Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" tiểu tử, dám trộm đồ của ta" một đại hán gương mặt hung dữ đuổi theo một đứa trẻ ăn mày đằng trước
Đứa trẻ nhanh thoăn thoắt nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ sao có thể so sánh được với sức của đại nhân. Chẳng mấy chốc vị đại hán đã túm được áo cậu ta.
Đứa nhỏ không ngừng dãy dụa, cào cấu để tránh thoát. Đại hán bị như vậy liền tức giận, liền cho hắn một bạt tai, đẩy hắn ngã xuống đất rồi liên tục đá.
Đứa trẻ như đã trải qua nhiều lần bị đánh, vội ôm lấy những chỗ yếu hại, để cho đại hán đánh đập, khóe miệng cậu không ngừng rỉ máu nhưng không một lời kêu đau.
Bớt giận đại hán mới lật cậu bé lên, giật lấy túi tiền trong tay cậu.
" mẹ nó, bẩn thỉu" hắn nhổ một ngụm nước bọt xuống, đá thật mạnh một cái rồi mới bước đi
Một mình cậu ôm đầu vẫn nằm giữa đường, người người bước qua nhưng chưa từng có ai nhìn cậu, dù chỉ là một cái nhìn thương hại. Người đi đường giãn ra một khoảng cách tạo nên tấm chắn bao hãm một mình cậu bên trong, không ai có thể tiến đến
Thấy bản thân đã không còn bị đánh cậu mới từ từ mò dậy, trên người chằng chịt vết thương thâm tím. Cậu rất gầy, đôi mắt hốc hác, gương mặt bệch trắng vì thiếu dinh dưỡng. Xòe một bên bàn tay ra một đồng xu ở trong tay cậu. Giữ thật chặt, cậu hết sức đứng dậy, khập khiễng đi.
Đáng lẽ ra ở tuổi này nên được che chở dưới vòng tay cha mẹ, được hưởng ấm áp, hạnh phúc. Nhưng đối với cậu cuộc đời này chỉ toàn là bất hạnh và khổ đau. Một mình bươn trải kiếm miếng ăn sống qua ngày, Cuộc sống này thật khó khăn, thật lạnh lẽo. Cậu một mình tiến về phía trước dáng hình nhỏ nhắn cô đơn.
Tiến tới tiệm bánh bao, lấy đồng xu duy nhất mình có đổi một chiếc bánh bao
"Mụ, con về rồi"
"Mụ, hôm nay con đã làm việc thật chăm chỉ. Người ta cho con bánh bao này mụ, người mau ăn"
"Mụ, bánh bao vẫn còn nóng hổi, người ăn đi"
Cậu bé tiến đến phía người phụ nữ đang nằm, cậu gọi mãi nhưng không thấy mụ trả lời. Bỗng cậu cảm thấy hốt hoảng vô cùng
" Mụ, người đừng làm con sợ!"
" mụ mụ, mau dậy"
Chạm vào cơ thể người phụ nữ lay lay. Cậu chỉ cảm thấy cảm giác lãnh lẽo truyền đến. Chẳng biết từ khi nào người phụ nữ đã không còn hơi thở.
"Mụ, ngươi lạnh sao?"
" Để ta ôm ngươi, mụ ngươi mau mở mắt nhìn ta?"Cậu bé cúi người nằm xuống dùng thân thể gầy guộc của mình sưởi ấm cho thân thể đã cứng ngắc bên cạnh
Nắm lấy đôi bàn tay mụ cậu xoa xoa, nắn nắn. Giọng nói nghẹn ngào phàn nàn
" Sao mụ lại để tay lạnh như vậy? Ngươi làm ta lo lắng đấy!" Nước mắt không tự chủ cứ như vậy từ hốc mắt đỏ hoe lăn dài xuống.
Nhưng cậu có nắm như thế nào, có ôm chặt như thế nào thì mụ cũng chẳng phản hồi lại cậu. Thân thể bên cạnh vô tình tỏ ra luồng khí lạnh lẽo đâm thẳng vào trái tim cậu.
Cả bầu trời to lớn như bị sụp đổ. Động lực và nguồn sống của cậu như bị rút đi. Cho dù bị đánh đau, bị hoàn cảnh ép buộc đến cùng cực cậu cũng chưa từng một lần khóc. Bởi cậu biết đằng sau sẽ có mụ an ủi cậu, tin tưởng cậu luôn kiên cường và nhất định sẽ chiến thắng. Nhưng giờ đây mụ đã không còn. Cậu hét lên một tiếng đau đớn tuyêt vọng, nước mắt như thác tràn ra. Cậu đã không còn người thân trên đời, đã không còn ai là lý do cho cậu kiên cường, lo lắng.
Ôm lấy thi thể lạnh lẽo. Cậu ôm thật chặt không có ý định buông. Tại sao lại để cậu sống rồi hành hạ cậu, cho cậu trải qua hết đau khổ này đến đau khổ khác, tại sao lại để cậu một mình.

Cứ như vậy, cậu ôm thi thể cả một đêm.
Khi trời tờ mờ sáng, hình bóng một cái tiêu hài tử nôi một cái cáng, bên trên nằm một người phụ nữ, hình bóng cô đơn tiến về phía rừng sâu
Khuôn mặt cậu vô cảm, nhợt nhạt đôi mắt sưng vù đỏ hoe chứng tỏ cậu đã trải qua những gì.
Nhìn người phụ nữ dưới đất sâu. Đôi mắt cậu tràn đầy yêu thương lưu luyến
" Mụ, ngươi sẽ chẳng thể vứt bỏ ta đâu."
" Mụ, chúng ta đã móc nghoéo rằng dù ở đâu ngươi cũng không dời ta"
" Mọi lần đều là ngươi đi tìm ta, lần này hãy để ta tìm ngươi".
Lau nước mắt, cởi chiếc áo còn sót lại trên người cho người phụ nữ đang nằm.
Tự tay mình bốc những vốc đất chôn cất người phụ nữ. Mặc cho bàn tay ma sát đến chảy máu, móng tay đứt gãy, cậu vẫn không chút dừng lại. Khi đã xong cậu như cái xác không hồn cậu tiến về phía vực núi.
Không một chút suy nghĩ đắn đo, cậu gieo mình xuống. Kết thúc tại đây thôi, sống đối với cậu chỉ là một sự tra tấn.

Mộc Dao tiếp nhận kịch bản, cảm thán cái này nam chính quả là quá đáng thương, chưa kịp lộ diện đã con mẹ nó nghẻo.
Mộc Dao thân thể nhanh hoắt từ bên trên nhảy xuống ôm lấy thân hình gầy gò của hắn bay lên trên.
Cô còn chưa lần nào ra trận mà đã phải nhảy núi như thế này đâu. Cảm giác rất mụ mại phê, thời tiết lạnh giá thêm tốc độ lao xuống làm mặt cô bị gió tạt vào vô cùng tê buốt.
Cậu bé ngẩn lên nhìn người thiếu nữ trước mắt. Người trước mắt tầm 12_13 tuổi. Là cái nữ hài mỹ lệ nhất mà cậu từng gặp. Gương mặt cô thanh thoát, đôi mày cất chứa sự kiêu ngạo,
Đôi mắt phượng như ngàn vì sao sáng chói.
Mộc Dao đưa hắn lên trên, không một lời cứ thế dắt tay hắn đi. Nam chính vùng vằng tránh thoát, hắn như một con thú nhỏ xù lông hung dữ lại một lần lao về phía vách núi
Mộc Dao liền mụ mại phê. Một hai lời không nói liền muốn tìm chết. Cái này mẹ nó nam chính kỳ hoa nhất mà Mộc Dao từng gặp. Không phải nam chính đều là mấy cái tâm chí kiên định, một cái đỉnh thiên lập địa người sao? Cái này gầy gò nhem nhuốc nam chính có phải là bị thế giới chi thần bỏ quên không?
Lại một lần lao xuống ôm hắn. Nhưng lần này cứu người đâu dễ dàng. Biết ý đồ của Mộc Dao, nam chính liền dãy dụa thoát khỏi vòng tay cô đạp rồi cắn. Mộc Dao trong lòng muốn vứt bỏ tên tiểu tử thối này. Sức lực đâu ra lớn như vậy cắn chảy máu tay cô.
Mộc Dao liều mạng ôm hắn thật chặt.
Thấy nam chính quá không hợp tác, Mộc Dao liền như vậy một quyền vào cổ hắn
Quả nhiên hắn như vậy ngoan ngoãn nhắm mắt ngất đi.
Nhìn nam chính chỉ mặc mỗi chiếc quần, thân trên gầy gò tím tái, Mộc Dao liền vội cởi áo choàng mình ra đắp cho hắn.
Rồi bế hắn lên như bế công chúa, nhún một cái cô liền biến mất.
Đến một cái nhà trọ cô đi vào, đặt nam chính lên giường, cô trói tứ chi của hắn vào bốn góc giường, đắp chăn cho hắn.
Nếu không trói hắn lại, cô sợ rằng khi hắn tỉnh, một lời không nói liền nhảy từ cái trọ này xuống. Nam chính tử ý quá lớn, hắn như vậy tiểu trải qua không ít sự lạnh lùng của người đời, tận mắt chứng kiến mụ mình chết, rồi tự tay chôn cất người mình yêu quý nhất, cũng là người thân duy nhất. Để quên đi cái này thời kì phải cần một thời gian dài.

Hôn mê cả nửa buổi, cuối cùng nam chính cũng tỉnh lại
Hắn mở mắt ra, cảm nhận được sự ấm áp trên người, nhưng tay chân hắn tê liệt, nhích một chút phát hiện hắn đã bị trói.
Thấy hắn đã tỉnh Mộc Dao mở miệng hỏi hắn
" Ngươi tên gì?" trong kịch bản cũng không có nhắc đến tên nam chính. Vì vừa ra trận nam chính đã chết, nam chính chết đồng nghĩa với việc cốt truyện dang dở.
Mộc Dao vò đầu bứt tai, cứ như vậy một chút thông tin của nam chính cô cũng không biết. Cái này nhiệm vụ quá sâu, quá hố người.
Đôi mắt hắn trống rỗng, hốc mắt không tự chủ rơi ra nước mắt
" Ta muốn đi tìm mụ"
Mộc Dao một bộ vô tình nói
" Mụ ngươi đã không còn"
" Ta biết, vì vậy ta muốn đi theo mụ"
Trong mắt hắn tối om như mực không chút điểm sáng
Mộc Dao liền đoán được hắn sẽ như vậy nói, cô hỏi ngược lại hắn
" Ngươi biết mụ ngươi vì cái gì chết sao?"
Nam chính ánh mắt mơ hồ nhìn lại, không đợi hắn mở miệng Mộc Dao liền nói
" Là vì ngươi"
" Nàng biết nàng là gánh nặng của ngươi, nàng biết nàng không chăm sóc nổi ngươi vì vậy nàng lựa chọn ra đi để ngươi có thể dễ dàng hơn. Ngươi sẽ không phải nhịn đói nhường nàng đồ ăn, ngươi không phải bị đánh để lấy đồ ăn cho nàng. Tất cả những gì ngươi làm nàng đều biết hết"
" Nàng yêu ngươi, vì vậy mới lựa chọn ra đi, nhịn đói thật nhiều ngày để dành đồ ăn cho ngươi, nói dối với ngươi là nàng được người tốt cho. Đồ ăn ngươi cho nàng, nàng đều bí mật dấu đi không ăn"
" Nàng yêu ngươi muốn người sống tốt hơn nên mới hi sinh thân mình. Chẳng lẽ người muốn cái chết của mụ ngươi là vô ích. Nếu thực sự yêu ngươi mụ nhất định không được chết bởi mạng ngươi là do mệnh mụ ngươi đổi lấy".
Trong kịch bản từ lâu mẫu thân nam chính đã bệnh nặng, bản thân mang bệnh cộng thêm mùa đông lạnh giá làm thân thể thêm suy kiệt, biết mình không sống được bao lâu, thương nam chính ngày ngày vất vả tìm ăn, mỗi ngày thân thể chồng chất vết thương mẫu thân nam chính vô cùng thương sót. Lựa chọn ra đi cũng là kết quả sáng suốt. Nhưng bà không thể ngờ được rằng bà chính là nguồn sống của hắn, mất đi bà hắn mất đi nơi lương tựa an ủi tâm hồn. Hai mẹ con nương tựa lẫn nhau cùng nhau trải qua mọi khổ ải tình cảm gắn bó như vậy một người ở lại, một người ra đi thực không công bằng.
Nam chính nghe được những lời Mộc Dao nói khóc nấc lên, hắn quằn quại đau khổ.
Mộc Dao đóng cửa phòng để hắn lại một mình an tĩnh đôi khi chỉ có chính bản thân mới có thể tự chữa lành được vết thương của mình .
Đợi trong phòng ngừng tiếng khóc cô mới bước vào, nam chính an tĩnh nhắm mắt nằm trên giường khuôn mặt hắn nhợt nhạt môi không chút huyết sắc.
Mộc Dao nghi ngờ tiến lại gần nam chính ấy vậy mà hôn mê, hắn là bị đói mà hôn mê.
Vội vàng cởi bỏ trói cho hắn, Mộc Dao pha chút nước đường đút cho hắn. Con hàng này hôn mê ngậm chặt miệng không hé làm Mộc Dao không cách nào đút nước đi vào, thấy vậy Mộc Dao cũng không nương tay, bóp miệng hắn đổ nước vào. Nửa đêm con hàng này lại sốt cao không lùi Mộc Dao liền ở cạnh hắn bận rộn.
Chăm chút cả buổi, sáng hôm sau hắn đã tỉnh.
Chân tay hắn đã được cởi trói tự do hoạt động. Hắn nghiêng người nhìn xung quanh căn phòng, căn phòng rất ấm áp nhưng chỉ có mình hắn cơ thể hắn bỗng lạnh lẽo dần, đôi mắt dần sâu thẳm đen tối. Nhưng cửa phòng bỗng mở ra một thân ảnh tiến vào, là một cái vô cùng xinh đẹp nữ nhân. Đôi mắt hắn dần dần có tiêu cự nhìn chằm chằm người con gái trước mặt.
Hắn chống người ngồi dậy, Mộc Dao cầm bát cháo đưa cho hắn
"Cầm lấy ăn"
Nam chính cầm lấy bát cháo xúc ăn, vừa ăn hắn vừa ngước nhìn người con gái bên cạnh như sợ cô dời đi
Mộc Dao nhìn hắn hỏi
"Ngươi tên gì"
Nam chính lắc đầu, rồi lại gật đầu
" Mụ mụ gọi ta là bảo bảo"
Mộc Dao trợn mắt
" Liền không còn cái tên nào khác?"
" Có người gọi ta tiểu tử thối còn có tên hèn hạ, tiện nhân, xú tiểu tử".
Mộc Dao cũng không có ý định đặt tên cho hắn nhưng không đặt tên sau này giao tiếp cũng là một vấn đề. Bên trên kịch bản cũng không nhắc đến tên hắn bởi chưa kịp phá xác đã mất mạng
" Ta họ Mộc, sau này người đi theo ta liền lấy họ Mộc, tên Mộc Khởi Nguyên"
Nam chính nghe thấy cái tên mà mơ màng lẩm bẩm, biết hắn không hiểu Mộc Dao nói thêm
" Mộc Khởi Nguyên ngụ ý làm lại từ đầu".
Mộc Khởi Nguyên nghe tên liền nở nụ cười lộ ra hàm trắng toát.
" Vậy ta nên gọi ngươi là gì?" Mộc Khởi Nguyên nhìn lên Mộc Dao hỏi
" Ta gọi Mộc Dao, ngươi sau này gọi ta a tỷ, từ nay về sau chúng ta người một nhà." Nhiệm vụ của cô chính là đánh thức nam chính, bảo vệ, làm bàn tay vàng của hắn. Để tiện liền làm người một nhà sau này theo hắn cũng không cần lý do.
Nghe đên hai chứ người nhà Mộc Khởi Nguyên không tự chủ lại tươi cười. Bên cạnh Mộc Dao hết chịu nổi
Bình thường nam chính như vậy cười chính là hoa thường nguyệt thẹn nhưng cái này nam chính tuyệt không. Nhìn đầu tóc rối bời của hắn, một thân rách nát quần áo bẩn bẩn thỉu thỉu. Mộc Dao nổi lớp da gà. Một cái như vậy người nở nụ cười với cô liền giống như một tên điên vậy.
Đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc hắn, một trận cứng cáp vô cùng tóc.
" Ăn xong ngươi liền tắm rửa một trận đi"
" Không muốn tắm" Mộc Khởi Nguyên một bộ phản ứng
Mộc Dao:"..."
" không nghĩ tắm rửa? Ngươi có biết bộ dáng ngươi giờ rất xấu sao? Toàn thân đều có mùi?" Mộc Dao giọng ghét bỏ như vậy bẩn còn không muốn tắm. Cô vậy mà cứu được nam chính lười tắm. Mẹ nó kì hoa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC