chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

gió lớn bắt đầu điên cuồng gào thét, không khí xung quanh như bị ép chặt
Gió lốc tứ tung.
Một vầng sáng bao quanh Mộc Khởi Nguyên, tạo thành một vòng tròn bảo vệ. Những cái kia kiếm khí đụng vào bị chặn đứng bên ngoài. Bên trong Mộc Dao được vầng sáng che trở cảm nhận được thân thể cô vết thương dần khép lại.
Mộc Khởi Nguyên hét lên một tiếng đôi mắt tinh hồng liền có máu chảy xuống, một đóa hoa sen kiều diễm liền xuất hiện giữa mi tâm. Hắn lúc này như một yêu nghiệt hạ phàm, gương mặt túc sát lạnh lẽo.
Toàn bộ cảnh vật ngoài vầng sáng bị tiếng hét này nghiền thành bột mịn, xung quanh liền hoang tàn, ám vệ cũng không còn một ai.
Giây phút này Mộc Khởi Nguyên thực băng lãnh, đôi mắt lan tràn huyết tinh, mặt mày hắn non nớt nhưng mang theo gì đó lạnh thấu xương hơi thở. Hắn dần cúi mặt xuống nhìn thấy Mộc Dao đã không còn nguy hiểm, lúc này mí mắt hắn mệt mỏi rũ xuống, gục trên người Mộc Dao ngất đi. Cái kia yêu diễm hoa sen dần dần chìm xuống như chưa từng xuất hiện
Một cái tiểu ngoan đồng lão nhân gần đó nhưng không bị lực lượng của Mộc Khởi Nguyên tổn thương đến. Ánh mắt hắn tràn đầy thú vị nhìn tiểu hài tử ngất đi, hắn tiến đến bế Mộc Khởi Nguyên đi nhưng bị Mộc Dao người đầy vết thương cản lại
" Ngươi định làm gì? Mau thả ta tiểu đệ" Mộc Dao lạnh lùng nhìn lão ngoan đồng, trông hắn vô cung lôi thôi, quần áo rách nát, nhưng đôi mắt lại khác thường sáng quắc minh mẫn. Giữa mi tâm hắn một bông hoa sen đỏ vô cùng thoát tục.
Lão ngoan đồng quay người nhìn Mộc Dao, đôi mắt lóe lên một vệt sáng
" Vậy thì cùng nhau đi"
Tay hắn búng ra một luồng khí trắng tốc độ vô cùng nhanh lao về phía Mộc Dao. Mộc Dao lắc mình né tránh nhưng vệt sáng như có ý thức dùng hết tốc lực bay về phía cô. Mộc Dao cơ thể vốn bị thương càng thêm chật vật một chút đã bị trúng chiêu ngất đi
Lao ngoan đồng không biết từ đâu lấy ra một chiếc bao nhét Mộc Dao vào trong. Một bên vác Mộc Khởi Nguyên, một bên vác Mộc Dao rất thoải mái nhàn nhã lên đường.
Mộc Dao hôn mê cả buổi, cô bị choáng mà tỉnh lại phải biết rằng cái tư thế đầu hướng xuống dưới này có bao nhiêu khó chịu.
Máu cứ thế hướng đỉnh đầu hội tụ cô có thể cảm nhận được gân xanh đang nổi lên. Bị nhốt trong bao tải nên cô cũng không biết rằng bản thân đang được đưa đi đâu xung quanh cô chỉ một màu tối um
Mộc Dao vùng vẫy muốn cho lão ngoan đồng biết cô đã tỉnh.
Lão ngoan đồng phát giác ra cô đã tỉnh nhưng không có bỏ xuống cứ như vậy không phản ứng chỉ là thêm phần ôm chặt tiếp tục bước

Mộc Dao tức giận, cứ như vậy đầu hướng xuống cô không chịu nổi càng thêm ra sức vùng vẫy.
Lão ngoan đồng mặt không đổi sắc vỗ nhẹ vào bao tải một cái Mộc Dao cứ như vậy cứng đơ không cử động. Lão ngoan đồng vậy mà điểm huyệt cô, cái này mẹ nó thất đức lão ngoan đồng, Mộc Dao nghiến răng ken két.
Đi một đoạn đường cuối cùng lão ngoan đồng cũng dừng lại, hắn giải huyệt, rồi buông cô xuống.
Lão ngoan đồng từ thắt lưng rút ra một bình rượu uể oải ngồi xuống đối diện nhìn bên cạnh mình Mộc Khởi Nguyên, hắn không có chút nào hứng thú Mộc Dao trong bao tải.
Ngửi thây mùi rượu nồng, Mộc Dao biết Lão ngoan đồng đang gần cạnh mình.
Cô mở miệng
" Ngươi là ai, ngươi muốn làm gì?".
Đợi một hồi không thấy đối phương phản hồi, Mộc Dao càng thêm điên đầu. Cô vặn vẹo tìm được trong áo một cái dao găm nhỏ liền rạch tải chui ra.
Bên ngoài đã tối, cô đang trong một ngôi miếu hoang, lão ngoan đồng ngồi đối diện cạnh đống lửa đang cháy. Nhìn vào cái này lão tử Mộc Dao cay con mắt. Hắn toàn thân rách nát, trên thân thể không phải là quần áo mà chỉ là một đống bùi nhùi loang nổ vết rách. Giày dép đều thủng lộ cả ngón chân. Nhưng đôi mắt của hắn đặc biệt sáng lóa, minh mẫn.
Hắn nhìn về phía Mộc Khởi Nguyên không chút nào quan tâm phía bên này. Mộc Dao cảm thán thường mấy cái lão già bẩn thỉu, khó tính, cao ngạo này chính là một cái vô cùng ngưu bức người. Vốn là một tay có thể che trời nhưng thích mần mò lên núi ở ẩn, xuất thần nhập hóa. Mộc Dao nâng lên cảnh giác, loại người này tính cách có chút cổ quái, không cẩn thận chọc phải chính là phải chết
Biết hắn ngó lơ cô, Mộc Dao liền đổi cách thức hỏi, cô một bộ ghét bỏ
" Ngươi không phải chính là một tên chuyên bắt cóc tiểu hài tử đi"
" Như vậy nghiện rượu, chẳng lẽ là muốn bán chúng ta lấy tiền mua rượu"
Lão ngoan đồng cho Mộc Dao một ánh mắt, vẻ mặt khinh thường.
" Một kẻ có tâm ma, một kẻ 1 sắp chết, hai cái người các người có vứt ngoài đường cũng không ai nhặt"

Nghe được lời lão tử nói, Mộc Dao có chút bất ngờ. Cái kia sắp chết người chắc chắn chính là cô, còn cái kia tâm ma không phải là đang nói đến Mộc Khởi Nguyên đấy chứ? Mới vừa rồi bạo phát cơ thể hắn phát ra lực lượng kinh người cô nghĩ rằng đây chính là buff vốn có của nam chính. Chẳng lẽ đó là tâm ma thức tỉnh? Mộc Dao trong lòng run một cái. Nam chính nhất định phải cứu vớt thế giới, một cái chính trực người. Giờ nam chính có tâm ma, một ngày tâm ma bạo phát liệu hắn có giết hại hết người trong thế giới này không. Cái nhiệm vụ này mẹ nó thật khó chơi
" Người nói cái người tâm ma kia là cái này tiểu hài tử?" Mộc Dao thử thăm dò hắn

" Người có mắt đều nhìn ra, như vậy rõ ràng" Lão ngoan đồng lại một lần liếc mắt
Thấy thái độ của Lão ngoan đồng Mộc Dao ngứa ngáy cảm thán. Người cho rằng ai trên thế giới này đều lợi hại như ngươi, nhìn cái ra ngay. Câu trả lời của lão ngoan đồng cũng đã thừa nhận nam chính có tâm ma.
" Vậy ngươi đưa chúng ta đi là muốn làm gì?" Nàng cùng cái này lão tử không thù không oán, cũng không quen biết. Nói Mộc Khởi Nguyên quen hắn thì càng không thể. Cứ như vậy không hiểu sao bắt đi hai cái tiểu hài tử chỉ có thể nói hắn cảm thấy hứng thú. Thấy thái độ của hắn với Mộc Khởi Nguyên Mộc Dao xác định lão tử có ý đồ với Mộc Khởi Nguyên.
" Bắt liền bắt, ta đang thiếu hai cái hài tử giặt đồ"
Lão ngoan đồng vô cùng vô lại, lời lẽ hùng hồn, tùy ý. Hắn ném bình rượu trong tay về phía Mộc Dao
" Ngươi uống hết nó, ta sẽ cho ngươi biết cách diệt tâm ma hắn".
Lão ngoan đồng là đang lợi dụng Mộc Khởi Nguyên để mẹ nó sai bảo nàng. Mộc Dao nghiến răng lão ngoan đồng này đúng là biết cách nắm điểm yếu người khác. Nhưng hắn chủ động diệt tâm ma cho Mộc Khởi Nguyên cũng chính là ý muốn của Mộc Dao. Có người chủ động muốn cứu chữa, cô không phải khổ sở tìm cách. Nhưng  Mộc Dao vẫn hơi chút lo lắng về thực lực của hắn.
" Lão tiền bối, ngươi đừng tưởng ta là tiểu hài tử mà trêu đùa. Ngươi nói muốn diệt tâm ma là diệt. Ngươi đâu phải là võ lâm minh chủ Lý Lan Phong."
Lý Lan Phong chính là võ lâm minh chủ mới nhậm chức. Giang hồ đồn rằng hắn vô cùng lợi hại một mình tiêu diệt trăm người Ma Giáo, tiến vào ảo cảnh lấy Minh Long Thần Kiếm, được thần kiếm nhận làm chủ. Nghe đồn hắn từng có tâm ma nhưng tâm ma rất nhanh đã bị hắn bế trụ bức ra ngoài. Ở đây Lý Lan Phong tồn tại như một cái thần
Lão Ngoan đồng khinh thường xùy
" Lý Lan Phong tính là cái gì, ta một chưởng liền cho hắn quỳ, Ngươi tiểu hài tử cũng biết thật nhiều hơn nữa còn là một cái ranh ma. Đã không tin lời ta, lão tử ta liền không cho các người cơ hội"
Lão ngoan đồng giơ ra ngón tay trỏ ngoắc một cái, bình rượu đang ở dưới đất bay lên, hắn cố tình để tốc độ bay chậm để xem phản ứng Mộc Dao. Khi nó đang từ từ bay về phía Lão Ngoan đồng thì Mộc Dao ở góc lao ra chặn lấy. Nàng vẻ mặt tươi cười, nịnh nọt
" Lão tiền bối không cần như vậy tức giận, chỉ là một bình rượu, ta có thể uống"
" Ngươi thực sự rất giả tạo" Lão ngoan đồng một bộ rất ghét bỏ
Mộc Dao:"..."
Mẹ nó, còn không phải ngươi cố tình thả chậm để muốn nhìn ta giả tạo thế nào sao.
Cầm bình rượu lên Mộc Dao đi về phía Mộc Khởi Nguyên, Mộc Khởi Nguyên hiện tại vẫn mê man, thấy hắn vết thương không có gì đáng ngại Mộc Dao cũng bớt lo, hơn nữa còn có cái này lão yêu ở đây Mộc Dao yên tâm đưa rượu lên tu. Mùi rượu vô cùng khó uống, vừa chát vừa đắng, hơn nữa còn rất nồng.
Rượu chui xuống cổ họng cảm giác nóng rát trào dâng tựa như nước sôi, phỏng rộp từng lớp da cảm giác bỏng rát khiến Mộc Dao chảy nước mắt. Cô lập tức muốn nhổ cái này rượu ra. Nhưng đột chiên một cánh tay giữ lấy cô cằm, Mộc Dao muốn né tránh, bàn tay kia lại thêm tăng lực gắt gao bắt lấy cằm cô ép khuôn miệng mở ra.
Mộc Dao cảm thấy một lượng lớn rượu đang được đổ vào miệng cô. Mặc cho cô sặc sụa, cái kia cánh tay vẫn cứng rắn ép chặt cho đến khi rượu trong bình hết cánh tay mới nới lỏng. Mộc Dao lăn ra đất không ngừng ho khan, cô cảm thấy thứ mình uống không phải là rượu nó tựa như những mũi dao sắc nhọn đâm xuyên cổ họng. Gương mặt cô vặt vẹo đau đớn, cơ thể co lại.
Khi rượu đã xuống dạ dày cảm giác đau đớn liền giảm bớt. Nhưng không đầy một lúc sau toàn thân cô trở nên nóng bỏng. Hơi men từ trong dạ dày phả ra cô có thể cảm nhận hơi thở của mình mang theo nhiệt độ. Càng lúc, cơ thể càng trở nên nóng rực tựa như đang đứng cạnh lò lửa. Thân thể không ngừng tăng nhiệt, một thân quần áo chưa đầy một lúc đã ướt nhẹp, cảm giác dính dính khó chịu vô cùng
Bên kia Lão Ngoan đồng một mặt thản nhiên nhìn Mộc Dao lăn lộn.
Mộc Dao nằm trên mặt đất khuôn mặt dữ tợn, lăn qua lăn lại, cô cắn chặt môi, một tiếng cũng không kêu la.
Rượu này chính là bình mà Lão ngoan đồng đang uống dở hẳn là không có vấn đề. Nhưng rượu này quá mạnh Mộc Dao cảm giác nàng như đang trong một cái lò hầm đi.
Một lúc sau cơ thể Mộc Dao hạ nhiệt. Hàn khí lan tỏa, vừa mới nóng lực Mộc Dao lập tức toàn thân lạnh lẽo nổi da gà. Cơ thể tựa như ngâm mình trong nước đá. Bờ môi cô run run thâm tím. Cảm giác tê buốt khiến các cơ bắp co lại đau đớn. Khó chịu đến nỗi Mộc Linh chỉ nghĩ muốn chết đi.
Cơ thể không tự chủ xê dịch về phía Mộc Khởi Nguyên tìm nguồn ấm. Ôm Mộc Khởi Nguyên, Mộc Dao mới thêm chút thoải mái.
Nhận thấy bất thường Mộc Khởi Nguyên tỉnh lại liền thấy toàn thân như ôm một cục đá lớn. Một cánh tay ngang qua ôm chặt lấy hắn. Nhìn về bên cạnh thấy Mộc Dao cả người cô phát ra hàn khí lạnh lẽo.  Thấy Mộc Dao không ổn Mộc Khởi Nguyên lo lắng
" A tỷ, ngươi làm sao?"
" A tỷ, đừng làm ta sợ"
Chẳng biết lúc nào ngôi miếu hoang chỉ còn hai người bọn họ, lão ngoan đồng kia đã biến mất từ túc nào.
Mộc Khởi Nguyên thấy Mộc Dao đau đơn liền khóc nấc lên, hắn không biết làm sao để giúp Mộc Dao, chỉ có thể tiến lại gần ôm cô thật chặt, truyền cho cô chút hơi ấm
" A tỷ, ngươi đừng xảy ra chuyện gì"
" Ngươi mà dời bỏ ta, ta liền không tha cho ngươi"

Một nóng, một lạnh không ngừng qua lại giày vò. Đến hửng sáng mới có chút ổn định
...
Đám người truy sát Mộc Dao biến mất không thấy


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net