Chương 15 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình: Thật lâu trước đây đã có người cho tôi một viên kẹo. Kẹo rất ngọt, người ấy cũng ngọt như thế.

.

Nửa tháng sau tôi chưa từng xuyên qua tiếp, tôi vốn tưởng đâu chuyện này đã kết thúc, vừa định chúc mừng cuộc sống trở về bình thường như cũ thì tôi bị cảm.

Bởi vì tôi từng ăn kỳ lân kiệt nên sẽ không bị bệnh lặt vặt, nhưng lần này không rõ tại sao ban đầu là cảm mạo thông thường, cuối cùng trở thành cảm mạo nghiêm trọng. Ngày nào đầu óc tôi cũng quay cuồng trong mơ hồ, uống thuốc thay cho ăn cơm. Tôi nói với Bàn Tử, chẳng lẽ đây là di chứng của việc xuyên qua? Vậy sau này cơ thể của tôi có bị gì không? Bàn Tử không biết, chỉ có Muộn Du Bình kiên định nói rằng, sẽ không.

Một ngày nọ, sau khi uống thuốc xong tôi bèn đi ngủ. Trước khi ngủ tôi đã có dự cảm bất ổn, sau khi tỉnh dậy, quả nhiên dự cảm bất ổn trở thành sự thật. Con mẹ nó lại xuyên qua!

Tôi tỉnh dậy trong một khoảng sân cổ kính, tôi cũng không biết đây là đâu, nơi này rất lạnh. Chắc là tôi xuyên đến thời điểm đi đón Muộn Du Bình ở núi Trường Bạch, quần áo trên người và trang bị đều đầy đủ, chỉ không thấy điện thoại thôi. Có hai đứa nhóc bốn năm tuổi ngồi cạnh đó, thấy tôi tỉnh lại, thằng bé lớn hơn liền rót cho tôi một ly nước. Tôi nhìn hoa văn kỳ lân dưới đáy ly, vừa định hỏi nhà ai mà ngông cuồng như vậy thì đã nghe thằng nhóc nói: "Nè anh tên gì vậy? Sao anh lại rơi từ trên trời xuống? Đây là phép thuật thần kỳ gì? Có thể dạy em không?"

Vị nước thanh ngọt hơn tôi tưởng, "Nhóc là ai? Đây là đâu?"

"Em là Trương Hải Khách, còn nó, em cũng không biết nó tên gì, anh cứ gọi nó là Tiểu Trương đi." Đứa bé trả lời tôi.

Tôi để ly nước xuống, mắt đối mắt với đứa trẻ nhỏ tuổi hơn. Hắn không quen biết tôi, nhưng tôi biết hắn. "Tiểu Ca?"

Đứa bé kia lắc đầu rồi chỉ chính mình: "Tiểu Quan."

Nhóc Trương Hải Khách chắp tay sau lưng đi vòng quanh hai chúng tôi, sau đó đưa ra kết luận: "Hai người quen nhau sao? Quá thần kỳ, đây là lần đầu tiên em nghe nó nói chuyện."

Tôi thầm thở dài trong lòng, chúng tôi đâu chỉ quen nhau. Thậm chí tôi còn quen cả anh nữa kìa. "À, không quen, phong tục bên chỗ anh hay gọi những đứa trẻ nhỏ tuổi là 'tiểu ca', em lớn hơn một chút thì gọi là 'đại ca' nhé?" Tôi nói xong mà ngay cả bản thân cũng không tin.

Nhóc Trương Hải Khách nhảy lên bậc thềm đá bên cạnh để ngang tầm mắt với tôi: "Anh lừa em, anh chỉ cần nói dối là em biết ngay, bởi vì em có thuật đọc tâm đó."

Tôi mỉm cười, cho dù đáng ghét cỡ nào thì khi còn nhỏ ai cũng đáng yêu cả. Tôi rất muốn xoa đầu hai đứa, nhưng vừa mới vươn tay ra đã bị Trương Hải Khách giữ chặt, tôi lập tức không động đậy được. Người Trương gia đều là quái vật sao? Đến cả một đứa nhỏ năm tuổi cũng mạnh như vậy?

Bé con Muộn Du Bình vỗ nó, ý bảo nó buông tay, sau đó chỉ vào tôi: "Anh ta trông rất ngốc, đừng bắt nạt nữa."

Nhóc Trương Hải Khách buông tôi ra, kéo bé con Muộn Du Bình ngồi lên thềm đá bên cạnh tôi. Tôi tức giận vì bị bé con Muộn Du Bình khinh bỉ, nhưng tôi vẫn nhịn xuống.

"Anh tới đây làm gì?" Nhóc Trương Hải Khách hỏi tôi. Bé con Muộn Du Bình cũng nghiêng đầu nhìn lén tôi sau lưng nó.

"Anh cũng không biết anh tới đây làm gì." Tôi lục túi, phát hiện bên trong còn dư lại một hộp thịt bò đóng hộp, bèn lấy ra chia cho hai đứa. "Có lẽ các em sẽ không tin lời anh nói, thật ra anh không phải là người của thời đại này."

Quả nhiên con nít đứa nào cũng thích đồ ăn ngon, tôi lấy ra hai đôi đũa dùng một lần. Hai đứa nhìn nửa ngày rồi hỏi tôi thứ này ăn kiểu gì. Tôi lại tìm hai cái hộp rỗng chia hộp thịt bò ra làm hai phần đưa cho bọn nó. Ban đầu hai đứa không dám ăn, tôi đành phải ăn trước, hai đứa thấy tôi không trúng độc mới bắt đầu cầm đũa lên.

Người Trương gia quả thật rất cẩn thận, nhưng sống như vậy không mệt sao?

Tôi ngồi xổm bên cạnh nhìn hai đứa ăn. Bé con Muộn Du Bình không quen dùng đũa, tôi bèn bẻ chiếc đũa thành chiều dài phù hợp cho nó, nó vẫn luôn im lặng, chỉ nhìn chằm chằm tôi.

Nhóc Trương Hải Khách thò đầu qua xem: "Em thấy anh cũng mệt mỏi, chắc là muốn đi đến một nơi rất xa đúng không?"

"Anh muốn đi tìm một người rất quan trọng." Tôi nhìn bé con Muộn Du Bình: "Mặc dù anh biết mình có thể đón được hắn, nhưng anh vẫn thấy hơi lo lắng. Anh không mang theo nhiều người lắm, có mấy người đã bỏ trốn dọc đường rồi."

Nhóc Trương Hải Khách mỉm cười: "Bây giờ anh ở đây cũng tính là bỏ trốn dọc đường mà?"

Bé con Muộn Du Bình ăn rất ít, chỉ ăn một lát đã buông đũa rồi. Nhóc Trương Hải Khách muốn nó ăn nhiều hơn, bởi vì không biết khi nào mới ăn lại được.

"Vì sao lại không được ăn?" Trương gia đúng là đồ quá tàn nhẫn độc ác, đã vậy còn dám ngược đãi trẻ em.

"Chúng em mắc sai lầm nên bị nhốt ở đây, ngày mai mới ra khỏi chỗ này được." Bé con Muộn Du Bình nói.

"Anh nói tiếp đi, anh muốn đi đón người kia, người kia sao vậy? Hắn cũng mắc sai lầm nên bị nhốt lại sao?" Nhóc Trương Hải Khách có vẻ khá hứng thú với câu chuyện của tôi, "Có phải giống như trong sách không? Anh phải khóc lụt tháp Lôi Phong (*) mới cứu hắn ra được? Nhưng em thấy tuyến lệ của anh không phát triển lắm, chắc là anh không hay mít ướt đâu."

(*) Tháp Lôi Phong chính là nơi hòa thượng Pháp Hải giam cầm Bạch Xà trong truyền thuyết Bạch Xà nổi tiếng.

Tôi tự hỏi một lát, hóa ra bọn nó cũng được nghe chuyện này, nhưng đúng là chuyện này có vẻ cũ thật. "Khó hơn tháp Lôi Phong, nhưng anh chắc chắn sẽ đón được hắn."

Nhóc Trương Hải Khách dừng đũa, cẩn thận hỏi tôi: "Chúng em ăn hết đồ ăn của anh rồi, lỡ như dọc đường anh đói bụng thì phải làm sao?"

"Không sao, anh có thể lấy đồ ăn từ chỗ đồng đội mình, anh có một người bạn, lần nào ra ngoài cũng mang theo rất nhiều thức ăn." Hiện giờ là ba giờ chiều, lúc này có lẽ Muộn Du Bình đã ra ngoài rồi. Tôi đứng dậy tìm một chỗ trống, chuẩn bị chào đón vị thần xuyên qua.

"Anh phải đi sao?" Nhóc Trương Hải Khách kéo bé con Muộn Du Bình đi sau tôi.

"Đúng vậy, anh phải đi." Tôi nói, "Mấy đứa có muốn xem ảo thuật không? Lát nữa anh sẽ 'bùm' một phát biến mất khỏi chỗ này. Nhớ coi cho kỹ, đừng chớp mắt đó."

Bé con Muộn Du Bình lắc đầu rồi chỉ vào cửa: "Anh rơi xuống ở đó, không phải ở đây."

Khi còn nhỏ Muộn Du Bình đã nghiêm túc như vậy sao? Tôi vác túi đi đến vị trí mà nó chỉ, ngẩng đầu nhìn lên trời. Ánh mặt trời chói mắt khiến tôi phải mang kính râm vào.

Hai đứa nhỏ còn hưng phấn hơn tôi, cứ vòng xung quanh người tôi. Mười phút sau, cổ tôi cũng bắt đầu mỏi, nhưng vẫn không có ai đưa tôi đi. Vị thần xuyên qua đâu rồi? Tốt xấu gì chúng ta hợp tác đã lâu, ông đừng khiến tôi mất mặt trước Tiểu Ca chứ!

Nhóc Trương Hải Khách và bé con Muộn Du Bình chơi mệt, ngồi xuống đất nghỉ ngơi. Hai đứa bảo tôi ngồi xuống, bọn nó không muốn xem ảo thuật nữa.

"Anh cứ khoác lác đi, em sẽ không tin anh 'bùm' một phát rồi bay đi đâu." Nhóc Trương Hải Khách lại rót cho tôi một ly nước.

Nói thật, đồ vật của Trương gia thoạt nhìn rất quý giá, nếu tôi có thể lấy về chắc hẳn sẽ bán được giá hời, dù sao đây cũng là phiên bản độc nhất, đời sau không còn ai phục chế nữa.

Ba chúng tôi ngồi đến buổi tối, thân là 'người lớn' duy nhất ở đây, tôi đã giải thích cho hai đứa rất nhiều vấn đề kỳ quái. Bé con Muộn Du Bình vẫn rất ít nói chuyện, cuối cùng dựa vào người tôi ngủ thiếp đi. Bấy giờ tôi mới có cơ hội xoa đầu nó, quả nhiên mềm mại đáng yêu giống hệt như trong tưởng tượng của tôi. Nhóc Trương Hải Khách đứng dậy: "Hai người quen nhau đúng không? Em thấy anh vẫn luôn nhìn nó."

"Không quen." Tôi thu tay về, "Anh chỉ cảm thấy tóc nó quá dài, không ai cắt cho nó à?"

Nhóc Trương Hải Khách lắc đầu: "Nó không thích người khác sờ đầu nó."

Thật ư? Khi ở thôn Vũ, đầu tóc của hắn đều là do tôi cắt, xem ra hắn rất thích tôi nhỉ? Nhưng tình huống lần này khá đặc thù, tôi không muốn nói dối, hiện tại Muộn Du Bình mới chỉ hơn ba tuổi, không nên tăng thêm gánh nặng cho thằng nhỏ, sau này lớn lên sẽ không ổn. Tôi ngáp một cái, cảm thấy có lẽ mình chuẩn bị đi về rồi.

Lúc tôi đứng dậy thì Muộn Du Bình tỉnh giấc, nó mở to mắt mơ màng nhìn tôi, hình như vẫn chưa nhận ra tôi là ai. Tôi lục trong túi cả buổi mới tìm được hai viên kẹo trái cây đưa cho nhóc Trương Hải Khách và bé con Muộn Du Bình. Nhóc Trương Hải Khách nhận lấy bỏ vào miệng, còn bé con Muộn Du Bình chỉ ngơ ngác nhìn viên kẹo trong tay, không biết đang nghĩ gì.

Tôi nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nó, nói bằng giọng dịu dàng nhất: "Ăn đi, ngọt lắm. Sau này anh vẫn sẽ mua cho em."

......

Tôi tỉnh dậy trong nước mắt, đã lâu rồi tôi chưa từng đau lòng như thế. Muộn Du Bình không có nhà, chỉ có Bàn Tử ngồi bên cạnh tôi, thấy tôi mở mắt thì hỏi tôi sao vậy.

Tôi ngồi dậy, không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào.

"Tôi mơ thấy Tiểu Ca hồi còn nhỏ."

Bàn Tử không nói gì, chỉ vỗ vai tôi.

Ngoài cửa vang lên tiếng động, Muộn Du Bình từ ngoài đi vào, trong tay xách theo bữa sáng. Hắn vừa bước vào đã thấy bầu không khí lạ thường, bèn dùng ánh mắt hỏi tôi có chuyện gì vậy.

Tôi không đáp, Bàn Tử bịa lý do qua loa gạt hắn.

Gần đến tết, chúng tôi chuẩn bị tổng vệ sinh nhà cửa. Khi tôi dọn dẹp ngăn tủ của Muộn Du Bình, tôi tìm thấy một quyển vở cũ kỹ, trong đó đều là bút tích của hắn ghi chép lại những chuyện hằng ngày và quá trình truy tìm chân tướng. Tôi lau sạch quyển vở rồi đặt lại trên giá sách, một mảnh giấy plastic đã phai màu rơi ra, tôi nhặt lên. Tôi nhìn vài lần vẫn không biết đây là cái gì, đúng lúc ấy Muộn Du Bình đi vào, thấy tôi động đến quyển vở của hắn, hắn cũng không nói gì, chỉ là lấy lại mảnh giấy plastic này.

Tôi thấy hắn cẩn thận kẹp mảnh giấy plastic vào quyển vở, sau đó cất trong ngăn kéo, có vẻ không cho tôi động vào. Tôi tò mò hỏi: "Tiểu Ca, đó là gì vậy?"

Muộn Du Bình nhìn tôi, ánh mắt hơi chút né tránh, sau đó đáp: "Khi còn rất nhỏ, có người đã cho tôi một viên kẹo. Tôi không nhớ rõ đó là ai, chỉ nhớ rằng kẹo rất ngọt, sau này cũng không được ăn nữa."

Tôi nhìn hắn, ngay lập tức nước mắt rơi đầy mặt. Hắn hoảng sợ, nghĩ rằng tôi rất muốn mảnh giấy gói kẹo kia nên vội lấy ra cho tôi. Tôi lắc đầu, vươn tay ôm lấy hắn: "Kẹo có rất nhiều, tôi có tiền, tôi mua cho anh nhé."

Muộn Du Bình đứng im để tôi ôm, khẽ gật đầu: "Ừ."

_HẾT_

Đôi lời lảm nhảm của editor: Hôm nay tôi quyết định đăng hết luôn, tuần sau tôi bắt đầu thi cuối kỳ, có lẽ tôi sẽ off đến cuối tháng này. Tháng 8 tôi sẽ comeback để dẩy event mỗi năm một lần với fendum mình.

Không biết mọi người thấy sao, nhưng cá nhân tôi vẫn thích truyện, bởi vì tôi đã khóc quá nhiều vì vớ phải fic ngược rồi ;-; Tôi cần những bộ ngọt ngào đáng yêu để an ủi trái tim tổn thưn của mình. Đặc biệt tôi rất thích chương này, đó là lý do vì sao tác giả đã bỏ chương này đi nhưng tôi vẫn quyết định giữ lại và edit.

Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã đọc ❤️ Chúc mọi người buổi tối vui vẻ ❤️



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net