Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tà: Tôi tưởng xuyên qua không ảnh hưởng đến chỉ số thông minh mà!

.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, chúng tôi, Trương Hải Khách và một người Đức nữa sẽ cùng nhau đi vào núi tuyết. Bà cô Trương Hải Hạnh kia sẽ chi viện ở ngoài, nhưng tôi cảm thấy Trương Hải Khách không tin cô ta lắm.

Trước khi vào núi, Trương Hải Khách vốn tưởng tôi sẽ không phối hợp nên đã chuẩn bị sẵn một đống lý do nhưng không có chỗ dùng. Lỡ như cửa thông qua ở sâu trong núi tuyết, tôi và Bàn Tử cần phải vào đó, bởi vì Tiểu Ca vẫn còn đang chờ chúng tôi về nhà.

Dọc đường bốn người bọn tôi không nói chuyện, rất nhanh đã đến gần sông băng năm đó. Phong cảnh nơi đây trải qua bao nhiêu năm vẫn đẹp đẽ như vậy, tôi và Bàn Tử lấy máy ảnh ra chụp mấy chục tấm, sau đó mới lưu luyến đi theo Trương Hải Khách.

Trương Hải Khách dẫn đường rất đơn giản dứt khoát, gần như không nói chuyện với chúng tôi, dù cho Ải Tử Phùng bị dọa nhũn chân vì bóng đen dưới sông băng thì Trương Hải Khách cũng chẳng thèm dừng lại chờ hắn. Ải Tử Phùng ngồi trên mặt băng bất lực nhìn tôi, có lẽ hắn thấy tôi dễ tính nhất.

Tôi và Bàn Tử liếc mắt nhìn nhau, sau đó đá Ải Tử Phùng lên mặt hồ. Trương Hải Khách rất cẩn thận, chờ đến khi Ải Tử Phùng chìm ⅓ xuống hồ mới chờ chúng tôi đi tới. Tôi và Bàn Tử đều đã biết trong hồ có gì, nể mặt Muộn Du Bình nên tôi quyết định nói cho Trương Hải Khách: "Phía dưới mặt băng là chuông đồng lục giác, chúng ta đi đường vòng thôi, để cho gã người Đức kia đoàn tụ với đồng bào hắn."

Trương Hải Khách quay lại nhìn tôi: "Sao cậu biết dưới này có chuông đồng lục giác?"

Tôi không thể nói rằng mình xuyên đến đây được, "Là do tộc trưởng mấy người nói cho tôi biết."

Bàn Tử gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi không biết tộc trưởng mang ý nghĩa gì đối với bọn họ, hoặc đơn giản là đối với Trương Hải Khách. Nhưng sau khi nghe tôi nói vậy, quả nhiên hắn không đi tiếp nữa mà lui về sau, cùng chúng tôi vòng qua sườn núi nhỏ bên cạnh sông băng.

Gã người Đức đã sắp trần như nhộng, tôi không đành lòng, định thương lượng lại với Bàn Tử đi cứu hắn một phen. Ai dè Bàn Tử lấy máy ảnh ra chụp liên tục mười tấm.

"Anh làm gì vậy?" Tôi thật sự không hiểu.

"Thiên Chân, cậu nói xem kích cỡ của người nước ngoài rất khủng bố mà, nhưng tôi thấy kích cỡ của hắn cũng bình thường, thậm chí còn thua cả Bàn gia nữa."

Trương Hải Khách đã hoàn toàn cạn lời, giọng điệu cũng trở nên mất kiên nhẫn: "Hai vị đại gia, chúng ta có thể đi nhanh hơn được không?"

Bàn Tử không vui, "Xét về tuổi, ngài vẫn lớn nhất ở đây, đừng gọi chúng tôi như vậy, rất tổn thọ."

Tôi không đáp, Trương Hải Khách đột nhiên xách Bàn Tử lên định ném vào mặt hồ. Bàn Tử không hề hoảng hốt, vẫn còn tâm tình để chụp ảnh. Thật ra tôi cũng chẳng sợ, nếu hắn thật sự muốn giết chúng tôi thì đã sớm ra tay rồi, chẳng qua thấy chúng tôi quá cứng đầu nên muốn dạy dỗ một chút mà thôi. Tôi liền nói: "Bớ người ta cứu tôi với, giết người kìa, nếu anh dám ném anh em tốt của tôi đi, tôi nhất định sẽ không theo anh nữa."

Bàn Tử không còn gì để nói, "Ngô Tà, cậu diễn kịch nghiêm túc hơn được không? Bây giờ người bị xách cổ không phải là cậu, ít nhất cậu cũng phải có sự tôn trọng cơ bản với Bàn gia chứ."

Trương Hải Khách tức điên người, hắn vứt Bàn Tử xuống đất, chửi bậy một câu rồi bỏ đi. Tôi và Bàn Tử nhanh chóng đuổi theo, tôi đi đường khá khó khăn, cứ ba bước lại ngã một bước, chờ chúng tôi thành công đi tới bên kia hồ, tôi đã sắp cạp đất đầy mồm.

Đi thêm mấy trăm mét, chúng tôi liền nhìn thấy thôn Khang Ba Lạc bị vùi lấp. Trương Hải Khách chỉ một con đường rõ ràng, chúng tôi theo chân hắn đi sâu vào sơn cốc có cánh cửa Thanh Đồng khổng lồ.

Trước cửa có một người đang đứng, người nọ mặc Tạng bào màu đỏ, trong tay xách theo một giỏ nấm.

Bàn Tử phản ứng còn nhanh hơn cả tôi, hắn lập tức nhào qua: "Tiểu Ca! Sao cậu cũng tới đây?"

Người nọ quay đầu lại, đúng là Muộn Du Bình. Vẻ mặt hắn mờ mịt, nhìn dáng vẻ như là bỗng dưng xuyên đến đây, vì cái giỏ tre kia chúng tôi mua ở thôn Vũ.

Trương Hải Khách đẩy tôi sang một bên, ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm: "Tộc trưởng... sao... sao ngài lại ở đây?"

Muộn Du Bình sẽ không diễn kịch, hắn đưa ánh mắt cầu cứu tôi và Bàn Tử.

"Tiểu Ca từ bên trong đi ra." Bàn Tử giải thích.

"Đúng vậy, anh không thấy hắn còn xách cả giỏ nấm sao? Loại nấm này có ở trong đó." Tôi bổ sung.

Muộn Du Bình không chấp nhận lời giải thích này, nhưng hắn cũng không định nói nhiều: "Ừ."

Trương Hải Khách sốc, hắn biết đây đúng là Muộn Du Bình, nhưng không hiểu vì sao Muộn Du Bình này lại trông có vẻ ngốc như thế.

"Ăn nhiều nấm nó vậy." Tôi nói với hắn, "Anh thấy Tiểu Ca khác trước vì ăn quá nhiều nấm thôi, anh yên tâm, sau này tôi sẽ không cho hắn ăn nấm nữa."

Trương Hải Khách nhìn tôi: "Hả? Cậu nói gì?"

"Không chỉ im hơn, mà còn mập ra." Bàn Tử tiếp tục nói, "Tiểu Ca trắng trắng tròn tròn như bây giờ đều là công lao chúng tôi chăm sóc cẩn thận đó."

Muộn Du Bình hỏi: "Tôi là nấm à? Chăm sóc cái gì?"

Nhân lúc Trương Hải Khách đang hóa đá, tôi và Bàn Tử kéo Muộn Du Bình chạy vội. Dù sao hiện tại hắn chưa kịp phản ứng, chúng tôi chỉ cần trốn vài phút có khi sẽ quay về rồi.

Vừa tìm được nơi ẩn nấp, chúng tôi nghe thấy bên tai vang lên tiếng nổ lớn, sau đó cùng đồng thời mất đi ý thức. Tố chất cơ thể tôi hơi kém, tỉnh lại khá muộn, vừa mở mắt đã thấy Muộn Du Bình đang dùng dao phay cực lực chém giỏ tre. Tôi hỏi Bàn Tử có chuyện gì vậy, Bàn Tử nói: "Tiểu Ca cảm thấy vì hắn xách theo giỏ tre này để hái nấm nên chúng ta mới cho rằng hắn là nấm, vậy nên hắn muốn xử lý nó, sau đó mua cái khác."

"Cái giỏ này quý lắm." Ít nhất cũng năm đồng một giỏ.

Muộn Du Bình dừng động tác, móc từ trong áo khoác và túi quần ra mười hai đồng 5 hào. Tôi không biết hắn tích cóp khi nào, có thể là tiền lẻ dư lại lúc mua bữa sáng?

"Mua hai cái, còn dư cho cậu."

Bàn Tử cười ha ha, tôi ôm đống tiền xu không biết nên nói gì. Tôi không sống nổi nữa, Muộn Du Bình xuyên qua kiểu gì mà trí tuệ ngày càng thụt lùi vậy? Không phải người đó nên là tôi sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net