Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tà: Tôi không ngốc, chỉ hơi vụng về chút thôi.

.

Tôi tỉnh lại trên chiếc giường lạnh lẽo ở thôn Vũ, Muộn Du Bình đang chơi Anipop (*), hắn và Bàn Tử đang đấu với nhau, tôi muốn chơi chung nhưng bị cả hai từ chối.

(*) Anipop (消消乐): Một trò chơi điện tử khá đáng yêu.

"Cho tôi chơi với, tôi là cao thủ Anipop đó." Tôi cầu xin.

Bàn Tử lắc đầu: "Thiên Chân, tôi cảm thấy bây giờ công việc chính của cậu là nằm mơ, khi nào mơ thấy mình sinh được bốn đứa thì nói tiếp."

"Mẹ anh!" Tôi định lấy điện thoại ra nhưng sờ soạng khắp nơi cũng không thấy, chẳng lẽ tôi vứt điện thoại trong rừng mưa rồi? Vậy thì làm sao lấy lại được!

Muộn Du Bình cúi đầu bảo tôi xem mũ áo của hắn, điện thoại của tôi đang nằm trong đó.

"Tiểu Ca, anh bỏ điện thoại của tôi vào đó sao?" Tôi nhìn hắn.

Hắn không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra đưa cho tôi rồi đứng dậy ra ngoài sân phơi nắng.

Để chứng minh tôi hoàn toàn khỏe mạnh, tôi bèn đứng trước mặt hắn nhảy quảng trường, Bàn Tử mở nhạc phụ họa cho tôi, sau đó hắn thấy chưa đã ghiền nên cũng nhập hội. Muộn Du Bình nhìn chúng tôi như nhìn bệnh nhân tâm thần, lấy điện thoại ra chụp chứng cứ phạm tội đăng lên vòng bạn bè.

Một đám người Trương gia kêu gào muốn tới đánh tôi, Muộn Du Bình tắt máy đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa trưa.

Thức ăn trưa nay là bắp cải xào, Muộn Du Bình và Bàn Tử đều là người phương Bắc, khẩu vị nặng, tôi ăn không quen nên đành khui một hộp dâu tây.

Tây Tạng Hoàng muốn đoạt đồ ăn với tôi, tôi đã không đoạt được mà còn hiến dâng cả hộp dâu tây cho sàn nhà. Tôi thấy không thể lãng phí được, một hộp cả 18 tệ, vì vậy tôi quỳ trên đất hốt lại dâu tây chưa dính bụi bỏ vào trong chén, lát nữa rửa sạch rồi ăn tiếp.

Bàn Tử từ trong bếp đi ra, thấy tôi ngồi mất hồn thì bước tới đạp tôi một cái.

Muộn Du Bình đi ra, tôi còn đang dựa cửa, trước ngực là hộp dâu tây bẹp lép.

Thậm chí hắn còn không đỡ tôi dậy. Tức chết tôi!

Ăn xong tôi đi ngủ, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, tôi lấy quyển bút ký của ông nội làm gối đầu. Nếu lần nào cũng xuyên qua, chi bằng thử xem có tín vật riêng thì có thể xuyên đến tuyến thời gian tôi mong muốn hay không.

Tôi ngủ rất lâu, sau đó mơ màng bị một mùi hôi thối đánh thức. Tôi mở mắt, cái bồn cầu xổm này trông khá quen thuộc, tờ giấy "dưa chuột muối chua" dán trên cửa càng thêm quen thuộc, chữ viết trên đó đúng là khó nói...

Tôi thầm mắng Vương Bàn Tử năm phút, sau đó mới đứng dậy kéo quần lại đàng hoàng.

Xem ra có tín vật cũng vô dụng, tôi vốn định xuyên đến thời ông nội còn sống, nhưng cuối cùng lại bị đưa đến Mặc Thoát.

Tôi bước ra khỏi bồn cầu xổm, rất nhanh đã có người bắt kịp. Cơ quan tôi bố trí năm đó hầu như tôi đã quên sạch, tất cả đều là phản xạ có điều kiện. Tôi nhận ra khi mình xuyên qua, dù cho đầu óc chưa kịp suy nghĩ thì cơ thể đã phản ứng theo cốt truyện rồi. Tôi có cảm giác tôi là một con robot, hoặc không thì cũng là người nhân tạo, dù sao cũng không thể nào là một con lợn nhân bản vô tính được.

Tôi vừa bước vào cửa tiệm Yum Cha (*) đã bắt gặp Trương Hải Khách. Hắn quay lại cười với tôi, chuẩn bị thốt ra lời kịch quen thuộc thì tôi đã ra hiệu dừng lại.

(*) Yum Cha (喝茶): Là bữa tiệc Trà và Dimsum, bắt nguồn từ nhu cầu của những du khách, những người lái thương trên con đường tơ lụa ngàn năm về trước. Họ thường dừng chân nghỉ ngơi sau chặng đường dài di chuyển và ghé lại các quán trà ven đường phục vụ thêm nhiều món điểm tâm nhẹ. (Nguồn: Meiwei)

"Khỏi cần đa lễ, tôi biết anh là ai." Tôi bày ra tư thế miễn lễ.

Lông mày hắn nhíu chặt: "Hả?! Cậu có bệnh à?"

"Đúng là tôi có bệnh, nhưng không phải bệnh tâm thần. Giờ tôi đồng ý giúp anh, mau đi thôi, đưa tôi đến gặp những người khác nữa." Cảm giác ngầu lòi thật sảng khoái, thậm chí tôi còn nghĩ đến một điếu thuốc lá trên tay.

Hắn tỏ ra rất khó chịu khi bị tôi cướp lời: "Tôi là Ngô Tà."

Tôi lắc đầu, vẻ mặt trở nên thần bí khó lường: "Tôi mới là Ngô Tà! Anh là Trương Hải Khách, tộc nhân của Trương Khởi Linh, các người muốn tìm tôi giúp đỡ lấy đồ vật trong núi."

Trương Hải Khách hơi sửng sốt, sau đó gọi người trói tôi lại.

Tiến vào căn phòng tối quen thuộc, tôi chẳng muốn phí thời gian với hắn, "Nếu anh làm nhanh chóng, có khi tôi vào núi sẽ gặp được Muộn Du Bình, còn nếu anh chậm chạp thì tôi kệ đấy."

Bên cạnh vang lên giọng nói của phụ nữ: "Anh, đây là tên ngốc nào?"

Tay tôi đang bị trói, chỉ đành giơ chân ra đá cô ta một cái. Cô ả nhanh nhẹn né tránh, ngay sau đó lấy ra con dao định cắt đầu tôi.

Trương Hải Khách xua tay: "Hải Hạnh, em bình tĩnh đã, theo phán đoán của anh thì đây chắc là hàng thật."

"Sao anh biết?" Tôi còn tò mò hơn cả Trương Hải Hạnh.

Hắn bước tới lấy bùa hộ mệnh trên cổ tôi xuống.

—— Thật ra đây chẳng phải là bùa hộ mệnh chuyên nghiệp gì, chỉ là một khối thẻ bài mà Muộn Du Bình khắc lúc buồn chán, tôi thấy đẹp nên mang theo nó như bùa hộ mệnh.

"Lệnh bài của tộc trưởng." Trương Hải Khách nhìn tôi, "Làm sao cậu có được thứ này?"

Tôi chớp mắt, hóa ra Muộn Du Bình đã biết trước sẽ có hôm nay sao? "Đây là giả, hàng fake thôi, chất liệu gỗ là hàng rẻ tiền."

"Chất liệu của thẻ bài có thể là giả, nhưng ký hiệu và văn tự trên đó là thật." Trương Hải Khách vẫn nhìn chằm chằm tôi: "Còn giờ mong cậu hãy trả lời cho tôi một vấn đề, vì sao tộc trưởng lại tặng thứ này cho cậu?"

Tôi nghe vậy đã nổi lên hứng thú: "Thẻ bài này có công dụng gì?"

"Cậu có được lệnh bài thì có thể ra lệnh cho tất cả người Trương gia nghe theo cậu, tộc trưởng không nói sao?"

Chờ tôi về nhà, tôi nhất định phải tăng gấp đôi tiền tiêu vặt cho Muộn Du Bình mới được. Tôi quay người ý bảo hắn cởi trói: "Vậy anh thả tôi ra đã, tôi sẽ nói cho anh biết thứ đó từ đâu ra."

Tôi mất một tiếng đồng hồ mới giải thích rõ ràng tình hình hiện tại cho Trương Hải Khách, bởi vì chúng tôi nói chuyện riêng nên những người Trương gia khác tạm thời vẫn chưa biết. Hắn nghe xong cũng không có phản ứng gì ghê gớm, chỉ là cứ hỏi tôi vì sao Muộn Du Bình lại đưa cho tôi lệnh bài này.

"Tôi bảo rồi, chúng tôi là anh em tốt, anh em tốt tặng lễ vật cho nhau là chuyện bình thường mà?" Tôi uống trà bơ, bắt chéo chân nhìn hắn.

Trương Hải Khách thở dài nhìn trần nhà: "Thôi vậy, nếu tộc trưởng đã quyết định thì chúng tôi cũng không có quyền can thiệp, cậu đi lấy đồ, tôi và Trương Hải Hạnh sẽ đưa cậu vào núi."

"Tôi có thể đi cùng với một người anh em khác được không?"

"Người đã đưa đến rồi, lát nữa cậu sẽ gặp hắn thôi."

Vương Bàn Tử vào phòng, tôi đã nhận ra ngay hắn cùng một tuyến thời gian với tôi bởi vì trên mặt hắn còn dính nửa quả dâu tây, có lẽ hắn muốn để tôi nhận ra nên chưa rửa mặt.

Quá trình chuẩn bị trước khi vào núi khá thuận lợi, trước lúc xuất phát, tôi hỏi lại một lần: "Anh liên tục hỏi tôi chuyện về lệnh bài, lẽ nào thứ này còn có ý nghĩa gì khác?"

Trương Hải Khách nhắm mắt, gật đầu nói: "Nói trắng ra, bây giờ tôi phải gọi cậu là phu nhân."

"Phu nhân? Phu nhân của ai?" Tôi không hiểu, "Tiểu Ca cho tôi đính hôn với người khác à?"

Bàn Tử đi tới vỗ vai tôi rồi thở dài nặng nề.

"Mấy người thở ngắn than dài gì đó, tôi ghét nhất là người nói chuyện cứ úp úp mở mở, giờ tôi bắt đầu xem thường hai người rồi!"

Trương Hải Khách và Bàn Tử liếc mắt nhìn nhau, sau đó vai kề vai, tay trong tay không rời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net