tần Việt nhìn Tần Thiên đi vào, hướng mình đề xuất một cái kế hoạch, sau đó bước ra tìm người hạ lệnh, hắn chợt nghĩ, nhi tử đột nhiên chuyên tâm, âu cũng là điều tốt đi?

Nếu như nó không tái nổi hứng bỏ chạy mất dạng nữa thì thật tốt.

Nhưng chừng một tháng sau, Tần Thiên lại muốn hạ sơn. Lý do là đi tìm cừu nhân, đem đối phương giết chết.

- Ngươi muốn đi giết kẻ nào?

- Âu Dương Nhẫm.

- Ta nghĩ hắn đã chết rồi?

Giang hồ đồn đãi, Xích Vũ nhận đơn hàng xong, Âu Dương Nhẫm bặt vô âm tín, lại thêm Thánh Kiếm nhi tử đã cầm về rồi, cho nên Tần Việt cho rằng Âu Dương Nhẫm đã bị giết chết.

- Phụ thân, hắn hai lần từ tay Thiên nhi chạy thoát. – Tần Thiên nói câu này xong, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc. – Hắn là thiên ngoại chi nhân.

Này một câu, thu hút sự chú ý của Tần Việt.

- Ba người lần trước Thiên nhi đưa về giáo, bọn họ trong một đợt giao chiến tại tổng đàn hai tháng trước đã thất tung, có lẽ bọn họ đều đã chết, có lẽ may mắn thoát được nhưng hoàn cảnh thực khó khăn, không thể làm ra đại sự. Còn hai kẻ thiên ngoại chi nhân khác, bọn hắn trên người có điểm kỳ quái, nhưng số phận lại ưu ái, lại có thể ảnh hưởng đại cục.

- Ngoài Âu Dương Nhẫm, còn kẻ nào? – Tần Việt hỏi, cau mày một lúc, chợt nhớ tới một người – Liêu Tiểu Thanh?

Tần Thiên cười lạnh vài tiếng:

- Đúng vậy. Thiên nhi vĩnh viễn không quên, ả ta đã đối Thiên nhi làm ra cái gì.

Suýt nữa biến chính mình thành một con rối, suýt nữa khiến cho tâm tính của chính mình bị bóp méo thành ra đối phương thuộc hạ, này một việc, Tần Thiên tuyệt không quên được.

- Thiên ngoại chi nhân phân chia năm bảy loại. Kẻ có cơ may có tài năng hội leo lên đương nhất phương chi chủ, kẻ không có cơ may, cho dù có tài năng cũng sẽ bị luân hãm xuống bùn lầy. Phụ thân, hai kẻ kia một tên đem theo quái lực, một kẻ leo lên vòng quyền quý, cho tới bây giờ vẫn còn phong quang vô hạn, bọn chúng đều khó giải quyết. Quan trọng hơn nữa là, cả hai người bọn chúng đều cùng Thiên nhi vô duyên vô cớ có thù oán.

Một người vô duyên vô cớ đến công lược hắn, công lược không được liền hạ độc hắn, một người vô duyên vô cớ xông tổng đàn cướp đoạt đồ vật của hắn, này một trái hắn không xử lý xong, tâm cảnh có khúc mắc, tiến cảnh hội khó khăn. Người học võ càng lên cao tu luyện càng khó, tâm cảnh lại càng phải rèn luyện. Nếu như vì một việc này mà hỏng một đời võ công, thật sự rất không đáng giá.

- Vậy thì giết hắn đi. – Tần Việt lên tiếng – Như e ngại hắn, cả đời sẽ không thể tiến cảnh được.

- Phụ thân, Thiên nhi có thể đi sao? – Tần Thiên thoắt một cái thay đổi khí thế, một bộ dạng hài tử xin trưởng bối đi chơi.

- Ta cùng ngươi đi.

Tần Thiên nghe xong ngây ngốc, nghe vậy chớp mắt, lại chớp mắt, trong nhất thời cứng lưỡi.

- Phụ thân, cùng đi thật sao?

- Ngươi không muốn?

- Chỉ là... - Tần Thiên chà xát tay – Cái này cũng không cần phiền phụ thân a?

Tần Việt không nói, chăm chú nhìn Tần Thiên, trên mặt viết rõ "ngươi lại muốn giấu ta đi chơi". Tần Thiên bị chú mục, cả người cứng đờ, ánh mắt nhìn về nơi khác, sau một lúc không chịu nổi, hắn liền quay lại, hung hăng hạ quyết tâm trừng ngược trở lại Tần Việt.

Hai người trừng nhau một hồi, Tần Việt trước lên tiếng:

- Hắn ở đâu?

- Phía Tây Bắc một trăm năm mươi dặm, tại một căn nhà nhỏ.

- Đi thôi.

Tần Thiên còn chưa kịp phản ứng, Tần Việt đã đứng lên, sai người chuẩn bị hành trang, ngay buổi chiều lập tức xuất phát. Tần Thiên thấy Tần Việt thật sự muốn đi, hắn cũng vội vã trở về thu thập, sợ chính mình chậm một bước lại để phụ thân trước gặp Âu Dương Nhẫm, trước giết kẻ kia, khi hắn đến thì chẳng còn ai làm bao cát để hắn thoải mái tay chân.

Cho tới khi Tần Thiên chuẩn bị xong bao khỏa, Tần Việt đã chân trước rời đi. Tần Thiên vội vàng xách theo bao khỏa, nhún chân khinh công truy theo.

Tần Việt phát hiện nhi tử đuổi theo, hắn tăng tốc độ.

Tần Thiên nhìn thấy phụ thân bỏ xa mình một đoạn, hắn lại bám theo.

Một chạy một đuổi, cứ như vậy khinh công thẳng đến phía Tây Bắc.

Cho đến khi mệt mỏi, Tần Việt mới tạm dừng lại, ghé một quán trọ nghỉ ngơi một chút. Hắn liếc nhìn Tần Thiên theo sát ngay sau đó, trong lòng liền đánh giá. Khinh công rất tốt, lực lượng cũng dồi dào, theo đuôi mình lâu như vậy mà không suyễn một tiếng, cũng không bị bỏ lại phía sau.

Dừng chân nghỉ ngơi một lúc, dùng qua bữa cơm, hai người bọn họ lại tiếp tục đi.

Cho tới khi đến nơi, Tần Việt nhìn thấy đó là một gian nhà nhỏ, chỉ có thể ở được một hai người là tối đa, nơi này lại hoang vắng, làm nơi dưỡng thương cũng rất tốt. Hắn quan sát một lúc, phát hiện bên trong có người. Tần Việt ẩn thân tiến tới, nhìn vào bên trong, phát hiện một thanh niên đang khoanh chân nhắm mắt, tựa như đang vận công chữa thương. Hắn chưa gặp qua Âu Dương Nhẫm, nhưng từ đặc điểm phục sức của hắn, Tần Việt liền xác định được, đây là kẻ khiến thằng nhóc hư hỏng nhà hắn bỏ giáo chạy đi hai tháng qua.

Tần Việt nghe qua Tần Thiên mô tả Âu Dương Nhẫm võ công quỷ dị, cho nên hắn đề cao cảnh giác, xuất kỳ bất ý phóng tới, định một chưởng đánh thẳng đến kẻ đang ngồi ở đằng kia. Có điều Tần Việt chưa kịp ra tay, hắn đã bị người ở đằng kia thân ảnh thoăn thoắt tiến lại gần, một tay ngưng tụ thành mấy điều kiếm khí, hướng về phía hắn đánh tới.

Tần Việt nhận ra được võ kỹ của Âu Dương Nhẫm kỳ quái, bí kỹ có không ít. Hắn đề phòng, trong người sử lực, một chưởng đánh ra. Chưởng phong phóng ra bên ngoài, đi đến nửa đường liền hóa thành mấy đạo mũi tên nhọn, xung Âu Dương Nhẫm đánh tới.

Âu Dương Nhẫm từ lúc nãy đang ngồi xuống hồi phục năng lượng, chợt nhìn thấy có một cái chấm đỏ tiếp cận hắn. Hắn giả vờ như không biết, chờ cho một cái chấm đỏ kia lại gần, mới xuất kỳ bất ý tung ra Lục Mạch Thần Kiếm. Hắn lại không nghĩ tới một chiêu kia bị người kia hóa giải được, lại phản ngược lại cho hắn một chưởng. Chưởng phong lại không phải là cái dạng một luồng áp lực đánh tới, lại biến hóa thành mấy luồng khí nhọn hoắt xông về phía hắn. Âu Dương Nhẫm trong nháy mắt có một chút hoảng thần, lập tức vận dụng thân pháp né tránh. Trên người có bảo hộ giáp, cũng giúp hắn cản đi không ít lực công kích.

Ồ? Tần Việt trong ánh mắt có một chút ngạc nhiên. Người này quả nhiên như nhi tử nói, có điểm thực tà đạo. Hắn nhìn ra được Âu Dương Nhẫm chân thực lực lượng không phải như biểu hiện ra bên ngoài mà kém hơn nhiều lắm. Thân pháp hoa lệ xinh đẹp nhưng không có lực, không xuất phát từ bản thân, mà giống như có một lực lượng vô hình nào đó điều khiển như vậy. Âu Dương Nhẫm trong mắt của hắn không khác gì một con rối hình người.

Có một cái môn phái, bọn họ tu luyện bí kỹ liền là đem thây ma đương thương sử. Ngay cả môn nhân bản thân cũng đem chính mình làm thành nửa sống nửa chết, nghe nói là để dễ ngụy trang, đứng giữa đám thây ma che giấu chính mình người sống khí tức. Lúc này Âu Dương Nhẫm một tay lộ ra, tuy rằng không giống thây ma, thần thái dương quang xán lạn, nhưng bí kỹ hắn thi triển ra so với một cái thây ma thi triển ra bí kỹ, không có điểm khác biệt. Không phải thực học, cho nên sẽ không tinh tiến, cho nên sẽ không biết biến báo. Tần Việt nắm chặt lấy chi tiết này, một chiêu lại một chiêu đánh tới, mỗi chiêu thức hữu lực mười phần, nhằm hướng tử huyệt đánh.

Âu Dương Nhẫm kích phát chiêu thức, chờ chiêu thức cooldown, lại kích phát một lần nữa. Lượng huyết cùng lượng năng lượng của hắn tụt xuống liên tục, hắn lại cho mình uống mấy bình đỏ cùng mấy bình xanh, cứng rắn cùng Tần Việt ngạnh đỡ. Hắn có thể bỏ chạy, nhưng vật phẩm hồi thành mỗi một lần sử dụng liền thiếu đi một cái, mà hắn vẫn chưa tìm ra được cách nào để tìm kiếm thứ này, cho nên có thể ít dùng liền tiết kiệm.

Tần Thiên ở một bên quan sát, hắn rất nhanh liền trầm mê ở trong đó.

Mỗi một môn võ học đều là bác đại tinh thâm, mỗi một người luyện võ đều có chính mình sở trường. Nhìn thấy người khác trổ ra tài học, mỗi một chiêu thức đều thực hiểm thực mạnh, hắn liền trầm mê. Ánh mắt không chớp, trong mắt một cái lạc ấn nhỏ xíu sáng lên, Tần Thiên không tự giác được, hắn lại bắt đầu sao chép chiêu thức.

Âu Dương Nhẫm so với lần trước đánh với hắn, lần này vẫn chỉ là một cái thái điểu, sơ hở trùng trùng. Chiêu thức hoa lệ đẹp mắt, khí thế phóng ra rào rạt, nhưng không có hồn. Chiêu thức không có hồn, có thể chống đỡ lại giang hồ nhân sĩ trẻ tuổi, nhưng đối với người dày dặn kinh nghiệm thì sẽ chống không lại. Lần trước Tần Thiên bị thương là do Thánh Linh Hỏa Kiếm chiêu thức bị cái hệ thống kia lôi ra dùng, cho nên thương đến hắn, lần này Âu Dương Nhẫm không có kiếm của hắn, uy lực của chiêu thức tự nhiên yếu đi nhiều. Cho dù chiêu thức Âu Dương Nhẫm sử dụng là theo trong tiểu thuyết kiếm hiệp đi ra, là loại võ kỹ thiên hạ đệ nhất thì thế nào? Kia phải nhìn người thi triển là ai, thân thể có đủ sức chống đỡ hay không.

Rõ ràng, Âu Dương Nhẫm không đủ sức chống đỡ.

Trước một người hơn mình kinh nghiệm, hơn mình tri thức về võ học, hơn mình về cả lực lượng, Âu Dương Nhẫm rất nhanh thất thủ. Hắn bị thương một chỗ, cả người vừa hơi lảo đảo một chút, đã bị Tần Việt một quyền đấm tới, chấn gãy xương lồng ngực, chấn trọng thương lục phủ ngũ tạng, hộc ra một búng máu nằm vật trên mặt đất.

Tần Việt đứng thẳng, nhìn Âu Dương Nhẫm chật vật không nổi, một bên ngực hõm vào, ánh mắt liền lạnh xuống. Bằng ngươi cũng muốn khi dễ con ta? Tà ma ngoại vật như ngươi, chết liền tốt.

Lúc này Tần Thiên cũng xuất hiện. Hắn ngước mặt nhìn Tần Việt, thấy Tần Việt một bộ dạng không biểu tình, cũng không nghĩ cùng Âu Dương Nhẫm xuống tay, cho nên hắn liền trờ tới, không nói nửa lời, một tay nắm lại thành quyền, tụ tập lực lượng, hóa thành cứng như sắt thép, không lưu tình một chút nào hướng đầu Âu Dương Nhẫm bổ xuống. Âu Dương Nhẫm sọ não bị đánh bể ra, bên trong não văng tung tóe, đổ ra thành một bãi trên mặt đất.

Tần Việt thừa nhận, tràng cảnh này thật sự rất thương mắt. Nhi tử máu sát nhân ham lúc này lại bạo phát rồi đi? Hồi nó còn nhỏ phí công dạy dỗ nó giết người muốn sạch sẽ chút, không hiểu thế nào lớn lên tính cách lại quẹo đi, xuống tay đều là một bãi vương vãi.

Tần Thiên đem ra mấy cái phi đao, đem thân thể Âu Dương Nhẫm ghim chặt trên mặt đất. Hắn ngồi ở đó quan sát một hồi, muốn nhìn xem Âu Dương Nhẫm là thật chết hay chưa.

Trực giác của hắn nói, Âu Dương Nhẫm vẫn chưa thực chết.

Nhìn Âu Dương Nhẫm một hồi ngứa tay, Tần Thiên ngước nhìn Tần Việt, thấy phụ thân vẫn không có biểu tình gì là ủng hộ hay là phản đối, hắn lại đem ra một tiểu phi đao, lấy thân thể của Âu Dương Nhẫm chơi đùa, từng dao cắt ra thành mảnh nhỏ.

Trôi qua một lúc, hiện thực chứng minh trực giác của hắn là chính xác. Thân thể của Âu Dương Nhẫm không hiểu như thế nào vẫn còn có thể nhúc nhích được, lại nhoáng một cái biến mất. Mấy thanh phi đao cắm trên mặt đất vẫn còn tại, chỉ là khi nãy trước mặt rõ ràng một cái thi thể, lúc này liền trống trơn, chỉ còn lại một bãi não nhũn tràn ra đó với một đống nhỏ nhỏ thịt vụn đã bị cắt ra, chứng tỏ ở nơi này vừa mới có người.

- Thực tà môn.

Tần Việt trong lòng rung động, nhưng vẫn một giọng bình thản nói ra. Bị đánh nát óc vẫn còn chạy được, hắn thâm thâm hoài nghi Âu Dương Nhẫm là một cái thây ma, bị kẻ khác điều khiển. Nói như vậy, người phía sau màn điều khiển có lẽ đã là Đại Tông Sư, vì chiêu thức Âu Dương Nhẫm thể hiện ra đã ở mức Tông Sư cấp.

- Ngươi còn có thể biết hắn chạy đi đâu sao?

Tần Việt nghĩ, Tần Thiên lúc trước biết Âu Dương Nhẫm ở chỗ nào, hẳn là nó trên người Âu Dương Nhẫm hạ qua truy tung hương. Tần Thiên nghe hỏi, nhắm mắt lại dùng tinh thần lực cảm giác một chút, cũng lấy ra một chỉ côn trùng quan sát một lúc, sau đó liền lên tiếng:

- Phía Tây bốn mươi dặm.

- Truy.

Âu Dương Nhẫm đã chạy nhưng cũng đã bị thương rất nặng, cho nên chắc chắn không chạy xa được. Nhân lúc địch nhân còn yếu ra tay đối phó địch nhân mới có thể nhất kích tất sát, tuyệt không lưu hậu hoạn.

- Vâng, phụ thân.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net