Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 65 – Đột ngột tập kích tổng đàn

Lại trôi qua hơn mười ngày.

Tần Thiên đã quen với việc Tần Việt lâu lâu xuống gặp hắn, cho nên lần này Tần Việt vài ngày không tới, hắn không để tâm. Hắn đoán phụ thân đại nhân vẫn là vì việc của mình mà đau đầu đi? Có chút xấu hổ, Tần Thiên sờ mũi.

Thứ ở trong đầu của hắn, hắn vất vả hơn vài tháng ở dị thế giới lần mò ra, cũng đã loại trừ được gần hết. Hắn dò tìm không còn dấu vết gì, nhưng chưa chắc là đã giải sạch rồi hay chưa, cho nên hắn vẫn xem như là "gần hết". Ít nhất, tinh thần của hắn bình thường lại rồi, đã bắt đầu vui tươi phơi phới, những ký ức không vui gì đó, hắn cũng đã quên đi chín mười, nếu có nhớ, cũng chẳng thể nào khiến cho hắn tình cảm thất khống. Điểm không tốt có lẽ là hắn không biết Liêu Tiểu Thanh ở đâu để giết cho nhanh gọn, vì không còn thứ gọi là "tiếng gọi con tim" kéo hắn đi tìm Liêu Tiểu Thanh nữa.

- Tề thúc, hôm nay người thấy thế nào?

Phó giáo chủ nghe Tần Thiên hỏi thì thành thật nói:

- Cánh tay đã khỏe hơn, đã có thể cầm nắm được đồ vật.

Trước đó vài ngày, hắn hoàn toàn không thể cầm nắm được cái gì vì cánh tay cứ run lên, còn trước đó nữa, khi vừa mới bị thương, hắn đã nghĩ, đời này chính mình phế rồi. Hắn không hề nghĩ tới Tần Thiên lại có hảo dược, lại có thể chữa lại được cho hắn cánh tay.

- Vậy thì tốt quá. Tiểu chất thực vất vả, Tề thúc nhất định phải có quà.

- Ân.

Phó giáo chủ gật đầu, nhìn Tần Thiên. Thiếu chủ, ngươi vất vả.

Tần Thiên làm gì, hắn đều nhìn ra. Cả quãng thời gian Tần Thiên phát cuồng kia, hắn cũng nhìn thấy được. Ở chung một khu mật thất, tuy rằng không cùng phòng, nhưng hắn vẫn còn nghe được, cũng còn đi được, cho nên hắn khi nghe thấy có tiếng ồn chỗ Tần Thiên ở liền đi tới, đi tới thì thấy Tần Thiên tình huống thật sự rất không xong, cũng nhìn thấy Tần Việt gần như là không thể làm gì, chỉ có thể để Tần Thiên khóc xong rồi khỏe. Lo lắng cho Tần Thiên, cảm thấy mình dư thừa và vô dụng khi không làm được gì, những việc này cũng đã khiến hắn hốt hoảng, cũng đã từng tuyệt vọng.

Nhưng cho dù như vậy, Tần Thiên ở trước mặt hắn vẫn một bộ dạng bình tĩnh, tỉnh táo, hành sự lưu loát, tuyệt không có một chút gì là hoảng loạn. Hắn đã cho rằng là Tần Thiên lừa dối hắn đi, là ở trước mặt hắn giả vờ để hắn đừng tuyệt vọng mà chết đi? Hắn thấy Tần Thiên nấu cho mình chén cháo, thấy Tần Thiên bưng đồ ăn tới mớm cho mình ăn vì tay mình không dùng được, hay thậm chí đỡ mình đi nhà xí, mỗi một lần như vậy chỉ làm cho hắn nhận ra được, mình thật là một phế nhân.

Tuy nhiên khi hắn thấy Tần Thiên kiên trì muốn chữa cho hắn, hắn đã nghĩ, cho dù mình là phế nhân, cũng không thể để thiếu chủ thất vọng đi? Thiếu chủ vì chữa cánh tay cho mình mà nghiêm túc xem bệnh, nghiêm túc học hỏi kỹ thuật mới mà hắn không biết từ nơi nào có được, cũng giữ cho chính bản thân tỉnh táo để chữa cho mình. Chỉ khi nào thiếu chủ tới chỗ mình, thiếu chủ mới tỉnh táo. Hắn nghĩ, hắn cần phải sống, để Tần Thiên không phát cuồng.

Hắn gắng gượng qua giai đoạn đó. Cho tới hiện tại cánh tay của hắn khỏe lên, thương thế tốt lên, hắn nhìn thấy được hy vọng, cũng nhìn thấy được Tần Thiên khỏe mạnh, hắn nghĩ, ông trời có mắt.

- Tề thúc, uống chén thuốc này, nghỉ ngơi một chút, thêm vài ngày nữa hội khỏe.

Trong chén thuốc ấy có một phần nhỏ thứ thuốc mà hắn từ hệ thống lấy ra được. Thuốc đó tác dụng rất mạnh, nếu như phục dụng lập tức, thân thể chuyển biến nhanh, vết thương lành lại nhanh, nhưng cũng rất dễ xảy ra đường rẽ. Cho nên Tần Thiên liền chia nhỏ nó ra, mỗi ngày uống một chút, cho tới khi lành lại. Trong lúc lành lại, hắn phải nhìn xem cánh tay có ổn hay không, vết chém đã hoàn toàn nối lại được chưa, nếu có sai sót, hắn phải dùng lực lượng sửa lại. Nếu như không cẩn thận sửa chữa, vết thương lành lại nhanh quá sẽ để lại sẹo rất sâu, hoặc chỉ có da dính vào với nhau, còn như xương cốt gân nhục đều đứt rời, vậy thì cũng hỏng. Quá trình điều khiển cho vết thương lành lại theo ý nguyện của chính mình như vậy, Tần Thiên biết được, nó đối với hắn là một bài luyện tập. Vì là một bài luyện tập, cũng là một phương pháp tu luyện, cho nên Tần Thiên nhận ra được công lực của mình có phần tăng.

Lần này không hiểu vì lý do gì, khi đưa chén thuốc cho phó giáo chủ uống xong một thời gian ngắn, Tần Thiên đột phá.

Sát Lục chi đạo, giết người thăng cấp, nhưng công pháp này quái lạ, bên cạnh Sát Lục chi đạo, còn có Sáng Tạo chi đạo, kiến tạo thần tích, cũng sẽ thăng cấp.

Nói rằng công lực sẽ không bao giờ tăng nữa vì đã bằng với công lực ở dị thế giới, đó là trước kia. Quãng thời gian Tần Thiên vứt hết mọi việc đâm đầu tự chữa trị cho mình vùa qua, hắn nghiên cứu, hắn tu luyện, tại dị thế giới hắn đã đột phá thêm một lần, cho nên ở nơi này, giới hạn được nới rộng, và hắn có thể một lần nữa tái đột phá.

Cứu chữa cánh tay cho phó giáo chủ, vậy mà lại giúp Tần Thiên đột phá. Lần này đột phá thật sự quá đột nhiên, Tần Thiên trở tay không kịp, cho nên hắn chỉ có thể chạy đến gian phòng của mình trong mật thất, sau đó là đau đớn lan ra toàn thân, hắn quỵ xuống đất, hai tay ôm người, co tròn lại, kiên nhẫn chịu qua đau đớn. Mật thất là nơi an toàn, trong đây toàn người an toàn, hắn nếu như đột phá ở nơi này, khi ngất đi cũng có người chăm sóc cho, hắn an tâm, cho nên không đề phòng gì, tập trung toàn bộ tinh lực đột phá bình chướng.

Khi Tần Thiên vừa co người lại, miệng rên rỉ, đã có người nghe thấy được, lập tức chạy tới, đứng ở đằng xa hộ pháp. Bọn họ là ám vệ của Tần Thiên, lúc này chỉ còn ba người, Húc, Cảnh và Diệu. Vừa nhìn thấy Tần Thiên có biến, Cảnh đang ở phiên trực, lập tức nhận ra ngay. Nhận ra được, hắn nhớ lần ở trong rừng, lần ở ngoài đảo hoang, cùng với lần ở tại tổng đàn, cả ba lần, khi thiếu chủ đột phá, trành cảnh sẽ là cái gì. Hắn lặng lẽ rời đi gọi Húc cùng Diệu tới, rồi bảo bọn họ chuẩn bị một bộ quần áo mới, chăn nệm ấm, thật nhiều nước ấm, cùng với thuốc trị thương. Cảnh không muốn nhìn Tần Thiên chịu khổ, nhưng hắn hoàn toàn không có cách nào khác, chỉ có thể lẳng lặng chờ, nếu như Tần Thiên đau quá, hắn cũng có thể giữ lấy Tần Thiên, không để thiếu chủ giãy giụa, hoặc cấp cho thiếu chủ một miếng khăn, để thiếu chủ cắn lấy, tránh để đau đớn làm cho thất khống, cắn trúng lưỡi, làm bị thương chính mình.

Mật thất không rộng lắm, tuy có các phòng riêng biệt, nhưng so với biệt viện trong tổng đàn thì nhỏ hơn nhiều, cho nên khi Tần Thiên rên rỉ gào thét vì đau, người khác liền nghe được. Phó giáo chủ rất nhanh nghe được động tĩnh liền chạy tới. Hắn nhìn thấy là Tần Thiên quằn quại dưới mặt đất, huyết hoa văng khắp nơi, không ngừng rên rỉ, thỉnh thoảng gào to, rồi lại rên rỉ.

- Có chuyện gì thế này?

Phó giáo chủ hỏi, Cảnh liền thành thật công đạo. Nghe rõ đầu đuôi, phó giáo chủ ngũ vị tạp trần, chạy lại gần Tần Thiên, chỉ để công pháp của Tần Thiên loạn đả, chém cho vài đường máu tươi.

- Không có cách nào khác sao?

- Thưa không, thiếu chủ cũng nói thiếu chủ đã thử nhiều cách, nhưng không cách nào là hiệu quả.

Không có cách nào là hiệu quả? Ít nhất cũng phải thử chứ? Phó giáo chủ nghĩ vậy, cũng liền thử một vài điều hắn nghĩ ra được. Chỉ là cho dù thử, hắn cũng không thể tiếp cận Tần Thiên, đừng nói chi là giảm đau.

- Vô ích... - Tần Thiên đứt quãng nói. – Ta... ta đã thử không ít...

- Nhưng mà...

- Chờ... tự khỏi... Ahhh! Ư...

Thân thể bạo tạc, huyết hoa văng khắp nơi, này là chứng gì? Là công pháp phản phệ sao? Thiếu chủ tu luyện công pháp tà môn nào, vì cái gì lại thành như vậy? Phó giáo chủ gấp đến mức giơ chân.

- Không có cách nào sao? Các ngươi ám vệ của hắn, lại trơ mắt nhìn chủ nhân của các ngươi như vậy?

- Phó giáo chủ, thuộc hạ đã tận hết sức mình, nhưng mà thứ này quái lạ, thuộc hạ không biết.

- Không biết! Cần các ngươi để làm gì hả?

- Tề thúc... Đừng trách họ...

- Tiểu Thiên, ngươi như vậy, ta phải làm thế nào bây giờ?

- Chờ...

Chờ, có cái gì khác ngoài chờ sao? Phó giáo chủ gấp gáp, nhưng hắn vô pháp làm gì được, cho nên hắn cũng rơi vào hoàn cảnh giống như Cảnh nhóm người trước đó, chỉ có thể đứng nhìn, vô pháp động một ngón tay.

Một canh giờ trôi qua đằng đẵng, khi đợt bạo loạn cuối cùng vừa dứt, Tần Thiên cũng đã đuối sức, nằm bẹp xuống thở dốc. Hắn mệt chết đi, lần nào đột phá cũng đau đớn không muốn sống, đã thế hắn còn phải giữ mình tỉnh táo, đừng để đột phá ra sai lầm, vậy thì sẽ không thể tấn cấp. Sau khi xong việc rồi liền buồn ngủ, ngủ được một giấc, vết thương lành lại nhanh hơn, hôm sau tỉnh dậy chẳng còn cảm thấy gì, ngay cả cái cảm giác sợ hãi đau đớn cũng bị quét đi đâu mất. Sau đó vài tháng chờ hắn quên đi, nó liền trỗi dậy nhắc nhở hắn, hắn không phải là người bình thường, công pháp của hắn cũng không phải người thường có thể thừa nhận nổi.

Càng tệ hơn, khi ở cả hai thế giới một lúc, muốn ở tại hai thế giới đều có công lực hùng hậu, hắn phải trải qua đột phá tra tấn hai lần.

Hắn tự giễu, mình có lẽ là thằng ngu nhất thiên hạ rồi.

Đầu óc mông lung, rất nhanh hắn liền ngủ mất.

******************************

Trên đời luôn luôn có tình huống phát sinh ngoài ý liệu.

Vài hôm trước Tần Việt đã rời khỏi giáo. Bạo loạn xảy ra, hắn phải đi dẹp loạn. Tuy nhiên cho dù đã cho người ở lại canh giữ, tổng đàn nhân số vẫn bị giảm đi không ít, cũng giảm đi không ít cường giả.

Cho nên tổng đàn xuất kỳ bất ý, bị công phá.

Tần Việt phải rời đi, hóa ra là một cách điệu hổ ly sơn. Mục đích của đối phương, liền là tổng đàn.

Tổng đàn bị tấn công, Thôi Tuấn lập tức kích hoạt trận pháp, ngăn cản địch nhân. Tuy nhiên thời gian chỉ có hai canh giờ. Thế địch mạnh, người chủ trì bảo hộ tổng đàn nhìn thấy tình huống hày, đã biết rất có khả năng thất thủ. Kẻ địch vừa đông vừa hung mãnh, người trong giáo lại không nhiều, số người có khả năng thì đã bị thương, tình huống trở nên nguy ngập.

Thôi Tuấn nhìn ra được tình huống không tốt, người đầu tiên hắn nghĩ tới là Tần Thiên, lúc này đang ở mật thất. Lập tức gọi người đến mật thất thông báo, Thôi Tuấn muốn đưa Tần Thiên cùng đi, tốt hơn hết là đưa Tần Thiên chạy khỏi Linh Thần giáo, trốn khỏi cảnh bị giam lỏng. Chỉ là mật thất trọng địa, một gã thợ thủ công như hắn không thể nào xông vào, cho dù có thuyết phục hay nói rõ tình huống hiện tại, hắn cũng vô pháp xông vào. Cuối cùng vẫn là phải để người có quyền lực hơn hắn đến mật thất, nói rõ bên ngoài có biến, rồi mời Tần Thiên cùng phó giáo chủ rời đi.

Phó giáo chủ nghe nói bên ngoài có biến đã muốn xông ra đánh một trận, chỉ là tay của hắn chưa khỏi, cầm đao kiếm được nhưng vẫn chưa hữu lực, nên hắn lực bất tòng tâm. Ám vệ của Tần Thiên công việc không phải là đối chiến, bọn họ biết được có biến, việc bọn họ cần làm là bảo hộ Tần Thiên, không phải lỗ mãng xông loạn. Lại thêm hiện tại Tần Thiên thương tích khắp người, huyết hoa đầy đất, ngất đi không tỉnh, bọn họ càng không thể lỗ mãng xông ra nơi nguy hiểm. Bọn họ cần bảo hộ Tần Thiên an toàn, đến nơi an toàn, tốt nhất là đến gặp được giáo chủ.

Phó giáo chủ liền cõng Tần Thiên ra bên ngoài, theo đường bí mật, rời khỏi tổng đàn. Những người còn lại phụ trách ở lại tổng đàn bảo hộ đẩy lùi địch nhân, cũng là để chặn lại một hướng, mở ra đường máu, để yếu nhân của giáo có thể rút lui an toàn. Phó giáo chủ đi theo con đường bí mật, ra hậu sơn, đi tới một khu rừng, bọn họ lại bị một đoàn người không biết từ nơi nào xông tới, muốn tại chỗ chém giết bọn họ. Phó giáo chủ nhìn thấy liền biết, trong giáo có gian tế, cho nên bọn họ mới biết được con đường này. Đoàn người tới công lực không kém, mà đoàn người của phó giáo chủ không đông, lại thêm hắn cùng Tần Thiên đều đang là người bệnh, không thể chiến đấu, cho nên đoàn người của phó giáo chủ rất nhanh rơi vào hạ phong. Tiếng gươm giáo vang lên trong rừng rậm, ánh lửa lóe ra khi hai kiếm chạm nhau, thêm mùi mồ hôi và mùi máu tanh hòa quyện lại, khiến cho không khí tăng thêm phần chết chóc.

Chiến đấu rất khốc liệt, Tần Thiên nửa điểm cũng không biết. Hắn đã đau quá ngất đi, hoàn toàn không biết được người xung quanh hắn đã vì bảo hộ hắn mà làm ra việc gì.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net