Giải lao giữa truyện - Lời tác giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 63, ban đầu định cho em Thiên dính depression, trầm cảm bình thường thôi, là cái dạng lâu lâu cảm thấy đời không đáng sống, lâu lâu nghĩ tới tự sát thôi. Càng về sau không hiểu thế quái nào lại viết ra schizophrenia (tâm thần phân liệt), bipolar disorder (rối loạn lưỡng cực) rồi lại có điểm giống như là multipersonal disorder (rối loạn đa nhân cách). Nhưng nói chung lại thì tất cả đều là bệnh tâm thần.

Vì sao mình lại viết đoạn này?

Lý do 1 là trầm cảm không phải là hiếm, và một khi dính trầm cảm thì rất khó để cảm thấy đời vui vẻ. Một phần tư số người ở Mỹ bị trầm cảm, số người ở VN con số cũng chắc khoảng đó, ngoài ra còn các chứng khác nữa. Bệnh tâm thần không hề hiếm, nhưng rất ít người dám thừa nhận mình có bệnh.

Lý do 2 đó là em Thiên đối với đau đớn thể xác có sức đề kháng nhất định, bị đánh thì chịu được, thân thể khôi phục nhanh, cũng không quá sợ có sẹo thương hay là mất tứ chi hay cái gì, đây là do phúc lợi của công pháp của em Thiên, cho nên em Thiên đối với việc bị đánh không bài xích, lâu lâu vẫn có màn cầm roi đi thỉnh tội, nhưng em Thiên tuyệt đối không thích mình hoạn bệnh tâm thần. Em Thiên đối với lý luận rất coi trọng, đối với khả năng tư duy rất nâng niu, cho nên nếu như có một cái gì đó chạm đến khía cạnh này của em Thiên, em Thiên chắc chắn sẽ không tha thứ.

Lý do 3 đó là nếu như bị cấy 1 cái gì đó vào trong não, không có chìa khóa chính xác để đẩy nó ra, chỉ có thể mò mẫm từ từ bài trừ thứ ở trong não của mình, thì việc tình cảm cùng tính cách bị thay đổi là tất yếu. Não là bộ phận rất tinh xảo, mỗi một tín hiệu trong não sẽ gây ảnh hưởng dây chuyền lan ra toàn não, và dẫn tới hành vi cùng suy nghĩ sẽ bị biến đổi tương ứng với tín hiệu đó. Em Thiên không có chìa khóa, đang học hỏi cách lấy thứ ở trong não ra từ những kỹ năng em Thiên có, cho nên trong thời gian đó làm sai là bình thường, chỉ là mỗi khi làm sai lại phải gặp một đợt tín hiệu sai lầm dẫn tới hành vi hoảng loạn. Khi kích thích trong não qua rồi, em Thiên lại tỉnh táo, lại có thể giống như trước hành sự có lý trí.

Cho nên mới thành ra như hiện tại :v, vừa hành xử tán loạn lại dễ đột nhiên nổi điên lại có điểm như trẻ con <_<.

Đang lên cơn ngược cho nên đang viết rất thích, đừng hỏi tác giả vì sao lại lên cơn :3.

Về nguyên nhân thì là do có một câu nói thế này, khi hoạn nạn thì mới biết được chân tình. Em Thiên căn bản là đã gần như vô địch thế giới này rồi (trừ anh giai Ẩn Sát môn ra tay đột ngột quá ẻm thất thủ mới xảy ra tai họa :D), cho nên thứ có thể đánh ngã em Thiên chỉ có thể là thứ từ một thế giới khác, do một hệ thống tinh vi nào đó cấp ra. Lại thêm em Thiên bình thường rất ít khi nào lộ ra chính mình yếu đuối, cái gì cũng tìm cách giải quyết, giải quyết không được thì mới đi nghĩ cách sai khiến người khác, chứ tuyệt không cầu xin. Muốn em Thiên yếu đuối để được cưng, thì hoặc là ẻm nổi hứng muốn đùa cha ẻm, hoặc là ẻm gặp nạn thật dẫn tới hành vi thay đổi thất thường thì thứ tính cách mà ẻm chôn sâu kia mới bị móc ra.

Cơ mà viết ngược cả 1 đoạn sau lại quen tay viết ngọt lại rồi ;-;. Tác giả không có tài năng trong việc viết BE ó__ò, ngược một hồi lại muốn ôm lấy vỗ về thôi.

Tác giả đang có hứng liền nói luôn về việc phần 1 cùng phần 2 mô tả quá trình thay đổi lối suy nghĩ của em Thiên, anh Việt và những người xung quanh, trong đó em Thiên và anh Việt được khắc họa rõ. Nếu nhìn theo timeline, thì em Thiên ban đầu cho rằng mình có thể tới có thể đi khỏi thế giới này, không bị ràng buộc, xem mọi thứ là trò chơi, chỉ là chơi có chút khó, dần dà từ lúc nào liền có mối liên hệ về tình cảm (emotionally attached) với những người không phải máu mủ với ẻm ở nơi này, cũng xem vài người nào đó là thân nhân, cũng đã hưởng thân nhân chi tình. Em Thiên vì mối liên hệ này mà bị thương (lúc em ý 10-15 tuổi), nhưng em ý không bỏ. Mình thì cho rằng nếu như dám bỏ ra cái gì đó để hưởng cái gì đó, dám đầu tư, dám dấn thân, bất kể là khi làm việc gì, hoặc là đối với người nào đó dám mở lòng để yêu thương người đó thật lòng, thì nếu như có chuyện không hay xảy ra, bị thương là sớm muộn. Quan trọng là bị thương xong quyết định cái gì. Có người muốn nắm lấy, có người thì buông tay. Em Thiên đã chọn buông tay, nhưng rồi em ý quay lại, nên em ý chọn nắm lấy, và lựa chọn nắm lấy của ẻm, cũng như cái mà ẻm có được sau đó (16 tuổi trở về sau) từ anh Việt là do thành quả thời gian dài ẻm cố gắng xoát hảo cảm độ, cũng dùng thành tâm đối đãi. Cá nhân mình cảm thấy, nếu như đã dốc công dốc sức dốc thời gian làm một việc gì, được hưởng thành quả là hoàn toàn xứng đáng, và mình không hề cảm thấy mình viết quá ngọt hay có điểm ưu đãi quá nhiều, chỉ cảm thấy vui mừng cho em Thiên, em ấy biết tận dụng cái mình có, cố sức đạt được cái mình muốn, cho nên em ấy xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Nếu bỏ công sức mà không đạt được cái gì, mình mới không thèm viết đâu >_<.

Còn anh Việt, ban đầu là cái dạng còn trẻ bồng bột (mới 25 tuổi vào năm nhặt em Thiên), đột nhiên nhô ra một hài tử, không phải mình tạo ra, chỉ là tự nhiên xuất hiện trước mặt mình, anh Việt hoàn toàn không có chuẩn bị, cho nên quá trình nuôi hài tử rất là chông gai. EQ thì thấp, lý do không có kinh nghiệm làm ba, cũng không tin tưởng thân tình. Anh Việt dưới sự cố gắng của em Thiên mãi mới có một chút cảm giác, cảm thấy em Thiên tồn tại là cần thiết, cảm thấy em Thiên thật sự quan trọng. Nhưng cảm thấy quan trọng là một việc, còn như hành xử thì rất ba chấm >_>.

Cách suy nghĩ và ứng xử phản ánh cá nhân người đó nắm cái gì trong tay. Một cột mốc thay đổi lối suy nghĩ của em Thiên là năm 16 tuổi mở khóa được giới hạn, lấy lại được lực lượng đặc biệt của mình. Có lực lượng, em Thiên tự nhiên rộng lượng thoáng đạt, không lo lắng có kẻ ám hại (vì ẻm tự tin mình mạnh nên không lo lắng), tư thế cũng là đứng ở vị trí cao hơn người khác mà đánh giá sinh mệnh của một người nào đó có xứng đáng thuộc về kẻ đó hay không. Trước năm 16 tuổi em Thiên không có lực lượng thật mạnh, cho nên hành sự cẩn thận hơn, tự tin vẫn có, ngang bướng vẫn có, nhưng phần nhiều vẫn là cẩn trọng và tuân thủ lễ nghi. Sau năm 16 tuổi em Thiên lộ ra bộ dạng không sợ trời không sợ đất càng không sợ rắc rối, kéo kiếm đi đánh khắp nơi, hầu như không ai cản được ẻm. Ẻm thích thì làm, sai thì sửa, sai quá thì ném hết làm lại, cũng bắt đầu ngang bướng ra mặt, mặc kệ anh Việt mà bỏ chạy đi chơi xD. Còn anh Việt thì cho tới tận thời điểm em Thiên 10 tuổi, anh Việt mới học được điều thứ nhất của vai trò làm ba, đó là nếu gặp việc thì không được suy diễn lung tung mà phải hỏi, nhưng ảnh học được vậy thôi chứ thẳng tới năm em Thiên 15 tuổi mới hoàn toàn thấm nhuần cái tư tưởng này ;__;. Lúc em Thiên 15 tuổi uống kịch độc chết thì anh Việt mới học được điều thứ hai của vai trò làm ba đó là em Thiên cho dù thế nào, anh Việt cũng chấp nhận. Lúc em Thiên 19 tuổi, khi anh Việt đột phá 1 cửa quan, anh ấy mới học thêm được điều thứ ba của vai trò làm ba đó là ủng hộ nhi tử bất kể tình huống gì. Nói thẳng ra anh Việt có thể cố gắng tới như hiện tại cũng thực cực khổ cho ảnh, nhưng những tật xấu cố hữu tỷ như là sĩ diện, suy diễn lung tung, hay là thường hay quát hỏi thì anh Việt vẫn không bỏ được. Tội nghiệp em Thiên bị đánh sẹo khắp người, may phước nhờ bộ quần áo kiểu cổ trang tay áo dài ống quần dài lại không có style hở lưng cho nên mới không bị lộ xD.

Còn như về nhóm xuyên việt giả ấy hả, là do năm ngoái 2015 xem qua mấy bộ công lược hệ thống tức quá muốn viết ngược lại, không hiểu nghĩ cái quái gì lại viết thành hậu truyện của bộ này o__o. Hiện tại thì có không ít người đã bị trở thành gia vị, có cũng được không có cũng không sao ọ__ọ, lý do là qua một năm từ ngày tác giả viết bộ này, tác giả đã nhận ra cho dù có ôm theo máy móc tối tân hiện đại mà người cầm nó ngu ngốc thì vẫn sẽ chết, và nguyên trụ dân luôn luôn có nhân tài. Tác giả thiên hướng em Thiên, mà em Thiên là "nguyên trụ dân" (dù ẻm cũng vô catalogue xuyên việt giả ôm hệ thống nhưng ẻm ít dùng theo kiểu xuyên việt giả điển hình kia cho nên được xếp là "nguyên trụ dân"), thành ra các xuyên việt giả khác trước sau gì cũng sẽ bị xử đẹp thôi >_>. Tại sao lại phải quan tâm đến những người dưng chỉ vì bọn họ có bàn tay vàng, có điểm đặc biệt? Cái cần quan tâm là chính mình, người thân, bằng hữu, gia sản, sự nghiệp, nhiêu đó đủ đau đầu rồi. Những người khác thích thì hốt về, không thì giết thôi. Cho dù có hệ thống nhưng cũng chẳng phải là bất bại, vẫn có cách giết đấy.

Túm lại đó là tác giả cảm thấy mình đang lan man, mà edit quá mệt cho nên mackeno :">. Plot đã viết ra rồi, còn như diễn giải ra cái quỷ gì thì còn phải chờ xem tác giả rảnh rỗi khi nào ọ__ọ.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net