Chương 81 - Kết liễu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81 – Kết liễu

Người ta bảo, con gián là đánh không chết Tiểu Cường.

Thực tế chứng minh, gặp gián cho nó một giẫm, nó vẫn là sẽ chết.

Đối với Tần Thiên, Âu Dương Nhẫm là một con gián, đánh không chết con gián. Âu Dương Nhẫm nếu gặp kẻ ngang thực lực, Âu Dương Nhẫm sẽ thắng, nhưng người mà Âu Dương Nhẫm gặp là hắn, Tần Thiên.

Muốn so ương ngạnh, cái thế giới này còn có kẻ còn ương ngạnh hơn hắn sao?

Hắn bao lần bị người giết, cuối cùng vẫn là sống.

Phụng Vũ Cửu Thiên đánh đến, như Tần Thiên đoán, Âu Dương Nhẫm lại làm cái gì đó, quanh thân lóe lên tí ti năng lượng ba động, là loại năng lượng luôn xuất hiện trước khi Âu Dương Nhẫm thuấn di biến mất.

Phụng Vũ Cửu Thiên chưa chạm đến người Âu Dương Nhẫm, cổ họng của hắn đã bị một cây phi tiêu xiên đến, nhanh chóng cắt đứt động mạch của hắn. Áp lực lên động mạch rất cao, lúc này động mạch bị đứt, máu tươi theo kẽ hở phun ra dễ cũng có hơn ba thước, thấm ướt một vùng đất đen. Âu Dương Nhẫm bị mất máu đột ngột, đầu choáng mắt hoa, cả người ngã xuống. Thân mình còn chưa chạm đất, Phụng Vũ Cửu Thiên đã đánh đến, hỏa diễm cùng Phong Lôi nghiền nát lấy thân thể của hắn, xé ra thành từng mảnh, sau đó là thiêu cháy đến chỉ còn vài mảnh đen thui.

Âu Dương Nhẫm trong truyện của Thôi Tuấn là người đem theo võ hiệp hệ thống. Qua vài trận đối chiến, Tần Thiên xác định điểm này.

Hệ thống cấp cho Âu Dương Nhẫm nhiều ưu việt, những ưu việt đó đều phải dùng một cái gì đó đổi lấy, có thể là điểm tích phân, có thể là điểm cống hiến, có thể là điểm đánh quái thăng cấp, có thể là lượng khí lực còn lại để thi triển công pháp.

Trên đời không có cái gì vĩnh viễn dùng mãi không hết đấy.

Vật phẩm bảo mạng luôn luôn là thứ cực kỳ quý trọng. Nếu là giáp trụ, vũ khí, loại vật phẩm này luôn ở trạng thái sử dụng, luôn bảo mệnh cho người sở hữu, nhưng nếu vật phẩm bảo mạng là loại chỉ dùng một lần là xong, vậy thì tình huống sẽ khác. Tần Thiên đà từng giết quá Âu Dương Nhẫm vài lần, lần nào cũng là đánh Âu Dương Nhẫm máu thịt be bét, Âu Dương Nhẫm vẫn có thể tái sinh chạy đi, cho nên Tần Thiên đoán, vật phẩm bảo mệnh của Âu Dương Nhẫm là đan dược dùng một lần tiêu hao một lần. Cả loại khả năng thuấn di của Âu Dương Nhẫm cũng là vật phẩm dùng một lần tiêu hao một lần, nếu không, Âu Dương Nhẫm gặp hắn là phải chạy liền, không cần phải chờ đến lúc bị hắn đánh gần chết mới tìm cách thoát thân chạy đi.

Đã vậy, hắn sẽ ép Âu Dương Nhẫm dùng hết đan dược, hoặc lợi dụng tính chất của loại vật phẩm này, khiến Âu Dương Nhẫm trở tay không kịp.

Là vật phẩm tiêu hao, như vậy nó chỉ được dùng nếu Âu Dương Nhẫm chủ động sử dụng, còn nếu như Âu Dương Nhẫm không kịp phản ứng, hay không kịp hạ lệnh, đan dược cho dù có, cũng sẽ không cứu được mệnh.

Cho nên Tần Thiên nói một câu, tung ra Phụng Vũ Cửu Thiên, mục đích là kéo đi lực chú ý của Âu Dương Nhẫm, khiến cho hắn hốt hoảng, không để ý đến trước đó Tần Thiên đã chuẩn bị sẵn phi tiêu phóng đến đòi mệnh hắn. Tục Mệnh đan chỉ có tác dụng sau khi bị thương, dùng trước khi bị thương không thể cứu mệnh, cho nên Âu Dương Nhẫm canh chừng thời điểm Phụng Vũ Cửu Thiên xông đến liền dùng, lại không nghĩ đến trước đó Tần Thiên đã chèn vào một loại chiêu thức khác, phóng đến ngay thời điểm hắn không đề phòng gì.

Âu Dương Nhẫm không chạy mà chờ, Tần Thiên nghĩ, loại vật phẩm thuấn di kia hẳn cũng không còn nhiều.

Đứng nhìn tro bụi rơi lả tả ở trước mặt, Tần Thiên hai mắt nheo lại.

Âu Dương Nhẫm chết hẳn chưa? Tần Thiên cho rằng, Âu Dương Nhẫm chưa chết.

Trừ khi ép đến mức Âu Dương Nhẫm không còn cái gì có thể đánh đổi để cứu mệnh, hệ thống cũng không còn năng lượng để duy trì, khi đó Âu Dương Nhẫm mới chết thật. Còn như vẫn còn một hơi, hay thân thể vẫn còn có thể lành lại, vậy thì Âu Dương Nhẫm chưa hẳn là chết.

Tần Thiên đứng lùi lại, ngồi xuống đất, hai tay áp lên mặt đất, vẽ ra một loại ký hiệu cùng hình họa, lập ra một cái trận đồ.

Loại trận đồ này có thể tan rã thi thể thành một bãi bùn nhão, tựa như thân thể người làm bằng sáp bị đưa vào trong lò nóng, chảy ra thành từng dòng sền sệt. Hắn áp trận đồ này xuống đất, bao vây lấy khu vực mà Âu Dương Nhẫm vừa mới bị thiêu cháy qua, ý đồ liên tục luyện hóa Âu Dương Nhẫm, khiến cho Âu Dương Nhẫm vừa mới dùng đan dược tổ kiến lại thân thể sẽ bị lập tức phá hủy, cứ như vậy tuần hoàn.

Dung Giải trận áp lên động vật còn sống, tác dụng sẽ chậm lại, còn như đối với những sinh vật khác như cây cối, đối với những vật thể không sống, loại trận pháp này có thể trong vài cái chớp mắt biến cả một hòn đá to thành một bãi nước sền sệt. Âu Dương Nhẫm có thể vẫn còn sống, thân thể vẫn có thể trọng tổ, nhưng thời gian trọng tổ bị Tần Thiên phá một cước, đủ thời gian để Tần Thiên lại phóng lửa đến mạt sát kẻ kia.

Tần Thiên đứng nhìn Âu Dương Nhẫm chật vật sống lại, lại bị trận pháp hung hãn tan rã da thịt lộ ra khung xương, lại trọng tổ lại, lại bị tan rã ra. Hắn thấy được ánh mắt oán độc kia, một loại oán độc chồng chất tựa như trăm ngàn con quỷ đói nhìn chòng chọc vào mình.

Tần Thiên sợ sao?

Hắn thừa nhận, hắn có trong nháy mắt sợ hãi.

Cái gì không biết đều sẽ khiến người sợ hãi. Âu Dương Nhẫm trở thành ma quỷ, là một loại thực thể có thể tác động lên thần hồn, trong khi Tần Thiên còn chưa biết ma quỷ và linh hồn là cái gì, hắn tu luyện chưa đến mức có thể sờ được linh hồn, cho nên hắn tự nhiên lo lắng.

Nhưng rất nhanh, Tần Thiên lại bình tĩnh lại.

Cả đống người chết dưới tay hắn, oán độc có, phẫn hận có, nguyền rủa hắn kiếp sau gặp báo ứng cũng có, hắn vẫn sống rất tốt. Người tốt sống không lâu, tai họa di ngàn năm. Hắn là cái tai họa, hắn không sợ kẻ khác đến báo thù.

Tần Thiên đứng ở đó quan sát Âu Dương Nhẫm sống rồi lại chết, chết rồi lại sống, ước chừng hơn chục lần, Âu Dương Nhẫm mới không cam lòng mà tan biến đi. Ngay lúc Âu Dương Nhẫm biến mất kia, Tần Thiên phát hiện ra trong không trung có một cái gì đó, mắt thường nhìn không thấy, nhưng nếu dùng tinh thần lực cảm nhận dao động năng lượng, sẽ thấy được loại năng lượng kỳ lạ kia xuất hiện, rất mơ hồ, nhưng vẫn là có.

- Infinity, bắt lấy nó.

Tần Thiên trong lòng mặc niệm. Cái hệ thống kia bỏ Âu Dương Nhẫm, biết đâu được nó lại đi tìm người khác làm ký chủ, cho kẻ kia ưu việt, rồi kẻ kia quay lại tìm hắn tính toán sổ sách. Tốt nhất là bắt lại, giam cầm lên, nguy hiểm phải bóp chết ngay từ đầu, để lâu lại thành ung nhọt, khó chữa.

Tần Thiên mặc niệm xong, hắn chờ một thoáng, trong đầu của hắn liền xuất hiện thêm một điểm màu vàng nhỏ. Hắn lần mò vào trong điểm màu vàng kia, mở ra xem là cái gì.

Hắn thấy được toàn bộ hệ thống mặt bản, các thông số của chính mình, thậm chí còn có vài câu hệ thống đưa ra, cực kỳ săn sóc hỏi hắn cái này hỏi hắn cái kia, tựa như một người hầu vây quanh chủ nhân vui vẻ tươi cười, muốn thảo chủ nhân niềm vui.

Xem ra cái hệ thống này cũng biết mình đổi chủ, cũng biết Tần Thiên không dễ chọc, tự nhiên lộ ra nịnh bợ.

Tần Thiên xem một lúc, hắn đóng lại mặt bản, ném cái hệ thống này vào một góc. So với cái hắn có, loại hệ thống này được cái hoa mỹ, nhưng ưu việt không nhiều. Hệ thống này mất chủ, hắn vẫn có thể đương ký chủ, nhưng hắn không ham. Đầu tư thời gian công sức cho cái hệ thống hoa mỹ này lại đổi lại không mấy ưu việt, Tần Thiên không thích. Hắn không cần dùng đến loại hệ thống thấp cấp như thế này.

Tần Thiên xác định hắn cần võ công, nhưng võ công đi đến một lúc nào đó cũng sẽ tới giới hạn. Giới hạn của võ công là thân thể. Thân thể cho dù mạnh khỏe đến bao nhiêu thì vẫn chịu thua trước gậy gộc gạch đá, chịu thua trước thiên tai, chịu thua trước lực lượng của tự nhiên. Trừ khi thân thể cũng tiến hóa, lấy được sức mạnh ngang bằng với những vật thể trong tự nhiên, khi đó võ công sẽ có tiến bộ.

Hiện tại, Tần Thiên có cơ duyên tu luyện trận pháp, dựa vào tri thức hắn biết về quy luật tự nhiên, khống chế lực lượng tự nhiên phục vụ chính mình, cho nên lực lượng của hắn không chỉ gói gọn trong năng lực của thân thể, mà đã mở rộng ra năng lực của tinh thần. Tinh thần tu luyện để có năng lực tự bảo hộ, thân thể cũng tu luyện cải tạo từng chút, dựa vào đó để nâng cấp tinh thần lực, đó là con đường của hắn.

Hắn dựa vào đánh hảo căn cơ, từng bước một đi tới, vững chãi, cũng không sợ hãi. Tất cả những gì phù hợp cho con đường của hắn, hắn cần thiết, vậy thì sẽ học.

Tần Thiên xong việc, xoay người lại, đối diện với phụ thân đang nhìn hắn, đánh giá hắn từ đầu đến chân. Tần Thiên trong lòng có chút chột dạ, hắn lộ ra rất nhiều bản sự không thể nào giải thích được bằng nguyên lý thông thường, trong nhất thời hắn cũng không thể nào tìm ra được cái gì bào chữa cho chính mình.

Chột dạ một hồi, Tần Thiên lại ưỡn thẳng sống lưng, nhìn lại Tần Việt, khuôn mặt muốn bao nhiêu chân thành có bấy nhiêu chân thành.

Tần Việt nhìn thấy nhi tử lộ ra bản sự, hắn có muốn bào chữa cũng không bào chữa được sự thật rằng, nhi tử là thiên ngoại chi nhân.

Nghe nhi tử nói về thiên ngoại chi nhân một hồi, Tần Việt cũng đã cho người tìm hiểu cụ thể cũng như nghe ngóng các loại truyền thuyết. Khi nãy nhìn thấy Âu Dương Nhẫm biểu hiện thực tà môn, Tần Việt đã có hồ nghi lên người Tần Thiên. Lúc này đây thấy Tần Thiên lộ ra một tay bổn sự, hắn đã tin chắc không nghi ngờ gì. Vượt quá năng lực mà người thường có thể làm được, vậy thì sẽ là thiên ngoại chi nhân.

- Ngươi không phải người bình thường.

Tần Thiên nhìn Tần Việt, không nói câu nào, lẳng lặng chờ khúc sau.

- Năng lực mạnh như vậy, lại không thể đỡ được, ngươi rất khủng bố. Đến mức ngay cả ta cũng sợ hãi.

Tần Việt còn định nói, Tần Thiên làm hắn có cảm giác nhi tử là thiên ngoại chi nhân chứ không phải nhi tử của hắn, nhưng rồi hắn nuốt xuống lời này. Là thiên ngoại chi nhân thì thế nào? Từ lúc nào bị thiên ngoại chi nhân thay thế được? Tần Việt tinh tế tự hỏi một hồi. Ký ức lại hiện ra, rồi lại vụt trôi đi. Hắn nhận ra, Tần Thiên có là người khác đi chăng nữa, cũng là nhi tử của hắn.

- Thiên nhi xem ngài là phụ thân. Dù có phải ruột thịt hay không, điều đó vẫn sẽ không đổi.

Tần Việt nhìn Tần Thiên một thoáng. Những lời này, hắn tin tưởng. Có thiên ngoại chi nhân làm địch nhân, cũng sẽ có thiên ngoại chi nhân làm thuộc hạ, cũng có thể có thiên ngoại chi nhân làm cái nhi tử.

Chuyện trước mắt lo trước mắt, lo nghĩ tương lai mà làm gì? Hiện tại nhi tử vẫn ngoan ngoãn vẫn nghe lời, hắn yên tâm là được.

Hơn nữa, hắn có nghi ngờ, hắn cũng chẳng làm gì được.

- Đừng lạm dụng năng lực, sẽ dẫn họa sát thân.

- Thiên nhi thụ giáo.

Tần Thiên cúi đầu, làm ra vẻ thụ giáo. Việc lạm dụng năng lực dẫn đến họa sát thân, hắn đã gặp quá một lần. Ở cái thế giới bối cảnh trước, hắn lạm dụng năng lực, kết quả hắn bị người nô dịch, ký ức vẫn còn mới mẻ đâu. Nhưng nếu hỏi hắn, hắn nếu được làm lại, vậy thì có còn lạm dụng năng lực không, hắn sẽ không do dự trả lời là có. Có năng lực không dùng là ngu ngốc, có khác chỉ là lần trước hắn không để ý, cho nên để người đắc thủ, còn nếu như hắn đã toàn tâm toàn ý sống cho thật tốt, hắn tự tin trên đời không có người nào có thể cưỡng ép hắn, nô dịch hắn, tước đoạt đi tự do của hắn.

Tần Việt nhìn nhi tử, chợt nghĩ, này trong mắt hắn đã gần như là giang hồ đệ nhất vị, có lẽ một ngày nào đó nhi tử liền phá toái hư không đi?

Phá toái hư không, đây là giang hồ truyền thuyết. Người ta bảo rằng võ học cảnh giới đến một lúc nào đó liền câu thông thiên địa, không bị thiên địa ước thúc, muốn đi nơi nào liền đi nơi nào, kia liền là phá toái hư không cảnh giới. Lẽ dĩ nhiên Tần Việt không mấy tin tưởng, vì truyền thuyết có rất nhiều chi tiết thực phi lý. Hắn một lòng dốc học cầu đạo, cho nên cũng biết được cái gì là nhân lực có thể luyện thành, cái gì là vượt quá nhân lực phạm vi, thuộc về huyền huyễn mộng tưởng.

Chỉ là lần này hắn là thực tâm cho rằng, huyền huyễn mộng tưởng có lẽ chỉ đúng đối với một số người tiên thiên không bằng người khác. Thiên phú là có thật, những người tiên thiên sinh ra thân thể lương hảo, hội đạt được vô thượng cảnh giới.

Tần Việt biết, hắn không phải là cái kia được thượng thiên ưu ái, võ học thiên phú kỳ tài chi nhân. Nhưng có lẽ, nhi tử của hắn liền là.

Có lẽ những người trong truyền thuyết cũng là thiên ngoại chi nhân. Nhi tử hắn lúc này có năng lực, có cơ hội, có lẽ cũng sẽ phá toái hư không rời đi đi?

Tần Việt nghĩ nghĩ một lúc, hắn đem những gì hắn biết về phá toái hư không nói cho Tần Thiên:

- Sau Đại Tông Sư cấp là phá toái hư không cảnh giới. Ngươi thể hiện ra năng lực có lẽ đạt được Đại Tông Sư cấp, còn gã Âu Dương Nhẫm kia có lẽ đạt được ngụy cảnh giới.

Tần Thiên nghe vậy có điểm ngạc nhiên:

- Phá toái hư không? Ý phụ thân là đem thiên không chém thành hai nửa?

- Không phải. Nó là một dạng cảnh giới, khi đó thiên địa không ước thúc được võ giả, võ giả vĩnh sinh trời đất, muốn đi nơi nào liền đi nơi nào.

Tần Thiên nghe Tần Việt mô tả, cũng có thể hiểu được phá toái hư không là cái dạng gì. Nhân lực sức tưởng tượng là vô hạn, bọn họ tưởng tượng khinh công nếu như cực kỳ nhanh, kia liền là phá toái hư không cảnh giới. Nếu như có thể bay lên cực cao vô hạn, ngang với đám mây, thậm chí ngang với tinh hà, ngang với nhật nguyệt, kia liền là phá toái hư không cảnh giới. Nếu như có thể một chớp mắt đè chết đối phương, kia liền là phá toái hư không cảnh giới. Nếu như có thể khiến cho mây mù tập hợp tạo ra mưa, có thể từ hư không tạo ra bão tố, kia liền là phá toái hư không cảnh giới. Tất cả những gì vượt ra ngoài năng lực của con người, toàn bộ đều quy về một loại cảnh giới huyền ảo, gọi chung là phá toái hư không.

Ở nơi này, giang hồ nhân sĩ mô tả là như vậy, nhưng trong mắt Tần Thiên, hắn liền xác định được cái cảnh giới đó không đơn giản, cũng không phải vượt qua Đại Tông Sư cấp liền xong. Ít nhất, tại dị thế giới, cảnh giới đó so với cảnh giới của hắn hiện tại cách biệt sáu đại cảnh giới. Nhưng đó vẫn chưa phải là cuối cùng. Cảnh giới Thần cấp đó theo mô tả của thế giới của hắn chỉ là siêu thoát khỏi thế giới mà thôi. Hắn biết được bên ngoài nơi mình đang sống có thế giới khác, có các hành tinh, có các loại chủng tộc, có thế giới pháp tắc, có tiểu vũ trụ, có đại vũ trụ, có vũ trụ đến hồi cáo chung mà sụp đổ, có vũ trụ gặp được cơ duyên liền hình thành, sinh sinh bất tức, tuần hoàn như vậy. Đứng ở nơi đó nhìn xuống, hắn thậm chí liên một hạt bụi cũng không bằng. Một cái nhích người, một cái hắt hơi của tiểu tinh hệ nơi thế giới hắn sống đủ khiến cho nhân loại tuyệt diệt. Khi đó cảnh giới có ở mức nào cũng chỉ là hư vô. Cho nên Thần cấp theo cái nhìn của hắn, vẫn chưa phải là tối cường tồn tại.

Rõ ràng đứng ở vị trí cao mới có thể phóng mắt đi càng xa. Muốn có thể khống chế được thiên địa, một khối thân thể nho nhỏ không thể nào chịu tải được lực lượng lớn như vậy, cũng không thể nào tùy theo ý nguyện mà ảnh hưởng đến một phương thiên địa lớn như vậy. Muốn khống chế thiên địa, cần phải dùng ý thức chuyển qua khối thân thể lớn hơn, hay nói cách khác, là dùng tinh thần lực cảm nhận xung quanh, hòa làm một với thiên địa. Khi đó đất đai, cỏ cây, không khí, sông suối, đối với hắn đều giống như thân thể tay chân đối với hắn như vậy, cảm ứng được, sử dụng được, khống chế được. Khi đó hắn mới có thể sử dụng thiên địa làm thân thể, có thể dựa vào đó nắm giữ sinh tử của những tiểu tiểu hạt bụi sinh sống trong cái thế giới này. Cái cảnh giới đó tên gọi là gì, hắn không biết, nhưng hắn linh cảm rằng tồn tại. Nó đã tồn tại, hắn liền muốn đạt được nó.

Ha, Tần Thiên cười ra thành tiếng. Cái cảm giác thiên địa đương chính mình sai sử, cái cảm giác thân thể không thuộc về mình, mà chính mình hòa tan vào trong thiên địa ấy, hắn đã cảm nhận qua hai lần, là lúc hắn tập trung tinh khí thần, thi triển chính xác Phụng Chuyển Càn Khôn. Hắn mê đắm cái cảm giác ấy, nhưng vẫn chưa thể nào thoát ra khỏi những giới hạn hiện tại, trở nên mạnh mẽ hơn. Muốn có một lần nữa cái cảm giác ấy, hắn nghĩ, có lẽ phải ném đi thân thể sao?

Ném đi thân thể việc này rõ ràng là một cái bẫy, dành để bẫy những kẻ vì lực lượng khiến cho chính mình hoa mắt.

Lực lượng trước sau gì mình cũng đạt được, nhưng dục tốc bất đạt, bỏ cái trước mắt truy cầu cái xa xăm, cuối cùng chính mình hội mất cả chì lẫn chài. Không phải vô duyên vô cớ mà công pháp mỗi một lần đột phá đều phá nát thân thể của hắn, không phải vô duyên vô cớ trong thân thể của hắn có rất nhiều trận pháp, rất nhiều phù văn, không phải vô duyên vô cớ mà ở thế giới bối cảnh này, nơi rõ ràng trận pháp luyện kim đều là những nét vẽ vô hồn, chính hắn lại có thể thi triển ra được uy lực của nó, chính hắn vẽ ra trận pháp, mượn tay người khác cũng thi triển được, nhưng người khác vẽ ra trận pháp thì vô pháp kích hoạt được.

Vì cái gì trước khi trọng tu, công lực toàn bộ đều bị khóa sạch, kể cả tinh thần lực đều bị suy yếu rất nhiều? Vì cái gì khi trọng tu, mỗi một lần thăng cấp thì tất cả các mặt công lực đều mạnh hơn, càng có cảm giác sử dụng thuận tay hơn nhiều lắm? Này rõ ràng có huyền cơ. Thế giới bối cảnh thứ nhất hắn không để ý, có lẽ thân thể từ khi đó đã bị cải tạo không biết chừng, còn ở thế giới bối cảnh thứ hai này, chính hắn chủ động cải tạo thân thể, cho nên thân thể của hắn qua một lần trùng tổ đều được cải tiến, đều được tích hợp thêm nhiều tính năng, cũng là tiền vốn lớn nhất của hắn.

Thân thể là tiền vốn, cho nên tuyệt không thể dễ dàng ném đi thân thể của chính mình.

Không phải vô duyên vô cớ mà Tử Huyết Toàn Chân Quyết hướng tới là cải thiện tố chất thân thể, còn Tinh Thần quyết là cải thiện tinh thần lực, nhượng hắn câu thông được với thiên địa tự nhiên.

- Phá toái hư không cảnh giới nói dễ nghe như vậy, nhưng muốn đạt được, thực sự không đơn giản. – Tần Thiên từ trong suy tư tỉnh lại, hướng về phía Tần Việt cười cười – Tuy nhiên, Thiên nhi dã tâm rất lớn, Thiên nhi thật sự muốn chính mình một ngày nào đó có thể không đứng ở nơi này ngước nhìn tinh không, mà đứng ở một nơi nào đó phóng tầm mắt nhìn tinh không.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net