Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình trí thức vs Ngô chính trực.

.

Muộn Du Bình đỡ tôi dậy rồi chúng tôi đi tiếp. Đây là lần thứ hai tôi tới rừng mưa nên dọc đường đi rất thuận lợi, mỗi khúc ngoặt có mấy cây đại thụ tôi cũng nhớ rõ, A Ninh nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh. Có thể trước kia tôi yếu thật, yếu đến nỗi cả A Ninh cũng phải khinh bỉ.

Tôi và Bàn Tử vừa đi vừa tán dóc, mỗi lần bắt gặp xác động vật gì đẹp đẹp, tôi lại chụp cho hắn ta tấm ảnh. Một mình Muộn Du Bình đi phía trước cũng nhàm chán, thấy chúng tôi chơi vui vẻ, hắn cũng muốn chụp ké một bức. Ba chúng tôi tìm thấy một bộ xương cao cỡ nửa thân người, bèn kêu Phan Tử chụp cho chúng tôi một bức ảnh tập thể. A Ninh nhịn không được mở miệng chửi: "Ê tôi nói này, đám đàn ông các người có thể đáng tin cậy hơn không, chúng ta đang đi du lịch hả?"

"Cô nương, đấy là do cô không có bản lĩnh." Tôi bước tới selfie cùng cô một tấm, "Cô nhìn xem, nơi đây non nước hữu tình, không chụp ảnh chẳng phải quá lãng phí camera sao? Nào nào, chụp thêm một tấm nữa nhá!"

A Ninh trừng mắt với tôi, mắng một câu đồ điên rồi bỏ đi. Bàn Tử đi đến nghiêm túc hỏi: "Ngô Tà, sao tôi cảm thấy ngủ một giấc dậy cậu như trở thành một người khác hoàn toàn, ngày hôm qua còn bị rắn mào gà dọa tè ra quần, hôm nay đã có hứng chụp ảnh. Bàn gia cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, trước tiên cậu cách xa tôi ra, chờ tôi thương lượng với Tiểu Ca xong xuôi sẽ đi tìm cậu."

Muộn Du Bình không thèm quan tâm, vác hẳn cây đao trên vai mà đi.

Đi được một lát, chúng tôi liền nghe thấy thanh âm trên cây, tôi biết đó là một con trăn gấm vàng lớn, hồi trước sợ quá nên chưa kịp chụp lại, lần này tôi nhất định phải chụp một pô. Khi chúng tôi đang nói chuyện, con trăn lớn đã bò đến trước mặt, tôi lấy ra máy ảnh bấm 'tách' một tiếng, nó khẽ giật mình rồi lùi về sau.

"Quái lạ, con trăn này sợ âm thanh à?" Bàn Tử khoác vai tôi: "Thiên Chân, sau này cậu chẳng cần mang theo vũ khí nữa, chỉ cần đem mười cái camera bấm tanh tách mấy con rắn mào gà này, Bàn gia nghĩ chúng nó kiểu gì cũng bị dọa chết."

"Anh nhiều chuyện quá." Tôi và Muộn Du Bình nhìn nhau, đồng thời gật đầu. Sau đó chúng tôi cũng mặc kệ đám Bàn Tử có đuổi kịp hay không, vội vàng cắm đầu chạy như điên được hai trăm mét mới dừng lại. Tôi mệt đến sắp tắt thở, Muộn Du Bình vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí hắn còn khui đồ hộp hỏi tôi có ăn không.

Bản lĩnh, chỉ anh là có bản lĩnh.

Đám Bàn Tử đuổi theo thấy chúng tôi đang ngồi ăn, tức đến mức không biết nói sao. Phan Tử không giận tôi, chỉ có Bàn Tử đứng một bên giận dỗi. A Ninh bước tới quan sát hai lượt rồi kết luận: "Tôi cảm thấy hai người... hơi kỳ quặc, tôi nhớ là..."

Cô còn chưa nói xong, một con rắn mào gà núp sau tảng đá dưới chân chúng tôi lao ra cắn vào động mạch cổ của cô. A Ninh ngã nhoài ra sau, chỉ trong vài phút đã tắt thở. Muộn Du Bình xử lý xong con rắn mào gà, tôi bước tới xem xét tình hình A Ninh.

Con rắn mào gà này xứng đáng bị trừ lương, hạng nhân vật quần chúng mà cũng dám đoạt đất diễn, ít nhất cũng phải để nữ phụ nói cho xong lời kịch đã chứ. Tôi thở dài, dọn thi thể của A Ninh xong, khóe mắt liếc thấy một màu đỏ.

Tôi không thèm quay đầu lại, chỉ rút Đại Bạch Cẩu Thối ra chém chết một con rắn mào gà.

Bàn Tử vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Thiên Chân, hóa ra cậu chính là một cao thủ, tốc độ ban nãy làm sao có thể đạt được?"

Nhưng Muộn Du Bình lại nghiêm khắc nói: "Chậm."

"Tiểu Ca, anh nói vậy là không đúng." Bàn Tử nhìn Muộn Du Bình, "Nếu Ngô Tà so với anh thì chắc chắn vẫn chậm hơn, nhưng nếu so với người thường, cậu ta thứ hai cũng hiếm ai chủ nhật mà. Thiên Chân, tôi nể cậu."

Tôi méo miệng, không ngờ ngày xưa Vương Bàn Tử lại nói nhảm nhiều như vậy.

Chỉ có một mình Phan Tử đang chìm trong bi thương: "Tiểu Tam gia, chi bằng chúng ta chôn cô ấy tại đây luôn đi."

"À đúng đúng đúng, vẫn còn một thi thể ở đây mà." Tôi bày ra dáng vẻ đau buồn, giọng nói cũng chậm lại: "Không được, tôi không đồng ý, tôi phải đưa cô ấy đi tìm cung Tây Vương Mẫu."

Muộn Du Bình cười ra tiếng, Phan Tử nhìn xung quanh rồi hỏi tôi: "Tiểu Tam gia, ngài đang đóng phim thần tượng hả? Quanh đây đâu có camera nào."

Bàn Tử ngồi xuống, bắt đầu làm mẫu cho tôi cách diễn phim thần tượng. Phan Tử đào hố, tôi và Muộn Du Bình là hai người duy nhất có năng lực ở hiện trường, hiện giờ đang trao đổi ý kiến.

"Đi tiếp không? Tôi nhớ cách đây không xa."

Muộn Du Bình gật đầu: "Đi. Lỡ như vẫn ngọc là cửa thông qua thì sao?"

Tôi khẽ lùi về sau: "Tôi... tôi phải cùng anh đi vào đó à? Bên trong còn có một bà già nữa."

Hình như đoạn này hắn đã quên mất: "Bà già nào?"

Xin để lại lời khuyên chân thành cho mọi người, khi xuyên qua làm ơn đừng mang theo đồng đội có trí nhớ kém, nếu buộc phải mang theo, bạn hãy đem cả cuốn hồi ký, bởi vì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể quên sạch bạn là ai.

Tôi cõng A Ninh đi tiếp con đường dẫn vào sâu trong rừng mưa, mỗi lần gặp phải rắn mào gà, Muộn Du Bình chỉ cần một nhát là xử lý xong. Đi không bao lâu, chúng tôi đã tìm được cửa vào. Tôi nhờ Phan Tử cõng A Ninh, còn mình lấy ra thuốc nổ trong túi Bàn Tử để nổ tung cửa đá. Muộn Du Bình cầm đao đi cuối đội ngũ, nóng quá nên hắn cởi mũ xuống.

—— Đoạn đường này đối với Bàn Tử và Phan Tử là thám hiểm, còn đối với tôi và Muộn Du Bình chỉ là du lịch nghỉ mát mà thôi. Bọn họ làm sao hiểu được sự nhàn nhã của chúng tôi.

Cả quãng đường thuận lợi, chúng tôi tới doanh địa mà đám người chú ba bỏ lại. Dựa theo cốt truyện, đêm nay sẽ xảy ra một đợt tấn công của rắn, buộc chúng tôi phải thay phiên nhau gác đêm. Hồi trước Muộn Du Bình canh gác cả đêm, lần này tôi muốn chia sẻ gánh nặng với hắn nên chủ động bảo rằng mình muốn gác đêm.

Hắn và Bàn Tử liếc nhìn nhau rồi đồng thời từ chối: "Không được."

"Bây giờ tôi đã là Ngô Tà phiên bản plus, gác một đêm thì có gì khó khăn?" Tôi cố thuyết phục nhưng bị bọn họ phản bác lại.

"Bầy rắn không dễ đối phó như vậy, cậu không thoát được." Muộn Du Bình gật đầu nói.

Bàn Tử cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì tôi biết ăn nói sao với chú ba của cậu đây? Phan Tử nữa, Phan Tử cũng thế."

Cuối cùng ba người bọn họ quyết định thay phiên nhau gác đêm, còn một mình tôi ngủ trong lều trại. Đến nửa đêm, tôi chủ động mang mặt nạ phòng độc, Bàn Tử chạy vào, trong tay hắn cũng đang cầm mặt nạ phòng độc: "Cậu mang vào rồi à? Tôi còn định đưa cho cậu đây. Tiểu Ca bị rắn cắn, tôi phải đi cứu hắn, Phan Tử mất tích rồi, cậu phải ở yên đây nhé."

Tôi đoạt lấy kim tiêm và huyết thanh trong tay hắn: "Chờ đó, để tôi cho anh xem thế nào là tốc độ."

Tôi chạy ra khỏi lều trại mới phát hiện thi thể của A Ninh đã bị mấy con rắn kéo về phía dòng suối bên kia. Nhưng giờ tôi không rảnh để ý, Tiểu Ca còn đang chờ tôi cứu mạng đây. Tôi chạy đến chỗ Muộn Du Bình, hắn đang uống nước, tôi hỏi hắn bị cắn ở đâu, hắn lắc đầu: "Dựa theo cốt truyện."

Hay lắm Muộn Du Bình, bây giờ anh bắt đầu học được cách diễn kịch rồi đúng không? Tôi cất kim tiêm và huyết thanh đi, cùng hắn trốn vào lều trại.

Bầy rắn ào ạt bò tới, tôi và Muộn Du Bình chen chúc trong lều, nóng đến nỗi mồ hôi chảy đầy trán. Tôi gỡ mặt nạ phòng độc xuống rồi nằm tựa vào vai Muộn Du Bình, cảm thấy lần này chán quá đi mất.

Muộn Du Bình đột nhiên ngồi dậy hôn lên trán tôi một cái. Tôi hỏi hắn đang làm gì, hắn nghiêm túc trả lời: "Hồi trước đã muốn làm vậy nhưng chưa nghĩ đến."

Tôi không hiểu lắm, hồi trước chưa nghĩ đến gì cơ? Chẳng lẽ hắn yêu thầm tôi lâu rồi?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net