Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa tháng sau tôi chưa từng xuyên qua thêm lần nào nữa, hôm ấy tôi và Muộn Du Bình cùng nhau thức khuya, sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy mình ở rừng mưa.

Tuyến thời gian này hẳn là chúng tôi đi Tháp Mộc Đà, nằm bên cạnh tôi là A Ninh và Phan Tử, Bàn Tử ở dưới chân tôi, còn Muộn Du Bình không biết đi đâu rồi. Tôi quay người lại, thấy túi ngủ của hắn vẫn còn ở cạnh mình nên ngó xung quanh tìm hắn. Hôm qua trời vừa mưa, dấu chân đã nhạt bớt, tôi bèn trèo luôn lên cây, Phan Tử bị tôi đánh thức, hỏi tôi trèo lên cây làm gì.

"À... tôi đang tìm người, anh có thấy người nằm bên cạnh tôi đâu không?"
Phan Tử gật đầu: "Cậu nói Tiểu Ca hả? Nửa tiếng trước hắn đi về hướng Đông Nam rồi."

Tôi trèo lên một vị trí không cao không thấp, đũng quần có cảm giác như sắp rách. "Nửa tiếng trước anh còn đang ngủ mà, sao anh nhìn thấy Tiểu Ca được?"

Phan Tử vỗ trán mình: "Trên đầu tôi có mắt nên thấy được. Cậu mau xuống đi Tiểu Tam gia, cây này cao lắm, có khi còn có cả sâu nữa đấy."

Trèo xuống không phải chuyện khó, chuyện khó là làm sao để xuống? Ban nãy vì sốt ruột nên tôi không buộc dây thừng, giờ tôi đang lơ lửng ở độ cao chừng hai mét, trừ phi đáp xuống trên người Bàn Tử, không thì kiểu gì cũng ngã sml. Phan Tử chạy tới đỡ tôi, lúc tôi quay đầu trùng hợp bắt gặp một bóng dáng màu xanh.

"Tiểu Ca!" Tôi gọi to. Muộn Du Bình khẽ giật mình nhưng không quay lại.

"Nhanh nhanh nhanh! Tiểu Ca ở đó kìa!" Tôi cũng bất chấp Phan Tử đỡ ở dưới, vội lăn một vòng rồi nhảy xuống đất, nhưng chưa kịp đứng vững nên té chổng vó.

Sau đó tôi nghe thấy giọng của A Ninh: "Ông chủ Ngô đang luyện kỹ năng à? Đừng phá nát mặt mình nhé, dù sao cậu cũng chỉ có khuôn mặt ấy là đáng giá thôi."

Tôi mặc kệ cô ta, vội bò dậy chạy về phía Muộn Du Bình. Muộn Du Bình đang đào thi thể, tôi không để ý dưới chân nên lại té thêm một lần nữa ngay bên cạnh hắn. Hắn giơ tay ra đỡ một chút, không để đầu tôi trực tiếp đập xuống đất, thì ra khi đó Muộn Du Bình đã tinh tế như vậy rồi, sao bây giờ tôi mới nhận ra chứ!

Tôi phủi hết bụi đất trên mặt, ngồi dậy nhìn hắn: "Tiểu Ca, anh đang làm gì vậy?"

Muộn Du Bình đột nhiên vươn tay ra, tôi lập tức nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã thấy trên tay hắn đang cầm một cái lá.

"Trên đầu cậu dính lá cây." Hắn nói.

"À à, ban nãy tôi không để ý." Tôi gãi tóc, một con sâu béo rơi xuống.

Muộn Du Bình nhíu mày, sau đó lấy dao cắt qua lòng bàn tay rồi đè lên vai tôi, trên người tôi lập tức ào ạt rơi xuống hai mươi con sâu. Tôi giẫm nát chúng nó, bấy giờ đám Bàn Tử cũng đã chạy tới.

Tôi vô tình nhìn thấy Muộn Du Bình đánh mắt với tôi. Tôi hiểu ra hắn định nói gì, hắn và tôi cùng nhau xuyên đến đây, ban nãy hắn làm vậy là để thúc đẩy cốt truyện. Nếu tôi nhớ không nhầm, tiếp theo là A Ninh sẽ bị rắn mào gà cắn chết, Muộn Du Bình vào vẫn ngọc, tôi phải chờ hắn cả một tuần liền.

"Tìm thấy gì?" A Ninh đi tới nhìn thi thể, "Đây là... một cái xác rắn? Rắn lớn như vậy sao?"

Tôi nhớ đoạn này Phan Tử sẽ giải thích, vì vậy tôi đứng sang một bên lén trao đổi với Muộn Du Bình.

Muộn Du Bình nói, có lẽ sau này tôi vẫn sẽ gặp những chuyện như vậy, làm quen dần là được. Bàn Tử bước tới nắm tay hai chúng tôi: "Nói gì đó? Ý cậu là sao hả Thiên Chân? Chỉ có Tiểu Ca là bằng hữu của cậu còn Bàn gia thì không phải à? Tôi cũng muốn biết có bí mật gì."

Tôi và Muộn Du Bình liếc nhìn nhau, A Ninh và Phan Tử cũng nhìn sang đây.

—— A Ninh là người của Cừu Đức Khảo, hơn nữa cô ta không hề đơn giản, bây giờ tôi là người nắm rõ mọi chuyện, không thể để cô ta biết được. Tôi đánh mắt ra hiệu cho Bàn Tử, ý là lát nữa rồi nói.

Nhưng Muộn Du Bình đã lên tiếng: "Ngô Tà là vợ tôi."

Suýt nữa là tôi lại té thêm một phát, chuyện gì anh cũng không nhớ, riêng chuyện này anh nhớ rõ quá nhỉ! Đó chỉ là do tôi nói đùa thôi mà!

Vẻ mặt của Phan Tử bắt đầu trở nên bối rối: "Tiểu... Tiểu Tam gia, Tam gia có biết chuyện này không? Hay là tôi cần giúp ngài giấu giếm?"

"Hắn nói gì anh cũng tin sao, anh là người của tôi hay là người của hắn?" Tôi vội phản bác lại, đồng thời cắt đứt dòng suy nghĩ lung tung của Bàn Tử: "Không phải đâu, ký ức của hắn rất hỗn loạn, có thể hắn nhớ lầm rồi, có khi tôi giống vợ của hắn thôi, haha."

A Ninh cười nhạo, nhưng trong mắt cô ta có thêm sự hào hứng: "Vậy thì càng tốt, nếu các người đổi ý, tôi có thể xử lý hai người một lúc luôn."

Tôi nghe vậy thì khó chịu: "Hắn là Trương Khởi Linh đó! Cô có biết Trương Khởi Linh là ai không! Cô là cái thá gì mà đòi xử lý chúng tôi, một mình cô đánh thắng hai chúng tôi đã rồi nói tiếp nhé."

Bàn Tử gật đầu: "Đúng vậy, cậu và Tiểu Ca chắc chắn có quan hệ, nếu không tại sao cậu lại che chở cho hắn như vậy. Bàn gia đã sớm nhận ra rồi! Phong bì thì dẹp, khi nào đám cưới nhớ chừa cho Bàn gia một vị trí là được."

Tôi nghĩ thầm mấy người bị điên à, lý do lố lăng như vậy mà cũng tin được! Muộn Du Bình lại bồi thêm một câu: "Được thôi."

"Được thôi là sao! Ai là vợ anh? Anh nói cho đàng hoàng!" Tôi bắt lấy vai hắn.

Muộn Du Bình không trả lời mà lại ngồi xuống xem xét mấy thi thể rắn. Những người khác ai bận việc nấy, nhanh chóng tản ra, tôi ngồi xổm bên cạnh hắn muốn cùng thương lượng: "Anh biết rõ đó là do tôi muốn thu hút sự chú ý của anh nên mới nói vậy, lần sau anh đừng gọi tôi là vợ trước mặt mọi người. Tôi rất mất mặt, tôi cũng là đàn ông mà, sao anh không gọi tôi là chồng?"

Muộn Du Bình nhàn nhạt liếc tôi một cái: "Bởi vì cậu quá yếu."

Tôi đứng dậy bỏ đi, dù đúng là tôi yếu hơn anh thật, nhưng tôi vẫn rất mạnh so với người bình thường đó!

"Tiểu Tà." Muộn Du Bình gọi tôi. Nói thật, mỗi lần Muộn Du Bình gọi tôi như vậy thì tôi đều không nhấc chân bỏ đi được. Đây có lẽ là biệt danh, giống như khi tôi gọi hắn là Muộn Du Bình, vậy lần sau tôi có nên gọi hắn là Bình ca ca không?

Tôi còn chưa quay đầu lại đã bị ngã vì mắc dây giày, lời nhắc nhở của Muộn Du Bình cũng đồng thời vang lên: "Tuột dây giày."

Tôi quỳ sấp trên mặt đất, cảm thấy cứ nằm bò như vậy cũng dễ chịu lắm. Mẹ nó đến cả cái dây giày cũng khiến tôi ngã được, năm đó rốt cuộc tôi đã yếu đến mức nào!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net